"Hắn..." Ánh mắt Vân Thiển ảm đạm, mở miệng nói: "Hắn giao ta cho ngươi, chắc là lo Hỏa Viêm Châu xảy ra vấn đề đúng không..."
Từ đầu đến cuối, Nhiễm Trầm đều không mở miệng hỏi Vân Thiển chân tướng, có lẽ hắn ta cũng không muốn biết giữa Vân Thiển và Dạ Quân Ly đã từng xảy ra chuyện gì.
Cái hắn ta để ý hơn chính là hiện tại và tương lai của Vân Thiển.
Lần này Dạ Quân Ly tình nguyện đồng ý để Vân Thiển về Minh Kính Các cùng hắn ta, đúng là khiến cho Nhiễm Trầm cảm thấy ngoài ý muốn.
Vài ngày trước đó còn thay đổi cách hành hạ Vân Thiển, nhưng hôm nay mặt lại biến sắc.
Nhưng mà trước khi đi thì Dạ Quân Ly đã đặc biệt dặn dò, rằng ban đêm lúc ngủ thì Vân Thiển phải bị nhốt một mình trong Tàng Trân Thất, nơi Nhiễm Trầm chứa thảo dược, ngay cả một cái giường cũng không muốn cho y.
Nhiễm Trầm lo lắng mệnh lệnh này của Dạ Quân Ly là để thăm dò mình, vậy nên từ trước đến nay Nhiễm Trầm đều tuân theo mệnh lệnh của hắn.
"Ngươi sợ tối sao?" Nhiễm Trầm ân cần hỏi, " Tàng Trân Thất không có đèn, vì có nhiều thảo dược quá, nên không thể thắp nến..."
Câu hỏi thăm đầy ấm áp khiến Vân Thiển rơi vào trầm tư.
Lúc Vân Thiển vừa ra đời, thì mẫu tôn (mẫu thân) của y liền mất, chính vì nguyên nhân này, nên phụ quân của y vẫn luôn coi y là thiên sát cô tinh (sao chổi), không giống người thường, từ nhỏ đến lớn luôn đối xử lạnh nhạt với y.
Vì không được sủng ái, nên trên dưới khắp thiên tộc không có ai muốn làm bạn với y.
Từ nhỏ y đã không dám ngủ một mình, thế nên y luôn bám lấy Dạ Quân Ly, y sợ tối ư?
Y sao lại sợ tối chứ? Với Vân Thiển nhát gan, thì cái gì cũng sợ...
Nhưng xưa đâu bằng nay được, mấy ngày mấy đêm bị xích nhốt ở Tỏa Hồn Cốc y cũng vượt qua được rồi, thì còn gì đáng sợ nữa đâu.
Nhưng có lẽ vì nhận được sự quan tâm của Nhiễm Trầm, trái tim y lập tức trở nên mềm yếu, cau mày nói: "Có thể cho ta cầm theo vỏ ốc này vào không? Ta nghe một chút thì sẽ không sợ nữa."
"Ừ, được..." Sau khi Nhiễm Trầm đồng ý, hắn đi đến bên một chiếc bàn tròn bằng gỗ trong phòng, mở ngăn kéo ngầm ra, lấy ra một cái chuông gió rất tinh xảo, cũng có màu biển y như chiếc phong cầm vừa này.
"Cái này cũng cho ngươi treo trong phòng tối đó, nếu sợ, thì cứ rung nó." Ánh mắt Nhiễm Trầm chậm rãi chuyển quanh khuôn mặt Vân Thiển, chờ y vui vẻ.
Quả nhiên, món đồ kỳ lạ này đã khơi dậy hứng thú của Vân Thiển, y cẩn thận cầm lấy chiếc chuông gió từ tay Nhiễm Trầm, ngập ngừng chạm nhẹ vào nó.
Một âm thanh vô cùng du dương uyển chuyển, âm thanh mà chuông gió phát ra còn thanh thúy dễ chịu hơn cả vỏ ốc vừa nãy, Vân Thiển không nhịn được lại rung nó một chút.
"Bảo bối của huynh đều thật thần kỳ, ta chưa từng thấy bao giờ cả!" Vân Thiển kinh ngạc cảm thán, dưới ánh nến, lông mi dài mảnh của y khẻ rủ, tạo thành một vệt bóng mờ trên gò má, khắp mặt đều tỏ ra thích thú.
"Cảm ơn huynh, vậy ta, đi ngủ nhé?" Từ khi bước chân vào Minh Kính Các, thì tính cách của Vân Thiển bỗng vui vẻ hơn vài phần, khác xa vẻ kiêu ngạo khi ở Tỏa Hồn Cốc và sự hèn mọn lúc ở Dạ Thương Cung lúc trước.
Có lẽ là do y nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi sự tra tấn và hành hạ của Dạ Quân Ly trong mấy ngày này, nên y đã vô thức buông lỏng cảnh giác.
Nhiễm Trầm đưa y vào Tàng Trân Thất, tuân theo mệnh lệnh của Dạ Quân Ly mà bày kết giới, tăng số lượng xiềng xích trên chân Vân Thiển, như thể dù có cánh cũng khó mà thoát.
Tiếp đó hắn ta quay trở lại gian chính đóng cửa sổ lại, nhìn về mây đen ngợp trời nơi xa, thu lại tất cả dịu dàng, ánh mắt hắn ta trở nên đáng sợ.
"Ngươi hãy tiếp tục chịu đựng... Tất cả những gì hắn ta từng làm với ngươi, ta sẽ ghi nhớ thật kỹ! Rồi sẽ trả lại hắn không thiếu thứ gì!"
Mây đen trên trời cuồn cuộn ngày càng dày đặc, tia sét rạch ngang bầu trời, chiếu rọi Lục Thần Điện, tiếng sấm vang dội vang trên đỉnh đầu, tựa như ám chỉ rằng tất cả mọi chuyện sẽ không trôi qua một cách yên bình.
Edit: Beden0302
Đêm khuya, hồ yêu Khuynh Nhan đến tìm Dạ Quân Ly, cậu là người bạn duy nhất mà Dạ Quân Ly quen biết sau khi hắn đọa ma, cậu cũng đã giúp đỡ hắn không ít khi hắn lên nắm quyền, vì vậy nên Dạ Quân Ly cũng nể mặt cậu rất nhiều.
"Tìm ta muộn như vậy, có việc gấp gì sao?" Cho dù là nể mặt cậu đi chăng nữa, thì giọng điệu của Dạ Quân Ly vẫn lạnh lùng như cũ, dường như muốn ngăn người khác cách xa ngàn dặm vậy.
Khuynh Nhan như có như không cười một tiếng, trọng giọng nói quyến rũ hiện lên chút lười biếng: "Ái chà ái chà ái chà? Hiện tại không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi hay sao?"
Cậu vừa nói vừa nghiêng người về phía trước, vươn tay muốn quấn lấy tóc đen của Dạ Quân Ly, nhưng Dạ Quân Ly lại mạnh tay hất ra, nghiêm giọng nói: "Ngươi biết là ta không thích ai chạm vào mình mà! Ngươi muốn nói gì thì nói nhanh đi!"
Khuynh Nhan bị cự tuyệt thì ấm ức bĩu môi, giả vờ oán trách: "Ngươi nhẫn tâm thật đấy! Thật không biết người tình nhỏ của ngươi này trước chịu đựng ngươi kiểu gì nữa! Ta còn tưởng y quay lại thì ngươi sẽ thay đổi chút ít chứ, Thánh Quân?"
Khuynh Nhan ranh mãnh nhìn Dạ Quân Ly chằm chằm, trong đôi mắt mang ý cười ẩn chứa một tia chờ mong đầy thâm ý.
Chuyện của Dạ Quân Ly và Vân Thiển, Khuynh Nhan đã biết rõ, nên cậu không thể nào tưởng tượng được, người như thế nào mới có thể khiến người không gần gũi người khác như Dạ Quân Ly yêu sâu đậm như vậy?
Thế nên, chuyện đầu tiên cậu làm sau khi xuất quan chính là vội vội vàng vàng chạy đến đây lúc đêm hôm thế này, muốn gặp người nọ một lần.
"Ngươi đến muộn thế này, không phải chỉ để nhắc ta lãnh khốc vô tình đấy chứ?" Giọng Dạ Quân Ly trầm thấp, xen lẫn không kiên nhẫn.
"Đưa ta đi gặp y đi!" Khuynh Nhan cuối cùng cũng đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích của mình.
"Bây giờ?" Biểu cảm của Dạ Quân Ly vẫn lạnh nhạt từ đầu đến cuối, nhưng lại luôn khiến người ta cảm thấy căn phòng tối tăm này tràn ngập sự cảm giác áp bức trong thầm lặng.
Khiến Khuynh Nhan buông tay bỏ cuộc: "Ngươi không muốn thì ta tạm thời không muốn nhìn nữa, ta chỉ nhàn nhã đến đây đi dạo thôi, thuận tiện xem ngươi sống thế nào!" Cậu tinh nghịch nháy mắt với Dạ Quân Ly, tiếp tục nói, "Thế nào? Có phải rất cảm động không hả? Việc đầu tiên ta làm sau khi xuất quan là chạy thẳng đến chỗ ngươi đó!"
"Không có việc gì quan trọng thì ngươi có thể đi rồi!" Dạ Quân Ly không hề khách khí hạ lệnh tiễn khách.
"Đừng mà! Chí ít thì ngươi cũng phải nói cho ta biết ngươi đối xử với tiểu tình nhân của ngươi thế nào đã chứ? Bây giờ y ở đâu?" Từ trước đến nay Khuynh Nhan luôn để ý đến những việc có liên quan đến Dạ Quân Ly, nếu Dạ Quân Ly không chia sẻ gì với cậu, thì đêm nay đừng hòng cậu rời khỏi đây.
Cuối cùng thì Dạ Quân Ly vẫn là chọn trả lời cậu: "Y ở Minh Kính Các."
So với sự thờ ơ lạnh nhạt của Dạ Quân Ly, Khuynh Nhân lại tỏ ra kinh rất ngạc, cậu ngạc nhiên mở to mắt, bước đến gần Dạ Quân Ly hơn, cậu cho rằng tai mình có vấn đề rồi đó.
Cậu xác nhận lại một lần nữa: "Ở chỗ của Nhiễm Trầm á? Ngươi có nhầm không vậy? Mắt ngươi có vấn đề gì không thế, Nhiễm Trầm lớn lên đẹp như vậy, ai mà không mù thì cũng nhận ra điều đó chứ, vậy mà ngươi, vậy mà ngươi không lo lắng tiểu tình nhân kia của ngươi bỏ chạy cùng Nhiễm Trầm hay sao?"
Từ trước đến nay Dạ Quân Ly chưa bao giờ lo lắng về vấn đề này, trong lòng hắn, trái tim người đó lạnh lùng tựa đá, trên người Nhiễm Trầm lại không có gì để y có thể lợi dụng, như thế thì sao y coi trọng Nhiễm Trầm cho được?
"Sao ngươi còn căng thẳng hơn cả ta?" Dạ Quân Ly có chút hứng thú nhìn Khuynh Nhan chăm chú, trên mặt cuối cùng cũng hiện lên nét cười.
"Ta á! Ta đây không phải lo lắng thay ngươi à! Đúng là đồ lòng lang dạ thú!" Khuynh Nhan tức tối ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh!
Dạ Quân Ly thu lại ý cười, khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, giải thích: "Trong Tàng Trân Thất của Minh Kính Các có một viên đá Mặc Diệu, có thể hấp thu thần lực mà Hỏa Viêm Châu tỏa ra, nếu y cương quyết không chịu đưa Hỏa Viêm Châu cho ta, thì ta vân có thể dùng đá Mặc Diệu kéo dài chút thời gian..."
Nói cho cùng, thì ra mục đích cho tất cả những hành động này vẫn là vì Hỏa Viêm Châu.
Dạ Quân Ly nói lời này nhẹ nhàng, dễ dàng đến thế, nhưng Khuynh Nhan hiểu rõ, đá Mặc Diệu kia gây tổn hại cực lớn cho cơ thể, nếu như không kịp thời hồi phục thần lực trong cơ thể, thì hậu quả khó mà lường được.
"Ta biết ngươi lo lắng điều gì? Yên tâm, chỉ cần y không giở trò gì, các ngươi cũng hiểu rõ y thuật của Nhiễm Trầm rồi đấy, y sẽ không dễ chết thế đâu!"
Đây cũng là lý do tại sao hắn muốn Nhiễm Trầm phải thời thời khắc khắc ở bên Vân Thiển.
"Ngươi nhất quyết nhẫn tâm như thế?" Khuynh Nhan tràn đầy nghi ngờ nhìn Dạ Quân Ly chằm chằm, không thể tin hắn có thể đối xử như vậy với người mà hắn từng đặt nơi đầu tim cẩn thận nâng niu.
Dường như chỉ một câu như vậy cũng khiến Dạ Quân Ly cau mày, hắn thô bạo lướt qua người Khuynh Nhan, không lên tiếng nữa.
Khuynh Nhan cũng không phải là người có mắt như không, cậu hiểu rõ, những việc mà Vân Thiển từng làm với Dạ Quân Ly, đã khiến Dạ Quân Ly phải trải qua những cực khổ mà người thường không thể tượng tượng được.
"Ta đi Minh Kính Các nhìn xem? Có khi Nhiễm Trầm vẫn chưa ngủ nữa đó!" Khuynh Nhan thay đổi chủ đề, chờ Dạ Quân Ly đồng ý.
Mặc dù cậu khá thân với Dạ Quân Ly, nhưng cậu cũng đã được chứng kiến thủ đoạn của Dạ Quân Ly rồi, dù gan cậu có lớn bằng trời, thì Khuynh Nhan cũng không dám tự tung tự tác.
"Ân." Dạ Quân Ly lạnh lùng đáp ứng, chấp thuận yêu cầu của Khuynh Nhan.
Nhận được sự cho phép của Dạ Quân Ly, Khuynh Nhan cắm đầu chạy thẳng đến Minh Kính Các.
Nước văng thật cao trên mái ngói lưu ly, phía dưới màn mưa cảnh vật đều mơ hồ.
Quả nhiên ánh nến trong Minh Kính các vẫn sáng, từ xa Khuynh Nhan đã mơ hồ nhìn thấy bóng hình dong dỏng cao của Nhiễm Trầm qua cửa sổ.
Càng đến gần Minh Kính Các, bước chân Khuynh Nhan càng chậm hơn, đã rất lâu rồi cậu không gặp Nhiễm Trầm, từ trước lúc bế quan đến giờ, tính đi tính lại cũng được hơn một tháng.
Không biết Nhiễm Trầm có muốn gặp mình không nhỉ?
Đang suy nghĩ lan man, bất tri bất giác cậu đã đi đến trước cửa phòng rồi.
Cậu thở hắt một hơi, từ từ chuyển tầm mắt, do dự không dám mở gõ cửa.
Do Nhiễm Trầm nhạy bén phát hiện ra yêu khí bên ngoài căn phòng, nên hắn ta đột ngột mở cửa, tư thế phòng thủ: "Là ai?"
Nhìn thấy người đến là Khuynh Nhan, Nhiễm Trầm mới thôi cau mày, khóe miệng câu lên nở một nụ cười thoải mái: "Là ngươi à, Khuynh Nhan! Bên ngoài lạnh, vào trong đi..."
Có lẽ chính sự dịu dàng và ân cần này đã luôn khiến Khuynh Nhan tâm tư rối bời trong vô thức, yên lặng không biết phải làm sao.
"Muộn thế này rồi mà ngươi vẫn chưa nghỉ ngơi sao?" Để tránh cho bản thân khó xử, Khuynh Nhan cố gắng gợi chuyện.
"Ừ, đang đọc sách y." Nhiễm Trầm chỉ chỉ chồng sách y trên bàn, trong đôi mắt màu xanh ngọc đều là sự tập trung.
Hắn ta không muốn lãng phí một giây một phút nào, đối với hắn ta mà nói, trước mắt không có điều gì quan trọng hơn mạng sống của Vân Thiển cả.
Khuynh Nhan quay đầu nhìn về phía thư phòng, giả vờ vô tình mà hỏi: "Nghe nói Dạ Quân Ly nhốt tiểu tình nhân của hắn ở chỗ của ngươi hả? Chắc là ở trong kia đi?"
Chỉ thấy Nhiễm Trầm sửng sốt, đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau lại, ngữ khí không còn dịu dàng như trước: "Thánh Quân bảo ngươi làm gì?"
Khuynh Nhan thấy sắc mặt hắn ta không tốt, vội vàng xua tay giải thích: "Không có gì, không có gì, là tự ta tò mò nên muốn đến xem y thế nào thôi, Dạ Quân Ly không muốn làm gì hết..."
Gió đêm lạnh buốt gào thét bên ngoài cửa sổ, thôi tung phần tóc ngắn trước chán Nhiễm Trầm, Khuynh Nhan tưởng mình đã nhìn thấy ảo giác, vì cậu chưa từng thấy ánh mắt lãnh đạm như thế sau lớp tóc ngắn đó, lạ lẫm vô cùng.
"Y ngủ rồi." Mặc dù giọng của Nhiễm Trầm đã ôn nhu dịu dàng như cũ, nhưng vẫn khiến Khuynh Nhan bối rối, không biết tiếp theo nên nói cái gì.
Chốc lát, Nhiễm Trầm cười nhẹ một hơi, chăm chú nhìn bộ dạng bất an của Khuynh Nhan, trên mặt tràn đầy ủy khuất nói: "Thì ra là vì người khác mà đến, ta còn tưởng ngươi đặc biệt đến thăm ta chứ, xem ra là ta tự mình đa tình..."
Thấy hắn chủ động trêu đùa, bầu không khí cũng hòa hoãn lại, thì Khuynh Nhan mới lấy hết can đảm nói: "Thật ra, chính là đến thăm ngươi đó, ta còn đặc biệt mang đồ cho ngươi này."
Nói xong, cậu mở lòng bàn tay giơ lên một viên bảo thạch hình giọt nước, khoe khoang: "Cái này là ta tìm thấy ở Bắc Hải đấy, gọi là Thủy Vụ Thạch, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thích."