Hạng Cẩn Xuyên mỉm cười nhìn cô: “Anh còn tưởng em đã thực sự quên anh rồi.”

“Hơn mười năm không gặp, ban đầu em không nhận ra cũng là chuyện bình thường.” Tang Ngâm từ nét mặt kinh ngạc biến thành ngạc nhiên vui mừng: “Anh trở về từ lúc nào vậy? Sao không về thủ đô?”

Trước khi Hạng gia chuyển đi, họ đã sống cạnh nhà của Hoắc gia, thực sự là người hàng xóm thân thiết. Hạng Cẩn Xuyên và Hoắc Nghiên Hành cùng tuổi nhau, tính cách cũng giống hệt, luôn chơi với nhau khi còn nhỏ. Tang Ngâm rất thích chạy đến Hoắc gia, sau rất nhiều lần thì cũng dần quen với Hạng Cẩn Xuyên.

Khi còn nhỏ Tang Ngâm cùng với Trần Tự Chu hay cùng nhau cấu kết làm việc xấu, cùng nhau cai trị toàn bộ khu chung cư, rất ngông cuồng, đôi khi gây chuyện rồi gặp rắc rối sợ về nhà sẽ bị mắng, hai tên quỷ nhỏ sẽ chạy đến tìm Hoắc Nghiên Hành trước, sẽ bị anh trách mắng một lần trước. Khi Hạng Cẩn Xuyên ở đó, phản ứng của anh ấy khác với phản ứng của Hoắc Nghiên Hành, một bên thì an ủi bọn họ còn một bên thì khuyên Hoắc Nghiên Hành đừng nóng giận, cuối cùng sẽ nghĩ kế giúp họ.

Vì thế nên trong ấn tượng khi còn nhỏ của Tang Ngâm, Hạng Cẩn Xuyên ôn nhu vừa biết dỗ dành dễ thương hơn nhiều so với một khuôn mặt ông già cứng nhắc của Hoắc Nghiên Hành, khi đó cô bị Hoắc Nghiên Hành giáo huấn nhiều đến đếm không hết, cảm thấy anh vừa hung dữ lại còn phiền phức, dần dần không dính lấy anh nữa, bắt đầu thích Hạng Cẩn Xuyên.

Lúc đầu Hạng gia quyết định di cư ra nước ngoài, cô không nỡ buông tay người đại ca này, ôm anh ấy khóc không buông.

Sau cùng Hoắc Nghiên Hành không nhìn được nữa liền dẫn cô về nhà.

Lúc ấy cô thực sự giống như phát cáu với anh, thấy anh còn chẳng an ủi mình, trông cô còn rất nóng nảy, cô đã ném con búp bê vào người anh, bảo anh với Hạng Cẩn Xuyên hoán đổi cho nhau. Để cho Hạng Cẩn Xuyên ở lại trong nước.

Nhớ lại những chuyện như vậy, Tang Ngâm sau khi nhận ra liền cảm thấy có chút xấu hổ, cúi đầu sờ lên đầu mũi.

Thật ra thì bây giờ nhớ lại, Hoắc Nghiên Hành cũng không phải là quá đáng ghét, anh giáo huấn người khác, giúp bọn họ gánh vác không ít tội.

“Hai ngày trước” Giọng nói dịu dàng của Hạng Cẩn Xuyên lôi suy nghĩ của Tang Ngâm quay trở lại, anh ấy giải thích ngắn gọn: “Đang có một hợp tác nghiên cứu trong nước nên tới Hàng Châu trước.”

Anh ấy liếc nhìn xuống đuôi hai chiếc xe đang dính lấy nhau, tỏ ý xin lỗi: “Vừa rồi anh và học sinh của anh ngồi trong xe có trò chuyện một chút làm đụng phải xe của em, em muốn xử lý như thế nào?"

“Không cần đâu.” Tang Ngâm không có gì đáng kể xua tay: “Chút chuyện này cũng không có gì nghiêm trọng.”

Xe là xe thuê, đây là giải quyết riêng không biết ở đại lý xe xử lý có phiền phức hay không, cho nên Tang Ngâm mới định mua bảo hiểm bây giờ lại là người quen, cô không quan tâm đến những thứ này nữa.

Sân bay được xây dựng ở vùng ngoại ô cách xa thành phố, xung quanh cũng không có tòa nhà nào, gió rét cực kỳ khắc nghiệt, tóc của Tang Ngâm bị gió thổi gần như tung lên, cô giơ tay lên áp sát chúng lại với nhau. Hạng Cẩn Xuyên bên cạnh dịch sang nửa bước, chắn lại nơi gió lùa tới. ........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play