Tại khu rừng trúc bên ngoài Lục Thần Điện.

Nơi đây cỏ dại khô héo chất đầy như rạ, xác cây khô gầy trải rộng khắp nơi, tô điểm cho không trung càng thêm u ám đen tối.

Nhiễm Trầm vốn một vẻ ôn nhu nho nhã, giờ đây trong thoáng chốc đã trở nên âm lãnh, hắn vung tay một cái, trước mắt liền xuất hiện một tấm kính to lớn trong suốt.

Trong kính phản chiếu ra khuôn mặt quỷ vô cùng đáng sợ, nó gầy như bộ xương khô, âm thanh phát ra cổ quái khiến ai nấy phải sởn tóc gáy.

"Ma Thần có gì phân phó?"

Nhiễm Trầm nhíu chặt mày, ngữ điệu hắn lạnh giá khiến người ta sợ hãi: "Ta muốn Dạ Quân Ly chết! Ta muốn hắn chết!"

Hắn cơ hồ muốn hung hăng đem hết toàn bộ sức lực cùng oán niệm sâu đậm mà gằn ra cái tên Dạ Quân Ly, thần trí không ngừng nhớ tới dáng vẻ yếu ớt của Vân Thiển khiến người ta không khỏi đau lòng, càng khiến hắn oán hận tận xương tuỷ.

Quỷ gương kia đáp: "Ma Thần, hiện giờ ma lực của Dạ Quân Ly quá cường đại, chúng ta chưa thể đấu lại hắn... Ngài đã chuẩn bị lâu như vậy, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ..."

Lời nói của quỷ gương không có chút nào e dè cùng nóng vội.

"Nhưng ta thật không ngờ! Ta cực khổ sắp đặt mọi thứ, lại khiến y phải trả giá..." Nói đến Vân Thiển, Nhiễm Trầm thống khổ ôm mặt, thanh âm hắn run rẩy, tựa như sắp chìm xuống vực sâu của sự đau khổ.

"Ma thần, y là ai? Ngài cần thuộc hạ làm gì?" Quỷ gương thấy chủ nhân đau thương thì không khỏi nghi hoặc.

Nhiễm Trầm lấy lại bình tĩnh, hắn thu hồi cảm xúc, ánh mắt sâu xa tựa như đầm lầy tối tăm khó lường.

"Y là người mà ta muốn bảo hộ. Truyền lệnh của ta, nhất định phải tìm được linh dược Hộ Tâm Đan, vả lại, tạm thời không cần tiếp tục gây động tĩnh ở Lục Thần Điện."

"Thuộc hạ đã rõ!"

Nhiễm Trầm vung tay, quỷ gương lập tức biến mất.

Hắn lại khôi phục tư thái ôn nhu dịu dàng như trước, chỉ là trên mặt không hề mang ý cười.

Nhiễm Trầm trở lại Dạ Thương Cung, vừa vào cửa đã bắt gặp Dạ Quân Ly đang ngồi trước giường chăm chú nhìn Vân Thiển đang say giấc, trong không khí phảng phất chút dịu dàng.

"Thánh quân." Nhiễm Trầm gọi khẽ một tiếng, kéo Dạ Quân Ly đang suy nghĩ miên man trở lại.

Dạ Quân Ly khôi phục khí chất sắc bén: "Y thế nào?"

Nhiễm Trầm cung kính cúi đầu, nhưng tầm mắt không khỏi liếc nhìn Vân Thiển đang nằm trên giường.

Dáng vẻ y ngủ say trông hệt như một đứa trẻ ngây ngô đơn thuần không hề có tâm phòng bị.

"Bẩm Thánh quân, trong Hư Không Trì có chứa khí độc, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến thân thể y, cho nên y mới suy yếu, ngủ sâu như thế..."

Trong lời bẩm báo của Nhiễm Trầm cơ hồ chứa vài phần oán khí không rõ ràng.

Nhiễm Trầm bất chợt bắt gặp một tia cảm xúc trong mắt Dạ Quân Ly, là lo lắng? Là đau lòng? Hay là áy náy? Tuy cực kì ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng rõ ràng.

Nhiễm Trầm không tin, Dạ Quân Ly không tiếc mà đối xử với Vân Thiển như vậy, sao vẫn còn loại tình cảm dư thừa này?

Hắn tiếp tục hồi đáp: "Thỉnh Thánh quân yên tâm, Hoả Viêm Châu không có tổn hại gì."

Nhắc đến Hoả Viêm Châu, Dạ Quân Ly giật giật khoé miệng, ánh mắt trở nên nguy hiểm.

"Ta nhất định phải khiến y giao Hoả Viêm Châu ra! Ngươi chú ý, không được để y chết!"

Một tia nhu tình khó có được khi nãy lập tức bay biến sạch sẽ, hận ý trong lòng Dạ Quân Ly quá nặng nề, chỉ cần một ngày Vân Thiển chưa giao Hoả Viêm Châu ra, thì hắn đừng hòng mơ tưởng đến ngày tháng tốt lành.

Nhiễm Trầm đứng sau lưng cúi đầu rũ mắt, ánh mắt oán hận của hắn hoá màu máu đỏ tươi, tư thái vẫn một dạng điềm tĩnh, hắn chậm rãi mở miệng: "Vậy xin Thánh quân giao y cho ta, Nhiễm Trầm ta nhất định sẽ cố hết sức khiến y hồi phục."

Có lẽ do sự cố ở Hư Không Trì khiến Dạ Quân Ly bắt đầu cảnh giác, trong lòng hắn phập phồng bất định, liền quyết định giao Vân Thiển cho Nhiễm Trầm.

"Đưa y về Minh Kính Các của ngươi, thời gian tới đừng xuất hiện trước mặt ta khiến ta chướng mắt!" Tuy miệng nói thế, nhưng ánh mắt hắn lại lộ rõ sự do dự, còn định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc.

Nhiễm Trầm mừng thầm trong lòng, cho dù Dạ Quân Ly chưa chịu buông tha Vân Thiển, nhưng ít nhất mấy ngày tới y có thể an ổn mà dưỡng bệnh, không cần lo sợ đi chịu tội nữa.

"Được, ta sẽ đưa y về..." Nhiễm Trầm nhanh miệng đáp ứng, giống như sợ Dạ Quân Ly sẽ đổi ý.

Đúng lúc này, Vân Thiển trên giường đã tỉnh lại, y chậm rãi mở mắt, ánh mắt dừng trên bức màn đỏ treo cao, một lát sau mới phục hồi tinh thần, y đột ngột xoay người, rơi bịch xuống đất...

Nhiễm Trầm theo phản xạ muốn tiến lên đỡ lấy Vân Thiển, nhưng lại bị ánh mắt hung hãn của Dạ Quân Ly bức lui, hắn lo lắng Vân Thiển có thể bị liên luỵ vì hành động thiếu cẩn trọng của mình, nên cố ép bản thân phải kiềm chế.

Dạ Quân Ly bước đến trước mặt Vân Thiển, hứng thú mà đánh giá thần sắc kinh hoảng của y từ trên cao xuống.

Khoé miệng câu lên một ý cười, dưới đôi con ngươi đen sâu thẳm chỉ còn lại lãnh ý.

"Đừng dùng cái biểu cảm như thấy quỷ mà nhìn ta! Ta nói ngươi tốt nhất nên cầu nguyện chính mình đừng xảy ra chuyện gì, nếu ngươi làm tổn hại Hoả Viêm Châu, mất đi giá trị lợi dụng, hậu quả ngươi cũng rõ rồi đấy!"

Ánh nến trong điện hắt lên bóng dáng Dạ Quân Ly, tô vẽ thêm vài nét nhu hoà dịu dàng trên gương mặt lạnh lùng của hắn, nhưng Vân Thiển chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Y không có dũng khí tiếp tục nhìn chằm chằm vào ánh mắt chán ghét của hắn, y cúi đầu, thanh âm run rẩy hỗn loạn: "Yên tâm! Ta sẽ không chết nhanh như vậy! Thù của ngươi còn chưa báo, sao ta có thể dễ dàng chết..."

Dạ Quân Ly không tiếp tục cuộc đàm phán vô vị này nữa, hắn xác định, Vân Thiển vẫn kiên quyết không giao Hoả Viêm Châu ra.

"Nhiễm Trầm, đem y cút khỏi đây!"


Nhiễm Trầm nhận lệnh, bước chân hắn tới gần Vân Thiển tràn ngập khắc chế, ra vẻ thản nhiên nói với Vân Thiển: "Đứng lên đi, Thánh quân đã cho phép ta đưa ngươi về Minh Kính Các dưỡng thương, đi theo ta."

Hắn thậm chí không dám cúi người xuống đỡ lấy Vân Thiển, chỉ trơ mắt nhìn y gian nan bò dậy, một động tác đơn giản cũng khiến y thở gấp, sắc mặt trở nên khó coi.

Vân Thiển theo sát phía sau Nhiễm Trầm, xiềng xích dưới chân va vào nhau loảng xoảng.

Đó là xích kết giới được thiết lập để đảm bảo rằng Vân Thiển không thể chạy trốn, chỉ cần y có ý định bỏ chạy, sẽ lập tức mất đi năng lực đi đứng.

Đây là uy hiếp, cũng là cảnh cáo.

....

"Nơi đó là Liên Hoa Trì sao?" Vân Thiển vẫn lạc quan như trước, y ngoan ngoãn theo sau Nhiễm Trầm một đường, ánh mắt lanh lợi không khỏi nhìn ngó xung quanh, tựa hồ muốn ghi nhớ hết thảy mọi ngóc ngách trong Lục Thần Điện, đối với mọi thứ đều tràn ngập vẻ tò mò.

Nhiễm Trầm nghe y hỏi, liền dừng lại, theo ánh mắt Vân Thiển nhìn qua, sau đó giải đáp: "Đó là Thuỵ Liên, rất độc, ngươi phải nhớ không được đến gần."

Vân Thiển gật gật đầu, y lại chỉ vào một thác nước lớn khác, ngạc nhiên nói: "Trước đây ta rất thích nước từ trên núi chảy xuống, cho nên thường lén chạy tới Hải Để, phụ quân không thích, mỗi lần phát hiện đều sẽ đánh ta..."

Tựa hồ có một dòng cảm xúc dao động nơi đáy mắt Nhiễm Trầm, mi mắt hắn khẽ hạ xuống, rất nhanh lại giương mắt nhìn thẳng về phía Vân Thiển, hỏi thử: "Vậy ngươi... Có từng trải qua chuyện gì đó... hoặc từng kết giao với người nào đó khiến ngươi khó quên hay không?"

Vân Thiển không hiểu ý, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhiễm Trầm, hắn thở dài: "Không có gì, chúng ta đi thôi..."

Con đường từ Dạ Thương Cung đến Minh Kính Các vô cùng yên tĩnh, khắp nơi đều có ma tướng canh gác, do bọn chúng đã đóng quân quanh năm nên khiến cho cho bầu không khí nơi đây trở nên âm trầm quỷ dị.

Mãi cho đến khi tới được Minh Kính Các, Vân Thiển mới hoàn toàn thả lỏng.

Y nhìn quanh Minh Kính Các một lượt, kết cấu ấm áp sáng sủa này khác hẳn với sự u ám quỷ dị ở Lục Thần Điện, y tò mò hỏi ra miệng: "Vì sao ngươi không giống với người ở đây?"

Câu hỏi này vượt ngoài dự kiến của Nhiễm Trầm. trên mặt hắn thoáng vẻ kinh ngạc, còn tưởng bản thân vô tình để lộ sơ hở trước mặt Vân Thiển.

Không chờ hắn mở miệng, Vân Thiển lại tiếp tục giải thích: "Bởi vì thoạt nhìn ngươi vô cùng ấm áp... Minh Kính Các của ngươi cũng thật ấm áp..."

Nhiễm Trầm nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Ngươi đó, không có tâm phòng bị những người bên cạnh sao? Lỡ như ta đang nguỵ trang thì sao?" Tuy ngoài miệng có vẻ như đang trách cứ Vân Thiển, nhưng trong mắt hắn lại mang theo ý cười rõ ràng.

Nhiễm Trầm cười lên rất đẹp mắt, sảng khoái cởi mở lại không mất đi phần ôn nhuận, có lẽ đây là sự ấm áp mà Vân Thiển đã nói đến...

Chỉ là không ngờ, phần ấm áp hiếm hoi này,chỉ thuộc về một mình Vân Thiển.

"Ừm... Ta vốn như vậy mà, chẳng có gì tốt để phòng bị cả." Vân Thiển bâng quơ nói.

Ngay sau đó liền bắt đầu nổi tính tò mò với mấy thứ trong Minh Kính Các, y cầm lấy mấy món đồ có kích thước và hình dạng lạ mắt lên hỏi Nhiễm Trầm.

"Đây là cái gì? Có kêu được không?" Y cẩn thận đặt thứ đồ chơi trông như ốc biển bên tai, mong chờ âm thanh của nó.

Một lúc vẫn không nghe được câu trả lời của Nhiễm Trầm, Vân Thiển xoay người về phía hắn, trong tầm mắt mơ hồ vẫn có thể thấy rõ ánh mắt âm trầm hơn cả bóng đêm của hắn.

Vân Thiển không rõ, Nhiễm Trầm vẫn cứ luôn mất tập trung, nhìn bản thân đến xuất thần.

Y tới gần, dùng tay khua khua trước mặt hắn, lại trêu chọc một câu: "Trong lúc chữa thương cho ta, ngươi không thể xuất thần như vậy, nguy hiểm lắm a..."

Đối diện với sự trách cứ như có như không của Vân Thiển, Nhiễm Trầm cười khẽ một tiếng, hắn nhanh tay đoạt lấy con ốc biển trên tay Vân Thiển, nhẹ nhàng gõ lên mặt trên, lại đưa tới bên tai Vân Thiển: "Ngươi nghe lại xem."

Vân Thiển chăm chú lắng nghe, đuôi mắt cong cong thể hiện sự thích thú, y vui vẻ nói: "Giống như đang hát, rất hay, rất hay."

Khoảnh khắc này, tất cả sự bất an cùng đau đớn đều đã tan thành mây khói, mỗi một nhất cử nhất động mà y nguỵ trang đều đã bong tróc sạch sẽ, chỉ còn lại một bộ dáng thuần tuý nhất.

Y không phát hiện ra, ngay lúc này có một người chỉ vì một cái nhăn mày hay một nụ cười của y mà trái tim đập loạn...

"Thứ này biết hát, vậy thứ kia thì sao?" Vân Thiển nhận lấy ốc biển từ tay Nhiễm Trầm nắm ở trong tay, sau đó lại hưng phấn mà chỉ chỉ cây phong cầm đặt cách đó không xa.

Cây phong cầm kia không giống với mấy thứ mà Vân Thiển đã từng nhìn thấy trước đây, nó có màu lam nhạt, hình dáng rất sống động giống với hải ngư, trông vừa tinh xảo lại vừa linh động.

Nhiễm Trầm nhìn bộ dạng hưng trí dạt dào của y, liền vươn tay búng nhẹ lên trán y: "Ngươi là Tiểu tò mò sao? Có muốn ta đem hết mấy thứ đồ chơi trong phòng này ra giới thiệu cho ngươi không?"

"Được được, ta còn muốn thử chơi một lần!" Vân Thiển vuốt vuốt cằm nói, ánh mắt mở to mong đợi.

Một tiếng thở dài rơi vào tai Vân Thiển, biểu lộ sự bất đắc dĩ.

"Chỉ cần ngươi bảo vệ tốt bản thân, tiếp tục sống, ta sẽ đồng ý với ngươi, được không?"

Lúc Nhiễm Trầm nói chuyện với Vân Thiển, ngữ khí không tự giác mà dịu dàng đi rất nhiều, mà trong ánh mắt, lại thường xuyên mang theo đau lòng cùng thương hại.

Vân Thiển vẫn không nghĩ nhiều, chỉ cần người này có thể khiến bản thân y khoẻ mạnh sống tốt, y đương nhiên sẽ nghe theo lời hắn phân phó.

"Được, ta còn muốn ăn cho no, ngươi sẽ nấu cơm cho ta sao?"

Có lẽ vì muốn xua đi cái không khí có chút cứng ngắc, Vân Thiển bỗng lên tiếng hỏi.

"Ừm, Thánh quân đã giao ngươi cho ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play