Địa điểm buổi thử vai được đặt tại khách sạn Lai Cảnh, sau khi Tang Ngâm đến khách sạn thì hội trường trên tầng năm đã chật kín người.

Sức nóng của “Khói bếp” tính đến thời điểm hiện tại vẫn chưa hề có dấu hiệu giảm nhiệt, có một số những diễn viên mới, không nổi tiếng lắm đến đây, còn có một số diễn viên khá nổi tiếng cũng tham gia buổi thử vai.

Cái nhìn của Tang Ngâm khá độc đáo và sắc bẹn, cuốn tiểu thuyết giả tưởng “Lâm Uyên” mà cô mua lại bản quyền sau khi đăng trên web đã thu về một lượng lớn người hâm mộ, các nhân vật và cốt truyện cũng rất xuất sắc. Chỉ cần quá trình sản xuất thuận lợi, cộng thêm với những hiệu ứng đặc biệt phần hậu kỳ, bộ phim này chắc chắn sẽ thành công.

“Lâm Uyên” là câu chuyện kể về sự đối đầu dây dưa giữa hai thế lực là chiến thần Thiên giới và Ma tôn của Ma giới suốt 10 thế hệ. Đứng trước cục diện của thế giới quan rộng lớn, nhân vật chính vì sự khác biệt về thân phận mà đã từ bỏ tình yêu của mình dành cho đối phương, sự bất lực và xót xa ấy đã được tác giả lột tả một cách tỉ mỉ.

Bất kỳ ai có một chút tầm nhìn trong lĩnh vực điện ảnh này cũng đều có thể nhìn thấy tiềm năng của bộ phim.

Viên Nguyên và cô đã sắp đến nơi, xe của bọn họ đậu ở tầng hầm B1 rồi hai người cùng nhau lên lầu.

Thang máy dừng đến tầng hầm B1 rồi chậm rãi dừng lại, khoảnh khắc cửa vừa mở, cô liền nhìn thấy Hoắc Nghiên Hành và Nghiêm Minh đang đứng trước cửa.

Tang Ngâm lập tức nhớ ra chuyện xấu hổ xảy ra trong xe tối qua và cơn ác mộng mà cô mơ thấy, cô mím chặt môi, khuôn mặt thờ ơ nhìn Hoắc Nghiên Hành, bốn chức “Mau phắn đi giùm” được viết rõ ràng trên gương mặt của cô.

Không biết Hoắc Nghiên Hành có nhận ra ý đồ trên nét mặt cô không hay là anh thực sự không có mắt nhìn mà anh chỉ nhìn Tang Ngâm một hai giây rồi liền thu tầm mắt lại, xắn ống tay áo lên rồi tiến vào bên trong thang máy.

Nghiêm Minh đi theo sát sau anh.

Sếp có thể không nói năng gì nhưng những người làm công ăn lương như anh cũng thể giả câm được.

Nghiêm Minh và Tang Ngâm quay sang chào hỏi nhau, Viên Nguyên cũng dùng ngữ khí thông thường chào hỏi một câu “Hoắc tổng.”

Hai tiếng “Ừm” khác nhau của một nam một nữ đồng thời vang lên cùng một lúc.

Tang Ngâm và Hoắc Nghiên Hành nhìn đối phương một cái, người thì tỏ vẻ chán ghét, người thì tỏ ra lãnh đạm thờ ơ.

Tang Ngâm là người đầu tiên liếc nhìn sang chỗ khác, cô khoanh tay trước ngực, ngón tay nhịp nhàng gõ nhẹ lên cánh tay, ánh mắt chăm chú nhìn xuống phía dưới sàn thang máy.

Hoắc Nghiên Hành chậm mất nửa nhịp, anh quay đầu lại, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn bóng người phản chiếu trên cửa thang máy.

Hai người trợ lý đứng phía sau họ, Viên Nguyên bật Wechat lên rồi gửi cho Nghiêm Minh một dấu chấm hỏi: Tối qua xảy ra chuyện gì vậy? Hai người họ xảy ra mâu thuẫn à?

Sau đó cô gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, ra hiệu cho Nghiêm Minh mau chóng trả lời.

[Nghiêm Minh: Hai người họ mâu thuẫn khi nào chứ.]

Đã là người nhà thì nên đứng về phía người nhà, Viên Nguyên không kìm được than thở giùm Tang Ngâm: [Hoắc tổng cũng vậy, anh ấy ít nhất cũng lớn hơn chị Tang Tang năm tuổi, tại sao còn chấp nhặt một con gái nhà người ta chứ.]

[Nghiêm Minh: Cũng đâu thể nói như vậy, với tính tình của cô Tang thì còn khiến người chết phải đội mồ sống dậy vì tức giận mất.]

[Viên Nguyên: Tính cách chị Tang Tang chỉ là có chút nóng nảy thôi chứ chị ấy không hề có ác ý.]

[Nghiêm Minh: Hoắc tổng đã nhường chị ấy rồi, nếu đổi lại là người khác xem, nào ai dám khua chân múa tay trước mặt anh ấy chứ.]

[Viên Nguyên: Tại sao hai người họ lại ghét đối phương như vậy nhỉ?]

[Nghiêm Minh: Chẳng rõ nữa, từ khi tôi đi theo Hoắc tổng, anh ấy và cô Tang đã là mối quan hệ không thể nói chuyện với nhau bình thường quá 3 câu rồi.”

Những tin nhắn lần lượt được gửi đi, tiếng gõ bàn phím “lạch cạch” cùng với tiếng thông báo tin nhắn tới liên tục vang lên trong chiếc thang máy.

Tang Ngâm nghiêng đầu sang, nhìn qua hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy cô phát hiện hai người đằng sau đang cắm cúi vào điện thoại trên tay: “Hai người chí ít cũng phải tắt tiếng đi chứ, sợ chúng tôi không biết hai người đang ở sau lưng nói chuyện phiếm sao.”

Viên Nguyên giật mình cất điện thoại đi: “Em không có!”

Nghiêm Minh phản ứng bình tĩnh hơn cô một chút, anh đối diện ánh mắt của Nghiên Hành với một thái độ bình tĩnh, khuôn mặt không thể hiện một chút tội lỗi nào cả.

Chuyện này là do ai khơi gợi ra chứ.

Tang Ngẫm khẽ cười một tiếng, cô nhìn thấu mấy trò qua mắt của hai người họ.

Đêm hôm qua cô không ăn không nhiều, sáng nay lại chỉ ăn một mẩu bánh mỳ, chẳng đủ để lót dạ là bao nên rất nhanh cô đã cảm thấy đói bụng, cô mới đi được một lúc mà đã tiêu hóa hết sạch những thứ sáng nay vừa ăn, chiếc bụng rỗng của cô bắt đầu biểu tình, không ngừng phát ra âm thanh ọc ọc.

Âm thanh không to không nhỏ nhưng lại vừa đủ khiến cho ba người trong thang máy nghe thấy.

Mặc dù không ở trong đám đông lớn, nhưng ở đây vẫn có đến 3 người. Có lẽ cái dạ dày mỏng manh của cô đã bị nuông chiều quá nên mới không ngừng sôi ùng ục như vậy. Có điều đêm qua sau khi trải qua sự nhục nhã khi bị Hoắc Nghiên Hành nghe thấy mấy lời tỏ tình sến sẩm của Sở Nhân nên khả năng chiến đấu của Tang Ngâm đã tăng lên đáng kể.

Ngay cả khi bị Hoắc Nghiên Hành nhìn thì cô vẫn có thể tự tin nheo mắt lại nhìn anh: “Nhìn cái gì, chưa nghe thấy tiếng bụng réo bao giờ à.”

Vừa vặn lúc đó thang máy đã dừng ở tầng 5, Tang Ngâm buông hai tay đang chống trước ngực xuống rồi bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra.

Viên Nguyên cầm theo một chiếc túi nhỏ, quay sang nói “Tạm biệt Hoắc tổng.” rồi đi từng bước nhỏ theo sau Tang Ngâm.

Buổi thử vai dự kiến bắt đầu vào lúc 9 giờ, biên kịch và phó đạo diễn đến sớm hơn cô một chút, hiện giờ đang đọc kịch bản, khi họ thấy cô tiến vào phòng thì liền gật đầu tỏ ý chào cô.

Để thể hiện tốt hơn nội dung nguyên tác và diễn đạt được trọn vẹn ý nghĩa của nội dung muốn thể hiện, Tang Ngâm khi làm việc với tác giải nguyên tác bộ tiểu thuyết cũng đã mời cô làm biên kịch cho bộ phim.

Suy cho cùng, mặc dù cô đã có trong tay đội ngũ nhân viên sản xuất giỏi nhất, có một đoàn đội vô cùng chuyên nghiệp đi chăng nữa thì cũng không thể hiểu hết được toàn bộ cuốn tiểu thuyết như tác giả nguyên tác được.

Sau khi Viên Nguyên theo Tang Ngâm vào trong phòng, cô đặt túi xách xuống, hỏi một vòng khẩu vị của tất cả các đạo diễn và biên kịch rồi rồi ra ngoài mua cà phê.

Tang Ngâm ngồi xuống chiếc bàn dài được đặt ở vị trí chính giữa trong căn phòng, trên bàn là một tập hồ sơ dày được sắp xếp ngay ngắn, bên trong hồ sơ là thông tin các nhận của các diễn viên đến thử vai.

Cô lật qua lật lại hồ sơ rồi hỏi: “Trong chỗ hồ sơ này có ai có ngoại hình tốt không?”

Phó đạo diễn lấy ra một vài tập hồ sơ rồi đưa cho cô xem: “Ba tạo hình cổ trang này tôi thấy không cũng không tệ, rất phù hợp với khí chất của nam nữ chính trong nguyên tác. Họ đã từng đóng hai bộ phim mạng rồi, vừa rồi tôi có xem qua video của họ trong phim thì thấy khả năng diễn xuất không tệ, có điều mới vào nghề nên độ nhận diện không cao, không nổi tiếng bằng những ngôi sao lớn kia được.”

Tang Ngâm cẩn thận nhìn kỹ hồ sơ của ba người vừa được phó đạo diễn tiến cử: “Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên làm việc cùng nhau, vậy mà anh vẫn không hiểu tôi sao?”

Phó đạo diễn cười cười: “Hiểu chứ.”

Khác với những đội sản xuất khác khi bắt tay làm một bộ phim sẽ phải đi kêu gọi đầu tư và tìm kiếm nhà tài trợ ở khắp mọi nơi, còn Tang Ngâm bản thân cô đã có vốn đầu tư, hơn nữa còn có số tài sản ròng khổng lồ vậy nên khi bắt tay sản xuất, cô không cần phải nhìn ánh mắt của người khác để làm việc. Từ trước đến nay những trường hợp đi cửa sau để có vai diễn không bao giờ xảy ra trong phim trường của cô, khi dùng người thì cô không quan tâm đến danh tiếng, điều cô quan tâm chính là thực lực, khả năng diễn xuất và mức độ phù hợp của họ với vai diễn.

Nhà sản xuất nào cũng sẽ có chút kiêu ngạo tự trọng, đương nhiên ai cũng hy vọng tác phẩm của mình sẽ thành công, được chau chuốt hoàn mỹ về mọi mặt. Tuy nhiên không ít người cũng sẽ gặp những chuyện liên quan đến tiền nong mà bắt buộc phải thỏa hiệp, chỉ vì một sâu mà làm rầu nồi canh, như vậy thực sự quá hẹp hòi.

Nhưng đối với Tang Ngâm mà nó, cô tuyệt đối không bao giờ để loại chuyện này xảy ra.

Tác giả nguyên tác là một cô gái rất tao nhã tên là Tôn Cẩm Quân. Cô là người miền Nam nên rất có nét duyên dáng của người Giang Nam. Mặc dù chỉ nhỏ hơn Tang Ngâm vài tháng nhưng tính cách và phong thái lại rất khác với cô. Nếu như tính cách Tang Ngâm khá phóng khoáng thì thì Tôn Cẩm Quân lại có tính cách khá nhút nhát, luôn đeo cặp kính tròn gọng đen trên sống mũi.

Vì sợ cô không thoải mái nên Viên Nguyên sắp xếp chỗ ngồi, Tang Ngâm đã đặc biệt yêu cầu cô xếp chỗ của Tôn Cẩm Quân bên cạnh cô.

Người biên kịch vốn luôn ngồi cạnh cô đã bị đẩy ra ngồi phía bên ngoài, nhưng vì là người nhà nên chuyện đó cũng không sao.

Tang Ngâm quay sang nhìn Tôn Cẩm Quân: “Cô thấy người nào hợp không?”

Tôn Cẩm Quân đẩy đẩy kính rồi lắc đầu: “Vẫn chưa thấy ai hợp cả, chắc vẫn phải xem xét thêm.”

Cô gái miền Nam này khi nói chuyện giọng điệu vẫn luôn nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, khiến cho người khác cảm giác như đang nghe tiếng nước vậy.

Tang Ngâm chống cằm rồi cười cười nhìn cô: “Cô khá giống với một người bạn của tôi, cô ấy cũng là người miền Nam.”

Cô ngừng lại một lúc, giọng điệu lộ ra vài phần luyến tiếc: “Có điều chúng tôi đã lâu rồi không liên lạc.”

Tôn Cẩm Quân hỏi: “Tại sao vậy?”

Tang Ngâm đánh mắt sang chỗ khác rồi nhớ lại những hồi ức trước kia, cuối cùng cô cau mày lại, hận đến nỗi buông lời mắng một câu: “Bị một tên khốn kiếp làm cho tức giận nên bỏ đi rồi.”

Vì đây là vấn đề riêng tư nên Tôn Cẩm Quân không thêm bất kỳ điều gì nữa, cô chỉ an ủi Tang Ngâm: “Có duyên nhất định sẽ gặp lại thôi.”

Tang Ngâm gật đầu, lập tức thu hồi lại sự đa sầu đa cảm vừa rồi của mình mà bình tĩnh trở lại.

Viên Nguyên đi mua cà phê đã quay trở lại, hai tay cô cầm túi giấy đi vào, lần lượt lấy cà phê và trà trái cây ra—đặt vào bên cạnh từng người một đang ngồi trên chiếc bàn dài, cuối cùng đặt một chiếc túi giấy cỡ nhỏ đến trước mặt Tang Ngâm.

“Chị Tang Tang, bữa sáng của chị.”

Logo được in trên chiếc túi giấy là của một cửa tiệm cô ăn thường xuyên, Tang Ngâm mở túi giấy ra, trong đó là một phần cháo thịt bò và hai cái bánh tiêu nhỏ đã được chiên vàng.

Cô nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ dán bên ngoài túi, nội dung trong đó có nhắc người bán hàng bỏ ít gừng thái nhỏ nhất có thể.

Tang Ngâm nhướng mày cười, cô đặt bàn tay lên môi mình rồi quay sang Viên Nguyên gửi cho cô một nụ hôn gió: “Cảm ơn cưng.”

Hiện tại cô đã đói đến mơ hồ rồi, mùi thơm của cháo đã được ninh nhừ thông qua nắp hộp xộc lên mũi cô, thơm ngào ngạt đến nỗi khiến cô hận không thể ngay lập tức cầm thìa lên múc một muỗng.

Viên Nguyên tưởng rằng cô đang cảm ơn mình vì đã giúp cô mua đồ ăn đến nên bèn toe toét nhìn cô cười: “Chuyện em nên làm mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play