“Cố tình chọc giận người ta hả?” Từ Thanh Gia
không thèm nhìn, cô ta cũng uống một chút rượu, nhưng đã cho thêm nước, không
say bằng Tang Ngâm: “Nhức cả mắt, đi tìm em trai tôi đây.”
Cô ta vẫy tay hai lần ra hiệu. trượt xuống từ
trên chiếc ghế cao, trực tiếp đi về phía Lâm Gia Chú đang ở trung tâm của đám
người.
Khi còn cách hai bước, Từ Thanh Gia tuỳ ý huýt
nhẹ một tiếng sáo, đợi sau khi Lâm Gia Chú nhìn về phía cô ta liền đưa tay nắm
lấy cổ áo của cậu ấy, hôn sâu trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Đã sắp đến 0 giờ, những người đã ngấm rượu
cũng không tỉnh táo cho lắm, một giây yên lặng, tiếng reo hò vang lên hết đợt
này đến đợt khác, không khí lại nóng lên, dần dần lên đến đỉnh điểm.
Tang Ngâm ngồi vững trên ghế, eo lưng tạo
thành một đường cong dựa vào, treo lên người Hoắc Nghiên Hành.
Nghiêng đầu, một bên trán dán vào cằm Hoắc
Nghiên Hành, bối rối nhìn toàn bộ hành động của Từ Thanh Gia.
Cô ngửa đầu lên, trán đụng vào môi Hoắc Nghiên
Hành, hai tay còn ôm lấy má anh, dùng ngón trỏ và ngón giữa niết tai anh, dẩu
môi, thổi ra một luồng khí.
Không nghe thấy âm thanh trong tưởng tượng,
Tang Ngâm cau mày: “Kỳ lạ, tại sao mình huýt sáo không ra tiếng.”
Hoắc Nghiên Hành: “…”
Quán ăn ngoài trời dùng một chiếc cửa kính sát
đất ngăn cách hai khu vực, trong phòng mở điều hoà, duy trì nhiệt độ ở mức hai
mấy độ, Tang Ngâm uống rượu xong cảm thấy nóng, cởi sạch áo khoác, chỉ mặc một
chiếc áo hai dây, lộ ra chiếc eo thon.
Hoắc Nghiên Hành cầm lấy chiếc áo khoác len cô
vứt bên cạnh, rũ ra: “Đưa tay ra.”
Tang Ngâm mắt điếc tai ngơ, còn đang xoắn xuýt
tại sao bản thân huýt sáo lại không có tiếng, lại thổi một hơi về phía Hoắc
Nghiên Hành.
Hoắc Nghiên Hành từ bỏ việc giao tiếp với cô,
một tay giữ cổ áo khoác, một tay vòng qua cổ tay cô, nửa ôm lấy khoác áo khoác
lên người cô.
Cũng không biết quần áo ngày nay thiết kế kiểu
gì, cái dài thì dài đến mức không hợp lẽ thường, cái ngắn thì ngắn một cách quá
đáng.
Chiếc áo khoác len dài bằng áo hai dây, mặc lên
cũng không thể che được eo của Tang Ngâm.
Hoắc Nghiên Hành cau chặt mày, kéo góc áo len
của cô xuống, nhưng chẳng có hiệu quả gì, lại cởi áo khoác của mình khoác lên
người cô.
Tang Ngâm vùng vẫy: “Nặng quá , không muốn.”
Hoắc Nghiên Hành đè tay cô xuống, nhắc nhẹ: “Mặc
vào.”
Tang Ngâm trợn tròn mắt, không thể tin được:
“Anh mắng với em à?”
“…Anh đâu có.”
Khóe miệng Tang Ngâm lập tức cụp xuống, đầy tủi
thân lên án: “Vì một chiếc áo mà anh mắng em.”
Tang Ngâm sau khi say rượu trước sau như một vẫn
khó đối phó hơn bao giờ hết, giống như diễn sâu quá độ.
Nhưng Hoắc Nghiên Hành thích.
Anh thơm lên chóp mũi cô, dỗ dành: “Sợ em cảm
lạnh.”
Tang Ngâm sau khi say rượu cũng rất dễ dỗ, một
nụ hôn liền thành công vuốt lông của cô xuống.
“ Vậy anh thơm thơm em thêm đi, rồi em sẽ tha
th ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.