"Thánh quân, đã tìm thấy người nọ, hiện đang giam giữ ở Toả Hồn Cốc, chờ Thánh quân xử lý!"

Người đang khẩn trương bẩm báo trước mặt là ám ảnh Kiến Tà của Lục Thần Điện, tuy đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng gã vẫn thấp thỏm không yên.

"Dễ dàng sa lưới như thế sao? Có phải lại giở thủ đoạn quỷ kế gì?"

Nam nhân chậm rãi bước ra từ bóng đêm, ngữ khí hắn bình thản, rõ ràng không phải chất vấn, nhưng lại khiến Kiến Tà sợ hãi đến quên cả giải trình.

"..."

Kiến Tà tiếp tục quỳ, không có lệnh của Dạ Quân Ly, ngay cả đầu gã cũng không dám ngẩng lên.

"Ta đi gặp y!"

Dạ Quân Ly thu hồi độ cong khó phát hiện nơi khoé miệng, vội vã đi thẳng về phía trước.

Hắn không rõ bản thân vui hay buồn khi nghe được báo cáo của Kiến Tà.

Dưới chân hắn đạp gió, nhẹ nhàng lướt như bay, đi xuyên qua Thực Cốt Trì sâu không thấy đáy.

Thực Cốt Trì quanh năm sương mù phủ kín, nước sôi cuồn cuộn, nếu sơ ý ngã xuống dưới lập tức tan xương nát thịt, hài cốt không còn.

Vì vậy, nếu không có sự cho phép của Dạ Quân Ly, thì 'người nọ' - Vân Thiển trong lời nói của Kiến Tà sẽ không cách nào tự mình thoát khỏi nơi này.

Khi Dạ Quân Ly dừng trước Toả Hồn Cốc, sương mù đen kịt từ bốn phương tám hướng xuất hiện, tụ lại vờn quanh người Vân Thiển.

Vân Thiển thậm chí không cần ngẩng đầu vẫn biết được hắn đã đến đây.

"Một vạn năm không gặp, ngươi lại lấy thái độ như vậy mà đối xử với tình cũ của ngươi sao?"

Dạ Quân Ly đứng nơi đó, cao ngạo lạnh lùng, trong đôi mắt quen thuộc kia xuất hiện nhiều thứ cảm xúc phức tạp.

Vân Thiển cúi đầu, mái tóc của y rối tung, trên mặt không hề có huyết sắc, cả người bị xiềng xích buộc chặt, nhìn kỹ còn có vết hằn nhàn nhạt, nhưng Dạ Quân Ly lại làm như không thấy.

Thái độ khinh thường như vậy càng chọc giận Dạ Quân Ly, hắn từng bước tiến sát gần Vân Thiển, dùng sức nắm chặt cằm của y nâng lên, ép Vân Thiển phải nhìn thẳng vào hắn.

"Sao thế? Câm hay điếc? Thấy ta chưa chết nên rất kinh ngạc, rất thất vọng?"

Dạ Quân Ly nghiến răng, hung tợn gằn từng chữ vào tai Vân Thiển.

"Muốn chém muốn giết muốn hành hình thế nào tuỳ ngươi, không cần lãng phí thời gian với ta, ta sẽ không trả Hoả Viêm Châu cho ngươi!"

Ánh mắt Vân Thiển đờ đẫn, như mất hồn mà nhìn vào một nơi nào đó.

Tiếng nói khàn khàn bị gió thổi cuốn vào bóng đêm đen kịt, không hề có chút sức lực.

Dạ Quân Ly sớm đã đoán trước, không hề tỏ vẻ ngoài ý muốn, hắn vuốt ve sườn mặt của Vân Thiển.

"Giết ngươi? Há chẳng phải dễ dàng cho ngươi quá sao?"

"E là ngươi đã quên, là ai khiến ta rơi vào ác ngục! Chịu vạn năm trừng phạt tra tấn không ngừng nghỉ! Sống không bằng chết!"

Mỗi câu mỗi chữ để lộ ra hận ý sâu đậm, sự phẫn nộ trào ra từ đáy mắt Dạ Quân Ly, ngón tay hắn tăng lực đạo bóp chặt hai má Vân Thiển, lúc buông ra lưu lại hai vết hằn ngón tay nhàn nhạt, ánh mắt hắn như hận không thể nghiền nát Vân Thiển thành tro.

Vạn năm trước, Vân Thiển thừa lúc Dạ Quân Ly hôn mê, liền cưỡng chế cướp đi Hoả Viêm Châu trong cơ thể hắn, khiến Dạ Quân Ly từ một thánh thần cao cao tại thượng rơi vào ác ngục chỉ trong một đêm.

Sống lại trở thành loài giun dế thấp kém nhất của Ma giới.

Có điều, hiện tại hắn cũng nên cảm tạ Vân Thiển, nếu không phải vì hắn hận y thấu xương, Dạ Quân Ly sẽ không có cách nào chống đỡ, từ một thứ thấp kém nhất từng bước leo lên vị trí chí tôn quyền uy của Ma giới.

Trở thành Thánh quân một tay che trời, vạn người kính ngưỡng.

Nhưng cho dù Dạ Quân Ly có cường bạo thế nào, Vân Thiển cũng không cảm thấy sợ hãi, y cười khinh miệt: "A, vậy thì sao?"

"Thì sao hả? Ta sẽ tự mình gánh lấy thống khổ, đem toàn bộ trả lại cho ngươi."

Thanh âm trầm thấp thả nhẹ, nhưng so với những tiếng thét của tù nhân trong Toả Hồn Điện còn chói tai hơn.

Trong phút chốc, xiềng xích quấn quanh thân Vân Thiển thêm siết chặt, y muốn giãy ra, ngược lại khiến chúng càng siết mạnh, gần như không thể hô hấp.

Nhưng vẻ mặt y vẫn không hề mảy may muốn cầu xin tha thứ, tựa hồ không hề kinh sợ trước hình phạt này, chỉ là sắc mặt y có chút trắng bệch, vì quá chật vật mà khoé miệng cong lên vô lực.

Y cười, nụ cười như một loại châm chọc.

Dạ Quân Ly đứng đó, ngay cả con ngươi cũng không hề chuyển động, nét mặt hắn lạnh lùng nhìn Vân Thiển, đây là người trước đây hắn từng sủng ái mà đặt ở đầu quả tim, hiện tại một chút tình cảm cũng không còn.

Bởi vì, một chút trừng phạt nhỏ nhặt đó không bằng một phần vạn những gì hắn đã phải chịu.

"Nếu ngươi giao Hoả Viêm Châu ra đây, ta sẽ suy xét cho ngươi được chết thoải mái một chút."

Dạ Quân Ly đứng khuất sau tấm chắn, tuy gần trong gang tấc, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác lời nói của hắn như cách cả sơn hải.

Vân Thiển không muốn chết, y không thể chết được, ít nhất là lúc này, lợi thế duy nhất của y là Hoả Viêm Châu, y nhất định phải sống sót.

"Đừng uổng phí sức lực."

Vừa dứt lời, xiềng xích trên người y bắt đầu thiêu đốt, hoả quang phát ra loá mắt, làn da Vân Thiển chậm rãi bị lửa ăn mòn, bắt đầu hư nát, nhưng chớp mắt lại khôi phục bình thường, cứ thế tiếp tục vòng lặp, bị ăn mòn rồi lành lại, thống khổ chỉ có tăng mà không giảm.

Nhưng bất luận là cực hình gì, cũng đều không so được với nỗi bi thương trong lòng Vân Thiển, y đờ đẫn nhìn theo đôi tay đang chỉ thị mệnh lệnh kia, đập vào mắt vẫn là sự hung ác nguội lạnh.

Quyết tiệt, không một tia thương xót.

Đau thương tràn ngập trong đôi mắt Vân Thiển, y không nhìn cặp mắt xa lạ kia nữa, câu trả lời vẫn không thay đổi: "Ta sẽ không... đưa cho ngươi..."

Bởi vì đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, câu trả lời của y rõ ràng rất suy yếu, nhưng nội tâm vẫn vô cùng kiên định.

"Sao trước đây ta chưa từng phát hiện ngươi mạnh mẽ như thế nhỉ, được thôi, ta có thời gian, có thể chậm rãi chơi đùa cùng ngươi!"

Dạ Quân Ly búng nhẹ ngón tay, trước mắt liền xuất hiện một kết giới màu lam, gắt gao khoá chặt Vân Thiển ở bên trong, hô hấp của y càng gian nan dồn dập.

Cả người y rất đau, cổ họng như bị ngọn lửa nóng rực thiêu cháy, thậm chí khi nói cũng vô cùng đau đớn, không thể mở miệng phát ra bất kì âm thanh gì.

Kết giới màu lam nhanh chóng biến thành đỏ rực, hai tai Vân Thiển kêu ong ong, màng nhĩ bị chấn động gần như thủng nát.

Y không thở được, trong tai liên tục kêu ù ù, khớp hàm cắn chặt, nhưng không hề có một chút nhượng bộ nào, chấp nhận cam chịu sự tra tấn không thuộc về bản thân y.


"Ngươi sẽ không thực hiện được."

Dạ Quân Ly nhìn khẩu hình của y đoán được ý tứ này, hắn lại phất tay, thu hồi kết giới, Vân Thiển mới gấp gáp hít thở từng ngụm lớn.

"Ta nhớ rõ lúc trước ngươi rất sợ đau? Cảm thấy mùi vị này thế nào?"

Dạ Quân Ly thản nhiên nhìn Vân Thiển, chờ mong lời cầu xin tha thứ của y.

Nhưng Vân Thiển vẫn không có động tĩnh, ánh mắt y cứng cỏi xa cách mà nhìn Dạ Quân Ly, nhếch miệng cười: "Đột nhiên phát hiện, đau thì có gì phải sợ? Chết mới đáng sợ! Nhưng... ta biết, ngươi sẽ không giết ta!"

Hiện tại, Dạ Quân Ly đã mất đi Hoả Viêm Châu, sau vạn năm, hắn sẽ lại rơi vào ác ngục, trải qua đày đoạ một lần nữa, sau đó sẽ tiến nhập phàm trần, trở thành phàm nhân, trải qua luân hồi thống khổ.

Nhưng nếu hắn hạ sát thủ với Vân Thiển, cưỡng chế đoạt lấy Hoả Viêm Châu, Dạ Quân Ly sẽ lập tức hồn phi phách tán, không được luân hồi, Hoả Viêm Châu phải do Vân Thiển tự nguyện giao ra.

Rõ ràng, Dạ Quân Ly chắc chắn sẽ không lựa chọn cách sau.

Vân Thiển tỏ vẻ đắc ý, y chịu đau đớn mà bật cười hả hê, dường như đang cố ý ra sức chọc giận Dạ Quân Ly.

Hắn vậy mà thực hiện được.

Năm ngón tay Dạ Quân Ly dùng sức kéo mạnh vạt áo của Vân Thiển, đầu ngón tay hắn lạnh thấu xương, nương theo ánh trăng, có thể thấy đôi mắt kia đang toả ra mùi máu tanh.

"Được, ta muốn nhìn xem, ngươi có thể kiên trì đến khi nào?"

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng dội xuống như đang tuyên cáo một kết cục vô cùng bi thảm cho Vân Thiển.

Dạ Quân Ly thiết lập hình phạt xong, sau đó quyết tiệt nghênh ngang mà rời đi.

Trong Toả Hồn Cốc, ngoài tiếng kêu gào thảm thiết của những ma quỷ tù nô ra, còn có tiếng rên rỉ cố kìm nén của Vân Thiển.

Trái tim y vô cùng khổ sở, lúc mới bắt đầu còn muốn kìm nén, nhưng nước mắt cứ không ngừng lã chã lăn xuống, cuối cùng không thể gắng gượng nổi mà nức nở thành tiếng.

Nhưng gian khổ vẫn không vì y khổ tâm mà sinh ra chút thương hại, sự đau đớn khi bị giam cầm càng được cảm thụ sâu sắc, lại lần nữa mạnh bạo kéo Vân Thiển từ trong hoảng loạn trở về.

Màn trả thù chỉ mới vừa bắt đầu, nhưng Vân Thiển lại có chút không chịu nổi, y càng giãy dụa tìm sự giải thoát, xiềng xích trên người y lại càng siết chặt, thiêu đốt làn da non mịn của y đến huyết nhục mơ hồ.

............

Dạ Quân Ly triệu Kiến Tà tới, lộ ra vẻ mặt không vui: "Các ngươi tìm thấy hắn ở đâu?"

Vân Thiển của hiện tại, Dạ Quân Ly đã không thể nhìn thấu được quỷ kế của y nữa.

Kiến Tà chi tiết bẩm báo: "Hồi Thánh quân, ngay tại vùng phụ cận của ác ngục."

Câu trả lời này vốn khiến cho Dạ Quân Ly lâm vào trầm tư, nhưng khi hắn nghe tới nửa câu sau thì không khỏi tức giận.

"Lúc ấy đi theo hắn còn có Nguyệt thần Ẩn Khiên Nguyệt, nhưng lại để nàng ta chạy mất!"

Vừa nghe đến cái tên "Ẩn Khiên Nguyệt", ánh mắt Dạ Quân Ly híp lại đầy nguy hiểm.

Nguyệt thần Ẩn Khiên Nguyệt vốn được định hôn ước từ nhỏ với Vân Thiển, nhưng sau này Vân Thiển nhất mực không chịu nên cuối cùng cũng thôi.

Thì ra, bọn họ vẫn ở bên nhau! Dạ Quân Ly tự mình suy đoán.

Kiến Tà vô ý liếc nhìn vẻ mặt của Dạ Quân Ly, gã liền có thể đoán được người trong Toả Hồn Cốc kia sẽ chẳng được sống thoải mái.

..............

Vân Thiển chịu đựng sự tra tấn của khổ hình, ước chừng trải qua bảy ngày bảy đêm, tận cho đến khi Dạ Quân Ly xuất hiện lần thứ hai mới tạm thời kết thúc. Truyện BJYX

Vân Thiển được giải thoát khỏi xiềng xích, y tựa vào góc tường lạnh như băng mà ra sức hô hấp.

"Nghĩ thông suốt rồi sao? Có muốn giao Hoả Viêm Châu ra đây không?"

Dạ Quân Ly nhìn Vân Thiển từ trên cao xuống, những vết thương hư thối trên người y đã sớm lành lại, không mảy may chút tổn thương nào, hệt như chưa từng có trận hành hình tra khảo nào diễn ra ở đây cả.

"Ngươi, nghĩ cũng đừng nghĩ." Vân Thiển điều chỉnh hô hấp, con ngươi đen như mực, khoé miệng nhếch lên, hoà cùng với nỗi căng thẳng chợt loé trên gương mặt y.

Tuy làn da đã khôi phục nguyên dạng, nhưng đau đớn trên người vẫn chưa hề tiêu tán, y có lúc thất thần, nhưng lại cố nén không chịu thoả hiệp trước mặt Dạ Quân Ly, không hề có ý định nhận thua.

Dạ Quân Ly nghiêng người nhìn y, khoé miệng hắn hơi cong lên, toát ra sự lạnh lẽo khó tả.

"Vân Thiển, ta nói cho ngươi biết, sự nhẫn nại của ta có giới hạn, nếu ngươi không giao nó ra đây, thì đừng trách ta không niệm tình cũ."

Vân Thiển vẫn không chịu yếu thế, trong mắt y chưa từng xuất hiện sự sợ hãi, ánh lửa rực sáng trong Toả Hồn Cốc ánh lên trong đôi mắt cố chấp của y, đối diện với Dạ Quân Ly: "Ta không cần ngươi niệm tình cũ! Ngươi cho rằng chỉ bằng chút hình phạt là có thể hù doạ ta? Khiến ngươi thất vọng rồi..."

"Không ngờ hiện tại ngươi lại có bản lĩnh như vậy." Dạ Quân Ly nhìn Vân Thiển thêm vài phần hứng thú, ánh mắt hắn lạnh buốt thấu xương, ngón tay chậm rãi vuốt ve sườn mặt y, thong thả cảm thụ thân thể ấm áp của y.

Giây tiếp theo, hắn bất ngờ nâng tay vung ra roi Cốt Linh, trực tiếp quất thẳng vào ngực Vân Thiển.

Miệng vết thương bị roi Cốt Linh quất trúng không ngừng chảy máu, lưu lại vết roi vĩnh viễn không bao giờ tan.

Một roi này quất xuống, cơ hồ sắp đánh tan nửa cái mạng của Vân Thiển, linh lực của y vốn yếu ớt, xương cốt cũng không tốt, nếu như không phải còn có Hoả Viêm Châu trong cơ thể chống đỡ, chỉ sợ tính mạng của y khó bảo toàn.

Y đau đến run rẩy, đầu óc bắt đầu mê man, muốn há miệng thở dốc nhưng lại không có sức, mỗi lần hít thở ngực đều đau đớn khó nhịn.

Y gắt gao bám sát vào vách tường, hi vọng tìm được chút độ ấm để giảm bớt đau đớn trên thân thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play