Cánh cửa điện đóng lại, trong phòng một mảng lặng thinh, Vân Sinh tiến lên đỡ lấy Nhược Y thân mình mềm yếu đỡ xuống đất, không đành lòng nhìn Tuyết Lam.

Mấy người Giang Trừng dường như vẫn chưa tiêu hết những lời nói khi nãy của Nhược Y, vẫn còn ngốc lăng, Lam Cảnh Nghi chợt lên tiếng:" Kim Lăng....không không...Cái người Tuyết Quân kia tâm duyệt thái tử yêu giới..."

Tuyết Lam nhàn nhạt cười:" Vấn đề này sao. Có lẽ chỉ có Tuyết Quân mới biết rõ được tình cảm của hắn.", dứt lời liền cười một tiếng, tiếng cười vang vọng khắp đại điện mang theo bi thương và tiếc nuối:" Nhưng tất cả những sự kiện khác đều không sai một ly.", xong ánh mắt thâm tình nhìn về phía Bạch Liên Tâm:" Chỉ là, ngươi mãi mãi không bao giờ là người ấy nữa."

Ánh mắt Bạch Liên Tâm khẽ động, các khớp tay bị nắm đến trắng bệch, cổ họng nữ tử đau rát phát không ra một tiếng động, cuối cùng chỉ im lặng rũ mắt.

"Được rồi, các ngươi lui đi, ta muốn nghỉ ngơi.", giọng nói khàn khàn đâm vào trái tim Liên Tâm đau xót.

Kim Lăng bị Ôn Uyển nắm tay có chút đau, bước chân loạng choạng, khó khăn lắm mới theo kịp bước chân của y. Kim Lăng không khỏi cảm thấy ủy khuất, hắn giãy ra khỏi tay y, quát:" Ôn Uyển, ngươi phát điên cái gì?"

Ôn Uyển trầm mặc không nói, ánh mắt thâm trầm đáng sợ nhìn chằm chằm Kim Lang.

Không khí liền trở nên trầm mặc, vừa lúc Kim Lăng đã bị Ôn Uyển kéo đến phía hậu hoa viên, vắng vẻ và tĩnh mịch, chỉ có hai người bọn họ. Kim Lăng có chút chột dạ, cẩn thận thăm dò:" A Uyển.. ngươi...ngươi sao vậy?"

Ôn Uyển thân hình chợt lóe, ép Kim Lăng vào thân cây đại thụ ngay gần đó, mãnh liệt đặt lên môi hắn một nụ hôn. Chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng, liếm mút mật ngọt trong khoang miệng nhỏ nhắn. Môi lưỡi dây dưa, Kim Lăng phát ra vài tiếng rên rỉ nho nhỏ. Gương mặt bị hôn mà đỏ bừng, tưởng chừng như nghẹn lại, đôi tay vô lực đặt trên lồng ngực đối phương.

Ôn Uyển tận sức kéo dài nụ hôn, đến khi cả hai không còn dưỡng khí mới ngừng lại. Ôn trọn người đang thở dốc vào lòng, Ôn Uyển úp mặt vào hõm cổ Kim Lăng, bả vai rộng lớn có chút run rẩy, thanh âm khàn khàn:" A Lăng...A Lăng...ngươi chỉ có thể là của ta, không một ai được phép cướp ngươi đi."

Bàn tay giữa không trung của Kim Lăng khẽ khựng lại, Kim Lăng buồn cười, vỗ vỗ lưng người kia trấn an, nhỏ giọng ghé vào tai Ôn Uyển nói:" Được, ta là của ngươi, sẽ không bỏ đi đâu cả."

Cánh tay trên người vẫn siết chặt đau đớn nhưng Kim Lăng cũng không có ý định nhắc nhở, chỉ yên lặng để y ôm, phát tiết tất cả những bất an trong lòng. Bỗng trên vai có chút gì đó ẩm ướt. Kim Lăng giật mình....Ôn Uyển đây là đang khóc?

"Ta mặc kệ kiếp trước người ngươi yêu có là ai đi chăng nữa, kiếp này ngươi cũng chỉ có thể thuộc về một mình ta mà thôi. Cho dù ngươi không còn yêu ta nữa, ta cũng sẽ bắt ngươi, nhốt ngươi lại, không cho phép ngươi rời đi.", Ôn Uyển nghiêm túc nói, ánh mắt lộ rõ si mê và chiếM giữ.

Trong lòng Kim Lăng một mảng ấm áp, hắn vòng tay ôm y, dùng hành động để giảm bớt bất an trong lòng ái nhân. Thì ra hắn được yêu đến thế, thì ra hắn được y trân trọng như vậy.

Đột nhiên, cả thân hình Kim Lăng trấn động, đôi mắt bỗng tối sầm lại, thân hình chao đảo chực đổ, miễn cưỡng nhờ thân hình Ôn Uyển chống đỡ. Nhận thấy điều bất thường, Ôn Uyển nâng mặt, bắt gặp chính là cảnh Kim Lăng mặt trắng bệch không chút huyết sắc, tơ máu bên khóe miệng chói mắt nổi bật. Ôn Uyển trong lòng sợ hãi, ôm lấy người Kim Lăng:" A Lăng...ngươi..."

Kim Lăng cảm thấy cả người đau nhức, muốn an ủi người trước mặt nhưng chỉ có thể run rẩy nói:" Ta..."

Miệng vừa mở thì máu tươi liền trào ra nhuốm đỏ một mảng y phục, Ôn Uyển hai tay run rẩy ôm ái nhân vào lòng, nhanh chóng ôm người trở lại đại điện.

Ngược lại Kim Lăng thấy lồng ngực một trận đau xót, ý thức dần dần mơ hồ, cả người như có cả ngàn mũi đao đâm đến, đau thấu tâm căn. Ôn Uyển thật cẩn thận bao lấy người hắn, mỗi bước đi đều nhanh chóng hữu lực nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, chỉ sợ tổn thương người trong tay, nhìn Kim Lăng mất đi ý thức mà chân mày vẫn khó chịu nhăn lại, Ôn Uyển càng khẩn trương trong lòng, chỉ hận không thể thay hắn nhận hết đau đớn. Hiện tại là cổ trùng phát tác sao?

Đại điện một mảng hôn ám, Tuyết Lam ngồi trên đài cao, đôi mắt vô thần nhìn hoa văn chạm khắc trên xà nhà. Cấm chế của địa cung đã vô cubgf yếu ớt, Nhược Y chỉ cần dùng chút máu của Kim Lăng đã có thể nở được. Dạ Tân hẳn đã trở lại, một hồi phong ba chính là không thể tránh khỏi.

" Cạch...."

Tiếng cửa bị đẩy mạnh mang Tuyết Lam trở về thực tại, đôi mắt lạnh lẽo ngay lập tức tràn ngập sợ hãi nhìn Kim Lăng bất tỉnh trong lòng Ôn Uyển. Thân hình chợt lóe, chưa để Ôn Uyển kịp nói đã cướp lời:" Mau, mang nó vào phòng..."

Ôn Uyển đôi tay run rẩy ôm Kim Lăng, cắn chặt hàm răng đi theo Tuyết Lam về phía sau.

An bài cẩn thận Kim Lăng trên giường, Ôn Uyển lập tức bị Tuyết Lam đẩy ra, lòng khó chịu nhưng vẫn nhịn xuống nhìn nữ nhân kia bắt mạch cho Kim Lăng. Trái tim y như nghẹn lại, treo lên theo từng cái nhíu mày của nữ nhân. Thời gian một chén trà qua đi, Tuyết Lam ánh mắt phức tạp nhìn Ôn Uyển:" Nó trúng cổ?"

"Phải. Giang tông chủ nói trúng từ khi hắn còn nhỏ..."

Tuyết Lam hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt rung động kịch liệt, nhìn Kim Lăng nhíu mày khó chịu, đến hôn mê cũng không yên ổn, nói:" Ngươi báo cho Giang Trừng, Vân Sinh cùng Nhược Y đến, hiện tại đi ngay, ta phải giúp hắn kiềm chế cổ trùng trong người..."

Nhìn Ôn Uyển chần chừ không chịu đi, Tuyết Lam tức giận gằn ra từng chữ:" Ngươi nếu không nhanh, a Lăng hắn sẽ không trụ được lâu nữa đâu."

Ôn Uyển cả người chấn động, trái tim một mảng lạnh lẽo, ánh mắt hốt hoảng nhìn thân ảnh ái nhân:" Ngươi.... Chẳng phải Nhược Y nói cổ trùng trong người A Lăng..."

"Đủ rồi. Đã không còn thời gian để ngươi nói nhảm nữa đâu. Mau đi."

Ôn Uyển lảo đảo chạy nhanh ra ngoài, nhanh chóng đi tìm đám người Vân Sinh. Trong phòng, Tuyết Lam nhìn Kim Lăng nằm trên giường, vận khí triệu hồi một pháp trận, hoa văn đỏ chói vô cùng đáng sợ, phức tạp đến hoa mắt. Nàng đỡ Kim Lăng nằm vào giữa trận pháp, cắn răng rút ra một thanh chủy thủ, cắt vào da thịt bản thân. Máu tươi trong chốc lát chảy đầy mặt đất, cả căn phòng nồng đậm mùi máu tanh.

Đến khi Ôn Uyển chạy tới, Tuyết Lam đã chuẩn bị xong mọi thứ, nàng hướng mấy người bên kia nói:" Hiện tại ta sẽ giải cổ trùng trong người Kim Lăng. Vân Sinh, Nhược Y, Giang Trừng, ba người các ngươi trấn trận.", lại ngập ngừng quay sang Ôn Uyển đang bất an một bên, thở dài:" Ôn Uyển, ngươi lại đây, giúp ta đỡ hắn."

Mọi người nghe theo phân phó mà làm, Ngụy Vô Tiện không biết làm gì hơn chỉ đứng một bên lo lắng không thôi. Ôn Uyển bước lại gần, ôm lấy thân thể mềm yếu cả ái nhân, trong lòng đau xót, âm thanh Tuyết Lam truyền tới:" Quá trình lấy cổ ra đối với hắn sẽ vô cùng gian khổ, giữ chặt hắn, đừng để hắn tự làm thương chính mình."

Tuyết Lam ngồi xuống, cầm một tay của Kim Lăng, trước tiên xắn tiết y lên, sau đó truyền linh lực cho hắn, lấy ra một chủy thủ mỏng như cánh ve, hơ trên nến, tiếp theo lại gọn gàng cắt một đường qua cẳng tay Kim Lăng

Trên cánh tay tuyền đến cảm giác đau đớn lại khiến Kim Lăng đang hôn mê lập tức nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn không tỉnh lại, môi mím chặt, Ôn Uyển đau lòng ôn như vuốt ve mái tóc hắn, đôi mắt vẫn thủy chung nhìn dòng máu đỏ chói nơi cánh tay.

Tuyết Lam vươn tay kết ấn triệu một thanh đoản kiếm đến, kiếm nhỏ, mảnh chỉ bằng hai đầu ngón tay, thân kiếm làm bằng bạch ngọc thượng đẳng, tỏa ra linh khí nồng đậm. Bàn tay còn lại của Tuyết Lam vẫn đặt trên lồng ngực Kim Lăng, linh khí truyền vào ép cổ trùng di chuyển tới cánh tay, nữ nhân không chút do dự hạ tay, kiếm khí sắc bén đâm vào da thịt, máu tươi chảy ra, một luồng khí đen theo máu tuôn ra. Vân Sinh cả kinh, cùng Giang Trừng và Nhược Y vội phóng linh lực, trong khoảnh khắc kết giới được thiết lập, chấn động cả điện. Ôn Uyển gương mặt so với Kim Lăng cũng chẳng tốt hơn là bao, trắng xanh đầy sợ hãi.

"-- ư! A!!!"

Đau đớn đột nhiên đến quả thật giống như xuyên qua da thịt trực tiếp chạy thẳng lên đại não, Kim Lăng vừa rồi ý thức đã bắt đầu mơ hồ rồi lại vì cái này mà hoàn toản tỉnh lại. Tiếng kêu thê thảm chỉ một lần liền bị y mạnh mẽ nuốt trở vào cổ họng, chẳng qua là đau đớn vượt qua cực hạn nhưng vẫn liên tục xông tới, từng đợt từng đợt, giống như muốn phá hủy hết tất cả nhẫn nại cuối cùng của y.

Có lẽ bởi vì đau đớn kịch liệt kích thích tiềm năng của người, Kim Lăng lúc này khí lực lớn đến trước nay chưa từng có, cho dù Ôn Uyển đã hết sức ôm hắn thật chặt, nhưng bởi vì sợ siết quá chặt làm hắn bị thương, nhiều lần súyt nữa khiến hắn thoát khỏi.

Bên Giang Trừng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bên miệng đều vương một tia máu, luồng khí đen bí ẩn kia rồi lại quá hung hãn, cấm chế sắp không thể chống đỡ. Giang Trừng lảo đảo thân mình, không thể phủ nhận hắn là người có linh lực thấp nhất trong ba ngươi, đến khi sắp chống đỡ không nổi, trên lưng đột nhiên nhận được ấm áp, một luồng linh lực quen thuộc tràn vào. Giang Trừng quay đầu, bắt gặp ánh mắt ôn như của Lam Hi Thần, khẽ mỉm cười, trên tay càng tăng thêm lực đạo.

Ngụy Anh một bên nhíu mày nhìn đám khí, trong lòng chợt động, rút ra Trần Tình, triệu đến oán khí trấn áp luồng khí lạ tràn ra.

Trong lòng Ôn Uyển, Kim Lăng đau đớn chuyển mình. Ôn Uyển cả kinh ôm chặt lấy thân hình hắn, giọng nói run rẩy không ngừng lặp lại:" A Lăng...không sao, ta ở đây, A Lăng..."

Mãi đến khi đã thấm mệt, giãy giụa ít hơn, Ôn Uyển đang chuẩn bị đứng lên cầm mảnh vải mềm đặt vào miệng hắn, để tránh cho hắn không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, nhưng, không đợi y kịp hành động, chỉ thấy Kim Lăng bên kia đột nhiên quay đầu lại, sau đó cắn mạnh một cái lên vai trái Ôn Uyển. Y cắn răng cố chịu đựng cơn đau trên vai truyền tới, máu đỏ rỉ ra ngoài nhuốm lên y phục.

Đến khi khí đen bắt đầu tiêu tán, sắc trời cũng cũng đẵ là một màu đen vô tận, tất cả mọi người đã mệt đến mồ hôi chảy ròng ròng, khí lực như mất hết, mềm nhũn ngã xuống. Kim Lăng đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, gương mặt quá mức tái nhợt phủ lên một tầng mồ hôi. Tuyết Lam lúc này mới mở mắt, di chuyển cánh tay trên trán Kim Lăng, cất giọng nói:" Cổ trùng trong người A Lăng đã triệt để được giải, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ khôi phục. Nhưng cổ độc đã ở trong người hắn khá lâu, cộng thêm đọa khí cư ngụ, sức khỏe hắn sẽ kém hơn trước. Chung quy đều ổn rồi. Các ngươi không cần lo lắng nữa."

Nghe được những lời này, trái tim đang treo ngược của mọi người cũng dần hạ xuống. Ôn Uyển nhẹ nhõm thở một hơi, đôi mắt phiếm hồng run rẩy ôm ái nhân, mặc kệ vết thương đang chảy máu.

Một giọt lệ rơi xuống, lạnh lẽo trên gương mặt Kim Lăng. Một cảm giác đau đớn đâm thẳng vào tim, chua chát nhưng hắn vẫn không thể tỉnh lại, vô cùng mệt mỏi, lại như thả lỏng an tâm dựa vào vòng tay ấm áp.

Thật tốt, ngươi không có chuyện gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play