Lúc Tô Anh vừa mới bước ra vừa hay lại đúng lúc chạm mặt với cô gái phòng bên cạnh.

Với gương mặt xinh đẹp, vẻ mặt lại hiện lên sự mừng rỡ vui vẻ, xem ra là cô ta đã thành công kết giao với lão Đinh.

Khí chất của cô gái này có màu xanh lục nhạt, chứng tỏ rằng tâm tư của cô ta thuần khiết, hơn nữa cũng không có ý xấu với cô. Ấn tượng đầu tiên của Tô Anh với cô ta rất tốt.

Giống như lão Đinh lúc trước có khí chất là màu xám trắng, còn của Hàn Cảnh Viễn là màu trắng, mà màu trắng là thuần khiết nhất, của lão Đinh là xám trắng. Đó là do anh ta đã tê liệt, không còn cảm xúc gì đối với sinh mệnh bất biến mới khiến anh ta tỏa ra một luồng khí xám xịt.

Chẳng qua là không nghiêm trọng, nói không chừng lão Đinh cưới vợ mới thì có thể như được trẻ lại, chỉ cần tự chủ động thay đổi con người, khí chất cũng sẽ theo đó mà đổi thay.

Cô gái kia và lão Đinh mà tiến đến với nhau, vậy sau này họ đều là hàng xóm rồi.

Tô Anh gật đầu và mỉm cười coi như chào hỏi.

Đối phương còn nhiệt tình hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, chủ động mở lời: “Cô và doanh trưởng Hàn sẽ kết hôn sao?”

Tô Anh quay đầu lại nhìn, Hàn Cảnh Viễn và lão Đinh đang đứng ở cửa phòng và đều sững sờ, giống như họ đều không tin rằng mình sắp kết hôn.

Tô Anh quay đầu sang hướng khác mỉm cười: "Ừm, điều kiện đều đã thương lượng xong, anh ấy nói khi nào về sẽ làm báo cáo kết hôn.”

“Tôi bên này cũng vậy, đã ổn thỏa hết rồi.”

Cô nương kia vô cùng nhiệt tình: "Tôi tên là Kiều Lan Lan, Kiều Cửu Hương là dì của tôi.”

Ông trời ơi, cô gái này thế mà lại là cháu gái của chủ nhiệm Kiều. Cô từng nghe Hàn Cảnh Viễn nói cô gái xem mắt hôm nay của anh tên là Kiều Lan Lan.

Điều kiện của Hàn Cảnh Viễn tốt hơn lão Đinh nhiều mặt, ấy vậy mà Kiều Lan Lan lại chọn lão Đinh mà không chọn Hàn Cảnh Viễn, Tô Anh cảm thấy rất khó tin.

Cô hỏi: "Tại sao cô không chọn Hàn Cảnh Viễn mà lại chọn lão Đinh, cô không thấy hối hận sao?”

Kiều Lan Lan chớp mắt vài cái và cười nói: “Tôi không hối hận đâu, tôi thích lão Đinh, con chú này là do tôi chọn, vì vậy tôi tình nguyện đi đến cuối cùng.”

Tô Anh thật sự đánh giá cao tính cách thẳng thắn của cô gái này.

Cô nói chuyện cùng Kiều Lan Lan thêm vài ba câu nữa, sau đó đi tìm Cố Tri Nam và Cố Xán Xán.

Hai người họ hỏi cô kết quả thế nào, Tô Anh nói rằng mọi chuyện đã được xử lý xong xuôi, cô sẽ sớm có chồng và xây dựng mái ấm gia đình mới, mỗi tháng đối phương sẽ chu cấp tám mươi nhân dân tệ cho gia đình.

Cố Tri Nam nói: “Nhiều vậy sao. Công việc của chị trước kia một tháng chỉ kiếm được bốn mươi nhân dân tệ thôi .”

Cố Xán Xán nói: “Vậy thì từ nay về sau con phải gọi chú ấy là bố phải không?”

Tô Anh nói: “Đúng vậy, chú ấy chu cấp tiền để nuôi lớn các con, vì vậy các con phải tôn trọng chú ấy.”

Khi vừa bước đến cửa khán phòng, vừa hay lại đụng phải chủ nhiệm Kiều.

Nét mặt của chủ nhiệm Kiều vô cùng nôn nóng, nhìn thấy Kiều Lan Lan và Tô Anh cùng đến, vội hỏi cháu gái của mình: "Con và người ta thế nào rồi?”

Kiều Lan Lan vốn là một người vô cùng phóng khoáng, nhưng lúc này lại vô cùng thẹn thùng, cúi đầu nắm lấy góc áo nói: “Rất hợp nhau ạ.”

Tô Anh thầm nghĩ rằng cả đàn ông và phụ nữ ở thời đại này, trên phương diện tình yêu đều rất ngại ngùng, chỉ là hỏi có hợp nhau hay không, cũng sẽ thẹn thùng mà cúi đầu.

Khi cô trực tiếp hỏi Hàn Cảnh Viễn rằng một tuần quan hệ vợ chồng bao nhiêu lần, khó trách đối phương lại bị dọa sợ đến mức bóp nát chén trà.

Xem ra không phải là bất mãn, mà do cô hỏi quá thẳng thắn, dọa đến đối phương.

Tô Anh không nhịn được mà bật cười.

Chủ nhiệm Kiều thấy biểu cảm của Tô Anh thì vô cùng vui vẻ, hỏi: “Chuyện của Tiểu Tô bên kia thì sao rồi?”

Tô Anh cũng gật đầu: "Cũng đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi ạ.”

Ngoài miệng thì Kiều Cửu Hương chúc mừng nhưng trong lòng lại hơi thất vọng.

Điều kiện của Lão Đinh rất tốt, vẫn là Tô Anh thích trèo cao.

“Đúng rồi, lần này bộ đội chuẩn bị tổ chức hôn lễ tập thể, mọi người thấy thế nào?”

Hôn lễ tập thể, nghe rất thú vị.

Ở cuộc sống thời hiện đại, người ta đi tìm bạn đời, gặp thì hợp, không hợp thì chia tay, rất hiếm thấy những người yêu nhau đến mức nguyện ý làm hôn lễ bên nhau cả đời, Tô Anh cũng chỉ chứng kiến được vài lần mà thôi.

Cô cũng rất muốn tham gia: "Tôi không thành vấn đề.”

Kiều Lan Lan nghĩ thầm, chắc chắn dì mình vẫn nghĩ người Tô Anh sẽ kết hôn là lão Đinh, nếu tiếp tục nói chuyện với Tô Anh nữa thì mọi chuyện sẽ lộ tẩy.

Nếu như dì biết Tô Anh và Hàn Cảnh Viễn sẽ là một cặp, còn cô ta sẽ kết hôn với lão Đinh, nhất định dì ấy sẽ không đồng ý.

Dì ấy mà phát điên thì nhẹ nhất cũng phải phá hỏng chuyện kết hôn của cô ta và lão Đinh.

Ít nhất cũng phải kéo dài tới khi bản báo cáo kết hôn được thông qua, lấy được giấy chứng nhận kết hôn rồi cũng không sợ nữa.

Kiều Lan Lan ôm cánh tay của Kiều Cửu Hương, nũng nịu nói: “Dì ơi, con còn có việc muốn thương lượng cùng với dì, chúng ta đi trước đi.”

Cô ta còn vẫy tay với Tô Anh: "Hẹn gặp lại sau nhé đồng chí Tô.”

“Hẹn gặp lại.”

Tô Anh chú như đã nhận ra thứ gì, vừa rồi khí chất trên người của Kiều Lan Lan biến thành màu cam hồng, điều này nghĩa là cô ấy đang nói dối…



Ngay tại lầu hai, Đinh Sùng và Hàn Cảnh Viễn hai mặt nhìn nhau.

Đinh Sùng tự lẩm bẩm: "Đây không phải là nằm mơ sao?”

Hàn Cảnh Viễn tự nhéo lòng bàn tay, nói: “Là thật đấy.”

Lão Đinh nói: “Tôi đã ba mươi chín rồi.”

Hàn Cảnh Viễn cũng biết anh ta sắp kết hôn, hơn nữa còn do con gái người ta chủ động, cười nói: “Vậy thì anh còn bất mãn cái gì?”

“Không, tôi cảm thấy gia đình của cô Kiều sẽ bị thiệt thòi.”

Hàn Cảnh Viễn nghĩ tới Tô Anh, vừa táo bạo lại nhiệt tình, nếu không phải cô có một đứa con gái tám tuổi, anh sẽ không tin Tô Anh hai mươi bốn tuổi, nhìn cô còn quá trẻ, nhưng cô cũng là người nhiệt tình chủ động như vậy.

Dựa theo tuổi của Tô Anh thì đứa trẻ kia hẳn là được nhận nuôi, nhưng Tô Anh không nói đến nên anh cũng không hỏi.

“Nếu người ta bằng lòng, vậy thì sau này phải đối xử với cô ấy thật tốt.”

“Đó là chú nhiên rồi.”

Lão Đinh và Hàn Cảnh Viễn cũng chưa có nói cho nhau biết, chuyện kết hôn với cả hai cô gái kia thực chất đều là thỏa thuận, một người là thỏa thuận kết hôn còn một người là thỏa thuận nuôi con.

Đinh Sùng quan sát xung quanh, thấy trên lầu hai không còn ai khác ngoài hai người bọn họ, lúc này anh ta mới nói: “Tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”

“Anh nói đi.”

“Ngày hôm qua, cô của con gái lớn đến tìm tôi, là chuyện của dì con bé, Thư Nhã có những suy nghĩ không đứng đắn với một người bạn học cũ là vị giáo sư, chính là người chồng trước của đồng chí Tô Anh.”

“Sau đó người dì Ngô Lương Hoa tự mình đi đến bến tàu tìm đồng chí Tô Anh, bà ấy lảm nhảm mấy những lời nói dối mới dẫn đến việc bệnh tim của Tô Anh tái phát. Tô Anh và người chồng trước đã ly hôn, người chồng trước tức giận đến mức đã báo cảnh sát và bắt Ngô Lương Hoa đi.”

Đồng tử đen láy của Hàn Cảnh Viễn lạnh băng: "Cho nên, anh muốn bảo lãnh Ngô Lương Hoa ra ngoài sao?”

Đinh Thư Nhã là con gái riêng của người vợ đã mất trước đây của anh ta, Đinh Sùng đã cho cô ta tiền học đại học, anh ta cũng đã làm tròn trách nhiệm đối với cô con gái riêng này, không thể vì lợi ích cá nhân mà lại đi làm những việc trái pháp luật.

Đinh Sùng vội vàng nói: “Sao có thể chứ, tôi đã nói với con gái rằng chuyện này tôi không thể quản được, nếu như làm ra chuyện gì sai trái thì phải chịu hình phạt, đây là luật pháp.”

Hàn Cảnh Viễn nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề khác, chủ nhiệm Kiều biết rõ rằng người chồng trước của đồng chí Tô Anh và con gái kế của lão Đinh là bạn học cũ, thế nhưng vẫn cố ý giới thiệu Tô Anh cho lão Đinh.

Đây là suy nghĩ ghê tởm của ai chứ?

Tô Anh sắp trở thành người vợ hợp pháp của anh, anh sẽ không để cho bất cứ ai ức hiếp cô một cách dễ dàng.

Hàn Cảnh Viễn liền quay đầu đi về nhà của Quý Bình Lương, chuẩn bị đi đón hai đứa trẻ.

……

Khi Hàn Cảnh Viễn đến nhà Quý Bình Lương, lại vừa đúng lúc Kiều Lan Lan và Kiều Cửu Hương trở về.

Kiều Lan Lan không nghĩ Hàn Cảnh Viễn sẽ tới, chột dạ không thôi, sợ rằng không lâu nữa việc kia sẽ bị lộ tẩy.

Đúng lúc hai đứa trẻ cũng không muốn ở lại nơi này.

Hàn Hâm Tinh giậm chân, tức giận đến phát khóc, nước mắt lưng tròng nói: "Con muốn mẹ trở thành dì hai của con.”

Kiều Cửu Hương không thích tiểu công chúa này, mẹ của cô bé đã chết rồi, cái gì mà trở thành dì hai, quá náo loạn rồi, có thể thấy gia đình đã giáo dục con bé không tốt.

Cô tay đã tính toán trước, sau khi Kiều Lan Lan kết hôn, cô ta sẽ giúp cháu mình giữ hai đứa con riêng này, sau đó cháu gái cô ta sẽ có thời gian ở cùng Hàn Cảnh Viễn và sinh một đứa con của cả hai.

Vì thế cô ta kiên nhẫn nói: “Tinh Tinh à, về sau dì Lan Lan sẽ giống như mẹ của con vậy, sẽ rất yêu thương con.”

“Con không cần, nếu biết mấy người muốn cướp đi chú hai của con, con sẽ không tới đây đâu.”

Hàn Hâm Tinh tức giận: "Con sẽ không ở cái nhà này đâu.”

Kiều Lan Lan sợ Hàn Cảnh Viễn sẽ đem chuyện hôn sự ra nói, liên tục đưa mắt ra hiệu với anh, còn nói với Kiều Cửu Hương: “Dì ơi, để mấy đứa ở đây trước khi kết hôn quả thật không thích hợp.”

Kiều Cửu Hương cũng có suy nghĩ như vậy, dù sao thì mấy ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ tập thể.

Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Kiều Lan Lan, lại nghĩ đến cho lão Đinh cô đơn lẻ bóng cũng đã mười năm, khó khăn lắm mới có một cô gái một lòng một dạ muốn gả cho anh ta, thật sự là không hề dễ dàng gì.

Bởi vậy mà anh cũng im lặng không nói gì, chỉ dẫn hai đứa trẻ đi.

Bọn họ vừa rời đi, Kiều Cửu Hương lại vui vẻ hào hứng nói phải đi chuẩn bị cho hôn lễ tập thể.

Kiều Lan Lan cũng có việc phải làm, chạy đến chỗ quân đội để tìm Quý Bình Lương, và quỳ xuống ngay ở trong văn phòng của anh.

Cô ta cầu xin: "Chú ơi, con xin chú hãy giúp con lần này, chuyện quan trọng cả cuộc đời của con, chú hãy nghĩ cách giúp con với.”

Quý Bình Lương:……

“Cái con bé này, thật tình, có chuyện gì thì đứng dậy rồi hẵng nói.”

Kiều Lan Lan bò dậy, nói: “Chú có thể chờ lão Đinh làm bản báo cáo kết hôn xong rồi bí mật đến phê duyệt, đừng để cho dì của con biết có được không?”

“Vì sao lại phải làm như thế?” Quý Bình Lương cảm thấy không đúng, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ con không kết hôn với Hàn Cảnh Viễn sao?”

“Con không. Người con thích là lão Đinh nên không chọn doanh trưởng Hàn để kết hôn, hơn nữa, con thấy Hàn Cảnh Viễn và đồng chí Tô Anh rất xứng đôi vừa lứa.”

Quý Bình Lương:……

Anh cũng đoán được chuyện xem mắt giữa cô cháu gái của vợ mình và Hàn Cảnh Viễn sẽ không thành công, nhưng anh cũng không nghĩ Kiều Lan Lan lại nhìn trúng lão Đinh.

Bây giờ Kiều Lan Lan đang đau khổ cầu xin, Quý Bình Lương không thể làm gì khác ngoài việc đồng ý.

Chẳng mấy chốc, trên bàn của anh có cả hai bản báo cáo kết hôn, Hàn Cảnh Viễn và Tô Anh, lão Đinh và Kiều Lan Lan.

Quý Bình Lương cảm thấy vô cùng đau đầu.

Nghĩ đến cô cháu gái của vợ mình nước mắt lưng tròng, cầu xin anh giúp đỡ, bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương, anh tức giận phê duyệt hết cả hai bản báo cáo kết hôn.

“Hai tên khốn các người sắp kết hôn, ông đây lại phải ly hôn.”

……

Hàn Cảnh Viễn tạm thời dẫn hai đứa trẻ ở trong phòng trọ, ở bên cạnh phòng của Tô Anh.

“Mẹ ơi, hóa ra là mẹ đang hẹn hò với chú hai.”

Hàn Hâm Tinh muốn Tô Anh ôm cô bé một cái: "Dọa chết con rồi.”

Tô Anh cười, bế cô bé lên rồi nói: “Mẹ sắp kết hôn cùng chú hai của con rồi, vì vậy mẹ chỉ có thể làm dì hai của con, không thể làm mẹ của con được.”

Hàn Hâm Tinh ngẫm nghĩ: "Mẹ là mẹ của con trước, sau đó mẹ gả cho chú hai rồi rước chú ấy qua, chú hai sẽ là bố của con, như vậy có được không?”

Tô Anh: “…… Thời đại này có thể làm như vậy sao?”

“Con không biết nữa.”

Hàn Hâm Tinh quay đầu hỏi Hàn Cảnh Viễn: “Chú hai, có thể gả cho mẹ của cháu, sau đó trở thành bố của cháu có được không?”

Hàn Cảnh Viễn rối rắm: "Chú cũng không biết……”

Hàn Kinh Thần tức giận ngẩng đầu lên nói: “Hàn Hâm Tinh, em thật là ngốc, chúng ta đều có bố mẹ mà.”

Chỉ là họ không còn nữa, Hàn Kinh Thần vẫn còn một vài ký ức nhỏ lẻ tẻ, nhưng Hàn Tinh Tinh thì không thể nhớ rõ, khi cô bé chỉ vừa mới hai tuổi, anh cả và chị dâu của Hàn Cảnh Viễn đều đã hy sinh.

Hai ngón trỏ của Hàn Hâm Tinh đan vào nhau, cô bé lẩm bẩm: “Em không quên bố mẹ ở trên trời, nhưng em cũng muốn có bố mẹ ở đây để ôm một cái, không được sao?”

Cố Xán Xán bỗng nhiên cảm thấy Hàn Hâm Tinh thật đáng thương, cô bé bây giờ có tận hai người bố, một người bố cũ và một người bố mới, nhưng Tinh Tinh thì lại không có một người bố nào.

Cô bé cầm lấy cánh tay của Tô Anh mà lắc: "Mẹ ơi, mẹ hãy để cho Tinh Tinh có một người mẹ đi.”

Đôi mắt của Hàn Hâm Tinh bỗng chốc sáng ngời, đưa tay xoa đầu của Xán Xán: "Xán Xán thật là ngoan, về sau em sẽ có thật nhiều chị gái.”

Cố Tri Nam nói: “Tinh Tinh, Xán Xán lớn hơn em tận nửa tháng đấy.”

Hàn Hâm Tinh: “…… Không chịu, không chịu, em không chịu đâu.”

“Em đo chiều cao với Xán Xán đi, ai cao hơn sẽ làm chị gái.”

Cố Xán Xán đồng ý: "Chị cao hơn em thì hãy làm chị gái của em nhé.”

“Thật là ngoan.”

Hàn Hâm Tinh và Hàn Kinh Thần nói: “Anh, chúng ta sau này cũng sẽ giống như Xán Xán, phải gọi cậu nhỏ Tri Nam, có đúng không?”

“Hừ.” Hàn Kinh Thần quay người rời đi, dù sao cậu cũng lớn hơn Cố Tri Nam nhiều.

Tô Anh phát hiện thấy khí chất của Hàn Kinh Thần biến thành màu đỏ thẫm, nghĩa là cậu bé sắp tức giận đến nổ tung.

Nhưng mà cũng không hề có ý đồ xấu.

Cô buồn cười hỏi: “Con không thích dì trở thành dì hai của con sao?”

“Không phải vậy.” Hàn Kinh Thần ủ rũ không vui.

“Vậy con không vui chuyện gì, nói dì nghe, biết đâu dì có thể giúp con giải quyết.”

“Người lớn mọi người căn bản là không hiểu.”

Hàn Kinh Thần tức giận vội vàng chạy ra khỏi phòng trọ.

Cố Tri Nam theo sau: "Chị, để em đi xem.”

Tô Anh khó hiểu, hỏi Hàn Cảnh Viễn: "Hàn Kinh Thần rốt cuộc tại sao lại tức giận chứ?”

Hàn Cảnh Viễn cũng không biết, nhà họ Hàn từ trước đến nay chưa bao giờ nuôi dạy bé trai nào, nếu hồi nhỏ anh mà làm vậy thì kiểu gì cũng bị ăn đánh.

Anh đoán: “Thời kỳ nổi loạn thôi, đừng động vào thằng bé, một thời gian nữa nó sẽ lại ổn thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play