“Ừ” Tang Ngâm lấy điện thoại từ tai ra để xác
nhận âm thanh này là của Hoắc Nghiên Hành: “Cái gì?”
Vừa hỏi xong không đợi Hoắc Nghiên Hành giải
thích, liền nói tiếp: “Chuyện trên Weibo là do anh làm?”
“Không phải nói tủi thân sao.” Hoắc Nghiên
Hành hẳn là đang ở bên ngoài, âm thanh có chút ồn ào: “Bây giờ đã tốt hơn rồi
chứ?”
Tang Ngâm ngồi ở mép giường kiễng ngón chân
xoay xoay gần nửa vòng, cẩn thận ổn định lại giọng nói: “Cũng được.”
Không biết anh có đoán được suy nghĩ của cô
không, Hoắc Nghiên Hành khẽ cười.
Tang Ngâm ngượng ngùng quay lại: “Cười cái rắm.”
Hoắc Nghiên Hành lại hỏi: “Bụng còn đau không?”
“Không đau nữa.”
“Đang ở khách sạn?”
“Nếu không thì có thể ở đâu.” Tang Ngâm nghĩ rằng
anh ta đang hỏi nhảm.
“Được.”
“Được cái gì?”
Hoắc Nghiên Hành không trả lời cô nữa, có cuộc
gọi công việc gọi đến, anh giải thích với cô rồi cúp điện thoại.
Tang Ngâm cầm điện thoại ở một góc trên giường,
hai bắp chân quơ quơ, đôi dép trên ngón chân đang lung lay cho biết tâm trạng của
cô đang rất tốt.
Chuẩn bị lên Weibo thưởng thức kỹ hơn, nhưng
nhận ra có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, cô nhìn sang.
Viên Nguyên đứng ở cửa phòng ngủ, ló đầu nhìn
hỏi: “Chị, chị đang gọi điện cho ai vậy?”
“Hoắc Nghiên Hành.” Tang Ngâm thành thật nói:
“Làm sao thế?”
Viên Nguyên cẩn thận lựa lời nói: “Em cảm thấy
nụ cười của chị có chút rạo rực.”
Tang Ngâm sờ lên mặt mình: “Chị có cười sao?”
Viên Nguyên gật đầu liên tục như gà mổ thóc,
chỉ về phía điện thoại của cô: “Không tin thì chị tự mình soi gương đi.”
Tang Ngâm cúi đầu xuống, trên màn hình đen điện
thoại thấy được khóe miệng của mình nhếch lên, cùng với đôi mắt đang cười hình
lưỡi liềm.
“…”
Đúng thật là không ra gì.
Tang Ngâm mím môi dưới, khóe miệng kéo bằng lại:
“Chị đang rất vui mừng vì cuối cùng cũng trả thù được Sở Nhân, chứ không phải
là vì cuộc điện thoại.”
Viên Nguyên chậm rãi gật đầu một cái, há miếng
thành hình bầu dục rồi nói “Ồ.”
“Thật mà.” Tang Ngâm khẳng định lại một lần nữa:
“ Em đừng có mà đoán bậy.”
Ánh mắt Viên Nguyên thành thật: “Em không có
nói dối, em tin chị.”
“…”
Tang Ngâm xua tay bất lực, mở Weibo lên, đá
dép ra khỏi chân.
Danh tiếng của Sở Nhân không lớn. Hiện tại,
trong giới giải trí đầy minh tinh, cậu ta chỉ có thể được coi là một tiểu minh
tinh không nổi trội nhưng gần đây quảng bá khá mạnh mẽ, một khi sụp đổ thế giới
đều biết, thì bây giờ cái tên Sở Nhân đã vọt lên top 1 hot search, cực kỳ dễ
nhìn thấy.
Người hâm mộ của cậu ta tuổi tác thường trẻ
hơn. Khắp nơi điên cuồng, không chịu được người khác nói thần tượng mình không
tốt, người qua đường có giác quan kém, hơn nữa cô gái lần này còn là một nữ
sinh đang còn tuổi vị thành niên, điều này đã gây ra một cuộc tranh cãi tập thể.
[Đây chính là cách mà thế hệ ngôi sao giải trí
mới yêu mến người hâm mộ sao?]
[Đàn ông thực sự cho rằng nếu mình có một cái
gậy lớn là có thể tự do tận hưởng các mối quan hệ tình dục mà mình muốn. Chi
phí tự tin thấp thật đấy.]
[Ở đây đề nghị rằng những người đàn ông không
quản được phần thân dưới của mình có thể tự thiến]
[Thấy Sở Nhân khá cao, hoá ra lại là trái ớt
treo trên cây to?]
[Hỏi: Cậu vào trong rồi sao? Đáp: Tôi đã xong
rồi.]
Mỗi câu bình luận của cư dân mạng ngày càng t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.