Tô Anh lại quay về tầng hai, lần này họ gặp nhau trong phòng bên cạnh lão Đinh. Khi cô và Hàn Cảnh Viễn đi ngang còn nghe được tiếng nói chuyện bên trong, lão Đinh đang xem mắt với một cô gái khác.
Sau khi ngồi xuống, Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn nói hoàn cảnh của mình.
“Vì lần trước tôi chưa đủ tuổi để đăng ký kết hôn nên tôi với chồng trước chỉ mở tiệc, nhưng họ hàng, bạn bè thân thích ở quê đều nghĩ chúng tôi là vợ chồng. Vì vậy tôi đã hủy thỏa thuận ấy với chồng trước. Tôi không muốn quay về, muốn sống ở đảo Nam, vừa tránh mấy lời đồn đãi vớ vẩn, mà cũng tốt cho bọn nhỏ trưởng thành.”
“Tri Nam là em trai của chồng trước. Khi anh trai cậu bé xuất ngoại, nó mới bốn tuổi. Mấy năm nay đều là toi nuôi dưỡng như em trai mình vậy. Còn Xán Xán là con gái của tôi và chồng cũ. Tôi đã thỏa thuận với anh ta, anh ta sẽ cấp tiền nuôi dường, còn hai đứa nhỏ sẽ do tôi nuôi.”
“Bố mẹ ta qua đời, hiện tại hôn sự của tôi do tôi làm chủ. À đúng rồi, tôi còn mất trí nhớ, sinh hoạt hằng ngày thì không thành vấn đề, nhưng có vài chuyện và người trước kia thì không nhớ được, em trai tôi nói, trước kia tôi từng là người thái rau của một nhà hàng Trung Quốc tên là khách sạn Hữu Nghị. Kĩ thuật thái rau của tôi không tệ, cũng có thể nấu cơm. Sau khi kết hôn có thể tìm được việc làm."
Hàn Cảnh Viễn nhìn hai đứa trẻ đối diện cười thân thiện, cảm thấy mình làm mặt lạnh không tốt, sẽ dọa hai đứa nó.
Anh thấy mình đã cố gắng hết sức nhưng ngày thường anh cũng không lộ ra nhiều biểu cảm nên nụ cười rất cứng.
Nhưng thực tế thì, khi người đàn ông ngồi đối diện cười rộ lên thì vô cùng ấm áp.
Tô Anh đều cảm thấy rất vừa mắt với người đàn ông ngồi đối diện nên đề cập đến thỏa thuận nuôi con. Nhìn mặt anh thôi cũng thấy ưng ý rồi.
Cố Tri Nam thẳng lưng, hình như là sợ bị ghét bỏ. Chú Đinh vừa rồi, nếu không có cậu và Xán Xán, cậu bé cảm thấy hai người có thể phối hợp.
Nhưng cậu cũng cảm thấy chú Đinh làm anh rể mình hình như hơi khó xử. Chú ấy không phù hợp bằng anh trai trước mặt.
Không biết anh ấy có ghét cậu và Xán Xán không.
Tô Anh vỗ lưng cậu bé, tỏ ý hãy yên tâm rồi nói với Hàn Cảnh Viễn: “Tình hình là như vậy. Anh nói hoàn cảnh của anh đi.”
Hàn Cảnh Viễn gật gật đầu, cũng giới thiệu bản thân như Tô Anh vừa nói.
“Hàn Cảnh Viễn, năm nay hai sáu tuổi, đã từng có một hợp đồng hôn nhân diễn ra sáu năm, nhưng đã ly hôn, có thể coi là… ly hôn trong hòa bình.”
“Có hai đứa nhỏ, đứa lớn mười hai tuổi, đứa nhỏ tám tuổi, bằng tuổi hai đứa nhà cô. Chúng là con trai, con gái của anh trai tôi, anh tên là Hàn Kinh Thần, em gái tên là Hàn Hâm Tinh.”
“Khoan đã, anh là chú hai của Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh sao?”
Hàn Cảnh Viễn cười gật đầu, trong lòng lại rất khẩn trương.
Đồng chí Tô Anh đã biết anh là chú hai của cái gai nhỏ Hàn Kinh Thần và con quỷ nhỏ Hàn Hâm Tinh. Anh tự hỏi có nên rút lui hay không.
“Hôm nay hai đứa cũng muốn đi, nhưng tôi sợ chúng nô đùa gây ồn ào làm ảnh hưởng mọi người nên không dẫn theo.”
Thảo nào Tô Anh luôn cảm thấy người đàn ông ngồi đối diện nhìn hơi quen mắt, đúng là có nét giống Hàn Kinh Thần.
“Trùng hợp quá, sáng nay Xán Xán còn chờ cảnh vệ tới đón đến chơi với Tinh Tinh. Nhưng chắc chủ nhiệm Kiều bận việc nên quên mất không đến đón.”
Hàn Cảnh Viễn nói: “Hôm qua Kinh Thần và Tinh Tinh cũng nhắc tới mọi người với tôi, không nghĩ hôm nay sẽ gặp ở hội trường này, thật là trùng hợp.”
Tô Anh trong lòng đã đồng ý bảy tám phần, quay sang hỏi hai đứa nhỏ: “Chị lấy anh ấy, hai đứa cảm thấy có không được?”
Hàn Cảnh Viễn vốn đang thẳng lưng, nghe cô hỏi hai đứa nhỏ thì không nhịn được lại thẳng hơn một chút, hai tay không biết đặt chỗ nào bên dưới gầm bàn.
Anh không chắc hai đứa trẻ có đồng ý hay không, chính anh cũng cảm thấy biểu hiện của mình không tốt lắm.
Anh cảm thấy, nếu hai đứa trẻ không thích mình thì Tô Anh sẽ vứt bỏ anh.
Anh hơi hối hận vì vừa rồi mình đã quá nghiêm túc nên không tạo ấn tượng tốt với hai đứa trẻ.
Trên thực tế anh đã lo lắng thừa, hai đứa trẻ vô cùng sùng bái quân nhân, Cố Tri Nam cũng không ngoại lệ.
Hơn nữa đối tượng xem mắt của chị dâu là chú hai của Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh, cậu cảm thấy anh tốt hơn chú Đinh vừa rồi.
Ít nhất thì tuỏi của anh Hàn hợp với chị dâu hơn.
Cố Tri Nam nói: “Chị, em không có ý kiến.”
Tô Anh nhìn Xán Xán: “Con thì sao?”
Cố Xán Xán nghiêng đầu đánh giá Hàn Cảnh Viễn, nghiêm túc gật gật đầu: “Vâng, đẹp trai như ảnh của bố Cố vậy. Con rất vừa lòng.”
Hàn Cảnh Viễn mím môi cười.
Tô Anh không nói nên lời, gật gật đầu nói:: “Con với anh trai lên sân thượng chơi một lát đi.”
Cố Tri Nam hiểu chuyện nắm tay Xán Xán rời đi.
Có một số việc không thể nói trước mặt bọn nhỏ, sau khi hai đứa nhỏ rời đi, Tô Anh hỏi: "Đồng chí Hàn, luật thỏa thuận mà anh đề xuất trước đây để nuôi con là gì? Anh có thể đề xuất một vài quy tắc."
Hàn Cảnh Viễn bị hỏi thì không biết nên trả lời như thế nào.
Tô Anh thấy người đàn ông ngồi đối diện rất lâu không nói lời nào, cảm thấy đàn ông thời đại này quá nhút nhát.
Đàn ông ở dị giới tìm bạn tình, không ai không muốn ngủ.
Mặc dù là hợp đồng hôn nhân nhưng có cần thực hiện nghĩa vụ của vợ chồng không?
Cô muốn bỏ qua mục này, nhưng nếu bên kia có nhu cầu, cả hai đều là người trưởng thành nên hợp tác cũng không phải là không thể.
Không biết có phải Hàn Cảnh Viễn bị cô nhìn chằm chằm hay không mà đột nhiên mặt đỏ.
Tô Anh thay đổi chủ đề: “Mỗi tháng anh được trợ cấp bao nhiêu?”
Hàn Cảnh Viễn như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, lưng ướt đẫm mồ hôi.
Anh đáp: “Tiền trợ cấp của tôi ở cấp mười bảy, một tháng là một trăm linh một nhân dân tệ”
Theo sự hiểu biết của Tô Anh về giá cả ở thế giới này, mọi người đều dựa trên giá thịt lợn và gạo để tính toán. Thịt lợn là 70 tệ một cân, gạo là 1,61 tệ, tiền trợ cấp của Hàn Cảnh Viễn đủ để nuôi sống một gia đình.
Tô Anh không nghĩ tới tiền trợ cấp của anh lại cao như vậy, chắc chắn chức vị trong quân đội không thấp.
Chồng của chủ nhiệm Kiều là chính ủy Quý một tháng được 159 tệ, chủ nhiệm Kiều đã rất tự hào.
Nhưng chính ủy Quý đã gần 50 tuổi, trong khi Hàn Cảnh Viễn mới 26 tuổi.
Có một vài việc phải hỏi rõ ràng trước khi kết hôn: “Chồng trước của tôi một tháng sẽ chu cấp 52 tệ để nuôi nuôi mấy đứa cho đến chúng 18 tuổi. Sau khi kết hôn, anh định chu cấp cho gia đình bao nhiêu?"
Tai Hàn Cảnh Viễn đỏ lên trông thấy, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Mỗi tháng tôi sẽ giữ lại 10 tệ để tiền tiêu vặt, còn lại đều giao cho cô, được không?”
Tô Anh cảm thấy người đàn ông này là trung thực.
Cô không hài lòng, nói một cách hào phóng: “Mỗi tháng anh đưa tôi 80 tệ đi, giữ thêm mà tiêu vào những việc cần thiết.”
Hàn Cảnh Viễn thấy cô vừa lòng thì cười đáp: “Được.”
Thấy anh ngại ngùng như vậy, trong lòng Tô Anh suy nghĩ hai người có nên thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không. Cuối cùng, giữa lúc Hàn Cảnh Nguyên đang căng thẳng, cô dứt khoát hỏi.
Bởi vì Tô Anh có một chị em tốt ở dị thế. Chị ấy tìm đối tượng cho mình là một võ sĩ siêu nhiên hệ lửa cấp sáu. Trong ba tháng đầu tiên, hàng ngày chị ấy đều thức dậy vào buổi trưa và luôn phàn nàn với cô về nhu cầu sinh lý của người đàn ông rất cao khiến eo chị ấy đau mỗi ngày.
Tô Anh không muốn như vậy.
"Về nghĩa vụ vợ chồng, chúng ta hãy làm chuyện ấy mỗi tuần một lần."
Cô xoa xoa eo nhỏ: “Nếu quá thường xuyên thì cơ thể của tôi sẽ không chịu nổit.”
Với vóc dáng và thể lực của Hàn Cảnh Viễn, cô chỉ có thể kiềm chế anh.
Hàn Cảnh Viễn không khống chế được lực nên bóp vỡ chén trà tráng men trong tay.
Tô Anh nghĩ anh đang bất mãn nên thỏa hiệp nói: “Hay là một tuần hai lần.”
Không thể nhiều hơn.
Hàn Cảnh Viễn đi tìm cái chổi, cúi đầu quét dọn mảnh vỡ ở trên bàn và trên mặt đất. Anh âm thầm cắn đầu lưỡi để xác nhận bản thân không phải đang nằm mơ, mới nói: “Việc này, sau khi làm quen thì nói sau.”
Da mặt người đàn ông này quá mỏng,, Tô Anh không thể tiếp tục thảo luận chủ đề này.
Cảm thấy mọi vấn đề gần nói xong , cô hỏi: “Vậy bao giờ chúng ta kết hôn?”
Hàn Cảnh Viễn lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: “Bây giờ tôi trở về làm báo cáo kết hôn luôn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT