Đinh Sùng hoảng sợ, đây không phải là cháu ruột của chủ nhiệm Kiều đến đảo Nam để tới nông thôn sao, anh ta đã từng gặp hai lần.
Anh ta biết rõ, chủ nhiều Kiều không bao giờ giới thiệu cháu gái ruột của mình cho anh ta.
Đinh Sùng đang suy nghĩ chuyện vừa rồi mình từ chối không đủ uyển chuyển và thái độ là có vấn đề khiến Tô Anh tức giận bỏ về.
Anh ta nói: “Cô gái à, năm nay tôi đã ba chín tuổi rồi.”
Kiều Lan Lan biết rõ suy nghĩ của lão Đinh, anh ta luôn cảm thấy tuổi mình quá lớn, không thể làm chậm trễ các cô gái trẻ.
Nhưng Kiều Lan Lan là người trọng sinh, có lẽ tuổi của cô ta không khác tuôit lão Đinh lắm.
Cô ta nói: “Đồng chí Đinh, tôi có vài lời thật lòng muốn nói. Tôi đang gặp có khó xử. Sau khi chú và dì tôi rời đi, tôi không có người thân bảo vệ nên luôn bị con trai của lão chủ nhiệm nông trường làm phiền. Vì vậy tôi đến đây để tìm người để làm hợp đồng kết hôn.”
“Tôi cũng biết anh chưa hết tình cảm với người vợ cũ mà gia đình bên ấy muốn chọn một người phụ nữ khác làm vợ anh. Anh không đồng ý mà bọn họ còn dây dưa không dứt. Nếu chúng ta làm hợp đồng hôn nhân, tôi sẽ giúp anh chặn số đào hoa, anh giúp tôi chặn tên đàn ông kia làm phiền, anh thấy có được không?”
Đúng là lão Đinh bị bố mẹ của vợ cũ làm phiền, thậm trí có lần còn gọi anh ta sang đó rồi cho uống trà đã hạ dược, tưởng có thể nấu gạo thành cơm, nhưng may mà anh ta phát hiện.
Đề nghị của cô gái này cũng không tồi. Anh nói: “Tuy là hợp đồng hôn nhân dựa theo nhu cầu, nhưng khi mọi chuyện kết thúc, cô sẽ là người đã một đời chồng.”
Kiều Lan Lan thầm nghĩ, đã kết hôn thì không bao giờ chia tay. Trước hết cứ phải có giấy chứng nhận kết hôn, danh chính ngôn thuận trước rồi tính tiếp.
“Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi cũng có vài yêu cầu. Lễ ăn hỏi là tám trăm khối. Số tiền này coi như là bánh bao thịt để đuổi chó đi. Tiền lễ hỏi anh cứ ứng ra trước, sau này tôi sẽ trả anh.”
Cưới vợ chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, lão Đinh có tiền tiết kiệm nên nói cô ta không cần trả lại, còn nói Kiều Lan Lan sẽ có gánh nặng về tâm lý.
“Vậy thì tốt rồi. Tôi là người da mặt mỏng nên chúng ta chỉ cần giữ im lặng trước hôn lễ, được không?”
“Không phải cô nói dối dì của cô chứ?” Lão Đinh cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Kiều Lan Lan cũng không giấu anh ta: “Dì tôi bảo tôi đi xem mắt với doanh trưởng Hàn, muốn thiết lập quan hệ với nhà họ Hàn nhưng tôi không thích anh ấy. Người tôi muốn tìm là người có thể cho tôi an toàn. Anh là người rất phù hợp.”
Lão Đinh nghĩ lại thấy cũng có lý, Hàn Cảnh Viễn vừa mới kết thúc một hợp đồng hôn nhân mà lại chuẩn bị một hợp đồng mới thì chắc ông nội nhà anh ta sẽ tức chết.
“Nhưng mà, giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta sẽ đánh máy, lỡ chú của cô biết được rồi không đồng ý thì sao?”
“Anh yên tâm, tôi sẽ tự đi nói chuyện với chú ấy.”
……
Không để ý đến chuyện xem mắt ở lầu trên nữa, Tô Anh xuống lầu, nhìn hội trường có không ít nhóm gồm sĩ quan quân đội và người của đoàn văn công đang ngượng ngùng ngồi đối diện nhau để xem mắt.
Thì ra những buổi xem mắt như vậy không thường có.
Không bằng cô ở hội trường này ôm cây đợi thỏ, xem có người đàn ông nào đồng ý xem mắt với cô không.
Bộ đội thường đáng tin hơn đàn ông ở ngoài.
Tô Anh cảm thấy yêu cầu của mình cũng không cao, tính cách phải thuộc nhóm tiêu chuẩn hàng đầu, tiếp theo là ngay thẳng một chút, ít nhất thì như lão Đinh ban nãy cô gặp, có thể đăng ký nhập ngũ và cuối cùng là tiếp nhận hai đứa nhỏ. Những mặt khác, cô không có yêu cầu gì.
Cô lớn lên xinh đẹp, những yêu cầu này cũng không quá đáng, nhưng sao không có người đàn ông nào chủ động hẹn cô đi xem mắt?
Tô Anh nhìn quanh bốn phía, thấy có khá nhiều người đồng chí nam đang lén lút đỏ mặt nhìn cô, nhưng không ai trong số họ đủ can đảm để bắt chuyện.
Những người này quá nhút nhát!
Lão Đinh cũng nói rằng tình hình của cô rất tốt, vậy tại sao không ai chủ động đi hẹn hò với cô ấy? Tốt cái rắm, lão Đinh chỉ biết lừa người.
Tô Anh đã từ bỏ mọi hy vọng.
Cố Tri Nam cảm thấy, chắc chắn là do cậu và Xán Xán ở bên cạnh làm vướng bận, nên muốn dẫn Xán Xán đi chỗ khác.
Cậu hiểu chuyện hơn những đứa trẻ cùng tuổi, suy nghĩ cũng nhạy cảm, hay đa nghi. Thấy không có ai đến nói chuyện với chị dâu, cậu chủ động đề nghị: "Chị dâu, em và Xán Xán lên sân thượng chơi một lúc nhé.”
Tô Anh đoán được tiểu tâm tư của cậu nhưng vẫn cười nói: “Những người đó cảm thấy không xứng chị dâu xinh đẹp của cậu nên không dám đến gần, bọn họ đều là người chính trực chứ vấn đề không phải do các em.”
Cố Xán Xán thở dài nói: “Mẹ ơi, ai bảo mẹ xinh đẹp như vậy, dọa các chú ấy.”
Tô Anh bất đắc dĩ cười, cô cười lên càng xinh đẹp. Đuôi mắt hơi nhếch lên khiến người thanh niên vừa rồi nhìn lén cô lập tức đỏ mặt quay đầu lại.
Tô Anh biết với diện mạo của mình ở trong mắt các trưởng bối sẽ không hợp là một người vợ hiền lương.
Vì nó quá hấp dẫn, các trưởng bối sẽ không thích.
Nhưng chẳng lẽ đàn ông cũng không thích sao?
Tại sao không một người ai chủ động?
Lát sau, cô thấy trong hội trường đã xuất hiện ba, bốn cặp đôi.
Tô Anh thầm nghĩ, hay cô nên chủ động.
Lúc này, một người đàn ông từ tầng hai đi xuống, trùng hợp lại chính là đồng chí hôm qua giúp cô mua vé xe buýt.
Anh vẫn mặc bộ quân phục, khuôn mặt điển trai lấn át tất cả mọi người trong hội trường.
Lúc Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy Tô Anh, anh cũng đứng sững lại giữa cầu thang.
Tô Anh nghĩ lại câu của Xán Xán, nói muốn tìm bố mới đẹp hơn bố cũ, không nhịn được cười một chút.
Nụ cười này khiến người đàn ông quá nhút nhát đành thu hết can đảm để bước tới.
Hàn Cảnh Viễn đi tới chào hỏi Tô Anh: “Xin chào đồng chí Tô.”
Tô Anh nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là đối tượng xem mắt mà chủ nhiệm Kiều giới thiệu cho cô?
Nếu không tại sao lại biết tên cô.
Nghĩ đến việc bản thân còn nợ anh ba xu, Tô Anh lập tức lấy tiền ra: “Đúng lúc quá, hôm qua tôi con nợ anh tiền vé xe.”
Hàn Cảnh Viễn bật cười: “Ba xu thôi mà, chuyện đó bỏ qua đi.”
“Sao thế được, một xu cũng phải trả lại, anh cầm đi.”
Tô Anh cầm ba xu trong lòng bàn tay khiến lòng bàn tay cô càng thêm trắng.
Ngón tay Hàn Cảnh Viễn không nghe theo suy nghĩ của anh, vươn tay nhặt hai ba lần mới lấy hết ba xu trong lòng bàn tay Tô Anh.
Tai của anh đã phiếm hồng. Anh hơi rũ mắt, hỏi: “Cô xem mắt... có thuận lợi không?”
“Không tốt lắm, người ta chướng mắt tôi.”
“Làm sao có thể?”
Hàn Cảnh Viễn kinh ngạc, chẳng lẽ đầu của anh ta có vấn đề.
“Nhưng đối phương không thích tôi, hơn nữa đàn ông ở đại sảnh này cũng không thích tôi. Anh thấy đấy, chẳng có ai chủ động đến gần, có thể là vì tôi dẫn theo hai đứa nhỏ này.”
Hàn Cảnh Viễn biết rõ, chắc chắn không phải nguyên nhân này, là do mọi người quá xấu hổ. Họ cảm thấy Tô Anh sẽ không thích bọn họ.
Ngay cả anh cũng nghĩ như vậy.
Vì vậy câu cô có muốn xem mắt với anh hay không nghẹn ở cổ họng, anh không nói nên lời
……
Không khí cứ như vậy ngưng lại, hai người đứng thì có hơi xấu hổ, mà Hàn Cảnh Viễn cũng không đi.
Tô Anh chỉ có thể chủ động hỏi: “Chuyện xem mắt của anh cũng không thuận lợi sao?”
“Ừm, đợi rất lâu mà người ta không đến.” Hàn Cảnh Viễn thành thật trả lời.
Tô Anh nghĩ thầm, anh bị cho leo cây rồi.
Có thể xem mắt trên phòng riêng ở tầng hai đều có người làm cầu nối giới thiệu. Nếu chuyện xem mắt không thành thì là do họ không có duyên.
Giống như cô và đồng chí Đinh Sùng vậy, cưỡng ép cũng không được.
Tô Anh hơi nản lòng, chuyện xem mắt ở thế giới này và ở dị thế không giống nhau, dung mạo quá đẹp sẽ không thuận lợi.
Nếu có thể kết hôn theo thỏa thuận mà không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì tốt biết mấy.
Tốt nhất là thỏa thuận nuôi con.
Nhưng nếu ngẫm lại thì chuyện tốt này có lẽ sẽ không xảy ra.
Đặc biệt là người đàn ông lạnh lùng đứng bên cạnh cô. Những người đàn ông khi nãy còn thỉnh thoảng liếc cô một cái nhưng người này thì không dám nhìn.
Tô Anh cảm thấy chuyện xem mắt hôm nay thất bại, định dẫn hai đứa nhỏ về trước.
Hàn Cảnh Viễn đột nhiên nghiêng đầu hỏi một câu: “Đồng chí Tô, thỏa thuận nuôi con sao?”
Tô Anh quay đầu nhìn anh, thấy đối phương nghiêm túc, không giống đang nói đùa.
Cô nghi hoặc hỏi: “Anh cũng có con sao?”
Hàn Cảnh Viễn gật đầu: “Hai đứa.”
Tô Anh cảm thấy chuyện này cũng có thể, hơn nữa người đàn ông này giá trị nhan sắc cao, còn phong độ, vượt qua yêu cầu cơ bản của cô.
Vậy họ nên nói chuyện một chút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT