Nhược Y kiểm tra một lượt thi thể của Vân Sinh, nói đúng hơn chỉ là mò mẫm trong đống tro tàn. Không thu được bất luận cái gì, nàng chán nản đứng lên. Thần tình lo lắng nhìn chằm chằm kết giới. Bên trong kết giới được đại năng Độ Kiếp kỳ tạo ra, có thể sánh với một thế giới quan thu nhỏ. Nhược Y không thể nhìn vào bên trong.
Một khắc sau, kết giới bắt đầu chấn động mạnh mẽ, linh khí cùng ma khí hòa quyện, áp lực khiến nữ nhân đứng không vững. Nhược Y khó khăn thở dốc, nhưng ngay lập tức trái tim lại như bị đâm một nhát, cơ thể nhanh như cắt đỡ lấy thân ảnh bay ra từ trong kết giới.
Tuyết Lam ngã vào lòng Nhược Y, bên miệng vẫn còn vết máu chói mắt. Nhược Y hai tay run rẩy ôm người chặt trong lòng, thả ra thần thức thăm dò, chỉ thấy linh khí đối phương rối loạn, đan điền cũng bị ma khí làm tổn hại.
Tuyết Lam bị thương không nhẹ, lại vừa chịu thiên kiếp, hiển nhiên mức độ ảnh hưởng lớn hơn Dạ Tân bên kia rất nhiều.
Dạ Tân lảo đảo lại gần, nhìn hai nữ nhân khanh khanh ta ta, hắn hừ lạnh một tiếng. Đụng phải ánh mắt tràn đầy địch ý của Nhược Y, nhất thời tâm trạng lại càng xấu.
" Không sao đâu Nhược Y", Tuyết Lam gian nan mở miệng nói chuyện, vừa nói máu tươi lại thừa lúc trào ra. Nhược Y lại một trận hoảng hốt, đôi mắt hồng hồng.
Tuyết Lam vươn tay vỗ vai nàng, an ủi đôi chút.
Nằm trong vòng tay ấm áp, Tuyết Lam rất muốn cự tuyệt cử động. Nhưng hiện tại không phải lúc để ý ái tình, nàng cố nén đau đớn ngồi dậy. Cảm giác không còn quá khó chịu, cũng nhờ một phần Nhược Y giúp nàng truyền linh lực. Nữ nhân này y thuật vẫn cao như vậy.
"Cùng trở về đi", lời này là nói cho Dạ Tân nghe, Tuyết Lam giương ánh mắt sắc bén nhìn:"Một mình ngươi cũng không làm được gì hắn, chi bằng hợp tác đi."
Dạ Tân trầm mặc không nõi. Nếu không phải nữ nhân này ngăn cản, hắn đã sớm đưa được Kim Lăng đi, còn cần khổ sở như hiện tại sao? Bất giác, sát ý dâng lên.
Nhược Y nhíu mày che trước người Tuyết Lam. Lại nghe được Tuyết Lam ở sau lưng cất tiếng cười nhạo nhưng vẫn không nói gì.
Vừa lúc, đám người Giang Trừng đến, nhìn chiến trướng trước mắt, lại nhìn Tuyết Lam đang được Nhược Y nửa đỡ nửa ôm vào lòng, hắn không khỏi nhíu mày. Ánh mắt ném cho Dạ Tân cũng vô cùng không thiện cảm.
Giang Trừng đến, tất nhiên cũng không thiếu phần của Lam Hi Thần. Một đám người hạ xuống, chợt nghe Tuyết Lam nói:" A Lăng bị đưa đi rồi."
Không nhiều lời, Giang Trừng bị câu nói đó làm cho kinh sợ. Gương mặt thoắt cái trắng bệch.
Lam Hi Thần vội đến bên cạnh ái nhân, cũng hoang mang nhìn ba người trước mắt. Không phải A Lăng đi cùng Ôn tông chủ hay sao?
Dường như nhìn thấu thắc mắc của bọn họ, Nhược Y khẽ thở dài:" Về rồi nói. Hiện tại tính mạng A Lăng không có gì đáng lo."
Lời vừa thốt ra khiến Giang Trừng thoáng thở ra, nhưng hàn ý vẫn không giảm bớt, ngược lại Dạ Tân nghe đến những lời này liền nắm chặt bàn tay dến khớp xương trắng bệch.
Ôn Uyển ôm Kim Lăng mà lòng phức tạp, đủ những chuyện kiếp trước kiếp này đâm vào đầu y đau đớn. Thân thể cũng dần suy yếu. Chết tiệt. Ôn Uyển nhanh chóng tăng nhanh tốc độ, mang Kim Lăng bay về hướng Loạn Táng Cương.
Từ trên cao nhìn xuống, Loạn Táng Cương đìu hiu xơ xác khiến Ôn Uyển cảm thấy trong lòng tư vị ngổn ngang, là nơi bắt nguồn hạnh phúc, cũng là nơi khiến y rơi xuống vực sâu vạn kiếp bất phục. Một lần nữa lại trở về, mâu sắc ánh lên huyết quang đỏ chói, ý cười cũng bắt đầu vặn vẹo. Cả người Ôn Uyển tản ra một loại hơi thở nguy hiểm của dã thú.
Ôm Kim Lăng bước vào trong điện. Sau chuyện của Di Lăng lão tổ, nơi này trở nên yên tĩnh đến quỷ dị. Nhưng hôm nay mọi thứ lại phi thường náo nhiệt. Trong điện, sẵn một trận ồn ào dần yên tĩnh lại khi thấy Ôn Uyển bước vào.
Phát hiện Lục Băng Thiền đứng một bên không khiến Ôn Uyển cảm thấy bất ngờ, cứ như mọi việc đều nằm trong tính toán của y vậy. Đại điện xôn xao bỗng nhiên an tĩnh lại, vô số cặp mắt của ma vật đổ dồn về phía nam nhân, sau một hồi do dự, một đám ma tu đó đồng loạt quỳ xuống, thành kính hô to:" Cung nghênh ma tôn trở về."
Ôn Uyển cũng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bọn chúng, ánh mắt sắc bén ném lại cho Lục Băng Thiền một câu:" Tùy ý", rồi liền ôm Kim Lăng ly khai, đi sâu vào bên trong điện.
Lục Băng Thiền cố nén ý cười quỷ dị, một lượt nhìn qua ma tộc phía dưới, không chút nể nang nói:" Ma tôn đã trở về, các ngươi cũng đã chứng kiến tận mắt, hiện tại cũng nên rời đi rồi chứ?"
Thái độ ngược ngạo kích thích bản năng thị huyết của ma tộc, trong đám người phía dưới, một huyền ý nam tử bước ra khỏi hàng, mi mục như họa, dáng người cao lớn, quả thực có thể mê chết vạn nữ nhân:" Xem ra tôn chủ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục sức mạnh, đại nghiệp của ma tộc chỉ sợ khó có thể thực hiện trong nay mai."
Lời này nói ra chạm đúng thứ yếu trong lòng mọi người, Lục Băng Thiền nhíu mày, chờ đợi người nọ nói tiếp.
Nhưng, người nọ hiển nhiên không có ý định tiếp tục, ung dung nhàn nhã ngồi nhìn một đám ngu xuẩn nghị luận với nhau.
" Ngươi nói xem ma tôn ngài có còn được như xưa nữa không?"
"Cái này..."
"Vừa rồi ta còn thấy ngài ôm một mỹ nam tử, phải chăng?"
"..."
"Thông thường các đời ma tôn xuất thế đều gây ra động tĩnh cực kì lớn, nhưng lần này chúng ta lại không hề hay biết. Có khi nào ma tôn thật sự đã không còn đủ sức để dẫn đầu ma tộc hay không?"
"Nhưng vừa rồi ngươi cũng thấy khí thế của ngài, quả thực vô cùng đáng sợ."
" Cái này..."
Thật sự là vô cùng mệt mỏi, ngồi nghe một đám ma tộc đoán già đoán non về chủ nhân của mình, là ai thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng. Lục Băng Thiền oán hận, giọng nói có điểm mất kiên nhẫn:" Đủ rồi, các vị vẫn nên chú ý lời nói của mình thì hơn. Họa từ miệng mà ra."
Một ma nhân ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nghênh ngang bước ra:"Một Mị Âm ma nữ nhỏ nhoi như ngươi cũng xứng đứng đây nói chuyện với bọn ta sao?"
Lục Băng Thiền như nghe được điều gì vô cùng buồn cười, nhịn không được thực sự cười vài tiếng:" Nhỏ nhoi hay không ngươi hiển nhiên là người rõ nhất.", xong, ma khí toát ra bức cho đám người trong điện sắc mặt trắng bệch.
Nam nhân ban đầu đứng ra khơi mào không chút để ý, điềm nhiên từng bước từng bước đi lên bục, sánh vai với Lục Băng Thiền, giọng nói hữu lực vang lên, nhìn như đang giúp Lục Băng Thiền giải vây, thể hiện sự trung thành của bản thân nhưng ai cũng đều rõ trong lòng, việc sẽ không dừng ở lời nói của hắn:" Ta nghĩ vẫn nên đợi thêm một thời gian nữa", xong lại quay sang nói với Lục Băng Thiền:" ma tôn chắc chắn sẽ cho chúng ta một lời giải thích, đúng chứ?"
Nam nhân cười, là nụ cười âm hiểm xảo trá.
Lục Băng Thiền cười, nhưng lại cười nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng cũng tiễn xong đám người phiền phức, Lục Băng Thiền ngẩn người nhìn về phía bên trong điện, nhưng cũng không có ý định bước vào. Tự nghĩ, lại chua xót cười, quay người ly khai khỏi thiên điện.
Về phía Ôn Uyển, một đường ôm Kim Lăng đi sâu vào trong, qua ba tầng hành lang, y dừng lại trước cửa một hang động. Bên môi khẽ động, Ôn Uyển đọc chú quyết mở thạch động.
Trong hư không ầm ầm một tiếng nổ vang, thạch đạo bí cảnh thạch lộ ra, Ôn Uyển ôm Kim Lăng đi vào.
Nhìn qua thạch động không mấy rộng lớn, lại nằm ở nơi khuất nhất trên Loạn Táng Cương, nhưng đến khi bước vào bên trong, hiển hiện trước mắt là thành trấn phồn hoa, mặc kệ có phải ảo cảnh hay không, cảnh vật tuyệt mỹ mê hoặc lòng người. Nhìn nơi này, Ôn Uyển có cảm giác hoài niệm sâu sắc. Lại nhìn người trong lòng, bên môi tràn ra ý cười lạnh lẽo.
Ba trăm năm, cũng chỉ như một cái chớp mắt...
Tuyết Quân...Kim Lăng... chúng ta từ từ tính...
Một đường chật vật trở về Liên Hoa Ổ, Tuyết Lam đè nén đau đớn ra hiệu cho tất cả mọi người tiến đến phòng nghị sự. Dạ Tân tâm không cam tình không nguyện theo bước, gương mặt điềm tĩnh đón nhận oán hận của những người xung quanh.
Trước thư án, Nhược Y thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra trên núi Đại Phạn. Giang Trừng càng nghe càng kinh hãi. Lam Hi Thần cũng nhịn không được sắc mặt trầm xuống, cuối cùng mới nói được một câu:" Ôn Uyển là Tà thần Hỗn Độn?"
Tuyết Lam không nhanh không chậm xác định, còn buông thêm một lời:" A Trừng, a Lăng hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng đâu. Các ngươi cứ yên tâm trở về đi. Sáng mai khi tập hợp đủ chúng tiên chúng ta sẽ lại bàn bạc lại sau."
Xong liền cùng Nhược Y trở về phòng, Dạ Tân cũng được sắp xếp một phòng tại viện tử phía Đông.
Ánh nắng dần tắt, gió đêm lặng lẽ mang hương tử liên nhẹ nhàng trong không gian. Hương tử liên vẫn luôn ngọt dịu như vậy, khiến tâm hồn thanh thản.
Tuyết Lam chậm bước trên hành lang, đôi mắt chăm chú nhìn bóng nữ nhân trong đình. Hồng y nữ tử kinh tài tuyệt diễm, dưới ánh trăng lại thêm phần thanh khiết tựa tiên nhân, nhưng cũng yêu mị mê hoặc lòng người. Tuyết Lam khẽ cười, tăng nhanh tốc độ.
Đột nhiên bị người từ đằng sau ôm lấy, Nhược Y hoảng hốt tránh né. Nhưng người phía sau lại cường thế ôm cả thân thể nàng vào lòng, tuyệt không cho phép nàng né tránh. Hơi thở ấm nóng quen thuộc khiến tai nữ nhân hồng lên:" Đang thất thần gì vậy?"
Không tránh được, Nhược Y cũng lười động, dứt khoát ngả người vào lòng Tuyết Lam, cảm nhận độ ấm thân thể khiến nàng an tâm, nhưng cũng sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng hư ảo. Tuyết Lam nói:"Có quá nhiều chuyện xảy ra, rốt cuộc đâu là mộng, đâu là thật?"
Tuyết Lam thở dài, hiện tại mới biết người này nhạy cảm như vậy, đúng là chọc cho người ta đau lòng. Giọng nói cũng vì vậy nhu hòa đi vài phần:"Ngươi là nói đến chuyện gì?"
Một hồi im lặng, Nhược Y không muốn phá vỡ bầu không khí này, biết đâu đây cũng chỉ là một giấc mộng. Mộng tỉnh, nàng cái gì cũng không còn. Chi bằng an an ổn ổn trốn ở đây đi.
Vòng tay phía sau siết càng chặt, cơ hồ muốn khảm nàng vào trong thân thể của người kia. Nhược Y không nhịn được khẽ nhíu mày, nhưng Tuyết Lam đã lên tiếng trước:" Ta với Liên Tâm, là ái mộ nhiều năm, nhưng có lẽ cũng chỉ là ta đơn phương tình nguyện mà thôi. Nhưng nhiều năm tưởng niệm, muốn ngay lập tức dứt ra là vô cùng khó khăn..."
Trái tim Nhược Y nhói lên một cái, chất giọng lạnh lẽo của Tuyết Lam giống như một mũi tên đâm sâu vào trái tim nàng. Trong lớp áo hồng, bàn tay nắm đến trắng bệch. Nhược Y mím môi, đôi mắt chứa bi thương. Mộng, chung quy vẫn phải tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT