Kim Lăng cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi mê man, nhìn thanh y nhân trước mặt, cũng nghe không nổi lời vừa thốt ra khỏi miệng hắn, liền tức giận:" Còn ngươi thì sao, ra vẻ cái gì tiên nhân, cái gì thanh y phiêu dật, đồ lẳng lơ."
Thanh y nhân tức khắc biến sắc, gương mặt thoắt trắng thoắt đỏ. Thế mà lại là gương mặt giống Kim Lăng mười phần, từ ánh mắt, bờ môi hay đến cả ngạo khí cuồn cuộn đều giống nhau như đúc.
Kim Lăng cười lạnh:" Ngươi là Tuyết Quân?"
Thanh y nhân cũng rất sảng khoái thừa nhận:" Phải, bản tiên chính là tiền kiếp của ngươi."
" Bản tiên cái rắm", Kim Lăng tỏ vẻ chán ghét đánh giá đối phương một hồi:" Thật xấu hổ khi có tiền kiếp như ngươi."
Tuyết Quân cũng không chịu yếu thế, cười nói:" Ngươi cũng nên xem lại bản thân chút đi, ta nhớ rằng phục sắc ta ghét nhất chính là kim phục hoa mỹ như vậy. Ngươi khoác lên người chắc cũng vô cùng khổ sở nhỉ."
" Cái rắm. Ta mới không thèm ghét kim phục, ngược lại ngươi, nhìn là biết ngay ngụy quân tử, giả vờ tiên nhân thanh cao cái gì."
Hai người ngươi một câu, ta một câu tới tới lui lui một hồi, cuối cùng vẫn là chịu nhớ bản thân hay đối phương cũng chẳng khác nhau là mấy, suy cho cùng vẫn là một người liền ngừng lại.
Một khắc sau, Tuyết Quân lại gần kéo cánh tay Kim Lăng. Dù ngạc nhiên nhưng Kim Lăng vẫn không nói gì, mặc kệ để hắn kéo, trong tâm không mang chút phòng bị nào.
Hai nam nhân dung mạo giống nhau, dương chi bạch ngọc nắm tay nhau đi đến bên một gốc hồng mai. Kim Lăng hiếu kì nhìn xung quanh, rõ ràng khắc trước vẫn còn là một mảng tối mịt, hiện tại lại phủ đầy ánh sáng tinh khiết của tuyết trắng. Nổi bật lên trên cái nền màu trắng ấy là những chấm đỏ rực rỡ của hồng mai, như máu tươi nóng hổi liều mình vấy bẩn tuyết trắng thanh cao, muốn mang kết tinh của trời đất cùng nhau xuống địa ngục. Tuyết trắng vốn vô vị, thêm sắc hồng mai yêu mị tô điểm bỗng hài hòa đến lạ thường, tựa như ái nhân quấn quýt si mê, cũng lại như kẻ thù.
Những ý nghĩ này không tự chủ sinh ra trong đầu Kim Lăng, hắn buồn bực khẽ hừ lạnh một tiếng. Tuyết Quân buồn cười nhìn hắn, buông tay rồi tự ngồi xuống bên cạnh một chiếc bàn đá.
" Sao? Còn muốn ta mời ngươi ngồi hay sao?", Tuyết Quân vô cùng tự nhiên mà bắt đầu châm trà, mặc kệ Kim Lăng với gương mặt đã hóa đen đứng bên cạnh.
Đợi không được lời tiếp theo, Kim Lăng cũng tự ngồi xuống, vươn tay lấy một chén trà. Xưa nay hắn không phải người am hiểu mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, cùng cữu cữu Giang Trừng thuộc cùng một dạng người. Ngửi một hồi, cũng không phát hiện trà này có gì đặc biệt, liền mặc kệ mà nhấp một ngụm.
Tuyết Quân bất đắc dĩ lắc chén trà, mỗi một động tác đều tỏa ra khí vị công tử nho nhã thanh cao. Kim Lăng nhìn mà chướng mắt:" Ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta?"
Động tác lắc chén trà khẽ ngừng, Tuyết Quân ý vị thâm trường dò hỏi:" Ngươi nói xem ta vì cái gì tìm ngươi."
Kim Lăng tuyệt không phải kẻ tầm thường, nói cho cùng hắn vẫn là người được đích thân hai con hồ ly ngàn năm Giang Trừng và Kim Quang Dao dạy dỗ nên người. Nhìn đến Tuyết Quân tại vị một bên, lại dựa vào những lời Dạ Tân từng nói, đại khái hắn cũng đoán ra được quá nửa câu chuyện. Kim Lăng chậm rãi bắt đầu nói:" Ngươi tìm đến ta hẳn là vì chuyện của Dạ Tân."
Tuyết Quân cảm thấy có điểm thú vị, cũng không phủ định, chỉ im lặng tiếp tục nghe.
Kim Lăng cũng không dài dòng, tóm lược hết mức có thể:" Ta của kiếp trước, đại khái là ngươi đi, và hắn có một mối quan hệ khá là phức tạp, là ái nhân, cũng là địch nhân..."
Cảm thấy khớp tay Tuyết Quân bắt đầu khẽ run nhưng vẫn giữ vẻ trấn định, Kim Lăng phi thường khó chịu nói:" Là hắn phản bội ngươi?"
Gương mặt Tuyết Quân trắng bệch, đối mặt với đôi mắt giảo hoạt hàm chứa ý cười của Kim Lăng, trong lòng bỗng nhiên nhẹ bẫng, nhàn nhạt nói:" Chẳng phải ngươi biết rất rõ hay sao? Cần gì phải nói như vậy."
Kim Lăng cười thành tiếng:" Được rồi, ngươi tại sao lại phản bội hắn?"
"Ngươi thật sự không biết?", lông mày Tuyết Quân nhăn lại, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Kim Lăng thập phần ủy khuất nói:" Nếu biết thì ta đã không ở đây lảm nhảm với ngươi lâu vậy rồi."
Khóe môi Tuyết Quân giật giật, trong lòng oán thầm đè nén xúc cảm muốn đánh người:" Ta muốn ngươi giúp ta giết hắn.", nhận thấy Kim Lăng phóng ánh mắt nghi ngờ lại, Tuyết Quân chỉ biết thở dài tiếp tục:" Quả thật, năm đó là ta phản bội hắn, khiến cho hắn bị vạn nhân thoái mạ, yêu tộc cũng vì vậy mà bị đẩy vào chốn U Minh, vạn kiếp bất phục."
Kim Lăng không nói, chỉ dùng ánh mắt có điểm mơ hồ nhìn từng cánh hồng mai nhẹ rơi, điểm lên trên nền tuyết trắng. Cánh hoa chạm đất, không hiểu sao Kim Lăng lại thấy trong lòng một trận khổ sở, nuốt một ngụm khí:" Tại sao lại muốn giết hắn?"
"Ngươi thật sự không hiểu sao A Lăng?", xúc cảm lành lạnh từ chén ngọc truyền đến trên tay, Tuyết Quân khẽ cười vài tiếng, đạm nhiên nói:"Ta với ngươi đều giống nhau thôi, đối với ái nhân của mình độc chiếm vô cùng cao. Ta hiện tại cũng chỉ là một mảnh hồn tàn, là chấp niệm cuối cùng, chết cũng muốn kéo theo hắn cùng một chỗ."
Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của đối phương, Kim Lăng bỗng cảm thấy run rẩy, lòng sinh ra sợ hãi. Không ngoài dự đoán, một khắc sau, Tuyết Quân nói chính là điều Kim Lăng muốn vĩnh viễn giấu đi:"Giống như ngươi vậy. Gieo vào người Ôn Uyển ma tâm..."
Tuyết Quân còn chưa kịp nói xong đã bị Kim Lăng ngắt lời:" Câm miệng."
Sự sợ hãi run rẩy trong lòng ngay lập tức bị hàn ý che lấp, không khí nháy mắt lạnh xuống. Nhưng Tuyết Quân vẫn không có ý định ngừng nói, từng câu từng chữ vạch trần Kim Lăng:" Ma tâm một khi gieo xuống, vật chứa sẽ chỉ nghe lời một người, si tâm với một người, đến chết cũng không rời không bỏ. A Lăng, ngươi vẫn luôn sợ hãi, sợ một ngày Ôn Uyển lại bỏ rơi ngươi, coi ngươi không khác gì một món đồ bỏ đi. Vì vậy... Lục Băng Thiền, Ôn Thành, Bạch Liên Tâm, thậm chí ngay cả Ôn Uyển cũng chỉ là những quân cờ đáng thương mặc ngươi tùy ý sắp đặt..."
Chiếc bàn đá dưới áp lực kinh người của Kim Lăng liền vỡ nát, sắc mặt hắn lúc này thập phần không tốt. Kim Lăng chỉ nghĩ làm sao có thể giết được kẻ trước mắt, mà không để ý đến phía xa, một nam nhân lặng lẽ đứng, bàn tay nắm chặt đến rỉ ra từng tia máu chói mắt. Ôn Uyển khóa chặt khớp hàm, ánh mắt đỏ ngầu gắt gao bao lấy thân hình thiếu niên kim y rực rỡ. Từng hành động, từng câu chữ đều rơi vào tai y rõ ràng đến vậy. Tình cảm mà y cho rằng khó khăn lắm mới đạt được, ái tình mà y cho là trân bảo lại một lần cùng một lần bị giẫm đạp không chút thương tiếc. A... tất cả cũng chỉ là một hồi âm mưu được người ấy sắp đặt. Ma tâm... A Lăng, ngươi không tin ta đến vậy sao?
Ôn Uyển vươn tay che đi ánh mắt đỏ ngầu, muốn chạy đến hỏi cho rõ ràng, nhưng lại sợ nhận lại đáp án bản thân không mong muốn. Cả cơ thể lại không nghe theo suy nghĩ, chân cũng không thể bước. Trái tim bị đâm đến rỉ máu, nhưng y lại không cảm thấy đau, như thể đó không phải trái tim của y vậy. Ánh mắt lại một lần nữa tan ra, Ôn Uyển vô thức xoay người bước đi.
Tâm ma gieo xuống, một đời, một kiếp, một tấm tình si. Một kiếp hồng trần, khiến người quên hết những chuyện tốt đẹp, ái thành hận, vạn kiếp bất phục...
Tâm ma trỗi dậy, gặm cắn nguyên anh. Ôn Uyển biết, bản thân hiện tại liền muốn nhập ma.
Quân tử ôn nhuận Lam gia từ lâu đã không còn. Gia chủ Ôn gia quyền uy tứ phương cũng biến mất.
Con người, cũng nhuốm đầy thú tính, dính đầy dục niệm, tham vọng tục tĩu, làm mọi thứ để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân.
Thế nhân, ai lại trốn được ái tình, vì yêu sinh hận.
Ôn Uyển lê từng bước chân nặng nề, muốn trốn tránh, rời xa nơi này càng nhanh càng tốt.
Nhất niệm thành Thần, nhất dục nhập ma.
Tâm trí không vững vàng, tất nhiên những lời sau đó của hai người, Ôn Uyển không nghe thấy, hay đúng hơn thì chính là hắn không còn muốn nghe nữa. Nghe rồi cũng vô ích mà thôi.
Trong kết giới, thân thể Kim Lăng vẫn khẽ run rẩy trong lồng ngực Ôn Uyển. Chỉ là, ánh mắt Ôn Uyển đã kết một tầng băng sương lạnh giá, ngón tay dừng trên trắn Kim Lăng cũng được y chậm rãi được thu về...
Đến khi Tuyết Lam vọt tới cũng đã muộn, Kim Lăng được bao bọc trong một luồng ma khí nồng đậm. Ôn Uyển chậm rãi đứng dậy, ôm theo Kim Lăng trong lòng bước đi, đến khi dừng trước người Dạ Tân một đoạn, y mới lạnh nhạt nói:" Coi như nợ ngươi một cái ân tình đi."
Dạ Tân hơi đắc ý cười:" Giúp ngươi nhìn rõ mặt thật của hắn. Chuyện lớn như này, ngươi tính báo đáp ta như thế nào đây?"
"Ngươi muốn thế nào?", Ôn Uyển cười nhạt, bàn tay ôm Kim Lăng vô thức siết chặt hơn một phần. Dạ Tân nhìn mà ánh mắt trầm xuống:" Giao hắn cho ta, về sau ngươi không còn nợ ta bất kỳ điều gì nữa."
Ánh mắt Ôn Uyển lạnh xuống, toàn thân tỏa ra khí thế ngạo nghễ bất khi nhục, ma tâm đã ngay lập tức sáp nhập vào trong cơ thể, nuốt chửng hình thể nguyên anh, lại dựa vào sự tương thích giữa ma khí và cơ thể từ lâu, tu vi của Ôn Uyển đã muốn tăng lên rất nhiều, đại khái đã có thể tiến giai đến Độ Kiếp kỳ. Sóng mắt lưu chuyển quang mang, Ôn Uyển cường thế nói:"Ngày sau tất sẽ trả lại ngươi mối ân tình này, nhưng, riêng hắn thì không được."
Nụ cười bên môi Dạ Tân cứng đờ, hắn nhanh chóng thu lại mạt cười quỷ dị ấy, bàn tay khẽ phất dự định ra chiêu.
Đột nhiên, một đạo linh quang thuần khiết tản ra, bầu trời phủ đầy mây đen cũng dần tản đi, linh lưu ngưng tụ. Phía chân trời xa xa nổi lên từng đợt chớp chói mắt. Tuyết Lam lạnh lùng nói:"Kẻ nào cũng đừng mong có cơ hội mang hắn đi."
Dứt lời, từng đợt thiên lôi giáng xuống, bao quanh thân hình mảnh mai yêu kiều của nữ nhân.
Thiên kiếp tiến giai, Tuyết Lam cưỡng bức bản thân tiến vào Độ Kiếp hậu kỳ, chịu đựng thiên kiếp đánh đến huyết nhục mơ hồ cũng phải bảo toàn Kim Lăng.
Trận thiên kiếp khiến Dạ Tân lẫn Ôn Uyển không nguyện ý lui lại vài bước, cũng phải tự tạo kết giới bảo hộ bản thân.
Vân Sinh cùng Nhược Y cũng phải tạm ngừng trận đấu, tránh xa khu vực bị thiên lôi bổ trúng. Từ xa, lôi kiếp cường thế ngang ngạnh bổ xuống, đốt trụi một mảng rừng, những thi thể của Ôn gia đệ tử cũng không thoát khỏi số kiếp, theo từng đợt thiên lôi mà thần hồn tiêu tán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT