Người tu tiên vốn thuần túy truy cầu sự bất diệt với thiên địa, tu vi càng cao thì đối chọi với thiên kiếp càng gay gắt. Bầu trời sáng tối bất thường, che giấu đi vài đạo thiên lôi, từng đợt từng đợt đáng vào cơ thể mềm mại yếu đuối của nữ nhân. Tuyết Lam cảm thấy cả cơ thể đau nhức, xương cốt toàn thân đều muốn nứt ra.
Ngay cả người đứng bên ngoài cũng thấy rõ sự thảm hại của nữ nhân. Nhược Y siết chặt bàn tay, đôi mắt gắt gao khóa trên cơ thể của Tuyết Lam. Thiên kiếp, đúng hơn là thiên phạt, Nhược Y căm hận chính mình không đủ sức bảo vệ người kia. Hơn ba trăm năm trước, cũng từng nhìn trân bảo trong lòng đau khổ. Nhìn cơ thể huyết nhục mơ hồ, trái tim nàng run lên từng trận đau đớn, đáy lòng quặn thắt. Chỉ hận không thể thay Tuyết Lam chống đỡ.
Vân Sinh cười lạnh, hàm hồ lẩm bẩm:"Đáng đời các ngươi...", cùng với một trận cười quỷ dị.
Nhược Y cắn răng, nhân lúc người bên cạnh không để ý, Trường Thiên xuất ra, kiếm khí sắc bén đâm xuyên qua trái tim nam nhân. Chỉ là nụ cười quỷ dị bên môi hắn vẫn không dứt. Khuôn mặt Vân Sinh vặn vẹo, khóe môi tràn ra tia máu ghê tởm:"Lịch sử sẽ còn tái diễn..."
Động tĩnh do thiên kiếp tạo ra quá lớn, không một ai chú ý đến động tĩnh của hai kẻ nhỏ bé bên này, Nhược Y ánh mắt kinh hoàng nhìn cơ thể Vân Sinh từ từ trượt xuống, cơ thịt tan rã như tro tàn, hiển nhiên từ lâu đã không còn là con người. Mũi kiếm Trường Thiên khẽ run rẩy, như chính xúc cảm hiện tại của chủ nhân nó vậy, bao nhiêu thống khổ, sợ hãi đều hiện rõ trên gương mặt trắng xanh tái mép.
Điều khiển xác chết như người sống, lại giấu được con mắt của bai cường giả. Chỉ duy nhất... Ly Hồn Trận...
"Đoàng..."
Thiên lôi giáng xuống, điểm thêm vào nỗi sợ hãi trong lòng nữ nhân. Nhược Y quay đầu, lại càng hoảng sợ hơn khi thấy Dạ Tân tay cầm kiếm đâm về phía Tuyết Lam. Trong thời gian độ kiếp, tu vi không ngừng tăng cao, nhưng cũng là lúc tu sĩ yếu ớt nhất. Chịu công kích ngay tại thời điểm mẫn cảm như vậy, khẳng định không có khả năng phản kháng.
Nhược Y dường như ngay lập tức phi thân đến, mặc kệ cái gì Vân Sinh, bảo hộ trước người Tuyết Lam. Kiếm khí va chạm phát ra những tiếng vang gai người, Dạ Tân lui lại vài bước, ánh mắt sắc lạnh, hiển nhiên không chịu thương tổn gì mấy.
Đam Mỹ HayNgược lại là Nhược Y, sau khi thu hồi kiếm liền phun ra một búng máu lớn, cả thân mình lảo đảo súy chút ngã xuống. Suy cho cùng khoảng cách tu vi kém rất nhiều. Dốc hết sức lực nàng cũng không phải là đối thủ của yêu tộc thái tử.
Ôn Uyển lạnh mặt đứng nhìn, tinh lực đa số đều dồn lên người Kim Lăng, lúc hắn động dậy muốn dây, Ôn Uyển lại ác ý khóa lại thần thức của hắn.
Dạ Tân nhún mình, chuẩn bị một đợt công kích khác. Chỉ là chưa kịp di chuyển, một đạo thiên lôi đã chuyển hướng đánh thẳng đến chỗ hắn. Dạ Tân khẽ nhíu mày, chém ra một đường kiếm. Kiếm khí lạnh băng xuyên qua thiên lôi, dù không làm mất tác dụng nhưng cũng khiến uy lực giảm đi nhiều, Dạ Tân cũng không còn vất vả tránh né nữa.
Giữa lúc hỗn loạn, Nhược Y cảm thấy bản thân rơi vào một vòng tay ấm áp, lưng mình dán lên một bờ ngực mềm...thật sự vô cùng mềm mại. Nữ nhân bất giác đỏ mặt.
Tuyết Lam nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt, thần sắc như cũ lạnh băng, đôi tay mảnh khảnh như cũ ôm chặt nữ nhân, tại điểm không ai để ý, đầu ngón tay trắng nõn khẽ run rẩy từng trận. Xúc cảm chân thật khiến nàng cảm thấy an tâm, nhiều hơn là đau nhói trong lòng. Tuyết Lam chưa bao giờ để ý đến người này, một lần cũng chưa từng quay lưng lại. Hiện tại, liền hoàn trả lại cho nàng tất cả đi.
Một đợt nhiệt khí nhẹ nhàng đi qua tai, để lại từng vệt hồng, Nhược Y cảm thấy gương mặt nóng bừng, bên tai vương vấn giọng nói trong vắt của Tuyết Lam:" Nhược Y, xin lỗi."
Giọng nói nữ nhân mang theo yêu kiều, như có như không gãi vào tâm tình không ổn định của nàng. Nhược Y bất giác đi lạc, không biết đây là hiện tại hay chỉ là giấc mộng hão huyền nàng vẫn đang mong chờ.
Nhìn người trong lòng, Tuyết Lam thoáng buồn cười, nhưng thời điểm nhìn Dạ Tân, trong mắt lại chẳng còn gì ngoài tăm tối:" Thái tử điện hạ đây cũng thật không cho ta mặt mũi. Người của bản tôn, các người cũng dám động?"
Dạ Tân không chút để ý, nụ cười gieo chút giễu cợt:" Chúc mừng công chúa điện hạ tiến giai thành công."
Tuyết Lam vẫn không cho hắn sắc mặt tốt gì, lười nói chuyện cùng hắn, liền quay sang chỗ Ôn Uyển:" Quả nhiên, Vân Sinh nói quả không sai. Ngươi lại muốn lặp lại quá khứ một lần nữa hay sao? Tà thần Hỗn Độn?"
Lời này phát ra, không khí quỷ dị đến cực điểm, Nhược Y cũng ngạc nhiên không thôi, đôi mắt to mở lớn lộ ra thần tình mê man chọc Tuyết Lam cười thành tiếng.
Dạ Tân sắc mặt kém đến cực điểm, ánh mắt cơ hồ phun trào lườm Ôn Uyển:" Thật không ngờ, ngươi lại chính là chuyển kiếp của hắn."
"Cũng phải tạ ơn điện hạ đây", lời phát ra đạm nhiên, không ai có thể tìm trong mắt y một tia gợn sóng. Tuyết Lam cười nhạt:" Che giấu thực hảo. Lần này tiểu tử ngươi thật sự gây một rắc rối không nhỏ rồi."
Nửa câu sau, hiển nhiên nói tới Kim Lăng trong lòng Ôn Uyển. Ánh mắt nữ nhân tỏa ra sát khí, nàng nói với Nhược Y:" Ngươi tạm lánh đi", dứt lời liền đẩy Nhược Y ra sau, bàn tay kết ấn khóa chặt không gian bốn người.
Nhược Y bị đẩy ra cả kinh, muốn chạy lại nhưng sức lực không đủ, đành oán giận đứng bên ngoài. Sau một khắc, liền nhẹ nhàng đi về phía đống tro của Vân Sinh, ánh mắt toát ra vẻ tàn ác, khóe miệng cong lên.
Trong kết giới, ba người Tuyết Lam, Ôn Uyển, Dạ Tân vẫn bất động như cũ, một hành động dư thừa cũng không có.
Mãi cho đến khi Kim Lăng hơi động ngón tay, lực chú ý của cả ba người mới một lần nữa dồn vào trên người hắn. Nháy mắt Ôn Uyển liền trầm xuống, dự định một lần nữa thi pháp. Dạ Tân tức giận đến nghiến răng, một bọt khí nhỏ bắn ra bị ma khí quanh thân Ôn Uyển chuyển hóa.
Âm thanh Tuyết Lam vang lên càng lúc càng lạnh:" Ôn Uyển, ngươi nhẫn tâm thi ấn trên người hắn sao?"
"Với những việc hắn làm với ta, ngươi nói xem ta còn có thể đối hắn như cũ sao?", động tác trên tay cũng không dừng lại, một lần nữa khiến Kim Lăng rơi vào mê man, cũng mặc kệ tình trạng của hắn. Động tác này rơi vào tầm mắt của hai người, nháy mắt đánh đổ bức tường hai người tạo nên. Tuyết Lam cùng Dạ Tân cùng đánh tới, Ôn Uyển cười lạnh buông Kim Lăng ra.
Thân thể Kim Lăng lơ lửng giữa không trung. Một đợt linh khí lạc ra khỏi tầm ảnh hưởng của Tuyết Lam, đánh thẳng vào thân thể hắn. Trong mơ hồ, cảm giác đau nhói truyền đến khiến hắn nhíu mày, khóe miệng tràn ra tia máu nhưng mí mắt nặng nề lại khiến hắn không thể mở mắt.
Tuyết Lam cùng Dạ Tân cả thân thể bỗng chốc cứng đờ. Lớp ma khí dày đặc kia không có bảo hộ Kim Lăng. Ôn Uyển cười tàn nhẫn, một chưởng đánh đến khiến Tuyết Lam lui lại vài bước. Dù vừa thức tỉnh nhưng nguyên thân của y vẫn là Tà thần chưởng quản Ma giới ngàn năm, một Thiên Nhai thánh nữ, một Thái tử Yêu tộc cơ hồ vẫn còn có thể đối phó được.
Nữ nhân lui lại, bước chân lảo đảo, nàng cố gắng ổn định lại thân mình, ánh mắt lo lắng nhìn Kim Lăng. Dạ Tân cũng không khá hơn bao nhiêu, đối mặt với Ôn Uyển hiện tại, hắn có điểm không chịu nổi sức ép.
Ôn Uyển cười lạnh, từ trong lồng ngực lấy ra một lọ đan dược, trước ánh mắt kinh hoảng của Tuyết Lam cùng Dạ Tân, từ từ đút vào miệng Kim Lăng, trong miệng mặc niệm vài câu, tu vi của Kim Lăng bỗng chốc tiêu tán.
Không phải hoàn toàn biến mất, toàn bộ linh lực đều bị Ôn Uyển hấp thu triệt để. Kim Lăng lúc này sắc mặt cực xấu, cặp mày nhíu chặt, trong hôn mê vẫn phát ra từng tiếng rên rỉ đau đớn.
Con ngươi Tuyết Lam co rút, cảm giác lạnh lẽo trải đều toàn thân, cư nhiên là châm tiên đại pháp đã thất truyền từ lâu.
Loại công pháp này lấy linh lực tiên tu làm căn cơ, ma tu hấp thu linh lực trong thời gian ngắn cảnh giới bạo phát. Mà tiên tu bị rút linh lực nhẹ thì mất nữa thọ mệnh, mất đi tiềm lực, căn cơ cắt đoạn, tu vi về sau khó mà tinh tiến, còn nặng thì đan điền vỡ nát, sống không bằng chết. Nhưng công pháp này hơn ba trăm năm trước đã bị thượng tiên thần tộc phá hủy, từ đó thất truyền.
Xưa nay tiên tu rơi vào tay ma tu đều không có kết cục tốt đẹp, Dạ Tân thấy Ôn Uyển thi pháp với Kim Lăng, ánh mắt nhìn đến đỏ ngầu, trong lòng một trận quặn thắt, đè nén tức giận nói:" Ôn Uyển, ngươi dám?"
Ôn Uyển nghe xong, sắc mặt âm trầm dọa người, ánh mắt dời đến người Kim Lăng khủng bố dị thường, giờ đây đã không còn chứa sủng nịnh cùng ôn nhu như xưa, y hiện tại hận không thể đem lương tâm người kia đào ra xem, rốt cuộc hắn còn hay không có trái tim.
Y chưa từng nghĩ sẽ lại bạc đãi hắn, chỉ cần là thứ hắn muốn, kỳ trân dị bảo y đều cam nguyện dâng lên. Đào cả tâm can yêu thương hắn.
Giờ thì kết quả đâu, rơi xuống địa ngục vạn trượng.
Trái tim run rẩy đau đớn, Ôn Uyển cố nén hận ý, tiếu ý dào dạt nói:" Ngươi yên tâm, đan dược cho hắn ăn chính là bảo mệnh đan. Ta làm sao nỡ để hắn chết nhanh như vậy được."
Tuyết Lam giận cực phản cười nhưng vẫn phải đè nén không động thủ. Ai biết sau đó Ôn Uyển sẽ lại nổi điên rồi hạ thủ với Kim Lăng thế nào. Nàng tuyệt không dám manh động. Dạ Tân cũng là đang đi trên băng mỏng. Vốn chỉ muốn đẩy Ôn Uyển ra khỏi Kim Lăng, lại không ngờ tới y chính là chuyển kiếp của tên tà ma năm đó.
Tuyết Lam lên tiếng:" Hắn thương ngươi, ái ngươi như vậy, ngươi hiện tại xứng với tình cảm của hắn sao?"
Nhìn chăm chăm nữ nhân trước mặt, Ôn Uyển suýt chút cười thành tiếng:" Xứng? Tuyết Lam, là hắn không xứng với ta trước."
Lời này vừa thốt ra, ma khí càng nồng đậm vây lấy thân ảnh Kim Lăng. Dạ Tân hoảng sợ hét lên:" Ôn Uyển, ngươi lại muốn làm gì."
"Cần đến ngươi quan tâm sao?"
Kết giới từng hồi rung động mãnh liệt, Tuyết Lam hứng chịu phản phệ phun ra một búng máu, ánh mắt đỏ ngầu nhìn nam nhân trước mặt, điên rồi, hắn chính là điên rồi. Vừa lấy lại chân nguyên liền kích khởi ma lực lớn nhường này, nếu không phải tìm đường chết thì chính là điên rồi.
Ôn Uyển vẫn giữ nét cười trên môi, bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Kim Lăng. Xúc cảm thật tốt.
Y bỗng nhiên cười thành tiếng, ôm lấy Kim Lăng biến mất vô tung vô ảnh.
Ma khí sau khi chủ nhân biến mất càng trở nên hung hãn, điên cuồng tấn công hai người bên trong. Cuối cùng vẫn là không chịu nổi, kết giới rạn vỡ, Tuyết Lam cùng Dạ Tân bị đánh bật ra ngoài.