Trời đã sáng, mộng nên tỉnh.
Dạ Quân Ly tỉnh lại trong Dạ Thương Cung, không gian quanh hắn vẫn lạnh lẽo, vắng lặng như cũ. Không còn tiếng cười nói, không còn tiếng khóc thút thít của Vân Thiển, chỉ có sự im lặng và nỗi trống vắng cô quạnh, chúng như thấm vào từng ngóc ngách của căn phòng.
Đôi mắt Dạ Quân Ly ướt đẫm nước mắt. 
Yêu nhau lâu như vậy, hắn luôn đặt Vân Thiển vào trái tim mình, đối với hắn, Vân Thiển là báu vật quý giá nhất. Hắn từng nghĩ những lời ngọt ngào đó, những lời yêu thương chân thành mà Vân Thiển dành cho mình là tuyệt đối, là vô tư, chẳng chút tính toán. Còn nhớ lúc đó, Vân Thiển từng nói: “Quân Ly ca ca, những thứ này chỉ cho ngươi thôi, người khác muốn, ta đều sẽ không cho!”
 sự ngây thơ, thuần khiết ấy… đến mức ngay cả một con kiến cũng không nỡ giẫm chết, vậy mà Dạ Quân Ly lại bị sự thù hận che mắt, cứ mãi tin vào những lời nói dối không có căn cứ ấy.
Rõ ràng, Vân Thiển là người lương thiện đến vậy.   Y đã yêu mình bằng tất cả sự chân thành, không một chút giả dối, dùng tình cảm thuần túy nhất để yêu thương hắn.
Vậy mà mình lại có thể ra tay tàn nhẫn...

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play