Trang viên tư nhân được xây dựng trên một sườn đồi ở ngoại ô, mặt hướng ra ngoài, cây cối xanh tốt vây quanh bốn phía, nom khá giống chốn bồng lai tiên cảnh.
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc được thắp sáng trưng, đứng trong sân trang viên có thể quan sát được cả thủ đô, thu hết khung cảnh phồn hoa nhộn nhịp bên dưới vào đáy mắt.
Con trai của Tưởng Lợi, chủ tịch chuỗi bán lẻ Vạn Cẩm, vừa mới du học về nước chưa được bao lâu đã được cha mình giao cho tiếp quản tập đoàn. Ông tổng của Vạn Cẩm cảm thấy con trai mình ở nước ngoài nhiều năm, chắc chắn sẽ có chút xa lạ với môi trường trong nước. Vì vậy ông ta tranh thủ lấy cớ tổ chức sinh nhật mười lăm tuổi cho cậu con trai để mở một bữa tiệc kết thân. Tổ chức sinh nhật là thật, mà muốn trải sẵn đường cho con trai cũng là thật.
Bảy giờ tối, hết chiếc xe này đến chiếc xe khác lần lượt nối đuôi nhau chạy vào cửa trang viên, đỗ ở trong sân. Chỉ chốc lát đã nhìn thấy một hàng xe sang trọng đỗ ngay ngắn thành một bãi xe.
Tang Ngâm ngồi ở ghế sau, một tay chống cằm, tay kia chán nản lướt weibo.
Sự việc đồi bại sáng nay ở khách sạn Lai Cảnh đã được giải quyết khi sức nóng được đẩy lên mức cao nhất. Tập đoàn Hoa Thần công khai phương thức liên lạc của nhân viên phục vụ, khách hàng và đối tượng còn lại trên trang weibo chính thức, đồng thời còn đưa ra các biện pháp trục xuất tương ứng và bồi thường tổn thất tinh thần cho những vị khách khác.
Tang Ngâm lướt phần bình luận, phần lớn các bình luận chửi rủa đã được kiểm soát, không có gì bất thường.
Tuy rằng không rõ chi tiết vụ việc, nhưng không hiểu sao cô lại có cảm giác Hoắc Nghiên Hành đã sớm biết đối phương muốn chỉnh anh, bèn tương kế tựu kế như vậy.
Tiếp tục lướt xuống dưới, cô vô tình nhìn thấy một tin tức đang hot.
"Hôm nay có người qua đường chụp được Sở Nhân tay trong tay với một người phụ nữ đi vào khách sạn, tiểu sinh này đã từng xuất hiện trong...."
Sắc mặt Tang Ngâm khựng lại đôi chút, phóng to ảnh chụp lên.
Đôi nam nữ đều che kín như bưng, đến đôi mắt cũng không thấy.
Cô mở giao diện cuộc gọi, gọi điện thoại cho Sở Nhân. Tiếng "tút tút" trong điện thoại vang đều đặn bên tai, mãi đến khi cuộc gọi tự động ngắt kết nối vẫn chưa có ai bắt máy.
Cô chuyển sang Wechat.
[Tam Hựu Tang Tang: Vẫn đang diễn à?]
Tang Bá Viễn liếc mắt nhìn sang Tang Ngâm đang dựa vào cửa xe lướt điện thoại, nhắc nhở: "Đừng quậy phá."
Tang Ngâm ngẩng đầu, cách lớp cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, "Vâng" một tiếng rồi đút điện thoại vào trong túi xách.
Xe đã đỗ ổn định ở cửa, phục vụ bước đến mở cửa sau xe. Tang Ngâm thấy vậy thì giữ váy, xuống xe.
Sau khi Tang Bá Viễn đi đến cạnh, cô mới khoác tay ông nhập tiệc.
Đại sảnh hội tụ đủ các nhân vật tiếng tăm. Quần áo tỏa ra mùi thơm phức, đèn chùm pha lê kiểu Baroque treo trên trần nhà, bên trái sân khấu là ban nhạc được mời đến. Khúc "Concerto thành Brandenburg" vang lên du dương, len lỏi đến từng ngóc ngách của đại sảnh.
Tang Ngâm đi cùng Tang Bá Viễn đến gặp mấy ông chú, ông bác, nụ cười trên khóe miệng cô có chút cứng ngắc. Lại một hồi chuyện trò kết thúc, Tang Bá Viễn gọi nhân viên phục vụ tới, đặt ly rỗng lên khay đẩy, cầm lấy một ly rượu mới, ung dung nói: "Vị vừa rồi là cổ đông của Vạn Cẩm, Trương Thừa Đông, con của ông ta cũng trạc tuổi con, bằng cấp năng lực không hề thua kém."
Tang Ngâm sao không thể biết cha cô đang tính toán cái gì, nói thẳng: "Con có bạn trai rồi."
"Thằng nhóc nhỏ hơn con năm tuổi đó sao?" Tang Bá Viễn hừ nhẹ một tiếng: "Trông quá tầm thường, vừa nhìn đã biết không gánh nổi trọng trách gì."
Tang Ngâm bất mãn phản bác: "Kém năm tuổi thì làm sao. Lúc trước cha theo đuổi mẹ, chẳng phải hai người cũng là tình chị em sao. Kết quả thì sao nào, bây giờ cha lại đi kì thị người khác."
Tang Bá Viễn nhướng mày, trừng mắt, dáng vẻ như chuẩn bị lên tiếng dạy dỗ.
Trước cửa sảnh tiệc đột nhiên xôn xao náo động, ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về đó. Khuôn mặt ông tổng bán lẻ Vạn Cẩm nở nụ cười. Ông ta sải từng bước rộng về phía trước.
Tang Ngâm đứng yên tại chỗ. Xuyên qua đám đông, cô có thể thấy bóng dáng người được mệnh danh là chúng tinh phủng nguyệt, sao quanh trăng sáng đang lấp ló ở cửa.
Bộ vest màu xanh thẫm được cắt may khéo léo, khuy cổ tay được xếp nếp rực rỡ dưới ánh đèn.
Đúng là rất sang trọng quý phái.
Tang Ngâm nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
Bình lặng không gợn sóng, giống như một cái giếng cổ im lìm nhiều năm, vừa lạnh lùng, vừa xa cách.
Sắc mặt cô không chút thay đổi, cụp mắt xuống. Rõ ràng cô không quá vui vẻ khi nhìn thấy anh.
Người kia không có phản ứng gì quá lớn, dời tầm mắt, nói chuyện cùng mọi người xung quanh.
Tang Ngâm khinh khỉnh quay người, lầm bầm: "Anh ta đến dự tiệc sinh nhật của người khác mà cứ như mình là nhân vật chính."
Tang Bá Viễn nhíu mày trách cô: "Ra khỏi nhà thì nói chuyện chú ý một chút."
Tang Ngâm bĩu môi, không đáp.
Hai cha con lời qua tiếng lại, đám đông trước cửa đã tản ra. Nhân vật chính của đề tài bàn luận bắt đầu đi về phía họ.
Hoắc Nghiên Hành đứng trước mặt Tang Bá Viễn, hạ thấp ly rượu một chút để chạm ly với Tang Bá Viễn, thái độ khiêm tốn nói: "Bác trai."
"A Nghiên đến rồi." Tang Bá Viễn cười đáp, phát hiện Tang Ngâm bên cạnh giả câm giả điếc, nhắc cô: "Chào người ta đi."
Tang Ngâm nể mặt mũi của cha cô, chào một tiếng khô khốc ghét bỏ: "Hoắc tổng."
Tang Bá Viễn lườm cô: "Con gái càng lớn càng dễ xấu hổ. Khi nhỏ, lúc nào con cũng lẽo đẽo bám theo đít của A Nghiên gọi thằng nhỏ là anh A Nghiên còn gì."
"....?"
Tang Ngâm nghe xong mấy chữ "anh A Nghiên" này thì nghẹn ngào, theo bản năng nhìn Hoắc Nghiên Hành, thấy anh vẫn giữ dáng vẻ bình thản như trước, hoàn toàn không thèm để ý cô xưng hô với anh như thế nào.
Cô xúc động nhịn không được trợn tròn hai mắt, vội vã gạt phăng đi: "Không phải con, con không như thế, cha đừng bịa chuyện."
"Sao lại không như thế được. không phải lúc còn nhỏ con luôn mồm gọi "anh Nghiên Hành" rất thân mật sao."
Tang Ngâm không còn gì để nói. Chưa thấy người cha nào ra ngoài lại không nể mặt mũi con gái ruột của mình như vậy.
Cô vẫn muốn phản bác thì lại bị Hoắc Nghiên Hành hẫng tay trên nói trước.
"Không sao đâu bác trai. Chỉ là xưng hô, Tang Tang không muốn thì thôi."
Tang Ngâm nhìn chằm chằm.
Cô ngửi thấy mùi hương trà xanh rất nồng.
"Vẫn là A Nghiên..." Tang Bá Viễn vừa mới bắt đầu nói chuyện, tiếng chuông điện thoại trong túi đã vang lên. Ông lấy ra xem, ra dấu mời Hoắc Nghiên Hành: "A Nghiên, con trông Tang Tang hộ bác chút, bác ra ngoài nghe điện thoại."
Tang Ngâm cảm thấy những lời này của cha cô vô cùng kỳ quặc: "Con không cần người trông."
Tang Bá Viễn làm như không nghe thấy.
Hoắc Nghiên Hành gật đầu nhẹ, nghiêng người nhường đường: "Bác trai vội."
Chờ Tang Bá Viễn đi rồi, ánh mắt của Tang Ngâm nhìn Hoắc Nghiên Hành càng mất cảm tình.
"Tên cô là Tang Tang à? Sao một chút thiện ý thân sơ viễn cận đều không có?”
Hoắc Nghiên Hành thoải mái nói: "Sáng nay cô còn nhắn tin mời tôi đi dự tiếc cùng cô."
"?"
Mặt dày cỡ nào?
Mặt người này rốt cuộc dày cỡ nào?
Có phải tất cả những người làm kinh doanh đều vô liêm sỉ như vậy không?
Tang Ngâm hít sâu một hơi, tiến từng bước tới gần anh, hạ thấp giọng, để từng chữ bật ra từ cổ họng: "Tôi nói tôi gửi nhầm tin nhắn, anh có bỏ sót tin nhắn lúc đó không?"
Càng đến gần, mùi vải lẫn mùi dâu tằm trên người cô càng rõ ràng hơn.
Hương thơm trái cây tự nhiên, đầy trong trẻo, ngọt ngào nhưng không ngấy, là loại nước hoa cô đã quen dùng.
Khuôn mặt xinh đẹp vì tức giận mà càng trở nên sống động hơn.
Hoắc Nghiên Hành thản nhiên nói: "Không bỏ."
Chỉ hai chữ cũng đủ làm lòng Tang Ngâm nguội lạnh.
Người này đang cố ý làm khó dễ cô!
Tang Ngâm mở miệng, định tiếp tục cãi nhau với anh. Nhưng cô nhớ đến đôi lông mày vừa nhăn lại giãn ra của anh, đột nhiên cảm thấy vô nghĩa, không muốn lãng phí thời gian với anh nữa, buông ly rượu xuống muốn đi.
Hoắc Nghiên Mực cản cô lại: "Đi đâu?"
"Liên quan quái gì đến anh." Giọng điệu của Tang Ngâm rất khó chịu.
Hoắc Nghiên Hành cau mày, tỏ thái độ không hài lòng với lời nói của Tang Ngâm: "Cha cô bảo tôi trông chừng cô."
"Nếu anh nghe lời ông ấy như vậy, thì anh đi mà làm con của ông ấy."
Sài Khinh Nguyệt vẫn ở trên tầng suốt, thấy Tang Ngâm thì muốn xuống dưới tìm người. Từ đằng xa đã thấy cô và Hoắc Nghiên Hành đứng cùng nhau, cô ấy cũng không nghĩ nhiều. Lúc sau đến gần mới cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người đó.
Cô ấy muốn lặng lẽ rời đi, cuối cùng lại bị Tang Ngâm tóm đúng lúc, cô ấy chỉ đành quay lại. Đầu tiên cô ấy thành thật chào hỏi Hoắc Nghiên Hành, sau đó mới nhìn Tang Ngâm: "Tang Tang, lên tầng chơi không? Bọn họ đều đang sôi nổi nhiệt tình ở trên tầng thượng ấy."
"Đi." Tang Ngâm không nghĩ rằng cô muốn ngoan ngoãn kè kè bên người Hoắc Nghiên Hành như sợi dây chuyền tinh xảo khéo léo.
Hoắc Nghiên Hành biết cô sắp đi đâu, không cản cô nữa, dặn cô một câu: "Uống ít rượu."
Đôi lông mày của Hoắc Nghiên Hành nhíu càng chặt, Tang Ngâm biết cũng không để ý, kéo Sài Khinh Nguyệt lên trên tầng.
Mãi đến khi bóng dáng của cô biến mất ở góc cầu thang, Hoắc Nghiên Hành mới quay đầu nói với trợ lý đang đi theo anh: "Đi trông chừng cô ấy."
-
Căn biệt thự nằm trong trang viên có ba tầng, tầng trên cùng được thiết kế như một khu vườn ngoài trời. Nếu tầng dưới là nơi tụ hội của giới tinh anh, tầng trên là nơi đàn đúm của thế hệ thứ hai.
Nhạc nền cũng đã thay đổi từ một bản giao hưởng tao nhã thành một điệu nhạc khiêu vũ bùng nổ kiểu hộp đêm. Nam thanh nữ tú tụ tập với nhau, vừa ngông cuồng vừa xa hoa lãng phí.
Một nhóm người ngồi trên ghế sofa bên bể bơi, chơi bài và nói chuyện phiếm với nhau.
Sau khi nhìn xung quanh, một người trong số họ bắt đầu lên tiếng thắc mắc: "Sao sắp hết nửa bữa tiệc rồi mà vẫn chưa thấy Tang Ngâm đâu?"
"Người ta bây giờ là đạo diễn Tang, bận quay phim chụp ảnh, làm gì có thời gian mà cho cậu gặp."
Người ngồi trên tay vịn sô pha vỗ vỗ Tưởng Tín Trạch bên cạnh: "Tôi không có, nhưng Tưởng thiếu gia chắc phải có. Dù gì cũng là người yêu cũ."
Tưởng Tín Trạch là con của Tưởng Lợi, là một trong những nhân vật chính của bữa tiệc tối nay.
Thấy người khác trêu chọc, cậu ta cắn điếu thuốc, cười rồi chửi một câu: "Cút đi."
"Nhưng đúng là không ngờ được, Tang Ngâm nhìn như cái bình hoa di động mà cũng là người có năng lực. Liên hoan phim quốc tế, giỏi thật."
Nhóm người này luẩn quẩn lớn cũng không lớn mà nhỏ cũng không nhỏ. Nếu có ai xảy ra chuyện gì, cơ bản trong vòng một ngày đã có thể truyền đến tai mọi người. Bọn họ ỷ vào gia thế xuất thân mà không sợ phong lưu, không làm được chuyện gì đứng đắn nghiêm túc.
Với người ngoại hình quá nổi bật, ít ai có thể chú ý đến những đặc điểm khác ngoài khuôn mặt, đây dường như là hiện tượng phổ biến nên trước đây, sau khi chuyện Tang Ngâm được đề cử giải liên hoan phim điện ảnh được truyền đi, nó đã được lưu truyền trong nhóm một thời gian rất dài.
Sắc đẹp cộng với bất kỳ quân bài nào cũng là một quân Joker, huống hồ chỉ riêng khuôn mặt của Tang Ngâm thôi cũng đủ thu hút sự chú ý.
"Gì mà có năng lực hay không. Ai biết được danh sách đề cử kia cô ta có bằng cách nào? Nhỡ đâu là do cha cô ta bỏ tiền ra lót đường cho cô ta thì sao? Giới giải trí rất thâm sâu khó lường, rất hiếm có người nào nổi danh mà không từ thủ đoạn. Trước kia trên hotsearch không phải có nữ minh tinh vì tài nguyên mà trèo lên giường, bị chính thất đến lôi xuống đánh cho một trận hả?"
Hầu hết những người có mặt đều là những người thiếu hiểu biết, nhưng không đến nỗi nghe không hiểu lời này có ý chửi chó mắng mèo, nói bóng nói gió.
Sắc mặt Tưởng Tín Trạch hơi trầm, hạ quân bài cuối cùng xuống. Cậu ta đang định nói gì đó thì giọng cười của một người phụ nữ nào đó đã đi trước cậu ta một bước.
“Cô muốn thử thì cứ thử, không ai ngăn cản.” Tang Ngâm khoanh tay đứng cạnh ghế sô pha, cúi đầu nhìn người đối diện qua bàn cà phê: "À đúng rồi, tôi quên cô không có tác phẩm dự thi, hay là để tôi quay giúp cô một cái nhé? Tôi đã nghĩ xong tên rồi, gọi là "người nhiều chuyện", để cô diễn đúng bản chất của mình, chắc chắn trăm phần trăm cô có thể bê giải nữ diễn viên xuất sắc nhất trở về. Đến lúc đó, cô đừng quên mời mọi người bữa cơm."
Tôn Hàm Vi bị đâm chọc vẻ mặt cứng đờ, sau đó cũng bật cười: "Nói bừa mà thôi, ai chẳng biết giới giải trí loạn thế nào."
“Chính xác, người khác có thể không biết, nhưng Vi Vi, cô nhất định phải biết.” Tang Ngâm ười cười, vô cùng trìu mến gọi “Vi Vi”: "Dù sao chúng tôi ở đây cũng chưa có ai có kinh nghiệm đi bắt bồ nhí bao giờ."
Sài Khinh Nguyệt cười "xì" một tiếng, sau đó mím chặt khóe môi đang nhếch lên: "Thật xin lỗi, tôi không thể nhịn được."
Tục ngữ nói rất đúng, chuyện tốt không ra đến cửa, chuyện xấu thì lưu truyền ngàn dặm.
Cha của Tôn Hàm Vi bao dưỡng tình nhân bên ngoài, là một minh tinh nhỏ trong giới giải trí. Lúc mới đầu giấu rất kĩ, về sau không biết thế nào lại để lộ tin tức. Mẹ cô ta dắt cô ta đến kim ốc tàng kiều, tới đó bắt kẻ thông dâm ngay tại giường. Chuyện này đã không còn là bí mật trong nhóm.
Trong nhóm lớn có nhiều nhóm nhỏ, không phải ai cũng có thể hòa hợp với mọi người.
Chuyện Tôn Hàm Vi và Triệu Nghệ Nghiên xảy ra xô xát không còn là chuyện ngày một ngày hai. Lần nào gặp nhau cũng phải giương cung bạt kiếm một phen.
Hầu hết mọi lần Tang Ngâm đều phớt lờ, mặc kệ bọn họ, nhưng cô không thể chịu được bọn họ nữa nên mới lao vào chửi bọn họ.
Cô không muốn nhắc đến chuyện gia đình của Tôn Hàm Vi. Dù gì thì Tôn Hàm Vi cũng voi cha cô ta như trưởng bối của cô ta. Nhưng Tôn Hàm Vi lại đi tung tin đồn thất thiệt về cô, việc này làm cô không nhịn được.
Quả nhiên, vừa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Tôn Hàm Vi trong chốc lát lập tức trở nên rất khó coi. Cô ta nhìn sang bên cạnh, thấy tất cả mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía mình. Cô ta hung tợn trừng mắt liếc Tang Ngâm một cái, đứng dậy rời đi.
Cuộc tụ tập sẽ không vì một người bỏ đi mà nguội lạnh, hơn nữa mọi người đều hiểu lời tán tỉnh rẻ tiền lúc trước.
Tôn Hàm Vi bỏ đi rồi, những người khác tiếp tục chơi, nên làm gì thì làm cái đó.
"Này..." Tang Ngâm cầm túi xách ngăn giữa cô và cậu ta, ngăn cho cậu ta ôm cô: "Đã lâu không gặp là tốt rồi, đã lâu không gặp, không cần động tay."
Tưởng Tín Trạch cũng không lấy đó làm xấu hổ, buông tay xuống, làm vẻ mặt bất đắc dĩ: "Dù gì hai ta cũng từng bên nhau một thời gian, như vậy đúng là không nể mặt mũi."
Khoảng thời gian ở bên nhau của Tang Ngâm và Tưởng Tín Trạch thời trung học mà cậu ta nói thực sự rất ngắn, chỉ khoảng một hai tuần.
Lúc đó thì thích cũng như chơi, mơ hồ ở cạnh nhau rồi lại mơ hồ chia xa.
Tính cách của Tang Ngâm khá phân cực. Cô thuộc loại nếu hợp thì thích, mà không hợp thì ghét. Tưởng Tín Trạch với cô coi như cũng hợp nhau. Do đó sau khi chia tay hai người không xảy ra mâu thuẫn gì, sau khi làm bạn bè còn thân thiết hơn.
"Tôi đến đây đã là cho cậu mặt mũi rồi, làm người đừng tham quá." Tang Ngâm ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn lấy ra trong túi một hộp bằng nhung tơ đưa cho cậu ta: "Chào mừng trở về."
"Cái gì thế?" Tưởng Tín Trạch nhận lấy: "Hay là nhẫn cầu hôn."
"Cậu nằm mơ giữa ban ngày à?"
Tưởng Tín Trạch mở ra, là một chiếc đồng hồ nam Cartier.
"Cảm ơn."
Tưởng Tín Trạch tháo chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay để thay bằng chiếc mà Tang Ngâm đưa cho cậu ta, nhưng cậu ta vẫn còn cầm chiếc hộp trên tay, như vậy thật sự rất bất tiện.
Tang Ngâm không nhìn nổi cảnh cậu ta rên rỉ cầu cô cứu viện.
Trợ lý của Hoắc Nghiên Hành Nghiêm Minh vẫn nấp một góc để ý nhất cử nhất động của Tang Ngâm theo mệnh lệnh của Hoắc Nghiên Hành. Sau khi nhận được tin nhắn hỏi Tang Ngâm có uống nhiều rượu không, Nghiêm Minh do dự liếc nhìn đôi nam nữ cạnh bể bơi.