Văn Diễn cũng là một người được chọn trong kế hoạch.
Khi đó người khống chế thực sự của căn cứ, đã sắp xếp một
vài chàng trai, cô gái trẻ tuổi nhìn như có vẻ nhỏ yếu đáng thương, đi tiếp cận
phân đội nhỏ lính đánh thuê tự do kia, đánh vào nội bộ của bọn họ, có ý đồ thám
thính ra bí mật của cánh cửa.
Chỉ có ông chủ của anh ta thành công dành được sự tín nhiệm
của tiểu đội, Văn Diễn đến bây giờ cũng vẫn không hiểu rõ lắm, ông chủ của anh
có thực sự đã từng yêu cô gái ở trong bức ảnh không, Tô Anh đó của trước kia.
Văn Diễn cùng Tô Anh suy đoán, có lẽ là bởi vì anh cùng ông
chủ của anh lúc ấy gần với Tô Anh nhất, chịu sự ảnh hưởng bởi dị năng đặc thù
của cô ấy, cho nên sau thủy triều thú, phát hiện bản thân đã xuyên tới thế giới
này.
“Cho tới bây giờ, tôi bên này chỉ phát hiện ra tôi, ông chủ
tôi và còn có chị xuyên tới, lúc đó ở
trong lối đi rút lui của căn cứ, khi thủy triều thú tuôn ra, cũng đích thực là
chỉ có ba người chúng ta .”
Tô Anh nói: “Ông chủ cậu quả thực đã xuyên tới đây, có điều
tinh thần và cơ thể của anh ta đã bị tôi dùng dị năng trừ khử rồi .”
Nếu đã Trừ khử đối với Văn Diễn cũng là chuyện tốt, Văn Diễn
nghĩ đến việc đã đáp ứng với người đó, vẫn là việc khó hỏi: "Vậy, chị có
thể tẩy mất tinh thần thể xác của tôi, trả lại thân thể cho anh ta nguyên bản
không?”
Tô Anh lắc đầu: "Ngày đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã tra
qua rồi, nguyên thân đã không còn ở trong thân thể của cậu nữa, đã qua thời
gian dài như vậy, cho dù tinh thần và cơ thể của anh ta vẫn còn, cũng không trở
về được, cái thân thể này, chỉ có thể là cậu dùng.”
Giống như cô lúc ấy đã phát hiện ra cơ thể tinh thần của Tô
Tân Ý, muốn quay về cũng cần có một giới hạn thời gian.
Cảm xúc của Văn Diễn trong chốc lát vui mừng nhiều hơn, anh
ta cũng không che giấu: "Vậy tôi đây là có thể yên tâm thoải mái mà dùng
rồi, chân chân chính chính làm Văn Diễn.”
……
Văn Diễn nói, bây giờ còn có một việc cực kỳ khó giải quyết.
“Gia tộc của ông chủ tôi, ở thế giới bên này nâng đỡ một gia
tộc, cũng hơn 70 năm rồi, hiện tại bọn họ sản sinh ra hai chi nhánh, một cái
chi nhánh chạy đến nước ngoài trong thời kỳ đầu loạn lạc của mấy năm trước,
hiện tại việc kinh doanh ở nước ngoài làm khá tốt, nhưng gia chủ của bọn họ mắc
bệnh rất nghiêm trọng, gián tiếp phái người liên hệ với người thân trong nước,
muốn một số thuốc đặc thù để kéo dài sinh mệnh.”
Một vài người hiểu rõ tình hình của cái chi nhánh này trong
nước, tự nhiên rất khinh thường, cảm
thấy bọn họ đã ruồng bỏ tín ngưỡng của chính mình, căn bản có không phản ứng.
Một nguyên nhân quan trọng khác là, bọn họ bắt đầu từ ba năm
trước, đột nhiên mất đi tin tức của Đào Nguyên bên kia, trong tay cũng không có
thuốc đặc hiệu.
Điều này khiến bọn họ vô cùng sợ hãi, sợ hãi mất đi cơ hội
tiến vào trường sinh Đào Nguyên.
Tô Anh không thể hiểu được, hỏi: “Cái gì Đào Nguyên, sẽ
không đem thế giới kia của chúng ta ví thành chốn bồng lai tiên cảnh đó chứ ?”
Người của thế giới kia bọn họ ở bên này không thể ở lại lâu,
giống như, người thế giới này, đi đến dị giới, một ngày cũng không sống nổi.
“Gia tộc của ông chủ cậu, là lừa dối bọn họ như thế nào?”
Văn Diễn nói: “Còn có thể lừa dối như thế nào, đem thế giới
kia của chúng ta thổi phồng thành tiên cảnh nhân gian, dùng trường sinh bất tử
để buộc bọn họ bán mạng thôi .”
Tô Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi : "Lời nói
dối vụng về như vậy bọn họ cũng tin?”
Văn Diễn nhìn Tô Anh một lời khó nói hết: "Chị Anh, chị
phải suy nghĩ xem lời nói dối khi bắt
đầu là thời đại nào, vừa lúc gặp loạn thế, dân chúng trôi giạt khắp nơi, hơn
nữa thế giới này từ cổ chí kim, đã vẫn luôn có các loại thoại bản nói đến thần
quỷ.”
“Lúc này đột nhiên có vài người không phải ở thế giới này
tới, có những người khác không có năng lực, chị nói làm sao để người ta không
tin đây?”
“Dù chị bây giờ đi ra ngoài, dùng dị năng cứu một người sắp
chết, nói với bọn họ chị là Tiên giới tới cứu vớt anh ta, chị đoán xem bọn chúng
tin hay không.”
Tô Anh: “…… Được rồi, cậu nói xem cái bức ảnh kia là chuyện
như thế nào?”
“Bức ảnh là vì tìm chị ”
Văn Diễn nói: “Ngay trước khi ông chủ tôi bị chị làm cho
biến mất, đã phát mệnh lệnh cho người phụ trách của chi nhánh bên này, nói đường
manh mối của Đào Nguyên ở trên người của chị, chỉ cần tìm được người trong bức
ảnh, bọn chúng liền có thể được thông qua cửa, tự do đi tới đi lui ở Đào
Nguyên.”
“Bọn chúng đã luôn tò mò thế giới kia hơn 70 năm, chỉ cần
tìm được chị, là có thể đi xem tận mắt .”
“Sự cám dỗ này thật sự quá lớn, trong mười mấy năm, cái gia
tộc này, dùng nhận nuôi, phương thức tài trợ viện phúc lợi, đã bồi dưỡng ra một
đám tay chân dùng để làm việc, bọn họ đặc biệt thích tìm thai song sinh, một ở
bên sáng ,một ở nơi tối tăm, khi làm việc dễ dàng tạo chứng cứ ngoại phạm .”
Ngày trước phương pháp này khá tốt để sử dụng, nhưng mười
mấy năm gần đây, chế độ hộ tịch càng ngày càng hoàn thiện, ra ngoài đều phải
xuất trình giấy tờ, ở trọ cũng cần có thư giới thiệu, rất nhiều chuyện đã không
tiện làm nữa.
“Nhưng vì muốn đi thế giới của chúng ta xem một chút, bọn họ
nguyện ý bí quá hoá liều, thông qua phân tích và manh mối mà ông chủ tôi trước
lúc bị chị làm tan biến lưu lại cho bọn họ, đã lập ra một kế hoạch để tìm chị.”
“Để em trai tôi mang theo máy ảnh cùng phim ảnh, để trong
căn nhà thuê đó của Thôi Hưng Đông, mục đích là để thăm dò chị.”
“Nhưng em trai tôi bị nhìn thấy mặt, bọn chúng sợ tra ra
được mình, em trai tôi liền trở thành người bị vứt bỏ, sau khi diệt khẩu vẫn bị
bọn chúng lợi dụng, ở trong túi của nó bọn chúng lại để một tấm ảnh của chị,
sau đó cử tôi đi thăm dò, tôi không ngờ tới chị Anh định lực lại tốt như vậy,
thế mà lại không có mắc mưu.”
……
Hai cái thai sinh đôi vốn chính là tách ra để nuôi dưỡng,
mãi cho đến khi bắt đầu kế hoạch, Văn Diễn mới biết anh ta đã xuyên vào thân
thể này, còn có một người em trai .
Em trai anh ta bị nhìn thấy mặt, đoán được bản thân mình
không được sống, lén lút gọi một cuộc điện thoại cho anh trai, muốn anh mình
nghĩ cách rời đi, nếu không cả đời sẽ bị khống chế và lợi dụng.
Anh ta còn nhớ rõ em trai nói ở trong điện thoại: “Pháp luật
chính là pháp luật, anh, em đã từng giết người, không còn đường rút lui nữa
rồi, anh vẫn còn có thể, nếu không thể thoát khỏi chúng, thì hãy chạy trốn sang
nước ngoài, mấy năm nay em tích cóp cho anh một chút đồ, đủ cho anh yên ổn dùng
cả một đời.”
Văn Diễn còn không kịp nói cái gì, điện thoại liền cắt đứt.
Người em trai song sinh xa cách bao nhiêu năm nay, trong
mười mấy năm này, đã luôn suy nghĩ thay cho người anh trai cuộc đời vẫn còn
trong sạch kia. Anh ta suy nghĩ cả đêm, vì sao chứ, cùng là sinh đôi giống
nhau, người làm em trai, chưa từng nghĩ tới thay thế cuộc đời của anh trai,
trải qua cuộc sống như những người bình thường mà nó muốn nhất sao?
Cảm xúc của Văn Diễn có chút chấn động, đã cảm nhận được thứ
mà từ trước đến giờ chưa bao giờ cảm nhận được.
“Tôi từ tin tức dò xét được trong lời nói của đám người đó,
bọn chúng ngay từ đầu đã để em trai tôi thay thế tôi, để tôi chết, nhưng em
trai tôi không đồng ý, tôi nghĩ cũng không hiểu, có thể sống không tốt sao, sao
nó lại ngốc như vậy?”
Ở trong mắt những người đó, người em so với thư sinh nho nhã
yếu đuối này như anh ta hữu dụng hơn nhiều, nhưng chính người em lại muốn cho
anh ta tiếp tục sống.
Kết quả tâm nguyện của người em trai cũng không được thực
hiện, tim của anh trai mấy tháng trước đã thay đổi thành một người khác rồi.
……
Tô Anh cũng khá thổn thức, nơi này với dị giới không giống
nhau, em trai Văn Diễn nếu không chết mà bị bắt, cũng sẽ bị tử hình, anh ta
muốn cho anh trai mình sống một cuộc đời sạch sẽ, tâm ý này Tô Anh có thể lý
giải.
Cô hỏi: “Vậy cậu tìm tôi là muốn hợp tác như thế nào?”
Văn Diễn muốn ở thế giới này an an ổn ổn tiếp tục sinh sống,
phải đem tổ chức hại chết em trai anh
trừ tận gốc, còn phải đem bản thân mình lấy ra.
“Việc do những người này làm, việc nào cũng đủ để phán tù
chung thân và tử hình, nhưng có một vấn đề, bọn họ biết một chút bí mật thật
thật giả giả, nếu sau khi bị bắt đem toàn bộ khai ra, hai ta cũng phải tiếp
nhận điều tra, tôi là đang nghĩ, trước
lúc bọn chúng bị bắt lại chị Anh có thể đem ký ức có liên quan xóa sạch không
?”
Chuyện này vốn là có liên quan đến Tô Anh, xóa bỏ ký ức cô
có thể làm được, khi Văn Diễn nói những lời này, màu sắc khí tràng vẫn luôn rất
chân thành, bức thiết muốn thoát khỏi sự kìm kẹp phía sau anh ta.
Hai người đã thương lượng một chút, người biết rõ sự tình
không nhiều lắm, nếu có tính thêm cái chi nhánh kia đã ra nước ngoài, thì người
biết rõ sự việc cũng không vượt quá năm người.
Chi nhánh ở nước ngoài tạm thời không quản được, chi nhánh
trong nước, Văn Diễn phụ trách điều tra, sau đó Tô Anh xóa bỏ ký ức liên quan
của bọn chúng.
……
Tô Anh nhìn đồng hồ, đã nói chuyện gần hai tiếng, Hàn Cảnh
Viễn ở dưới chân núi đoán chừng sắp chờ đến điên rồi.
Cô nói: “vậy được, tôi phải xuống núi rồi, chúng ta một
trước một sau, cậu đừng đi gần tôi quá, bị Hàn Cảnh Viễn nhìn thấy tôi nửa đêm
ở nghĩa trang lén lút gặp đàn ông, không giải thích rõ được .”
Văn Diễn sau khi bàn bạc đã quyết định việc lớn, trong lòng
cũng nhẹ nhàng, Cười hỏi: “Đó không phải là cái bình dấm chua nhà chị sao, trở
về, nếu chúng ta liên hệ thường xuyên, anh ấy sẽ không có suy nghĩ gì chứ ?”
Tô Anh: “cậu còn có thời gian nghĩ những chuyện linh ta linh
tinh này, vẫn là nghĩ xem làm như thế nào để tìm ra hết những người biết rõ sự
việc trong tổ chức của cậu đi, tôi đi đây, cẩu độc thân như cậu, lại không có
dị năng, trên đường trở về chú ý an toàn chút .”
Văn Diễn có chút cảm động: "Bây giờ cũng không còn xe
buýt nữa, chị Anh trở về như thế nào?”
Tô Anh nói: “Chúng tôi đi xe tới, cũng đi xe trở về a .”
Nhìn bộ dáng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Văn
Diễn, cô kinh ngạc: "Cậu không lái xe a, bây giờ không có xe buýt, đi bộ
trở về cũng phải mất vài tiếng đồng hồ, trước khi tới cậu cũng không suy nghĩ
một chút tới vấn đề phương tiện giao thông sao?”
Văn Diễn: “…… Tôi làm sao biết được, lão nhân gia chị sẽ đến
trễ lâu như vậy!”
Tô Anh cũng bất lực, nhưng điều làm cho hai người bọn họ
không nghĩ đến chính là, hàng xóm nhiệt tình của Văn Diễn, thấy Văn Diễn muộn
như vậy mà vẫn chưa về nhà, trong lòng sốt ruột, đã chạy đến đồn công an của
khu vực báo án.
Đồng chí Tô Liên Kiều càng là một người tốt bụng, đồng ý
giúp đỡ tìm người, cô đạp xe đạp một đường đi đến nghĩa trang, ở chân núi gặp
Hàn Cảnh Viễn đang kiên nhẫn đợi người ở trong gió lạnh.
Tô Liên Kiều nhảy xuống xe đạp: "Anh rể, chị của em vẫn
còn ở trên núi?”
Hàn Cảnh Viễn tò mò: "Em tới làm cái gì, nửa đêm tới
nghĩa trang tế bái người thân qua đời, thói quen này chẳng lẽ còn truyền nhiễm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.