Lúc Tô Anh từ dị giới xuyên tới thì gặp phải kẻ buôn người đang đánh những đứa trẻ bị bắt cóc.

Cô nhớ lại cảnh những kẻ buôn người bắt nạt đứa trẻ, nhưng không thể tỉnh dậy.

Kẻ buôn người đánh đứa trẻ xong, nói: "Người phụ nữ này chết, đào một cái hố rồi chôn đi."

"Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào xinh đẹp như vậy, giờ chôn thật đáng tiếc."

Một người khác mắng: "Ngay cả xác chết cũng không tha, mày đúng là đồ cặn bã."

"Nói đùa thôi, mau chôn đi."

Hai người khiêng người phụ nữ rồi ném vào cái hố đã được đào trước.

Cô bé khóc và đuổi theo: "Đừng chôn mẹ con."

Cậu bé cũng vội vã chạy lại nói: "Tôi sẽ liều mạng với mấy người."

Bọn buôn người đá bọn nhóc sang một bên, trói chúng bằng dây thừng và bịt miệng ném vào ngôi nhà gỗ trong rừng.

"Trời nhiều mây quá, sợ rằng sắp mưa, chôn nhanh đi."

Miệng và mũi của Tô Anh bị bùn đất chôn lấp, vừa xuyên qua đã bị chôn khiến cô bộc phát tất cả dị năng tích tụ trong cơ thể.

Mặt đất đột nhiên rung chuyển như có động đất. Chuyện này kéo dài hơn mười giây thì bình tĩnh trở lại.

Trận động đất chắc chắn không phải do dị năng của cô tạo ra, năng lực của cô còn chưa lớn như vậy, nhưng cuối cùng cũng có thể động đậy.

Tô Anh trèo lên khỏi mặt đất, dọa hai tên buôn người kinh hồn bất định từ trận động đất ngất đi.

......

"Dì Tô, ngay cả con gái cũng không nhớ, chẳng lẽ dì bị mất trí nhớ sao?"

Hàn Kinh Thần vẫn còn khiếp sợ. Lúc ấy rõ ràng dì Tô đã tắt thở nhưng sau trận động đất đột nhiên sống lại, thậm chí còn bò lên từ dưới đống đổ nát.

"Ừm, vừa rồi động đất, bị đập vào trán nên lỡ quên mất vài chuyện."

Tô Anh từ dị giới xuyên tới, may mà thời gian tử vong của thân thể này chưa lâu, nhưng cô không thừa hướng ký ức của nguyên chủ, vì vậy, cô chỉ có thể nói với bốn đứa nhỏ là bị mất trí nhớ.

Bọn nhỏ thật dỗ dành nên đều tin rằng cô bị mất trí nhớ, còn nhao nhao kể cho cô những chuyện chúng biết.

Từ miệng mấy đứa, Tô Anh đại khái hiểu được thế giới song song này, ngoại trừ lịch sử của mấy chục năm qua gần đây, thì hàng ngàn năm trước đều như vậy.

Cho nên cho dù không có ký ức của nguyên chủ thì việc nói chuyện không thành vấn đề.

Cố Xán Xán rất sợ hãi, dính lấy Tô Anh không nỡ buông, ngửa đầu nhìn cô.

"Mẹ, con là Xán Xán, mẹ mất trí thì vẫn là mẹ con."

Tô Anh sinh ra ở dị giới, từ nhỏ cô đều tuân theo nguyên tắc trao đổi tương đương. Nếu đã chiếm được thân thể nguyên chủ thì nên giúp nguyên chủ nuôi con trưởng thành.

Cô vuốt mái tóc bù xù của Xán Xán, dịu dàng nói: "Được, mẹ nhớ rồi."

Hàn Hâm Tinh cũng chạy lại, đẩy Cố Tri Nam ra, ngồi bên cạnh Tô Anh.

"Mẹ, con cũng là con gái của mẹ."

Tô Anh không nhịn được nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Con họ gì?" 
"Con họ Hàn ạ."

Tô Anh chỉ Cố Xán Xán, nói: "Xán Xán họ Cố, hai đứa họ Hàn, hai con không thể là chị em được. Trẻ con là phải là thành thật, nếu con không có mẹ, thì bảo bố con tìm mẹ giúp con.”

Hàn Hâm Tinh bĩu môi, nói: "Bố mẹ con đều là liệt sĩ, đã hy sinh cả rồi, còn chưa từng gặp mặt họ. "

Tô Anh không đành lòng, xoa đầu con bé, nói: "Vậy được rồi, đến khi người nhà đến đón thì cô sẽ làm mẹ con.”

Trong hai giờ đồng hồ, cô đã biết được rất nhiều chuyện từ bốn đứa nhỏ.

Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh là anh em, có một chú hai tên là Hàn Cảnh Viễn. Hai đứa sống ở Bắc Kinh bị lừa bán tới đây, có lẽ bây giờ người nhà đều sốt ruột lắm.

Nguyên chủ dẫn con trai Cố Tri Nam và con gái là Cố Xán Xán, ra bến tàu đón chồng mới về nước thì đột nhiên bệnh tim tái phát. Bọn buôn người giả làm người qua đường nhiệt tình đưa đến bệnh viện, giữa đường bắt cả người lớn và hai đứa trẻ tới đây.

Trước khi Tô Anh bị chôn, bốn đứa trẻ cố gắng tự cứu lấy mình nhưng tiếc là không thành công.

Nhưng một ngày ở bên nhau, cũng đủ để hình thành tình bạn giữa bốn đứa trẻ.

Nếu không phải trận động đất bất ngờ và Tô Anh xuyên qua, bốn đứa trẻ này đã bị bọn buôn người bán đi rồi.

Tô Anh bắt một con gà rừng rồi nướng lên. Hai cái đùi gà, cô chia cho Tinh Tinh và Xán Xán, hai cánh gà dành cho hai người anh.

Cô xé ức gà rồi cắn một miếng, thịt gà mềm và mọng nước, quả thật ngon hơn động vật biến dị rất nhiều.

Bốn đứa trẻ ăn cúi đầu chăm chú ăn, thứ nhất là do đói bụng, nguyên nhân thứ hai là do trình độ nướng gà của cô là tốt.

Trong thời đại này, thực phẩm tương đối hiếm, một số trẻ con còn nói được ăn thịt là điều hạnh phúc nhất.

Ăn no rồi nghỉ ngơi một lúc, khi cô định dẫn bốn đứa nhỏ xuống núi thì đụng phải năm, sáu chiến sĩ mặc quân phục xanh.

Trên đảo xảy ra động đất, quân đội phản ứng rất nhanh, lập tức bố trí người đi tìm kiếm và giải cứu người dân.

Tô Anh cảm thấy quân phục ở thế giới này rất xa lạ, theo bản năng kéo bốn đứa nhỏ bảo vệ ở phía sau.

Hàn Kinh Thần vui vẻ, nói với Tô Anh: "Dì Tô, bọn họ mặc quân phục giống chú hai con, là các chú giải phóng quân đến cứu chúng ta."

Ở thế giới này cũng có bộ đội chính quy sao? Tô Anh đột nhiên cảm thấy kính trọng khi diện với những người quân nhân này.

Vị quân nhân đi đầu quan sát tình huống xung quanh, trên mặt đất có hai người đàn ông đang hôn mê, bên cạnh đống lửa có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp và bốn đứa nhỏ. Cạnh đó còn có gà rừng nướng đang ăn dở. Anh ta chào hỏi với Tô Anh: "Đồng chí, chúng tôi là bộ đội đóng quân của đảo Nam, ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?"
……

Quý Bình Lương, người vừa từ tiền tuyến cứu trợ trở về và đóng quân ở đảo Nam, hỏi Tô Anh và mấy đứa nhỏ sống ở đâu.

Một trận động đất vừa xảy ra vào ngày hôm qua, đội tìm kiếm cứu nạn do quân đội cử đến đã giải cứu được bốn đứa trẻ và Tô Anh mất trí nhớ từ tay bọn buôn người.

Mấy đứa nhỏ vẫn còn tỉnh táo, kể toàn bộ chuyện bị bọn buôn người bắt cóc nói cho cảnh sát biết.

Người quen của Hàn Kinh Thần và em gái thông đồng với bọn buôn người, đã đánh thuốc mê rồi bắt cóc từ nhà, hiện đã bị cảnh sát bắt.

Chú hai Hàn Cảnh Viễn làm thủ tục ly hôn xong sẽ đến đảo Nam ngay.

Còn Tô Anh dẫn con trai và con gái đến cơ sở nghiên cứu khoa học trên đảo tìm chồng là Cố Thành Phong.

Lúc mới xuống bến tàu, có một người phụ nữ tìm cô, nói cô ta là mối tình đầu cùng chí hướng với Cố Thành Phong, muốn Tô Anh chúc phúc cho bọn họ.

Vì Tô Anh bị tim bẩm sinh nên tức giận đến mức ngất đi. Bọn buôn người nhân cơ hội đó, lấy cớ đưa đến bệnh viện đã bắt cóc Tô Anh và hai đứa nhỏ ở bến tàu.

May mắn là tất cả đã được cứu.

Quý Bình Lương thấy Tô Anh không có nơi nào để đi nên bảo cô cùng mấy đứa nhỏ tạm thời ở nhà.

Để tránh bị nghi ngờ, Quý Bình Lương chuyển đến ký túc xá của quân đội, sau đó liên lạc tới quân đội của Hàn Cảnh Viễn, nhận được câu trả lời rằng Hàn Cảnh Viễn đã biết chuyện, có lẽ hôm nay sẽ tới đảo Nam.

Hai đứa trẻ họ Hàn đã giải quyết xong, nhưng bên Tô Anh lại rất phiền phức.

Vì Tô Anh đã quyết định ly hôn với chồng mình là Cố Thành Phong.

Kiều Cửu Hương đưa khăn ướt cho chồng lau mồ hôi.

"Cảnh vệ đã đưa Tô Anh đến nhà trọ, Tiểu Thần và Tinh Tinh muốn đi theo, lát nữa cảnh vệ sẽ dẫn chúng về."

Quý Bình Lương nghe Tô Anh ở nhà trọ thì ngạc nhiên.

Sau khi bắt được bọn buôn người, đồ đạc của Tô Anh chỉ còn quần áo và giấy tờ tùy thân, tiền và phiếu ăn đều bị cướp sạch. Bọn buôn người chỉ nói tiền đã bị đồng bọn lấy đi. Trước mắt, đồng bọn của chúng vẫn đang bị truy nã.

Tô Anh không một xu dính túi, lấy gì để ở nhà trọ, không có tiền, không phiếu thì ăn cơm kiểu gì?

"Sao lại ở nhà trọ, có phải em nói gì khó nghe không?"

"Không, là Tô Anh không muốn làm phiền chúng ta, nhất quyết muốn ra ngoài ở trọ nên em bảo cảnh vệ dẫn đường."

Quý Bình Lương lo lắng, nếu không phải Tô Anh tỉnh lại sau trận động đất, may mắn cứu được bốn đứa nhỏ ra khỏi đống đổ nát thì có lẽ bây giờ chúng đang gặp nguy hiểm rồi.

Những chuyện khác không nói, hai đứa nhỏ nhà họ Hàn là cháu nội của ông Hàn. Vì đã mất tích một tuần, nên bệnh tình của ông đã nguy kịch hai lần.

Nếu không phải kịp thời gọi điện thoại đến bệnh viện nói với ông ấy rằng đã tìm được đứa nhỏ, có lẽ đã không cứu được.

"Cô ấy mới thoát khỏi tay bọn buôn người, lấy tiền đâu để thuê trọ?"

"Em sẽ để cảnh vệ giúp cô sắp xếp ổn định."

Kiều Cửu Hương đổi chủ đề, nói: "Đúng rồi, Tô Anh hỏi có cách nào để họ ở lại Đảo Nam không?”

Tô Anh không phải người địa phương, nếu ở cùng chồng thì có thể ở lại, nhưng cô ấy sắp ly hôn. Nếu không có công việc chính thức thì không thể ở lại đây.

Không thể ở lại, cô chỉ có thể về quê. Nhưng Tô Anh không muốn sau khi ly hôn lại trở về để bị cười nhạo, hơn nữa ở đấy cô cũng không có công việc, nếu dẫn theo con thì rất khó sống.

Quý Bình Lương suy nghĩ một lát, quyết định sẽ giúp Tô Anh.

"Lần này có thể bắt được bọn buôn người, cứu được con của liệt sĩ bị lừa bán, đồng chí Tô đã lập được công lớn. Anh sẽ báo cáo chuyện này để chính quyền địa phương giúp Tô Anh tìm việc."

Quý Bình Lương là một quân nhân chính trực, thẳng thắn. Anh quan tâm Tô Anh hoàn toàn là xuất phát từ cảm kích cô đã cứu con của quân nhân.

Thực tế, Kiều Cửu Hương không thích người phụ nữ xinh đẹp như Tô Anh, bởi cô có đôi mắt hoa đào giống như tiểu yêu tinh câu người.

Hơn nữa chồng còn quan tâm Tô Anh quá mức, trong lòng cô ta không thoải mái lắm.

Cô vội vàng khuyên: "Bộ đội không can thiệp vào chính sách của địa phương đâu. Bây giờ có nhiều thanh niên tri thức về thành phố tìm việc làm lắm, anh ra mặt giúp Tô Anh đi cửa sau thì không hay lắm."

Quý Bình Lương hỏi ngược lại: "Vậy em có cách nào không?"

Thực ra Kiều Cửu Hương đã có cách rồi.

"Em đã có cách. Chúng ta sẽ giới thiệu cho Tô Anh một đối tượng, rồi lập gia đình ở đảo Nam. Khi đó có thể nhập hộ khẩu cùng con cái. Tô Anh cũng đồng ý rồi."

Quý Bình Lương cảm thấy đây cũng là một cách, hơn nữa, trong đầu anh cũng có một ứng cử viên rồi.

Hàn Cảnh Viễn vừa ly hôn, Tô Anh đang chuẩn bị ly hôn, hai người đều có hai đứa con, hoàn cảnh họ không khác nhau là mấy.

Hơn nữa, Hàn Kinh Thần và Hàn Hâm Tinh được Tô Anh cứu, còn rất yêu quý cô ấy, bốn đứa nhỏ lúc ở chung còn rất hòa thuận.

Sau khi kết hôn với Hàn Cảnh Viễn có thể đến doanh trại ở, Tô Anh không làm việc cũng không sao. Hàn Cảnh Viễn là đội trưởng, một tháng được trợ cấp hơn một trăm đồng, đủ để nuôi một nhà sáu người.

Quý Bình Lương nở nụ cười, nói: "Vậy anh sẽ giới thiệu Hàn Cảnh Viễn cho Tô Anh, hai người bọn họ rất xứng đôi."

Nhưng Kiều Cửu Hương thì không vui: "Tô Anh đã một đời chồng, sao xứng với tư lệnh Hàn.”

Quý Bình Lương không nghĩ thế: "Một đời chồng thì đã sao, Hàn Cảnh Viễn cũng đã một đời vợ!"

“Sao có thể giống nhau.”

Điều kiện của Hàn Cảnh Viễn tốt như vậy, mới hai mươi sáu tuổi đã lên cấp đội trưởng, thân hình cao lớn, lại đẹp trai, năng lực hơn người. Trong quân khu, anh là người trẻ tuổi nhất.

Cô ta muốn giới thiệu cho cháu gái ruột của mình.

"Em muốn giới thiệu Lan Lan cho Tiểu Hàn."

Quý Bình Lương không đồng ý: "Em đừng có linh tinh. Tiểu Hàn đã một đời vợ, sao có thể hợp với cháu gái mình được. Nếu họ kết hôn, hai bên gia đình sẽ trách em đấy. Anh cảm thấy đồng chí Tô hợp hơn.”

Kiều Cửu Hương liếc chồng: "Anh yên tâm, em cũng đã tính toán kỹ rồi. Sau khi Lan Lan đến doanh trại, em sẽ giúp con bé nuôi hai đứa nhỏ nhà họ Hàn, không làm ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng trẻ. "

“Còn Tô Anh, em sẽ giới thiệu Bộ trưởng Đinh của bộ hậu cần cho cô ấy. Vợ ông ta đã chết chín năm cũng không đi bước nữa, là một người đàn ông nặng tình nặng nghĩa, có thể bảo vệ Tô Anh."

Đinh Sùng, ba mươi chín tuổi, kết hôn sớm, sinh con cũng sớm, người vợ đã mất lớn hơn ông ta năm tuổi. Lúc gả cho lão Đinh còn dẫn theo một đứa con gái sáu tuổi.

Sau khi kết hôn, hai người có thể sinh thêm một đứa con trai. Bây giờ con trai của lão Đinh cũng đều sắp đến tuổi kết hôn.

Quý Bình Lương không nói nên lời: "Em đừng làm loạn. Đinh Sùng hơn Tô Anh mười mấy tuổi, Tô Anh đang tìm chồng chứ không phải tìm cha!"

Hơn nữa con gái riêng của lão Đinh, là bạn học đại học của chồng cũ Tô Anh. Chính là bởi vì quan hệ này mà dì cô ta đến bến tàu nói lung tung khiến Tô Anh bị kích thích dẫn đến nhồi máu cơ tim rồi hôn mê, rơi vào tay kẻ buôn người. Việc này chính là nguyên nhân cô nảy sinh ý định ly hôn. Em bảo Tô Anh lấy lão Đinh, nghĩ không cảm thấy ghê tởm sao?"

Kiều Cửu Hương nói: "Em chán ghét chồng hiện tại của Tô Anh."

Quý Bình Lương: "Anh thấy người cuối cùng đáng bị ghê tởm chính là em."

Anh không quan tâm. Dù sao Hàn Cảnh Viễn chắc chắn sẽ không chọn cháu gái của vợ mình. Còn với Tô Anh, tính cách của lão Đinh quả thật không tệ. Đành phụ thuộc vào lựa chọn của cô vậy.

......

"Đồng chí Tô, tôi đã thuê phòng một tuần, cô cứ yên tâm ở."

Theo dặn dò của chủ nhiệm Kiều, cảnh vệ đưa Tô Anh và hai đứa nhỏ đến nhà trọ.

Tô Anh vô cùng cảm kích vị đồng chí nhỏ tuổi vô cùng trong sáng này đã lái xe và thuê trọ giúp cô.

"Cám ơn cậu."

Giọng nói ngọt ngào và sự xinh đẹp của cô khiến người bảo vệ trẻ tuổi đỏ mặt.

Cậu chỉ vào trạm xe buýt đối diện, nói: "Đi xe buýt số 25 ở đối diện, qua tám trạm là có thể đến cơ sở nghiên cứu khoa học. Đồng chí Tô có thể gọi điện thoại trước rồi bắt xe buýt."

Cơ sở nghiên cứu khoa học là đơn vị trọng điểm, người bình thường không vào được, nhất là tòa nhà viện nghiên cứu. Cho dù là người nhà, cũng phải có người bên trong ra đón.

Hàn Hâm Tinh nhăn nhó không chịu lên xe: "Mẹ, con không được ở lại sao?"

Lúc trước ở trên núi nói, trước khi người nhà Tinh Tinh tới, Tô Anh sẽ là mẹ của cô bé.

Tô Anh nói: "Hôm nay không phải chú hai sẽ tới đón các con sao?"

"Vậy để chú hai đến nhà trọ đón con nha."

Hàn Hâm Tinh khó khăn lắm mới tìm được một người mẹ tuyệt vời như vậy nên thật lòng không muốn đi.

Tô Anh bế Hàn Hâm Tinh đến ghế sau của ô tô, nói: "Lát nữa con sẽ đến căn cứ nghiên cứu khoa học, tìm bố Xán Xán, cậu cùng anh trai về nhà chú Quý chờ chú Hai các cậu đi."

Hàn Kinh Thần ở bên kia xe, nhỏ giọng hỏi Cố Tri Nam: "Có phải dì Tô muốn ly hôn với anh cậu không?"

Cố Tri Nam khó chịu nói: "Thật sao?"

“Vậy sau này cậu sẽ ở với anh cậu hay là ở cùng dì Tô?"

“Tôi không biết.”

Cố Tri Nam thật sự không biết, theo lý thuyết, cậu sẽ ở cùng anh. Nhưng cậu đã lớn lên bên cạnh Tô Anh từ nhỏ, gọi Tô Anh là chị. Hơn nữa, Xán Xán không gọi cậu là chú, mà gọi là cậu.

Về huyết thống thì cậu và anh trai là người thân, nhưng về mặt tình cảm thì cậu thân với chị dâu và Xán Xán hơn.

Hàn Kinh Thần thở dài, vỗ vai Cố Tri Nam như một ông cụ non. Hai người cùng bị bắt cóc nên có thể coi như anh em đồng cam cộng khổ .

"Người anh em, tôi sẽ không quên cậu. Khi nào cậu tới viện nghiên cứu ở với anh trai, nhớ tới nhà tôi chơi. Sau này chúng tôi với chú hai sẽ sống ở trên đảo."

Cố Tri Nam còn buồn hơn.

Tô Anh hỏi Cố Tri Nam: "Còn nhớ số điện thoại của đơn vị anh trai cậu không?"

Cố Tri Nam gật gật đầu, chị dâu mất trí nhớ, nếu đến căn cứ có khi còn không nhớ anh trai cậu trông như thế nào.

Thật ra cậu cũng không nhớ, mới xem qua ảnh trước khi anh cậu xuất ngoại.

Cậu viết số điện thoại của đơn vị anh trai mình ra giấy.

Tô Anh mượn điện thoại của nhà trọ gọi, không để đối phương kịp nói gì, cô đã nói mình là người nhà của Cố Thành Phong, nửa tiếng nữa sẽ đến căn cứ, phiền đối phương thông báo để Cố Thành Phong ra đón.

......

"Đến cơ sở nghiên cứu khoa học, ba xu."

Chị gái nhân viên bán vé ở cửa xe, hỏi rõ điểm đến rồi bảo Tô Anh mua vé.

Tô Anh lên xe buýt mới phát hiện trên người cô không có tiền.

Ở thế giới này không trao đổi vật chất mà có đồng tiền chung. Cô mới ở đây một ngày nên chưa quen lắm.

Cô bị người buôn người bắt cóc, tiền đã bị cướp sạch, giấy chứng nhận và tiền thuê trọ đều là cảnh vệ trả. Bây giờ trên người cô không có một xu.

Tô Anh áy náy nói: "Xin lỗi, tôi không có tiền, không đi xe nữa."

Đang chuẩn bị xuống xe, một đồng chí mặc quân phục ở phía sau đi tới trước, mua vé cho Tô Anh.

Tô Anh ngửa đầu nhìn, người này khoảng hai năm, hai sáu tuổi, khuôn mặt tuấn tú, cơ thể rắn chắc, cao ít nhất là một mét tám tám. Người này ngay thẳng và có bản lĩnh khi được huấn luyện trong quân đội.

Có duyên gặp mặt, không biết cô có cơ hội trả lại không.

Cô vội vàng cảm ơn: "Cảm ơn đồng chí."

Hàn Cảnh Viễn gật đầu, xoay người xuống xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play