Bữa tiệc kéo dài đến mười giờ tối mới kết thúc. Tang Bá Viễn ra ngoài nghe điện thoại vẫn chưa quay lại. Tang Ngâm và Sài Khinh Nguyệt tạm biệt nhau rồi, tìm một hồi vẫn chưa thấy Tang Bá Viễn. Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho ông mới nhìn thấy tin nhắn của ông từ một giờ trước, nói rằng ông có việc phải đi trước.

Lúc đó cô còn đang chơi vui vẻ ở trên tầng nên không để ý điện thoại.

Lái xe đã đi cùng với cha cô. Bây giờ tất cả những người cô có thể quá giang đều đã không thấy bóng dáng đâu, cô đành đứng trước cửa biệt thự trong làn gió lao xao.

Khi cô đang suy nghĩ có nên gọi Sài Khinh Nguyệt tới đón cô hay không thì một chiếc Rolls Royce đen đã dừng ở trước mặt cô.

Cửa sổ phía sau được hạ xuống, sườn mặt của Hoắc Nghiên Hành dần dần lộ ra.

Anh nhìn cô một cái: "Lên xe."

Tuy Tang Ngâm cãi nhau thì cãi nhau với anh, nhưng ngẫm lại đi nhờ xe cũng chả mất gì nên cô không chút do dự nhiều mà mở cửa xe ngồi vào trong.

Lái xe của Hoắc Nghiên Hành là ông cụ Hoắc gia, Tang Ngâm cũng biết ông ấy nên chào một tiếng "chú Lý".

Chú Lý cười, nhìn cô từ kính chiếu hậu: "Chào Tang tiểu thư."

Hoắc Nghiên Hành không thích nghe nhạc nhẽo lung tung, vì vậy nên trong xe không có bất cứ âm thanh dư thừa nào.

Ở cùng anh trong không gian hẹp, Tang Ngâm ngửi được mùi trầm hương trên người của anh, dày dặn mà vững vàng.

Mùi hương rất phù hợp với tính tình và phong cách của anh, một ông già lạc hậu.

Nhưng sau khi tiếp xúc được một thời gian dài, mùi hương đó cũng khá thơm.

Cô khẽ liếc mắt, thấy Hoắc Nghiên Hành nhắm mắt tựa vào lưng ghế. Tang Ngâm quay sang, quan sát anh.

Người đàn ông hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở trên chân, thân thể thẳng tắp. Ánh đèn đường lờ mờ ngoài cửa xe hắt lên mặt anh, gương mặt lạnh lùng lúc rõ ràng, lúc mơ hồ.

"Nhìn cái gì?"

Không gian yên tĩnh trong xe đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Hoắc Nghiên Hành.

"Chỉ nhìn vu vơ mà thôi, anh không cần phải phản ứng thái quá như thế." Tang Ngâm làm như không có chuyện gì thu tầm mắt, khẽ nhíu mày, những thiện cảm của cô về mùi hương của anh mới nảy sinh đã đột ngột bị cắt đứt.

Anh không đáp, không khí trong xe lại quay về trạng thái im lặng.

Tiếng tin nhắn tới vang lên, Tang Ngâm mở Wechat ra.

Sở Nhân gửi cho cô hai tệp ghi âm.

Tang Ngâm đang chuẩn bị chuyển giọng nói thành văn bản, nhưng thực hiện không đúng thao tác, giọng nói cứ thế phát qua loa ngoài.

"Cục cưng, anh mới diễn xong."

Tệp ghi âm thứ hai tự động phát.

"Chắc cục cưng nhớ anh phải không? Anh cũng thế. Anh rất khoẻ, có thể vác được túi gạo, vác được bình xăng, duy chỉ có nỗi nhớ em là anh kham không nổi."

Hai tệp ghi âm cộng vào không quá năm giây. Tang Ngâm chưa kịp phản ứng thì đã phát xong rồi. Giọng nói từ điện thoại cô biến mất, không khí xung quanh dường như đã yên lặng trở lặng.

Hẳn là Sở Nhân vừa mới xong việc không lâu, khi nói chuyện còn thở hổn hển, cố ý đè thấp giọng nói xuống tạo thành âm thanh cá bột. Giọng nói kết hợp với thứ ngôn ngữ tình yêu thô kệch của cậu ấy khiến da đầu Tang Ngâm thực sự run lên.

Hóa ra điều khiến người ta khó chịu hơn nghe thấy những lời yêu đương thô kệch chính là nghe thấy những lời yêu đương thô kệch với giọng nói cá bột.

Sau khi Tang Ngâm bừng tỉnh, cô không muốn trả lời Sở Nhân nữa, tắt điện thoại đặt ở trên đùi.

Cô vốn định làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mọi sự lại cố tình không như mong muốn của cô. Lý Thúc ngồi phía trước cười ha hả nói: "Sức khỏe của cậu nhóc này tốt thật."

"...."

Tang Ngâm nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, dùng im lặng để che đậy đi sự xấu hổ của mình.

Chú Lý cảm thấy không được đúng cho lắm, cũng không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Từng giây từng khắc cứ thế trôi qua, ngay lúc Tang Ngâm nghĩ rằng chuyện này có thể cho qua thì người bên cạnh bật ra một tiếng cười khẽ không rõ ý tứ.

Cơ thể Tang Ngâm lập tức căng thẳng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Tuy nhiên thực tế móng tay của cô đã ghim vào lòng bàn tay tạo thành vài vết ấn trong lòng bàn tay.

Hoắc Nghiên Hành vẫn bình thản, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt: "Thì ra gu của cô là như vậy."

-

Khu trung tâm thương mại quốc tế Thương Thành, không gian của một nhà hàng đã được sắp xếp cẩn thận, khung cảnh lãng mạn, ánh nến lung linh, Tang Ngâm và Sở Nhân đang ngồi đối diện nhau.

Ăn cơm xong, Sở Nhân không biết từ đâu lấy ra một bông hồng thẳng tắp, kiều diễm ướt át, xinh đẹp vô cùng.

Cậu ấy chậm rãi bước tới chỗ Tang Ngâm, quỳ một chân xuống và nhìn cô trìu mến.

Sau đó...

Cậu ấy nói lời yêu đương đầy thô kệch: "Hôm nay anh đi mua dầu."

Tang Ngâm khó hiểu: "Gì cơ?"

Sở Nhân đưa bông hoa về phía trước: "I love you."

Tang Ngâm đang chuẩn bị nhận hoa thì bỗng một giọng nói trầm thấp quen thuộc lại vang lên bên tai cô: "Thì ra gu của cô là như vậy."

Dao nĩa trên bàn đột nhiên rung lên, cảnh tượng trước mắt quay cuồng, bên tai vang lên tiếng ầm ầm của căn nhà đổ sập.

Đôi chân đang co lại của Tang Ngâm đột nhiên duỗi thẳng ra, hai tay dang rộng bật dậy khỏi giường, tháo bịt mắt. Đang ở trong bóng tối lâu nên khi tiếp xúc với ánh sáng đột ngột, cô không thích ứng kịp nheo mắt.

Cô bắt chéo chân, khuỷu tay để ở bắp chân, vuốt rồi day day cái trán của mình.

Tâm trí cô tràn ngập cơn ác mộng câu phán xét ý vị thâm trường kia của Hoắc Nghiên Hành.

Mắt của cô bị sao vậy?

Dù sao cũng là do anh chõ mồm vào.

Phán xét thì phán xét, nhưng anh cũng nên nói cho hết lời rõ ý, sao lại có người nói nửa vời khiến cho người nghe không biết đường nào mà lần cơ chứ?

Một lúc sau, tiếng chuông vang lên yếu ớt.

Cô nghiêng người sang một bên, mò mẫm tìm điện thoại khắp giường, cuối cùng tìm thấy nó dưới gối.

Thiếu vật che đậy, tiếng chuông trong nháy mắt đã trở nên rõ ràng, tiếng rung cũng vang lên rõ ràng hơn.

Bảo sao lúc nãy có động đất trong cơn ác mộng của cô.

Vừa quay mặt qua nhìn thì thấy là điện thoại của Sở Nhân.

Cô nhớ tới giấc mơ vừa rồi, hai ớn lạnh run rẩy, nhìn chằm chằm vào hai chữ "Sở Nhân" nhấp nháy trên màn hình, một lời khó nói hết.

Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng nhận cuộc gọi, tiếng "alo" được cất lên nghèn nghẹn.

Sở Nhân ở đầu dây bên kia dừng một chút, thật cẩn thận hỏi: Cục cưng, anh làm phiền em ngủ sao?"

"Không có gì, anh nói đi."

"Cục cưng, thực xin lỗi. Sáng nay anh mới thấy tài khoản tiếp thị đăng Weibo." Giọng điệu nặng nề, rầu rĩ không vui truyền tâm trạng ủ rũ của Sở Nhân qua ống nghe: "Đêm qua em không trả lời tin nhắn của anh là vì tức giận mấy chuyện trên Weibo đúng không?"

Nghe cậu ấy nhắc, Tang Ngâm mới bừng tỉnh nhớ tới chuyện bị cô ném ra sau đầu.

Tối hôm qua về đến nhà, cô gọi điện thoại cho Sài Khinh Nguyệt gần hai tiếng, say sưa phàn nàn về sự cố đáng xấu hổ ngày hôm nay. Cuối cùng cô mơ mơ màng màng màng ngủ lúc nào không hay, quên mất mình chưa trả lời tin nhắn của Sở Nhân.

Sở Nhân không đợi cô trả lời, có chút luống cuống: “Cục cưng, ngày hôm qua anh thật sự ở phim trường quay cả ngày. Việc này đạo diễn có thể làm chứng cho anh, em có thể gọi điện thoại hỏi anh ấy.”

Nhân vật chính trong tin đồn đó bịt kín đến nỗi mắt còn chả nhìn thấy, phong cách ăn mặc cũng không phải là phong cách ăn mặc thường ngày của Sở Nhân. Tang Ngâm là người trong giới giải trí, loại tin đồn kiểu như thế này cô đã thấy không ít, không đáng tin.

Huống hồ cô chắc chắn rằng Sở Nhân thực sự thích cô. Ngày nào cậu ấy cũng gọi video cho cô, báo cáo mọi thứ một cách chi tiết và ghi lại sở thích của cô trong bản ghi chú trên điện thoại. Cậu ấy có thể được gọi là người bạn trai hiếu thảo hai mươi tư tuổi trong kỷ nguyên mới. Tang Ngâm không nghĩ rằng cậu ấy sẽ phản bội mình.

Cô chải đầu rồi lại nằm xuống giường: "Không cần, em tin anh."

"Anh biết cục cưng sẽ không để những tin đồn này ảnh hưởng đến bản thân."

Sở Nhân hoạt bát trở lại, trò chuyện với Tang Ngâm một lúc. Cuối cùng miễn cưỡng cúp điện thoại trong tiếng la hét của nhân viên.

Tang Ngâm nằm trên giường một lát, cơ thể uốn éo như cây nho dại mọc ngoài sân biệt thự. Cô rút ​​điện thoại ra kiểm tra tin nhắn chưa đọc thì thấy hộp thoại của Sài Khinh Nguyệt đã có một tràng dài "ha ha ha". Này là do cô nhẫn tâm tự giễu khi phàn nàn buổi tối hôm qua.

Tin nhắn của trợ lý Viên Nguyên ở phía dưới cùng. Những công việc quan trọng gần đây đã được sắp xếp thành văn bản gửi cho cô, đồng thời nhắc nhở cô đừng quên buổi thử vai diễn viên hôm nay.

Dường như bản chất của người sáng tạo là có sự đồng cảm mạnh mẽ và phân tích mọi thứ từ góc độ cảm quan, xong khi quay xong "Khói bếp", Tang Ngâm từng có một thời gian dài bị sa sút tinh thần.

Đường núi hiểm trở, những ngôi nhà xây bằng hoàng thổ, những khuôn mặt đỏ gay và đôi mắt trong veo là những ký ức về ngôi làng đổ nát đọng lại trong Tang Ngâm.

Những đỉnh núi cao ngút ngàn khiến người thành phố phải trầm trồ thán phục, ở miền núi giao thông đi lại không thuận tiện chính là trở ngại lớn nhất ngăn cản những đứa trẻ hướng tới tương lai.

Cô muốn làm một cái gì đó, nhưng dường như cô chẳng làm được gì ngoài quyên góp sách và tài liệu giảng dạy, bỏ tiền ra sửa một đoạn đường núi. Những điều này dường như không làm thay đổi cuộc sống của họ.

Có phú quý thì ắt có bần cùng, có tiên tiến thì ắt có lạc hậu, đây là thực tế do thời thế tạo thành. Cô chỉ là một giọt nước nhỏ trong dòng nước lũ cuồn cuộn, việc cô có thể làm rất nhỏ bé, mỏng manh.

Do đó cô đã ở nhà trong một khoảng thời gian rất dài trong trạng thái chán nản sau khi quay phim. Cô nóng lòng muốn thoát ra khỏi trạng thái buồn bực ấy. Việc này cũng giống như trong tình yêu, cách tốt nhất để quên đi tình yêu cũ đó chính là tìm kiếm cho mình một niềm vui mới. Cô đang ráo riết chuẩn bị cho một bộ phim mới, nhưng cô không có đầu mối. Cho đến khi cô vô tình bắt gặp một cuốn tiểu thuyết giả tưởng trên Internet. Cô đã đọc nó và cảm thấy nó khá thú vị, vì thế cô liên hệ với tác giả của tác phẩm gốc và mua bản quyền để làm lại.

Tang Ngâm là người thiên về phái hành động tuyệt đối, đã nói là làm. Điều này một phần cũng phải kể đến thực lực của Tang Bá Viễn. Vốn đã có, vẫn đề gốc rễ đã được giải quyết triệt để.

Cô có tổ chế tác riêng nên có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, nhưng cách đây không lâu cô được giáo viên nhờ đi Tây Bắc giúp đỡ quá trình quay phim nên việc tuyển chọn diễn viên tạm thời bị gác sang một bên.

"Khói bếp" có thể được xem như là một bộ phim văn học nghệ thuật, nhưng Tang Ngâm cũng không giới hạn bản thân chỉ là một đạo diễn ở mảng văn học nghệ thuật.

Trong giới điện ảnh có rất nhiều kiểu miệt thị, một trong số đó là miệt thị hình thức. Nói đơn giản đó là những người xem phim nghệ thuật coi thường những người xem phim thương mại, làm liên luỵ đến các thành viên trong tổ chế tác. Đương nhiên là đạo diễn phim thị trường địa vị cũng sẽ không bằng đạo diễn phim văn học nghệ thuật.

Tang Ngâm không cần những hư danh đó. Cô chỉ quay những gì cô thích, văn nghệ cũng được mà thị trường cũng thế. Cô yêu công việc này và sẽ đem tình cảm của mình rót vào từng khía cạnh một, loại miệt thị hay khinh bỉ này không tồn tại trong lòng cô.

Cô đáp lại Viên Nguyên bằng một nhãn dãn có vẻ mặt ra hiệu "ok", sau đó xốc chăn lên đi vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.

Khoác lên mình chiếc áo khoác dệt kim mỏng, cô chậm rãi đi xuống lầu, đôi dép lê trên sàn gỗ phát ra âm thanh nặng nề.

Tang Bá Viễn ngồi cạnh bàn ăn nghe thư ký báo cáo công việc. Ông nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy Tang Ngâm thì có chút ngạc nhiên, thư ký bên cạnh thức thời im lặng.

Tang Bá Viễn nhấp một ngụm nước trà: "Mặt trời mọc ở đằng Tây."

Ý là hôm nay cô dậy rất sớm.

"Lát nữa con có cuộc phỏng vấn." Tang Ngâm tựa vào lưng ghế, ngồi xuống phía đối diện Tang Bá Viễn, vẫy tay chào thư ký Lý Hiền đứng cạnh ông. Lý Hiền hai tay ôm chặt máy tính bảng trước mặt, cười chuyên nghiệp: "Chào buổi sáng Tang Tang."

Tang Ngâm cầm lấy miếng bánh mì trên bàn cắn một miếng, vị bánh mì khô khốc vô vị. Cô ghét bỏ đặt lại chỗ cũ, hướng phòng bếp hét lên: "Dì Trương, cháu muốn ăn cháo trứng bò và bánh quẩy."

Dì Trương nghe thấy tiếng đi ra khỏi bếp, tay dính nước xoa vào tạp dề: "Vậy cô đợi lát nữa. Tôi không biết hôm nay cô dậy sớm như thế, chưa kịp làm."

"Phải chờ bao lâu?"

"Khoảng hơn một giờ."

Tang Ngâm bĩu môi: "Thôi vậy, như thế không kịp, cháu ăn bánh mì được rồi."

Tang Bá Viễn: "Ăn có bữa ăn mà kén cá chọn canh, ngày xưa cha..."

"Khi đó cha có cái gì ăn là tốt rồi, khi còn nhỏ ông nội con đói kém còn ăn cỏ vỏ cây. Bây giờ cuộc sống tốt hơn, mọi người đều quen với việc chiều chuộng." Tang Ngâm nói trong lúc xé bánh mì, bắt chước giống hệt giọng điệu của ông: "Cha có gì mới không, mấy cái này của cha con nhại được hết rồi."

Tang Bá Viễn trừng mắt: "Nào, cho con nhại cha một lần. Con thử nhại không đúng một chữ xem."

Tang Ngâm nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng: "Nói thế chẳng khác nào đe doạ người ta."

"Nói cái gì đấy, nói to lên!"

Dì Trương trong bếp nhìn hai cha con bọn họ lời qua tiếng lại thì cười đến nheo mắt, cuối cùng vẫn dặn dò Tang Ngâm nhịn Tang Bá Viễn một tí, đừng cãi nhau với ông nhiều. Sau đó, bà xoay người trở về phòng bếp."

"Rồi con sai con sai, cha nói đi, cha nói tiếp đi." Tang Ngâm nghĩ rằng mình còn có chuyện cần xin Tang Bá Viễn, giơ tay đầu hàng.

Bị cô ấy cắt ngang như vậy, sự nhiệt tình của ông biến mất không còn tăm hơi, hừ một tiếng.

Tang Ngâm nuốt miếng bánh mì cuối cùng xuống bụng, giơ lòng bàn tay lên: "Con sắp quay phim mới rồi, cha có thể bắt đầu đầu tư."

Tang Bá Viễn cau mày: "Tiền lần trước cha đưa con đâu?"

"Dùng hết rồi."

"Mới mấy tháng, tám trăm vạn không nói lời nào không cánh mà bay? Con là động vật ăn tiền à?"

Tang Ngâm chớp mắt, báo cáo từng thứ một: "Tiền mua bản quyền, tiền phát lương cho nhân viên phòng làm việc của con."

Tang Bá Viễn đau đầu dây mi tâm, cầm điện thoại di động bấm vài cái, khó chịu xua tay bảo cô bình tĩnh.

Tang Ngâm mở điện thoại và nhìn lướt qua, sau đó cau mày: "Cha, có phải cho tiền ăn xin đâu? Có mỗi một trăm vạn."

"Không đủ thì lại xin. Cha thấy con dạo này tiêu tiền vô tội vạ."

Tang Ngâm mím môi, còn muốn viện lý lẽ, nhưng Tang Bá Viễn đã gạt phăng đi: "Nói nhảm nữa cha lấy lại tiền."

Cô lập tức bật dậy khỏi ghế, nhanh chóng chạy lên tầng hai, không ngoái đầu lại một giây.

Tang Bá Viễn giơ tay cắt ngang: "Không có việc gì. Trước tiên đừng nói cho đứa nhóc kia, đỡ phiền nó sốt ruột lo lắng mà phát cáu.”

Lý Hiền gật đầu, không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play