Từ nhà Tô Liên Kiều trở về, Văn Diễn không có nơi nào khác
để đi, liền trở về phòng trọ ngủ một giấc.
Đồng nghiệp mới khá là tốt, đem chái nhà phía đông của sân
nhỏ trong nhà để trống một gian, cho anh ta thuê.
Mẹ của đồng nghiệp cũng rất tốt, vừa nhìn thấy anh ta mở
cửa, thì đem một đĩa sủi cảo sống đã được gói xong mang cho anh.
Nhân bánh là thịt heo và cải trắng, anh ta đã từng ăn qua
một lần, ăn ngon hơn nhiều so với món mì sợi, dưới lên một chút dấm, đó chính
là mỹ vị nhân gian.
Bên này luôn có rất nhiều việc nhỏ bé ấm lòng trong cuộc
sống hằng ngày, khiến anh ta phải lưu luyến.
“Tiểu Diễn à, cháu mấy ngày này đều ăn mì, bánh bao với nước
sôi cũng không thể cứ ăn mãi như vậy được, từ nay về sau thím sẽ làm sủi cảo
cho cháu, cháu nếu như cảm thấy ngại, thì mua bột mì và nguyên liệu làm nhân
bánh về, thím gói cho.”
“Cảm ơn thím.” Văn Diễn cười vô cùng ấm áp, rất thu hút sự
yêu thích của thím đại nương.
“Khách khí cái gì chứ, đúng rồi, cháu bây giờ còn ra ngoài phải
không, cả nhà của cháu gái họ của thím một lát nữa sẽ đến đây, việc này lúc
trước thím có nói với cháu rồi đó, nó có công việc ổn định, lại xinh đẹp, cháu
gặp nó một lần nha, cảm thấy không ưng cũng không cần ngại, thế nào, buổi tối
ăn cơm ở nhà thím nhé.”
Từ khi Văn Diễn được điều tới trạm chăn nuôi ở Bắc Kinh,
người nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho anh ta cứ nườm nượp không dứt.
Văn Diễn không che giấu được sự đau lòng, lắc đầu cự
tuyệt:"Thím, cháu muốn đi thăm em trai cháu.”
Em trai Văn Diễn đã mất, anh muốn đi đến nghĩa trang một
chuyến.
Thím thở dài, xem ra anh ta vẫn chưa nghĩ đến việc muốn tìm
đối tượng, bà có thể hiểu được, cũng không miễn cưỡng nữa, càng cũng không tức
giận, những người hàng xóm xung quanh, ai nấy đều rất quan tâm đến anh.
“Đi đi, buổi tối tự mình ăn sủi cảo nhé.”
“Vâng, cảm ơn thím.”
Văn Diễn đi xe đạp, đi đến nghĩa trang ở vùng ngoại ô, anh
ta cuối cùng vẫn đem em trai mang theo ở bên người.
Tô Anh từ phía sau đi lên núi, một trước một sau, đã đi tới
bên cạnh Văn Diễn, nhìn di ảnh trên bia mộ, cùng với nam nhân ở trước mặt giống
nhau như đúc, là Văn Diễn đã dùng bức ảnh đen trắng của chính mình đặt lên trên
đó.
Cô yên lặng đứng vài phút, mới mở miệng nói: “Cậu đem em
trai mai táng ở chỗ này, vì sao vậy?”
Trên đường lên núi, Văn Diễn đã hái một bó hoa dại không
biết tên ở ven đường, đặt trước mộ, giải thích nói: “Về sau tôi có đi tới nơi
nào, tôi liền đem theo em trai đưa tới nơi đó, để nhắc nhở chính mình, đừng có
quên nó đã chết như thế nào.”
Tô Anh nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt không có biểu cảm nào của
Văn Diễn, nhìn không ra cảm xúc của anh ta, đây mới là tính cách thật sự của
anh ta khi tháo bỏ lớp ngụy trang xuống?
Cô hỏi: “Vậy em trai cậu là chết như thế nào vậy, có thật là
thuyền đánh cá gặp phải gió lốc rồi rơi xuống biển chết chìm không?”
Văn Diễn quay đầu, cười phủ nhận:"Chẳng phải đâu, trước
khi rơi xuống biển nó đã chết rồi, chị muốn nghe không, tôi có thể nói cho chị
biết.”
Cả người đều đang lộ ra vẻ nguy hiểm, sắp kể ra nguy cơ bí
mật.
Tô Anh cũng cười: “Tôi không muốn nghe.”
Văn Diễn bị câu trả lời ngoài dự đoán này làm nghẹn lại, khó
hiểu hỏi: “Không muốn biết? Vậy chị một mình tới đây tìm tôi làm gì?”
Anh ta cùng Tô Anh, đều cất giấu những bí mật chung vướng
mắc liên quan đến nhau, chỉ một chút ám chỉ, là có thể đoán được tín hiệu của
đối phương phát ra.
Anh ta đi đến nhà Tô Liên Kiều, chính là muốn nói với Tô
Anh, anh ta muốn cùng với cô nói chuyện riêng.
Mà anh năm trước cùng năm sau, mỗi cuối tuần đều sẽ tới
nghĩa trang để thăm mộ em trai, hôm nay mới là mùng hai, trong nghĩa trang hầu
như không nhìn thấy người nào, là nơi thanh tĩnh tuyệt vời, đặc biệt là mặt
trời lúc này đã sắp xuống núi, ngoài hai người bọn họ ra, một bóng người sống
cũng không nhìn thấy.
Tô Anh nếu đã đến đây rồi, thế mà lại không muốn nghe bí mật
của anh ta?
Văn Diễn hỏi lại: “Vậy chị đến chỗ hẹn là vì cái gì?”
Tô Anh nhìn thẳng vào mắt anh:"Chính là tới cảnh cáo
cậu, cách xa người nhà em gái tôi xa một chút.”
Tô Anh vì giúp đỡ những người kia mà đến cảnh cáo anh ta?
Văn Diễn giống như nghe được một chuyện đùa buồn cười, hết
sức vui mừng, cười một lúc, nhìn vẻ mặt vẫn như cũ không biểu cảm của Tô Anh,
Văn Diễn không cười nữa, ngược lại anh ta cau mày.
Nếu như anh ta ở bên này lâu, liệu anh ta có trở nên giống
với Tô Anh không, sẽ bắt đầu để ý đến an nguy của những người dân bám trụ ở nơi
này?
Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Văn Diễn hỏi dò: “Tại sao lại muốn tôi tránh xa một nhà của
Tô Liên Kiều? Chị có thể tìm nhị nương, tôi còn độc thân, dựa vào cái gì không
thể theo đuổi hạnh phúc, một nhà dì họ thứ hai của chị thật sự tốt, đồng chí
Liên Kiều lại chân thành và đáng yêu, tôi tại sao lại không thể theo đuổi đây?”
Tô Anh đột nhiên bị chất vấn, cũng có lẽ là Văn Diễn căn bản
không muốn tránh, bị cô bóp lấy cổ.
Cô lạnh như băng nói: “Tôi mặc kệ hai người là đến với nhau
như thế nào, tốt nhất nên tuân theo quy tắc của thế giới này, mặt khác, người
bên này là luôn sống bằng tình cảm, cả một đời, chỉ có một vợ một chồng, cậu
làm không được, thì đừng đi trêu chọc em gái tôi.”
Văn Diễn cũng không giãy giụa, châm chọc nói: “Nào có nhiều
chúng ta như vậy, không có cửa, bọn họ đều không qua đây được nữa, chị nói phải
làm sao bây giờ đây?”
Tô Anh:…… Những việc mà người này biết cũng không ít, cần
giết anh ta không, giết chết anh ta có phiền toái không?
Phiền toái khẳng định là có, nếu không thì dùng dị năng đem
kí ức của anh ta xóa hết đi?
Việc này có thể thực hiện, nhưng sau khi kí ức rõ ràng trong
phạm vi lớn, anh ta làm không tốt liền sẽ biến thành một tên ngốc.
Văn Diễn dường như nhận ra được Tô Anh muốn xóa bỏ đi ký ức
của mình, bị dọa một trận, liên tục xin tha thứ :"Chị, chị Anh, có điều gì
từ từ thương lượng, đừng đánh .”
……
Đang lúc Tô Anh vẫn còn đang do dự, đã bị người khác cắt
ngang.
“Người nào, chạy tới
nghĩa trang ẩu đả đánh nhau sao?”
Tô Anh cùng Văn Diễn đang bị cô bóp chặt, đồng thời nhìn
hướng về phía sau bên trái.
Văn Diễn nhìn thấy chiếc còng tay lộ ra từ bên hông của người
đó, là trang bị mà những người chấp pháp mới có ở trong thế giới này, một nhóm
người kia là những người chính trực và có nguyên tắc nhất, khi gặp phải dân
chúng đang gặp nguy hiểm, bọn họ là những người đầu tiên xông lên giúp đỡ.
Giờ phút này anh ta đang gặp nguy hiểm, vài phút sau sẽ bị
xóa sạch ký ức.
Văn Diễn liều mạng kêu cứu:" Đồng chí công an cứu
mạng.”
Nhưng vị đồng chí công an này lại không có động tĩnh gì, mà
lại tràn ngập kinh ngạc nhìn Tô Anh, Văn Diễn trong lòng cảm thấy không � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.