Đêm dần buông, ánh trắng sáng soi xuống phố phường náo nhiệt, trong phòng, Ôn Uyển ôn nhu sủng nịnh nhìn ngắm gương mặt Kim Lăng. Nhược Y quả không lừa người, Kim Lăng đã không còn suy yếu như trước nữa, gương mặt đã có chút huyết sắc lưu chuyển nhưng vẫn tái nhợt chọc vào lòng Ôn Uyển đau nhói. Y thở dài, úp gương mặt tuấn mĩ vào lồng ngực ái nhân, đôi vai rộng lớn khẽ run, chất giọng khàn khàn nỉ non cái tên tâm đắc:" A Lăng...A Lăng..."
Nhưng, người kia vốn dĩ không nghe thấy, Kim Lăng chỉ yên lặng ngoan ngoãn mà nằm đó, hoàn toàn không biết đến nỗi bất an của người kia.
Một đêm như cứ vậy trôi qua, yên tĩnh khiến người ta bất an, sợ hãi.
Sớm hôm sau, Ôn Uyển đỡ Kim Lăng bước từng bước xuống lầu, mọi người cũng đã tập trung đầy đủ. Nhác thấy Kim Lăng, Vân Sinh trầm mặc nhìn sắc mặt hắn, sau cười nói:" Nha, hồi phục không tồi."
Không khí bỗng chốc thoải mái hơn hẳn. Dùng xong điểm tâm, đoàn người lại chia làm hai hướng xuất phát. Vân Sinh dẫn một nhóm gồm Lam Trạm, Ngụy Anh, huynh muội họ Lưu, Nhiếp Hoài Tăng, Lam Cảnh Nghi tới nơi cư ngụ của Thiên Nhai tộc. Còn lại liền theo Nhược Y di chuyển tới địa cung.
Nhược Y triệu ra bội kiếm Sở Loan, ánh kiếm vàng nhạt, linh khí tỏa ra nồng đậm, nâng mắt ý nói nhanh chóng lên đường. Dẫu thần sắc có tốt hơn nhưng Kim Lăng tạm thời vẫn chưa thể vận linh lực. Vì vậy Ôn tông chủ rất đúng lý hợp tình mà mang người ngự trên cùng một thanh kiếm, từ khi trở thành tông chủ, Ôn Uyển được đại ca mình tặng cho một thanh bội kiếm, tên kêu Như Vân. Giang Trừng một thân tử bào, chân đạp Tam Độc đã sớm thấy không vừa mắt, chỉ lạnh lùng hừ một cái liền quay đi, ngược lại Nhược Y vô cùng thích thú khi nhìn mấy đứa nhỏ hòa thuận như vậy.
Ngự kiếm khoảng một canh giờ về hướng Đông Nam, thôn làng cũng dần thưa thớt, sắc xanh của rừng hiện lên bát ngát, Nhược Y ra hiệu cho tất cả dừng lại, từ từ hạ xuống. Càng hạ xuống ánh sáng càng yếu ớt, rõ ràng đang là ban ngày nhưng mảnh rừng lại tối tăm đến đáng sợ. Bạch Liên Tâm ngẩng đầu, rõ ràng cây cối xung quanh cũng đâu có cao đến nỗi che khuất ánh mặt trời? Tất cả cũng đều hoang mang nhìn vào Nhược Y nhưng nữ nhân lại vô cùng trấn định, nàng khẽ lên tiếng:" Nơi này sắp đặt trận pháp, sắp đến nơi rồi. Nơi này chỉ có nội nhân mới có thể đến."
Mọi người có chút ngốc lăng, nội nhân a. Nhược Y buồn cười nhìn họ:" Ngơ ngẩn cái gì, đã kết duyên cùng tộc nhân Thiên Nhai thì cũng được xem là một phần của người trong tộc rồi."
Bạch Liên Tâm có chút do dự, lúng túng hỏi:" Tiền bối, vậy ta..."
Nhược Y nhìn nữ tử, ánh mắt trượt qua một tia phức tạp, cuối cùng nhỏ giọng nói:" Liên Tâm, ngươi không phải tộc nhân Thiên Nhai nhưng Bạch gia từ trước vẫn luôn qua lại thân thiết với chúng ta, ngươi lại còn là người được thần nữ chọn. Yên tâm đi..."
Bạch Liên Tâm thoáng thất thần, nàng thật sự không biết còn có việc này, được nữ thần chọn là cái chuyện gì nha. Giang Trừng cũng là gương mặt nghiêm lại, hắn chưa từng biết nha đầu kia lại có liên quan đến tộc mình, nhất thời trong lòng rối rắm. Dường như cảm nhận được sự bất an của ái nhân, Lam Hi Thần nhẹ nhàng bước đến nắm tay Giang Trừng, trấn an y bằng một nụ cười tựa xuân phong. Kim Lăng trố mắt một bên nhìn cữu cữu đỏ mặt mà trong lòng kinh sợ.
Tiếp tục cuộc hành trình, Nhược Y dẫn mọi người tiến về phía trước, càng đi không gian càng tối nhưng cũng thoáng đãng đi không ít, không còn thấy dây leo chằng chịt hay bụi rậm làm thương người. Chỉ là, mảnh rừng này không có lấy một tia sinh khí, thỉnh thoảng lại xuất hiện một chút ma khí dập dờn. Kim Lăng nhăn mày, hắn không thích nơi này một chút nào. Trong bóng đêm vô tận, ánh mắt Kim Lăng lóe lên sắc vàng yêu dị, Ôn Uyển cả kinh nắm chặt lấy cánh tấy Kim Lăng không buông, Giang Trừng cũng là một trận khẩn trương. Nhược Y lên tiếng:" Không cần lo lắng, phản ứng nó như vậy cũng là bình thường, càng gần người kia, phản ứng của Tọa Nghiên càng rõ rệt."
Không khí lại một lần nữa lâm vào trầm mặc, đôi mày liễu của Nhược Y rủ xuống, cách một tầng người, Kim Lăng vẫn cảm nhận thấy một tia buồn bã tuyệt vọng trong ánh mắt nữ nhân kia, trong lòng ngũ vị tạp trần. Một lúc sau, Nhược Y lại một lần nữa lên tiếng, phá bỏ sự trầm lặng trong không khí:" A Lăng, ngươi..."
"Tiền bối muốn nói gì?", Kim Lăng lên tiếng, bốn người còn lại cũng là chăm chú lắng nghe.
Lát nữa gặp người kia, nàng có nói gì ngươi cũng đừng phản bác, yên lặng nghe nàng là tốt rồi. Nàng tuyệt sẽ không hại ngươi đâu.
" Hả...", Kim Lăng khó hiểu trong lòng, Ôn Uyển lại càng khó chịu hơn, nghe ra có vẻ người cần gặp là một nữ nhân. Nhưng cái gì mà trăm ưng ngàn thuận chứ?
Mỗi người mỗi một cảm xúc khác nhau, đều mang tâm sự nặng nề. Chẳng mấy chốc liền tới trước cửa một hăng đá, vách núi cao chót vót, trước cửa động phảng phất được bao quanh bởi một luồng linh khí cực mạnh, mạnh đến khiến người run rẩy, ngay cả Trạch Vu Quân cũng phải rùng mình trước luồng linh khí này. Kết giới chính là bất khả xâm phạm.
Nhược Y vẫn yên tĩnh đứng một bên, khí tức đau thương thoáng tản ra xung quanh. Cũng hơn hai trăm năm rồi nàng chưa gặp người kia đi, nở một nụ cười chua xót, nàng hướng Kim Lăng nói:" A Lăng, ngươi mở cửa đi, dùng máu của ngươi, mở ra cửa động..."
Ôn Uyển cả kinh, lập tức chặn lại cánh tay Kim Lăng, ánh mắt lạnh lẽo trừng Nhược Y. Ngược lại Nhược Y cũng không tỏ vẻ khó chịu, nhàn nhạt nói:" Chỉ một chút máu mà thôi, sẽ không lấy mạng hắn đâu. Gặp được người kia, cổ trùng trong người A Lăng sẽ nhanh chóng được giải, ngươi sợ cái gì."
Kim Lăng khẽ gạt bàn tay đang nắm chặt tay mình của Ôn Uyển ra, cười trấn an. Thật không hiểu vì sao đứng ở nơi này, hắn mãnh liệt muốn mở cánh cửa ra, như có thứ gì đó thu hút hắn vậy. Kim Lăng bước đến, dùng thanh chủy thủ Nhược Y đưa cho mình mà cắt vào lòng bàn tay. Vết thương cũng không quá sâu nhưng Ôn Uyển vẫn là thập phần đau lòng. Máu tươi chảy xuống, cứ tự nhiên tụ lại trước cửa tạo thành một trận pháp vô cùng phức tạp.
Ôn Uyển vội bước đến kéo tay Kim Lăng, đau lòng băng bó vết thương cho hắn. Nhược Y từ lúc nãy vẫn luôn chăm chú nhìn cánh cửa.
" Két..."
Tiếng động chói tai vang lên kéo theo sự chú ý của mọi người, Nhược Y mừng rỡ phi thân lên, kết giới đã hoàn toàn bị xóa bỏ. Đám người phía sau thấy hành động của nàng cũng liền đuổi theo. Sau cánh cửa là một dãy hành lang dài, ánh đuốc cũng bừng lên theo mỗi bước chân của ngoại nhân xâm nhập. Ẩn hiện trong ánh sáng là những bức khắc vô cùng kì quái trên tường. Thú dữ ăn thịt người, nhân loại nhơ bẩn chém giết lẫn nhau, chủ đạo toàn một sắc đỏ tươi khiến người ta buồn nôn. Bạch Liên Tâm nhíu mi, những cảnh tượng này, nàng....từng thấy trong những giấc mơ. Tuy mờ ảo không rõ nhưng chính là đã xuất hiện, còn...một con ác phượng hoàng.
Đoàn người càng tiến sâu, địa cung cũng càng mở rộng, rất nhiều ngã rẽ phơi bày trước mắt nhưng chỉ thủy chung đi theo Nhược Y. Thời gian trôi qua, đến khi Kim Lăng có chút chịu không nổi thì Nhược Y mới dừng lại, cuối con đường ánh sáng hiện lên, chói mắt, lại ấm áp như ánh mặt trời. Có lẽ đã đến trung tâm địa cung rồi.
Giang Trừng nghi hoặc nhìn Nhược Y hô hấp có chút loạn:" Cô cô..."
Nghe tiếng gọi, Nhược Y kéo lại tâm trí của bản thân, như có như không liếc nhìn Kim Lăng một cái, cười khổ bước đến.
Trung tâm địa cung hiện lên khác xa so với tưởng tượng của mọi người, ở đây mọi thứ đều có, hoa cỏ tươi tốt, một khe nước nhỏ trong vắt uốn lượn quanh co. Ở chính giữa, một nữ nhân thân mặc hắc y khẽ tựa vào một gốc cây. Nàng đang ngủ, dung mạo tuyệt trần, yêu dã hiện lên. Kim Lăng trái tim có chút chua xót, chỉ là không hiểu tại sao lại xuất hiện cảm giác này. Nhược Y không kìm được nhanh chóng lại gần nhưng bước đi lại nhẹ nhàng như gió, giống như sợ sẽ đánh thức người trước mắt. Nàng vươn tay, đôi tay run rẩy muốn chạm vào người kia nhưng bỗng lại thu tay về, thủy chung không dám chạm vào người nữ nhân ấy, chỉ có thể khàn khàn gọi:" Tuyết Lam..."
Nữ nhân nhíu mày, khó chịu khi bị làm phiền, đôi mắt hạnh khẽ mở, hàn ý lạnh lẽo vương nơi đáy mắt xoáy vào lòng Nhược Y đau xót. Nữ nhân nheo mắt, nhìn kĩ gương mặt Nhược Y, sát khí mãnh liệt tuôn trào, khóe môi cười lạnh, giọng nói trong trẻo vang lên mang theo hơi lạnh khiến người trong phòng không khỏi rùng mình:" Ha... Nhược Y thần nữ...đã lâu không gặp..."
Đám người Kim Lăng lặng thinh một bên, chăm chú nghe hai người nói chuyện. Ôn Uyển nhíu mày quan sát nữ nhân có thể cứu Kim Lăng, trong lòng không khỏi khó chịu, nàng ta có gì hay mà A Lăng cứ nhìn không rời mắt vậy?
"Tuyết Lam...ngươi nghe ta nói...", Nhược Y kích động nắm lấy cánh tay nữ nhân.
Nữ nhân được gọi Tuyết Lam kia nhíu mày, chán ghét hất tay Nhược Y ra.
"Nhược Y, ngươi hại ta chưa đủ thảm hay sao? Hiện tại là đến cười ta đi. Ha ha... đệ đệ vong, ái nhân chết, bản thân bị giam cầm hai trăm năm, ngươi xem đủ rồi chứ..."
" Ta...."
Chợt ánh mắt nữ nhân dừng lại, đồng tử co rút nhìn phía sau Nhược Y, cứ như vậy thất thần, nàng cùng Kim Lăng, bốn mắt giao nhau, đôi tay Tuyết Lam run rẩy, thân thể chật vật đứng lên, lảo đảo đẩy Nhược Y ra, chạy nhanh đến chỗ Kim Lăng. Ôn Uyển nhíu mày dùng linh lực định đánh bay nữ nhân điên này, chỉ là chưa đợi Ôn tông chủ phát linh lực, Tuyết Lam ánh mắt bén nhọn đã đánh bay mấy người xung quanh, vận linh lực tạo một kết giới bao lấy mình và Kim Lăng. Mọi người cả kinh, đang định động thủ thì nghe Nhược Y vội vàng hét lên:" Dừng tay. Đừng làm nàng bị thương, nàng ấy sẽ không hại A Lăng..."
Ôn Uyển sắc mặt hết sức khó coi, lâu đi tơ máu dính bên khóe miệng. Chết tiệt, chính mình không đủ mạnh... A Lăng...
Kim Lăng nghe tiếng hét cũng vội thu lại Tuế Hoa, cúi nhìn nữ nhân gầy yếu trước mặt. Gương mặt nàng thật thự rất đẹp, tinh khiết vô cùng, chỉ là làn da trắng đến mức tái nhợt. Đôi tay còn không ngừng run rẩy gắt gao năm lấy cánh tay hắn. Kim Lăng không dám động đậy. Người xung quanh cũng không ai dám thả lỏng. Tim Ôn Uyển như bị treo ngược, y sợ...
Tuyết Lam gắt gao nhìn, thân mình chợt động ôm lấy thân thể nam nhân hơi gầy trước mắt. Nàng vùi đầu mình vào ngực nam nhân, thanh âm đau khổ và tuyệt vọng, lại phảng phất chút vui mừng.
"Quân nhi...đệ..đệ trở về rồi. Tốt quá. Thật tốt quá..."
Cả không gian bỗng chốc lặng thinh, chỉ còn tiếng khóc của nữ nhân văng vọng. Nhược Y thần tình bi thương nhìn nữ nhân.
"Bịch..."
Tất cả ánh mắt đều dồn vào nơi phát ra tiếng động, chỉ Thấy Bạch Liên Tâm sắc mặt trắng bệch đứng đó, ngọc bội bên hông đã sớm rơi vỡ, ánh mắt không thể tin nhìn Tuyết Lam, bỗng nhiên Liên Tâm ôm đầu hét lớn:" Aaaaaaaaaaa..."
Lam Hi Thần cả kinh phi thân tới, đỡ lấy thân thể mềm nhũn của nữ nhân:" Bạch cô nương...Bạch cô nương..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT