Bạch Liên Tâm ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy, miệng hét lên đầy sợ hãi. Hiện tại nàng đang rất loạn, từng luồng từng luồng kí ức vốn không thuộc về nàng từng bước xâm lấn. Lam Hi Thần cả kinh truyền linh lực cho nàng nhưng thất bại, trong người Bạch Liên Tâm có hai luồng khí giao hòa, tựa như đang cắn xé lẫn nhau nhưng vẫn bảo vệ tâm mạch nàng ta.

Nữ nhân tên Tuyết Lam bỗng ngừng khóc, nàng hướng mặt sang nơi phát ra dị động, thoáng thất thần nhìn Bạch Liên Tâm quằn quại trên đất, đôi mắt chợt lóe đỏ, nàng buông Kim Lăng ra, loạng choạng bước đến. Bị giam cầm hơn hai trăm năm, nữ nhân toàn thân vô lực chực ngã, Kim Lăng cả kinh đón lấy thân thể mềm yếu của Tuyết Lam, nàng nói:" Quân nhi, đưa ta qua đó..."

Kim Lăng trong lòng khó hiểu nhưng cuối cùng cũng chấp thuận, cẩn thận đỡ người Tuyết Lam đi tới. Ôn Uyển vội bước đến gần nhưng lại bị chặn bởi kết giới, y nắm chặt khớp đến nỗi ngón tay trắng bệch, đôi mắt âm trầm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nữ nhân càng tới gần, Lam Hi Thần cảm thấy toàn thân chấn động, chưa kịp định thần đã được cánh tay Giang Trừng kéo lại, Bạch Liên Tâm lọt vào trong kết giới, cơ thể mềm nhũn ngã về phía trước. Tuyết Lam vùng khỏi cánh tay Kim Lăng, ôm trọn người Bạch Liên Tâm vào lòng, miệng lẩm bẩm:" Liên Tâm, cả ngươi cũng trở lại. Tốt quá."

Kim Lăng thất thần, nữ nhân trước mắt gọi hắn là Quân nhi, lại thân thiết gọi tên Liên Tâm, đôi mắt rối rắm nhìn về phía Nhược Y, nàng vẫn đứng đó, một thân hồng y nhẹ bây, thần tình đau thương tuyệt vọng nhìn Tuyết Lam. Nhược Y cười chua xót bước đến, âm thanh run rẩy:" Tuyết Lam, hôm nay ta đến là muốn đưa ngươi ra. Ngươi khai trừ kết giới đi."

Tuyết Lam thân hình chợt căng thẳng, ánh mắt hết nhìn Bạch Liên Tâm rồi lại nhìn Kim Lăng phía sau, cuối cùng mới phóng ánh mắt đầy phòng bị về phía Nhược Y:" Ngươi lại muốn cướp họ khỏi ta hay sao?"

"Tuyết Lam.", thanh âm Nhược Y bỗng cất cao, chất chứa lửa giận:" Ngươi nghe kĩ cho ta, Bạch Liên Tâm và Tuyết Quân đã chết rồi. Ngươi...buông ra thôi..."

Ánh mắt nữ nhân bỗng lạnh xuống, nàng nheo mắt nhìn:" Phải, họ chết rồi. Là do ngươi hại chết, ta biết, hai người này là chuyển thế của họ. Lần này, ta tuyệt đối không buông."

Nhược Y sắc mặt trắng bệch, cắn răng không thốt được một lời. Bạch Liên Tâm trong lòng Tuyết Lam cũng dần khôi phục, có lẽ linh khí Tuyết Lam truyền vào người nàng có hiệu quả, Liên Tâm hừ một tiếng, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự, ánh mắt chăm chú nhìn nữ nhân trước mắt, nhưng đáy mắt lạnh buốt, Tuyết Lam bỗng thất thần, buông Bạch Liên Tâm ra, ngã ngồi trên mặt đất.

"Tuyết Lam, nghe ta, tất cả cần phải có thời gian, ngươi trước nên giải kết giới trước đã."

Tuyết Lam cười, một nụ cười vặn vẹo, ánh mắt chợt lóe, lúc sau nàng liền phất tay một cái, ánh sáng xanh dương bao quanh ba người liền biến mất. Ôn Uyển là người đầu tiên vọt vào, y kéo tay Kim Lăng, giam cả người hắn vào trong lồng ngực mình, Kim Lăng khẽ vỗ vai y trấn an, cười nói:" A Uyển, ta không sao, ngươi đừng như vậy."

Ôn Uyển vẫn không buông, lúc sau mới kéo cả người Kim Lăng bảo hộ ở phía sau, quay qua nhìn nữ nhân điên kia.

Bạch Liên Tâm được phu phu Hi Trừng đỡ dậy, Tuyết Lam nhưng vẫn mặc kệ, có lẽ thâm tâm nàng biết những người này sẽ không làm tổn thương nàng ta, chỉ chăm chú nhìn hành động của Kim Lăng và Ôn Uyển, tròng mắt lưu chuyển.

Nhược Y tiến đến, muốn đặt tay lên vai nàng nhưng lại bị nàng hất ra, ngữ khí lạnh lẽo:" Ba trăm năm... Hiện tại mang hai người họ đến tìm ta là có chuyện gì?"

Nhược Y thở dài:" Tuyết Lam, hắn...trở lại rồi..."

Thân thể chấn động, Tuyết Lam mắt tràm ngập sát ý nhìn Nhược Y nhưng rồi rất nhanh lại áp chế, quay về phía Kim Lăng, đôi mắt tràn đầy ôn nhu:" Đệ... tên của đệ là gì?"

Kim Lăng đang định lên tiếng thì bị Ôn Uyển nắm chặt tay, ánh mắt đáng sợ trừng nữ nhân. Kim Lăng dở khó dở cười, dù hắn không có ghét nữ nhân kia nhưng Ôn Uyển có ghét thì hắn cũng không biết làm thế nào, cuối cùng đành im lặng, đôi mắt ủy khuất nháy nháy với nữ nhân. Mặt Ôn Uyển càng đen, ái nhân của mình lại đi liếc mắt đưa tình với người khác.

Giang Trừng thật hết nói nổi, bản thân đành phải bước lên một bước, theo quy củ hành lễ với nữ nhân. Trên trán nữ nhân là một đóa hồng mai, là biểu tượng cao quý của Thiên Nhai tộc, ngoại tổ mẫu hắn từng nói, kẻ mang vết bớt hình hồng mai chính là vị thần tối cao nhất của Thiên Nhai tộc, quyền lực và sức mạnh chính là tuyệt đối:" Chủ thượng, thiếu niên tên Kim Lăng, tự Như Lan, là Tọa Nghiên đời này.", theo ánh mắt của Tuyết Lam, Giang Trừng nói tiếp:" Còn cô nương kia tên Bạch Liên Tâm, hậu duệ của Bạch gia."

Tuyết Lam nhướn mày, nhìn Giang Trừng, thở dài:" A Trừng, không cần xa lạ như vậy, ngươi và A Ly chẳng phải đã từng gặp qua thần thức của ta hay sao? A Ly nó hiện tại ra sao rồi?"

Giang Trừng cả người cứng ngắc:" Gia tỷ đã tạ thế, để lại độc tử Kim Lăng."

Tuyết Lam cả kinh, quay đầu nhìn Kim Lăng vẫn yên lặng một bên, trong lòng không rõ tư vị. Lại một lần nữa, Tuyết Lam đau lòng, kiếp trước cùng ta không có phụ mẫu, kiếp này vẫn vậy, đứa nhỏ đáng thương.

"Về thôi, trở về rồi nói tiếp..."

Tiếng nói của Nhược Y vang lên, kéo lại tâm trí của tất cả mọi người trong phòng. Tuyết Lam đứng lên, hướng Nhược Y nhàn nhạt nói:" Nhược Y, ngươi nhớ kĩ, hiện tại chúng ta là quan hệ hợp tác, sau chuyện này, ta sẽ tính với ngươi, tất cả hận thù. Nên kết thúc thôi..."

Trái tim Nhược Y rung lên dữ dội, đôi tay nắm chặt, cắn răng bước đi.

Nơi cư ngụ của Thiên Nhai tộc là một tòa cổ thành rộng lớn, được kết giới bao phủ. Tuy tách biệt với bên ngoài nhưng lại xa hoa náo nhiệt vô cùng.

Đến nơi cư ngụ của Thiên Nhai tộc, vừa bước vào cổng thành liền gặp đám người Ngụy Anh ở đó, đám người Lam Trạm cả kinh khi Nhược Y mang về một nữ nhân hắc y yêu dã nhưng lại không dám hỏi nhiều.

Vân Sinh vừa nhìn thấy nữ nhân hắc y, chân trước chân sau chạy đến, nước mắt lưng tròng khiến người ta chán ghét:" Chủ nhân, ngươi cuối cùng cũng chịu về a."

"Cút...trong thời gian ta không có mặt liền hợp tác với cừu nhân, ngươi còn dám ở đây cáo trạng?", Tuyết Lam cười lạnh một tiếng, gằn giọng.

Vân Sinh vẫn trưng ra bộ mặt vô sỉ, cười hì hì lấy lòng. Thật nhanh tất cả đã đến cung điện tọa lạc ngay chính trung tâm toàn thành, thủ vệ gác cổng thấy người đến thì ngay lập tức cả kinh, kêu người thông truyền rồi liền hành lễ đón người. Nhược Y chỉ lạnh lùng ừm một tiếng liền dẫn người đi vào.

Cung điện lộng lẫy, Giang Trừng tuy không phải lần đầu tiên tới nhưng vẫn choáng ngợp trước sụ xa hoa của nơi này. Nền đá cẩm thạch trải dài, điêu khắc tỉ mẩn, còn xa hoa hơn cả Kim Lân đài nữa. Kim Lăng trong lòng tán thưởng. Mọi người đi theo sự chỉ dẫn của Nhược Y đi đến đại điện, ở đó đã có người chờ sẵn.

Vừa bước vào, toàn thể người trong điện đồng loạt quỳ xuống, ngay cả Giang Trừng, Nhược Y và Vân Sinh cũng cùng quỳ đồng thanh hô:" Cung nghênh chủ thượng, cung nghênh thiếu chủ."

Lễ ba quỳ chín lạy? Kim Lăng cùng mấy người còn lại ngốc lăng, chỉ thấy Tuyết Lam thân hình chợt lóe, dưới sự cung kính của đám người mà bước lên đài, giọng nói hữu lực mà trong trẻo vang lên:" Đứng dậy cả đi, kẻ không phận sự thì lui hết đi, không có lệnh không được phép bước vào nửa bước."

Đợi một đám người chen chúc nhau đi ra cũng đã hết một thời gian một chén trà, lúc này Tuyết Lam mới lạnh lùng liếc mắt nhìn xuống đám người phía dưới, cười lạnh:" Vân Sinh, giải thích cho mấy người kia đi."

"Dạ.", nói đoạn, Vân Sinh quay người lại, hướng đám người nói:" Khụ.... Vậy chúng ta nên nói từ Thiên Nhai tộc trước nhỉ?"

"Có gì thì nói nhanh đi, úp úp mở mở thì có gì hay chứ.", Lam Cảnh Nghi là người đầu tiên lên tiếng sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc vừa rồi, nhưng lại im re khi nhận ánh mắt của hai vị Cô Tô song bích, mẹ ơi, hắn còn chưa muốn mất tay nha.

"Thiên Nhai tộc là hậu nhân của Thần tộc.", trong điện một mảng im lặng, từng tiếng nói hữu lực của Vân Sinh vang lên.

" Khoảng ba trăm năm trước, thiên

địa chia ra làm lục giới: nhân, thần, tiên, yêu, ma, quỷ, lục giới vẫn luôn tranh chấp với nhau, chiến lửa xảy ra liên miên, chịu khổ nhất tất nhiên vẫn luôn là nhân loại yếu ớt, thần tộc và tiên nhân đứng về một phe, liên kết cùng đối kháng yêu, ma, quỷ gọi chung là tà. Hai tộc nghĩ ra một biện pháp để tăng sức mạnh, lựa chọn những Thiên Càn cùng Địa Khôn ưu tú nhất giao hợp, những ấu tử sinh ra được gọi với cái tên Thiên Nhai có sức chiến đấu vô cùng mạnh. Chủ thượng đây là chủ nhân đời thứ ba của Thiên Nhai quân, cũng chính người đã kết thúc trận chiến tranh kéo dài liên miên này. Nhưng đổi lại, thần giới sụp đổ, tiên gia cũng không thể kéo dài mệnh thọ quá lâu, yêu, ma, quỷ ba giới hợp thành một, bị đẩy sang một chiều không gian khác..."

Tuyết Lam hừ lạnh một tiếng, như chưa thỏa mãn với câu trả lời của Vân Sinh, quay mặt sang Nhược Y, tàn nhẫn cười:" Vân Sinh nếu không nói tiếp được, Nhược Y, ngươi nói. Còn nếu không được, trực tiếp cho họ xem lại cảnh tượng khi ấy cũng được..."

Thân hình Nhược Y khẽ run, đồng tử co lại nhìn chằm chằm nữ nhân trên đài, cắn răng nói.

" Bạch Liên Tâm và Kim Lăng là chuyển thế của hai người liên quan trực tiếp tới trận chiến năm đó..."

Ôn Uyển nhíu mày, đôi tay đang nắm cánh tay Kim Lăng không khỏi tăng thêm vài phần lực đạo. Nhận thấy bất an của y, Kim Lăng hướng Ôn Uyển nụ cười trấn an, tay cũng nắm chặt lấy tay của y, chờ đợi câu chuyện liên quan đến bản thân mình.

"..... Kiếp trước của hai người họ cũng đều là một phần của Thiên Nhai quân, không chỉ vậy, cả hai người họ đều mang huyết thống cao quý của thần giới. Kim Lăng, nói đúng hơn là Phùng Quân, là đệ đệ ruột của chủ thượng..."

Ánh mắt Kim Lăng khẽ động, chạm vào ánh mắt ôn nhu của Tuyết Lam.

"....Bạch Liên Tâm, nàng là..." nói đến đây, toàn thân Nhược Y chấn động kịch liệt nhưng vẫn cường ngạnh chống đỡ:".... Ban đầu hai bên vẫn ở thế cân bằng, cho đến khi ta...ta nhập ma..."

Vân Sinh không khỏi thở dài, Tuyết Lam vẫn giữ bên môi ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, Bạch Liên Tâm một bên lắng nghe, vẫn không nhúc nhích.

" Ta đầu nhập ma giới, lén dâng lên ma vương huyết của long thần, phản bội lại thiên tộc. Làm gián điệp khơi lên mâu thuẫn giữa tiên thần hai giới, giết chết Bạch Liên Tâm, thành công làm Thiên Nhai quân tan vỡ. Cũng là người khơi nên hiểu lầm giữa Tuyết Quân và ái nhân của hắn- thái tử yêu tộc Dạ Tân, hại Tuyết Quân bị Ma Quân vây bắt, hắn vì đóng cổng U Minh giới mà chết. Chủ thượng dùng nguyên thần của mình ngăn lại cuộc chiến, xé rách thời không đẩy đám yêu ma quỷ quái đó vào thời không khác..." Nói đến đây, Nhược Y bỗng nức nở"... Là Bạch Liên Tâm trước khi chết xóa bỏ ma khí giúp ta, còn mang linh khí của nàng truyền cho ta...ta..."

Thân hình Ôn Uyển chấn động, dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe, y nắm cánh tay buông thõng của Kim Lăng. Nhược Y nói vô cùng nhẹ nhàng nhưng...rốt cuộc kiếp trước A Lăng của hắn đã chịu đựng những gì chứ. Cái gì mà ái nhân của hắn? Ôn Uyển gắt gao kìm lại ác thú trong lồng ngực, tức giận kéo người đi mất, bỏ lại đám người ngơ ngác hứng thú nghe câu chuyện hàng mấy trăm năm trước.

Ánh mắt Tuyết Lam âm trầm nhìn theo bóng hai người rời khỏi, thở dài một hơi.

Lần này ta không chắc sẽ còn sức chống đỡ, Quân nhi..... A Lăng, ngươi tự chăm sóc mình thật tốt. Đừng như khi đó lại nhìn lầm người, a tỷ không giúp được ngươi nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play