Cuộc sống của bốn người trôi qua trên Thiên Sơn vô cùng bình thản, ít nhất là trước khi hai người Nhược Y và Tuyết Lam rời đi thì vô cùng yên bình.
Kim Lăng tức giận xoa xoa cái eo đau nhức, trong lòng âm thầm mang mười tám đời tổ tông của tên điên động dục nào đó ra mắng. Mắng xong còn không quên nhớ thương người tỷ tỷ trời đánh của hắn, trong miệng lầm bầm những câu không rõ nghĩa.
Nếu không phải do hai người kia rời đi, tên kia mới không thèm biết tiết chế hại lão tử toàn thân bủn rủn.
"Con mẹ nó. Ta thao..."
Ở một nơi xa xôi nào đó.
Tuyết Lam:"Hắt xì..."
Nhược Y lo lắng vội vuốt lưng ái nhân, giọng nói ôn nhu như nước:"Sao vậy, ngươi thấy khó chịu sao, chẳng lẽ lại ốm rồi?"
Chưa đợi Tuyết Lam trả lời, Nhược Y cũng đột nhiên hắt hơi.
Tuyết Lam, Nhược Y:"....."
Kim Lăng từng bước chậm rãi vịn mép tường đi ra ngoài, tâm tình không tốt khiến hắn nhìn cái gì cũng không vừa mắt, một đường vừa đi vừa đá mấy khóm hoa tươi Tuyết Lam vừa trồng mùa trước, ánh mắt u oán nhìn chúng tươi sáng nở hoa, rung rinh đón từng tia nắng mới.
Những động tác ấu trĩ này đều bị một người thu hết vào mắt, người kia không khỏi nhếch môi nở một nụ cười thỏa mãn, tình tự không tự chủ được thoát ra, thời thời khắc khắc đều có thể mang người ta dìm chết trong bể ôn nhu ấy.
Lam Tư Truy khẽ lắc đầu, bước chân nhẹ nhàng đi tới.
Một phút không chú ý, Kim Lăng liền cứ như vậy bị nam nhân cao hơn mình nửa cái đầu ôm vào người, lưng truyền tới cảm giác ấm áp, Kim Lăng thoáng ngẩn người, bên tai lại truyền tới hơi thở ấm nóng khiến hắn đỏ mặt tai hồng:"A Lăng, eo còn đau không?"
Giọng nói trầm khàn khiến Kim Lăng khẽ nhíu mày, giãy người thoát ra khỏi cái ôm của Lam Tư Truy, tức giận phất tay áo bỏ đi"Cút."
Lam Tư Truy khẽ xoa mũi, âm thầm cười khổ trong lòng. Có lẽ hôm qua bản thân làm hơi quá, con mèo nhỏ đại khái bị chọc giận rồi.
Thở dài bước theo thiếu niên kim y rực rỡ, bạch y nhân vừa cười vừa dỗ dành hắn, thỉnh thoảng còn thấy nam nhân cưỡng ép mang người đè lên thân cây, cường ngạnh hôn môi, chọc thiếu niên xém chút tức muốn thổ huyết.
Kim Lăng oán giận bước vào vườn hồng mai, hồng mai tựa huyết mang thiếu niên bảo hộ trong lòng, ngăn cản nam nhân bạch y ở ngoài.
Đúng là thời thời khắc khắc đều có thể động dục, tên quỷ vương chết tiệt.
Tự hãm cho mình một chén trà, Kim Lăng đè nén tâm tình, bỗng nhiên hắn phát hiện một luồng sáng thần bí, ba bước thành hai, Kim Lăng vội vàng chạy lại.
Dưới gốc một cây hồng mai, một luồng ánh sáng thuần khiết phát ra. Chỉ thấy ánh sáng đến từ một đóa hoa kì lạ. Kim Lăng chưa thấy bao giờ, đóa hoa chỉ có ba cánh, trắng muốt tinh khôi, giữa rừng hoa đỏ rực lại trở nên nổi bật đến bất ngờ, đứng trên nền tuyết trắng cũng không bị mờ nhạt che lấp.
Mải mê nhìn đóa hoa, Kim Lăng không biết bao giờ bản thân lại bị bọc lại, áo choàng trắng che đi gần hết kim y trên người, tâm tình Kim Lăng tựa hồ cũng không còn quá tệ như lúc mới thức dậy nữa.
Lam Tư Truy cũng bị đóa hoa trắng muốt thu hút, nhưng càng tức giận hơn khi thấy ái nhân không để ý đến mình:"A Lăng, bông hoa kia đẹp hơn ta sao?"
Kim Lăng buồn cười, vươn tay đánh rụng móng heo đang làm loạn trên người mình xuống, mắt hạnh xinh đẹp trừng Tư Truy:"Ngươi lại phát điên cái gì, nam nhân cao lớn lại tự đi so mình với một bông hoa. Không sợ bị chê cười sao?"
"Phải. Nương tử nói phải.", Lam Tư Truy vui vẻ cười, khóe mắt cũng cong lên. Tựa hồ tâm tình rất vui vẻ. Ái nhân của y lại đáng yêu đến vậy.
Ngược lại Kim Lăng vì một tiếng nương tử mà gương mặt thoáng chốc đỏ như máu, tâm trí bỗng nhiên bay về trận tình sự đêm qua, không khỏi thấy cả người bủn rủn. Xấu hổ không biết nên làm thế nào.
Hắn xoay người lại, phóng ánh mắt sắc như dao trừng người phía sau. Nhưng chỉ vừa mới quay lại cả thân người đã bị y chế trụ, ngay lập tức trên môi truyền đến xúc cảm lạnh lẽo.
Ánh mắt Kim Lăng mơ hồ, thủy quang ẩn hiện câu nhân. Lam Tư Truy chỉ nghe trong đầu nổ tung một tiếng, gần như là cuồng bạo hôn người trong lòng. Môi lưỡi dây dưa triền miên không dứt, đến khi tách ra còn mang theo một sợi chỉ bạc đầy ám muội.
"Hỗn đản..."
Kim Lăng nhịn không được mắng nam nhân trước mắt, bàn tay trắng nõn mảnh khảnh vươn lên lau đi đường chỉ bạc ám muội. Vội vàng đẩy Lam Tư Truy ra, không thèm để ý đến y, ánh mắt lại dời đến đóa hoa kì lạ.
Lam Tư Truy cũng không để ý đến việc bản thân bị đẩy, gần như ngay lập tức sáp lại, từ phía sau ôm lấy ái nhân, gục đầu ngửi lấy hương mẫu đơn nhàn nhạt trên người Kim Lăng, lúc này, tựa hồ tâm tình y mới an tĩnh lại.
Xa cách một nghìn năm, hiện tại đối với y thật giống như một cơn mơ, tỉnh mộng, người trong lòng liền biến mất. Nỗi sợ hãi bức bách y lúc nào cũng phải đặt Kim Lăng trong tầm mắt, ngay tại nơi chạm vào liền có thể với tới. Vì vậy mới cố chấp cường ngạnh dùng phương thức nguyên thủy nhất khóa người bên cạnh.
Phát hiện điểm không đúng của đối phương, Kim Lăng chỉ thấy trong lòng một trận chua xót, dứt khoát không động nữa, mặc kệ để y ôm trong lòng. Ánh mắt chuyên chú nhìn đóa hoa. Hồi lâu sau, như nhớ ra cái gì đó, Kim Lăng mới nhẹ giọng nói:"Tư Truy, ngươi có thấy đóa hoa này nhìn có điểm quen mắt không?"
Lam Tư Truy im lặng giây lát, nhìn kĩ bông hoa một lượt, cuối cùng như nhớ tới cái gì đó, ánh mắt không khỏi có chút âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói:"Là chân thân của Dạ Tân?"
Kim Lăng cười khẽ, xoa xoa mu bàn tay y trấn an:"Phải a, không ngờ yêu tôn khiến người vừa nghe tên là sợ mất mật thế mà lại là một đóa hoa xinh đẹp như vậy."
Nghe xong mấy lời này, sắc mặt Lam Tư Truy càng thâm trầm, cánh tay càng siết sao giữ chặt người trong lòng, ủy khuất lên tiếng:" Mặc kệ ai trở lại, A Lăng, ngươi chỉ có thể là của ta mà thôi."
Kim Lăng hiện tại không biết là nên khóc hay nên cười, tâm tình biến hóa phức tạp, vi diệu nở nụ cười:"Chỉ là của ngươi."
Lam Tư Truy bắt lấy bàn tay ấm áp đang vuốt loạn trên má mình, gắt gao giữ chặt, tâm tình vừa bình ổn lại liền kịch liệt giao động.
Kim Lăng quay người, ngả người ra sau, thấy bản thân ngã vào một cái ôm ấm áp mới an tâm, cười nói:" Một ngàn năm nay, ngươi sống thế nào?"
Từ khi gặp lại đến giờ, cả hai người vẫn luôn tránh né vấn đề này, không ai hỏi tới liền xem như chưa từng có gì xảy ra. Hòa hòa hợp hợp sống chung. Nhưng dù có tránh, cũng tránh không thoát, suy cho cùng, một ngàn năm này cũng đã trở thành khúc mắc trong lòng cả hai, tâm ma vẫn luôn tồn tại trong lòng Lam Tư Truy, từng giây từng phút khiến trái tim y đâu đớn.
||||| Truyện đề cử:
Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||
Lam Tư Truy rũ mắt, che giấu đi vạn dặm bi thương:" Một ngàn năm này, không còn đáng để nhắc tới nữa."
Kim Lăng cười, bàn tay ấm áp bao lấy bàn tay đối phương, giọng điệu nhu hòa:" Ta muốn nghe, tất cả, toàn bộ những việc của ngươi."
Trong nháy mắt ấy, Lam Tư Truy bỗng thấy bản thân trở nên thật nhỏ bé, đứng trước ôn nhu vô hạn, y gần như gục ngã, tự nguyện trầm luân, tự nguyện sa đọa, tự nguyện đắm chìm trong tình tự vô hạn.
Dẫu biết một khắc trầm luân liền đánh mất tất cả.
Một khắc lưu luyến kéo y mãi mãi thoát không ra.
Mất đi tất cả nhưng cũng tựa hồ nắm trong tay trân bảo tôn quý nhất trần thế, lại một lần nữa có trong tay tất cả.
"Ngàn năm không có ngươi, ta sống cũng như người đã chết, cần gì phải nhớ bản thân đã phải trải qua những gì chứ?"
Đôi mắt Kim Lăng mở to, trong mắt tâm tình phức tạp, mím môi không nói được một câu, khóe mắt bỗng chốc đỏ hoe, dù đối phương không nói gì nhưng cũng đủ khiến hắn đau chết rồi. Kim Lăng khô khốc mãi mới nói được một câu:"Vậy sao?"
Nháy mắt, khóe miệng Lam Tư Truy co rút, gương mặt trở nên vặn vẹo, muốn cười, nhưng cũng lại cười không nổi, đành phải từ phía sau vùi đầu vào hõm cổ đối phương, lưu luyến chút ấm áp khiến y an tâm:"Thật ra không phải vậy đâu."
Lời tiếp theo, có thể Lam Tư Truy không nói tiếp, cũng có thể do Kim Lăng tâm tình rối loạn không nghe thấy được y nói cái gì.
Một ngàn năm ấy, không ai biết đã xảy ra những chuyện gì.
Tà thần, là thần linh, vốn trường tồn với thời gian, vĩnh viễn đều không thể chết đi. Một ngàn năm, vào mắt y cũng chỉ như một cái chớp mắt.
Nhưng cố tình y lại dùng thời gian một ngàn năm ấy để đợi một người, thời thời khắc khắc đều tâm niệm chỉ một người.
Một chốc thoáng qua, cuối cùng thành quãng thời gian dài dằng dặc. Vốn muốn nói không có gì, một ngàn năm đợi một mình, sớm đã quá quen thuộc. Nhưng một khắc bị người kia hỏi, ủy khuất không khỏi dâng lên trong lòng y, vỗn nghĩ chịu được, một khắc kiên cường liền bị một câu nói không mặn không chay đạp đổ. Rốt cuộc làm sao y chịu nổi một ngàn năm kia?
Ngàn năm không có người, nhớ cũng vô ích, vậy liền quên đi, quên hết đau khổ cùng uy khuất.
Kim Lăng hiếm khi nhu thuận, chỉ một bên im lặng không nói, cảm nhận từng đợt run rẩy đến từ người phía sau.
Nước mắt bỗng chốc tuôn ra như suối, từng giọt từng giọt nóng hổi chảy xuống vai áô Kim Lăng.
Khó khăn lắm Kim Lăng mới nói được câu, nhưng giọng lại khàn khàn ẩn nhẫn:"Ngươi... ta làm sao lại có thể sống lại?"
Lam Tư Truy không trả lời, y không nói không có nghĩa là Kim Lăng không biết, sự im lặng càng làm trong lòng Kim Lăng đau xót hơn.
Dùng ngàn năm tu vi, cấm thuật mang sự trường tồn bất diệt ra thế chấp đánh đổi lấy một người.
Ngàn năm trước, Kim Lăng dùng mạng đổi lấy Lam Tư Truy, Nhược Y hỏi hắn có đáng không, hắn không chút do dự trả lời:"Đáng."
Ngàn năm sau, Lam Tư Truy dùng sự bất diệt của một vị thần đổi lấy người y thương, Nhược Y cũng từng hỏi đáng hay không, y cũng trả lời:" Đáng."
Một chữ còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chỉ tiếc không ai trong hai người nghe được đối phương nói.
Đóa hoa trắng tinh khôi khẽ rung trong gió, tỏa sáng trên nền tuyết trắng, lấn át cả hương vị đỏ rực của hồng mai.
Một khắc sau đó, đóa hoa phát ra thứ ánh sáng kiều diễm, không quá chói chang, cũng không quá mà nhạt.
Hoa tiêu thất trong gió.
Linh quang chớp nhoáng, bao phủ lấy bàn tay Kim Lăng.
Người, tựa hồ cũng không còn hối tiếc nữa.
Dạ Tân, yêu tộc thái tử, nguyện một đời hộ người an bình.
Duy nguyện quân an.