Tiếng chuông vẫn liên tục vang lên, Hoắc
Nghiên Hành thở phào nhẹ nhõm, ngón cái đặt ở mép điện thoại, ngón trỏ trượt
phím trả lời, ấn phím loa ngoài, đeo găng tay dùng một lần để lột tôm: “Nói.”
“Anh làm trước dự tính ư?” Tống Thế Sâm tò mò
hỏi: “Không phải còn chưa tới ngày sao?”
Về hot search tối nay, kế hoạch ban đầu là đợi
đến ngày đầu năm mới bạo, Tống Thế Sâm mới hạ cánh xuống thủ đô, nhận được điện
thoại của giám đốc quan hệ công chúng, thông báo chuyện của Sở Nhân.
ES Entertainment là công ty giải trí số một
trong nước, có hàng chục triệu nghệ sĩ trực thuộc, sinh ra vô số ảnh đế và ảnh
hậu hàng đầu, trước kia ngay cả giám đốc quan hệ công chúng cũng không chú ý tới
một nghệ sĩ vô danh tiểu tốt như Sở Nhân, huống chi là Tống Thế Sâm.
Chẳng qua bởi vì trong hội nghị kế hoạch ngôi
sao mới gần đây của công ty, Tống Thế Sâm thuận miệng nói một câu rằng cảm thấy
Sở Nhân không tệ, cấp dưới giỏi xem mặt đoán ý liền đặt Sở Nhân lên hàng đầu,
hiện tại người ông chủ coi trọng xảy ra chuyện, đương nhiên phải báo một tiếng.
Trước khi gọi, giám đốc quan hệ công chúng đã
lập kế hoạch truyền thông, chờ báo cáo xong cho Tống Thế Sâm rồi sẽ triển khai,
kết quả không ngờ ông chủ chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu “không cần quan tâm”.
Trên đường từ sân bay về nhà, Tống Thế Sâm
dành thời gian lên xem Weibo, gọi điện thoại cho Hoắc Nghiên Hành.
Tiếng nước trong phòng tắm ào ào, Hoắc Nghiên
Hành nghiêng đầu nhìn.
Trên cửa thủy tinh mờ phản chiếu một bóng dáng
mượt mà, thân thể như mèo, trên đầu có một búi tóc lỏng lẻo lắc qua lắc lại
theo động tác rửa mặt của Tang Ngâm.
“Chỉ còn một ngày nữa thôi.” Hoắc Nghiên Hành
không muốn giải thích nhiều, bỏ thịt tôm hùm đất đã bóc xong vào bát cháo bên cạnh:
“Còn có chuyện gì nữa không?”
“Không có.” Tống Thế Sâm nghe ra được ý đuổi
khách, nói một câu “Cúp máy” rồi kết thúc cuộc gọi.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Tang
Ngâm rửa mặt xong đi ra, đi tới vị trí cũ, đá văng một chiếc dép lê, giẫm lên
sô pha, đầu gối cong lên, quỳ một chân ngồi trên sô pha.
Cô cầm lấy muỗng múc cháo ăn như thể không có
việc gì, giống như chuyện mập mờ mấy phút trước chưa từng xảy ra.
“Anh Thế Sâm gọi điện thoại cho anh để hỏi
chuyện của Sở Nhân sao?” Ngoài mặt Tang Ngâm giả vờ tự nhiên nhưng trong lòng vẫn
có chút lúng túng, chủ động khơi đề tài mới.
“Ừ.” Hoắc Nghiên Hành đưa một cánh tay qua,
dùng ánh mắt ra hiệu.
Tang Ngâm nhìn, hiểu ý buông chén cháo xuống,
cầm ống tay áo sơ mi của anh xắn lên mấy cái: “Là đến hỏi tội sao?”
“Sao em lại hỏi như vậy?”
“Sở Nhân nói với em rằng anh Thế Sâm rất coi
trọng cậu ta, còn ám chỉ gần đây em tuyên truyền cho cậu ta đều do anh Thế Sâm
bày mưu tính kế.” Nhắc tới Sở Nhân, Tang Ngâm vẫn tức giận, cầm thìa dùng sức
chọc vài cái vào đáy chén, tiếng “cạch” nho nhỏ phát ra: “Cậu ta mà cũng xứng.”
“Tạo thế mà thôi.”
“Ý anh là sao?” Đầu óc Tang Ngâm hơi bế tắc,
sau khi hỏi xong liền phản ứng lại, đột nhiên hiểu được: “Em hiểu rồi.”
Thời đại thông tin, mỗi ngày tin tức trên
internet xuất hiện nhiều vô kể, tốc độ cập nhật chỉ trong nháy mắt, cho dù là
scandal của siêu sao quốc tế náo loạn trên mạng thì thời gian được quan tâm nhiều
nhất cũng chỉ có hai mươi bốn tiếng, huống chi là Sở Nhân, một người mới xuất
hiện.
Trước tiên tuyên truyền để tạo thế, tiếp tục mở
rộng danh tiếng, đợi đến đúng thời cơ thì hạ gục cậu ta.
Nếu bản thân không bình tĩnh, gặp chuyện bất
ngờ vui mừng sẽ bị choáng váng đầu óc, gây ra một số chuyện khiến người ta chỉ
trích thì đề tài thảo luận sẽ tăng lên.
Khen trước chê sau.
Không hổ danh là nhà tư bản.
Thật sự là một mưu kế tốt.
Hơn nữa cứ như vậy, cho dù phẩm hạnh của Sở Nhân không đúng mực dẫn đến việc vi phạm hợp
đồng trước, đoàn là ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.