Tang Ngâm thấp hơn Hoắc Nghiên Hành khá nhiều,
lúc này đang nằm sấp trong lòng anh, ánh sáng bị che khuất, cô bị bao phủ dưới
hình dáng của anh
Ánh sáng màu vàng của đèn trong phòng khách sạn
hắt lên từ sau lưng anh, nhuộm vài sợi tóc thành màu vàng kim, bởi vì ngược
sáng nên không thể nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, ngược lại lại có một
sự dịu dàng mơ hồ.
Tang Ngâm sững sờ chớp chớp mắt: “Anh từ thủ
đô đến đây à?”
Hoắc Nghiên Hành giải thích một câu: “Vừa hay
đi công tác ở gần đây.”
Tang Ngâm “Ò” một tiếng, cụp mắt xuống, liếc
thấy một lớp trong suốt lấp lánh, bất giác khép cằm lại.
Hoắc Nghiên Hành thấy tầm mắt của cô dán chặt
vào ngực anh, cúi đầu theo ánh mắt cô, nhìn thấy cổ áo khoác của anh đang phản
chiếu ánh sáng.
Lại liếc nhìn mặt nạ dưỡng ẩm của cô.
“…”
Hoắc Nghiên Hành đỡ vai cô: “Đứng vững.”
Sau đó rút từ hộp giấy trên bàn ăn một tờ giấy
ăn, thong thả lau sạch.
Tang Ngâm: “…”
Nhìn dáng vẻ gấp không chờ nổi của anh còn tưởng
rằng bị dính cái gì bẩn thỉu, cô còn chưa ghét bỏ anh làm lãng phí mặt nạ của
cô đâu!
Tâng Ngâm dùng hai ngón trỏ ấn ấn lên mặt nạ,
nổi lên lòng nghịch ngợm, lại lần nữa
chà tinh chất trên đầu ngón tay lên áo khoác của anh.
Động tác lau quần áo của Hoắc Nghiên Hành tạm
dừng, hờ hững liếc nhìn cô, lại cúi đầu, lau hai vết cô mới chà lên.
Viên Nguyên đứng ở bên cạnh nhìn đến mức mắt
chữ a mồm chữ o, không dám thở mạnh.
Tuy Hoắc Nghiên Hành và Tang Ngâm không làm ra
hành động gì quá mức thân mật, nhưng từ trường phát ra quanh người hai người lạ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.