Thiết kế của khách sạn Lai Cảnh muốn tập trung đến sự kết nối giữa con người và thiên nhiên, không gian rộng mở ở khuôn viên đằng sau được thiết kế mang lại cho người nhìn một cảnh quan hệt như đang bước vào khu rừng, xung quanh là hội trường tổ chức một số cuộc họp thương mại hoặc hội nghị chính phủ với không gian rất rộng rãi, đối diện ngay cửa ra vào là một chiếc cửa sổ sát mặt đất, từ cửa sổ trông về phía xa có thể nhìn thấy thảm cỏ xanh màu ngọc bích, ở giữa là một hồ nước lấp lánh, trong hồ chỉ có vài chú thiên nga đang bơi trên mặt nước đùa giỡn.

Vì xem xét vấn đề ánh sáng nên chiếc bàn dài được kê trước cửa sổ bằng kính sát mặt đất, Tang Ngâm, biên kịch và phó đạo diễn ngồi ngược sáng, có một chiếc máy quay phim được dựng thẳng trước chiếc bàn dài để ghi lại quá trình thử vai.

Tang Ngâm mở cửa sổ ra rồi đứng bên cạnh cửa tận dụng 10 phút cuối cùng để ăn hết bát cháo.

Những ngôi sao đang đợi bên ngoài lần lượt bước vào theo số thứ tự mà họ nhận được.

Vì Tang Ngâm khá thích xem khả năng ứng biến của họ nên cô không gửi trước kịch bản hay clip diễn thử cho các diễn viên đăng ký thử vai mà chỉ thông báo địa điểm và thời gian để họ có thể làm quen với bối cảnh trường quay.

Bởi lẽ khi quá nhớ lời thoại và tình tiết trong kịch bản, khi diễn xuất sẽ có cảm giác quá gượng gạo. Diễn viên khi diễn xuất không nhất thiết phải nói chính xác từng câu từng chữ, từng cử chỉ hành động trong kịch bản, đôi lúc trong diễn xuất nên có một chút ngẫu hứng hoặc tự đổi mới sẽ trở thanh điểm sáng của cả một bộ phim.

Đối diện trước máy quay hiện tại là một vài những ứng cử viên mặc dù không có sơ sót, diễn xuất cũng không tệ nhưng chỉ có điều vẫn khiến người xem dễ dàng nhìn ra đó là đang diễn chứ không mang lại cảm giác chân thực. Tang Ngâm phân họ vào khu vực chờ, các phó đạo diễn và cô sẽ quyết định sau.

Người thứ sáu bước vào là một trong ba người mà vừa rồi phó đạo diễn chô là khả năng diễn xuất không tồi. Đó là một cô gái cao khoảng 1m65, khuôn mặt tròn, hai bên gò má còn lộ ra hai má lúm đồng tiền, vẻ bề ngoài có vẻ khá hiếu động, tinh nghịch. Vai diễn mà cô thử sức chính là vai một tiểu sư muội, nữ hai trong phim, thoạt nhìn có vẻ khá hợp vai.

Tang Ngâm nhìn một lượt thông tin cá nhân của người này, khi lướt đến cột tên—

Phùng Ninh.

Cô cột tóc đuôi ngựa, mặc quần áo đơn giản, sau khi tiến vào phòng, cô đứng ở vị trí chính giữa rồi khẽ cúi đầu chào hàng người ngồi phía sau chiếc bàn dài: “ Chào buổi sáng các vị.”

Giọng nói trong trẻo rõ ràng, có thể vô thức khiến tâm trạng của những người xung quanh tốt lên trông thấy.

Viên Nguyên đưa cho cô hai tấm thẻ nhỏ có in nội dung kịch bản, tổng cộng có hai cảnh, một cảnh khóc và một cảnh thường ngày.

Diễn cảnh khóc không quá khó, nhưng những cảnh thường ngày lại là một thử thách về kỹ năng diễn xuất, để có thể diễn trọn vẹn sự hoạt bát và nhanh nhẹn của một tiểu sư muội ngốc nghếch, dễ thương là điều không hề dễ dàng, nếu như không cẩn thận sẽ rất dễ diễn thành dáng vẻ của một cô gái “ngu ngốc”.

Tuy nhiên Phùng Ninh lại có thể điều chỉnh mức độ diễn xuất rất vừa phải, khiến mọi người đều trầm trồ kinh ngạc.

Sau khi biểu diễn xong, mặc dù trên trán đã lấm tấm mồ hôi nhưng nhưng đôi mắt cô vẫn sáng long lanh, mỗi khi nở nụ cười thì má lúm đồng tiền lại càng hiện rõ.

Tang Ngâm vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cô áp má vào lòng bàn tay, ngón trỏ và ngón giữ kẹp chiếc bút bi gel, thi thoảng lại gõ nhẹ vào má: “Cảm ơn phần biểu hiện của cô, cô hãy về quay về đợi thông báo nhé.”

Phùng Ninh không hề tỏ ra vẻ thấy vọng vì giọng điệu nhàn nhạt, không có vẻ như hào hứng của Tang Ngâm mà gật đầu một cách khiêm tốn rồi rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, Tang Ngâm cầm thông tin cá nhân của Phùng Ninh lên xem xét, có người chạm vào cánh tay của cô đang đặt ở trên bàn.

Tôn Cẩm Quân hướng nửa người trên về phía cô rồi thảo luận: “Tôi cảm thấy diễn xuất của Phùng Ninh khá tốt, rất phù hợp với vai diễn tiểu sư muội.”

Tang Ngâm chỉ cười chứ không đáp lại nhưng cô lại trực tiếp đặt hồ sơ của Phùng Ninh vào tập hồ sơ của “những ứng cử viên được xác định”.

Tôn Cẩm Quân thấy vậy thì trong đầu liền lặng lẽ giơ một cái tay cái ủng hộ cho cô.

Thời gian thử vai kéo dài cả buổi sáng nhưng thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi đã gần đến trưa, Tang Ngâm mới phân phó cho Viên Nguyên đặt đồ ăn trưa, cánh cửa hội trường lớn được gõ lên hai lần rồi được đẩy ra.

Nghiêm Minh mang một thùng giữ nhiệt lớn đến rồi hướng về phía Tang Ngâm gật đầu chào hỏi: “Cô Tang. Hoắc tổng đã sắp xếp chuẩn bị cơm trưa cho mọi người, tôi đến để mang đồ tới.”

Tang Ngâm chỉ vào một chỗ rồi nói: “Cứ đặt ở đó đi.”

Nghiêm Minh không nói thêm lời nào, anh chỉ đặt chiếc thùng giữ nhiệt lên một chiếc ghế ở bên cạnh chiếc bàn dài rồi rời đi.

“Vẫn còn có rất nhiều người đang chờ để thử vai ở bên ngoài vì vậy nên chúng ta sẽ không nghỉ ngơi nữa, nếu mọi người đói thì có thể tự đi lấy hộp cơm để ăn nhé, được không? Tang Ngâm vừa nói vừa ghi chép lại vài điều trong hồ sơ cá nhân của một vài ứng cử viên.

Các phó đạo diễn ra quen với việc này từ lâu nên họ hoàn toàn không phản đối điều đó.

Tang Ngâm nhớ ra bên cạnh mình là người mới nên bèn quay sang hỏi: “Như vậy không sao chứ?”

Tôn Cẩm Quân gật đầu: “Tôi không có vấn đề gì.”

Sau khi Tang Ngâm viết xong chữ cuối cùng, cô theo như thói quen thường ngày thả một dấu chấm ở cuối, cô cầm điện thoại lên rồi nhắn tin cho Hoắc Nghiên Hành–

[Tam Hựu Tang Tang: Cảm ơn.]

Sau đó cô lại đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục phỏng vấn người tiếp theo.

Buổi thử vai được bố trí trong vòng hai ngày, ngày đầu tiên thử vai kéo dài đến tận tối. Phó đạo diễn cho rằng những người có diễn xuất không tồi đều đã đến thử vai hết rồi, khi người cuối cùng thử vai bước vào, vừa vặn lúc đó Tang Ngâm cũng lật đến hồ sơ của người này.

Cái tên Sở Nhân hiện ra trước mắt cô.

?

Tang Ngâm ngừng lại một hồi rồi ngẩng đầu lên.

Tình cờ ngay lúc đó cô bắt gặp ánh mắt của Sở Nhân đang nhìn cô.

Sở Nhân chớp mắt nhìn cô, từ biểu cảm có thể thấy anh đang rất vui vẻ, ba chữ “ngạc nhiên chưa” to lớn hiển hiện trước mặt anh.

Tang Ngâm hoàn hồn trở lại, cô khẽ nhướng mày lên.

Viên Nguyên là người duy nhất có mặt biết về mối quan hệ giữa Tang Ngâm và Sở Nhân, cô vô thức liếc nhìn Tang Ngâm rồi đưa tấm thẻ nhỏ.

Sở Nhân đã thử vai nam chính, nhưng mô tả về nam chính trong tiểu thuyết gốc của Tôn Cẩm Quân khá xấu xa, chỉ xét về ngoại hình, vẻ ngoài trong sáng và tươi tắn của Sở Nhân đã không còn phù hợp .

Các clip do Tang Ngâm và trợ lý đạo diễn lựa chọn đều là những tình tiết không quan trọng trong nguyên tác, đời thường hơn, nhưng chúng có thể phản ánh tốt nhất phẩm chất kỹ năng diễn xuất của một người.

Sở Nhân vẫn đang học, và hiệu suất của anh ấy rất nặng.

Đây là lần đầu tiên anh ấy tham gia buổi thử vai cho bộ phim của Tang Ngâm, không biết anh ấy có muốn thể hiện bản thân quá nhiều không nên thỉnh thoảng nhìn Tang Ngâm trong suốt quá trình.

Khi kết thúc một màn trình diễn, Tang Ngâm cúi đầu và viết ra những ưu điểm và nhược điểm trên thông tin cá nhân của mình, và vẫy tay kia về phía trước: "Biểu diễn bởi nam thứ ba của anh ấy Hãy chơi thử đi.”

Viên Nguyên tìm ra chiếc thẻ nhỏ và đưa nó theo yêu cầu.

Sở Nhân không nhúc nhích: “Tôi tới thử vai nam chính.”

Phó đạo diễn là một anh chàng cao lớn, cao khoảng 1m8, với có râu, hơi thô Tính tình nóng nảy, nhưng quan sát nhân vật rất tinh tế, thường có thể phóng đại những chi tiết nhỏ vô ý của diễn viên khi họ diễn, khiến người ta sáng mắt lên.

Anh ta là đàn anh của Tang Ngâm, và khi anh ta được thu phục dưới trướng của anh ta, Tang Ngâm đã không phí lời.

Bây giờ nghe Sở Nhân chọn lựa, nhíu mày: “Nói thử xem, nhiều chuyện nhảm nhí như vậy, không muốn thì đi ra ngoài, có người đang xếp hàng chờ .”

Sở Nhân liếc nhìn Tang Ngâm bên cạnh, cô ấy vẫn cúi đầu, như thể không nghe thấy sự thiếu kiên nhẫn của bộ râu, chứ đừng nói là nói thay anh ấy.

Bất đắc dĩ nhận lấy tấm thẻ nhỏ, chuẩn bị vài phút, không phân tâm mà hoàn thành một màn biểu diễn.

Sau khi kết thúc, Tang Ngâm đã nói những lời đầu tiên sau khi gặp anh ấy: "Cảm ơn vì màn trình diễn của bạn, hãy quay lại và chờ thông báo."

Và các ứng cử viên thử giọng khác Những lời nhận được là chính xác như nhau.

Sau khi anh rời đi, người đàn ông có râu là người đầu tiên phủ nhận: "Điều này không tốt, chỉ thái độ thôi thì chưa đủ."

Sở Nhân là thí sinh thử vai cuối cùng , sau khi anh rời đi, buổi thử vai đầu tiên của Ngày hôm đó cũng kết thúc, biên kịch sắp xếp tư liệu xong gật đầu: “Phần sau của vở diễn có chút chiếu lệ.”

Tang Ngâm cau mày , không nói và nhìn chằm chằm vào thông tin cá nhân của Sở Nhân.

Sau khi thân nhau cả ngày, Tôn Cẩm Quân không còn gò bó như lúc đầu, nếu có ý kiến ​​gì thì xấu hổ nói: "Tôi nghĩ hình tượng của anh ấy khá phù hợp nam ba."

Tang Ngâm và những người khác tôn trọng Tôn Cẩm Quân, tác giả của nguyên tác. Nghe nói rằng cô ấy hài lòng với Sở Nhân, bộ râu suy nghĩ trong vài giây, nhận thấy rằng Tang Ngâm đã im lặng, và hỏi cô ấy: "Giám đốc, cho tôi một câu?" Hãy nói chuyện. tay gõ lên bàn trước khi đứng dậy: “Hôm nay bắt đầu đi, trở về nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng.”

Xe đậu ở bãi đậu xe dưới tầng hầm của khách sạn Lại Cảnh, càng về đêm, bãi đậu xe vốn đã vắng vẻ càng im ắng hơn, tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên.

Tang Ngâm nhấn chìa khóa để xuống xe, đèn của một chiếc Porsche Panara cách đó không xa nhấp nháy hai lần.

Cô mở cửa xe và ngồi vào, ném tài liệu và túi xách vào ghế phụ.

Khởi động xe để đi nhưng không nổ máy được.

Cô ấy không biết nhiều về ô tô nên không biết có vấn đề gì xảy ra.

Nghiêm Minh cúi người nhìn cô qua kính xe.

Tang Ngâm hạ kính xe xuống: “Vừa lúc, xe của tôi không khởi động được, mau chỉ cho tôi.”

Nghiêm Minh: “Muộn như vậy rồi, Anh bắt đầu Đưa em về đi? Xe ở đây, anh sẽ nhờ người xử lý."

"Được."Xe của Hoắc Nghiên Hành đã đỗ cách đó không xa Bước ra khỏi khu vực phía nam, Tang Ngâm thu dọn đồ đạc của mình và ngồi ở hàng ghế sau.Trong xe còn thoang thoảng mùi trầm hương. Cô ấy thản nhiên hỏi: "Sao anh lại ở bãi đậu xe muộn thế." Tôi chỉ tình cờ gặp anh."

"Hoắc Nghiên Hành còn chưa đi."

Nghiêm Minh nói "Vâng": "Ông Hoắc đến đây ăn tối nay."

Tang Ngâm gật đầu.

Cô không hỏi thêm câu nào, Nghiêm Minh cũng không ồn ào nữa, trong xe im bặt, cảnh vật hai bên đường nhanh chóng sượt qua cửa sổ xe.

Tang Ngâm không về nhà cũ, Nghiêm Minh đưa cô về căn hộ ở Vịnh Ngọc Thủy.

Xe đậu dưới lầu, Tang Ngâm có chút buồn ngủ, dùng đôi mắt ngái ngủ tạm biệt Nghiêm Minh, cô ngáp một cái đẩy rồi cửa bước xuống xe.

Cô vừa bước xuống xe thì một bóng đen lao đến ôm chầm lấy cô.

Tang Ngâm giật mình, định giơ chân lên đá hắn ta thì người ôm cô lại cất giọng nói: “Bảo bối có nhớ anh không?”

Tang Ngâm nhảy dựng lên, trong lòng ổn định lại, giấc mộng tối hôm qua cùng mấy câu tỏ tình sến súa tê cả da đầu lập tức hiện lên trong đầu. Cô nhất thời không thốt nên lời, thân thể cứng đờ mất nửa giây: "Sao anh lại tới đây?"

"Sau khi rời khỏi Lai Cảnh, anh đoán em sẽ quay trở về căn hộ nên đã đến đây." Sở Nhân đứng bên cạnh, vòng tay qua người cô rồi dụi đầu vào vai cô, cun cút đi theo cô hệt như một chú chó lớn.

Tang Ngâm vỗ vỗ cánh tay anh: “Buông em ra đi, nóng quá.”

“Ồ.” Sở Nhân lại nắm lấy tay cô: “Vậy chúng ta mau lên lầu bật điều hòa cho đỡ nóng.”

Hai người bước vào sảnh tầng 1 chung cư rồi đứng đợi thang máy.

Nghiêm Minh ngồi trong xe báo cáo với Hoắc Nghiên Hành──

[Nghiêm Minh: Tôi đã đưa cô ấy về rồi.]

Anh ta ngừng lại một lúc, thấy hai người trong tòa nhà vẫn chưa vào thang máy thì giơ máy ảnh lên chụp lại vài tấm ảnh.

[Nghiêm Minh: Hoắc tiên sinh, anh yên tâm, bạn trai của cô Tang cũng ở đây.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play