Edit: Beden0302
(Tâm bất tại yên=心不在焉=không chú tâm, lòng dạ để đâu đâu)
Thấy Nhiễm Trầm chẳng tỏ cảm xúc gì, dường như không hề có chút bất ngờ nào, Khuynh Nhan tự ti cúi đầu, đè nén sự hụt hẫng trong lòng.
"Nếu ngươi không thích cũng không sao, vậy ta không tặng nữa vậy." Mặc dù ngữ khí của Khuynh Nhan rất vui vẻ, nhưng sắc mặt lại có chút ngượng ngùng.
Nhiễm Trầm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang định thu lại Thủy Vụ Thạch của Khuynh Nhan, ngăn cậu lại: "Ai bảo không thích, ngươi có lòng quá."
Khuynh Nhan ngước mắt lên nhìn hắn ta, nhìn gương mặt được bao quanh bởi hào quang của hắn ta, với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được lỗ tai cậu nhanh chóng đỏ bừng lên.
Cậu lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, ho nhẹ một cái, thỏa mãn nở nụ cười.
Nhiễm Trầm luôn khiêm tốn và lịch thiệp với bất kỳ ai.
Nhưng chỉ riêng đối với Vân Thiển, sự ôn nhu và đau lòng của hắn ta là xuất phát từ trong xương tủy.
"Đã muộn lắm rồi, để ta đưa ngươi về...trời còn đang mưa nữa chứ." Nhiễm Trầm nhìn mưa rơi xối xả ngoài cửa sổ, mỉm cười nói với Khuynh Nhan.
Quan tâm Khuynh Nhan là giả, uyển chuyển đuổi người mới là thật, Khuynh Nhan làm sao lại không hiểu ý tứ đó.
Trận mưa này mưa thật lâu, Nhiễm Trầm có hơi không yên tâm trước tình hình của Vân Thiển, nên cứ một canh giờ lại vào xem một lần.
"Không cần đâu, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, ta đi báo với Dạ Quân Ly một tiếng rồi đi..." Khuynh Nhan tinh ý nói, nhưng vào khoảnh khắc cậu lơ đãng giương mắt nhìn lên, cậu rõ ràng thấy được Nhiễm Trầm đang thất thần nhìn về phía Tàng Trân Thất, không hề nghe Khuynh Nhan nói.
Hoặc có thể nói, từ lúc cậu bước vào phòng trở đi, bộ dáng Nhiễm Trầm đều trở nên cẩn trọng.
Có lẽ, mình thật sự đang làm vướng chân hắn ta.
Không đợi cho Nhiễm Trầm tiếp tục mở lời, Khuynh Nhan đã chạy thẳng vào màn mưa, biến mất trong đêm tối.
Sau khi đợi Khuynh Nhan rời đi, Nhiễm Trầm không chờ nổi mà đi vào Tàng Trân Thất, nhìn người dường như đang ngủ rất an ổn trong góc tường.
Tàng Trân Thất cách âm rất tốt, trong không gian tĩnh mịch chỉ có tiếng hít thở đều đều của Vân Thiển, rất nhẹ, rất đều...
"Ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi..." Nhiễm Trầm vươn tay vuốt ve gương mặt thuần khiết đến khó tin của Vân Thiển, nhưng đột nhiên khựng lại, ép mình kiềm chế.
Hắn ta không có tư cách làm như vậy...
Sáng sớm hôm sau, cơn mưa kéo dài suốt đêm cuối cùng cũng tạnh, ánh nắng vàng nhạt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, từ từ bao phủ toàn bộ Minh Kính Các.
Nhiễm Trầm đã gỡ bỏ kết giới trong Tàng Trân Thất từ lâu, vì hắn ta sợ rằng lúc Vân Thiển tỉnh dậy không nhìn thấy ai sẽ sợ hãi.
Quả nhiên, tiểu nhân nhi vừa tỉnh dậy đã ngái ngủ dáo dác nhìn xung quanh, tìm kiếm hình bóng của Nhiễm Trầm.
Ở gian chính Nhiễm Trầm nghe thấy tiếng động, thì vội vàng chạy đến đưa Vân Thiển ra ngoài, vì gian phòng kia vào bàn ngày lại càng tối hơn.
"Chỗ của ngươi cũng nhìn thấy ánh nắng này." Vân Thiển kinh ngạc nói, lông mi thật dài chiếu ra một cái bóng nhỏ, càng khiến y trông càng đơn thuần.
"Ừ! Ngoại trừ Dạ Thương Các của Dạ Quân Ly ra, thì chỉ có chỗ của ta là có thể nhìn thấy ánh nắng thôi." Nhiễm Trầm vừa nói vừa cầm lấy một quả táo trên bàn, biến ra một con dao nhỏ, cẩn thận gọt vỏ táo.
Vừa gọt vừa bình đạm hỏi: "Tối qua ngủ có ngon không? Trong góc tường không bị lạnh đấy chứ?"
"Không đâu không đâu!" Vân Thiển xua xua tay, ngoài mặt thì tỏ ra không hề để tâm, nhưng sự xót xa trong lòng lại biểu lộ ra từng chút một.
So với những đêm bị Dạ Quân Ly tra tấn ở Tỏa Hồn Cốc, đêm qua là đêm y được ngủ một cách yên bình nhất mà y từng trải qua.
Dù y không nói thành lời, nhưng mỗi lần bị trừng phạt y đều rất đau, mà trái tim mẫn cảm yếu đuối của y lại càng đau hơn nữa, y thời thời khắc khắc đều lo sợ, rằng tiếp theo đây Dạ Quân Ly sẽ lại thất thường đối phó với mình như thế nào.
Nhiễm Trầm gọt táo xong, thì đưa cho Vân Thiển, nhẹ nhàng nói: "Cầm lấy ăn đi." Trong mắt ngập tràn ôn nhu.
Vân Thiển không lập tức cầm lấy quả táo, mà lại sửng sốt một hồi, y thầm nghĩ, người này mới quen mình được mấy ngày đã đối xử với mình tốt như vậy, nếu như làm liên lụy đến huynh ấy thì sao đây.
Thế là y từ chối: "Ta không đói."
Nhiễm Trầm nhìn ra tâm tư của y, nhẹ chau mày nhìn y, khẽ than nhẹ một tiếng: "Ta là y sư, với ai ta cũng đối xử tốt như nhau thôi, Thánh Quân hắn luôn biết rõ, ngươi không cần lo lắng."
Lúc này Vân Thiển mới cầm lấy quả táo, há to miệng cắn một miếng, nét mừng rỡ ngập tràn trong đôi mắt ngây thơ: "Cảm ơn."
Y cười đến là vui vẻ, thỏa mãn hưởng thụ khoảnh khắc yên bình này.
Ánh mắt y chú ý đến Thủy Vụ Thạch đang để trên bàn, reo lên: "Đây là cái gì thế? Tại sao lại đẹp như vậy?"
Nhiễm Trầm không hiểu, vì sao Vân Thiển lại tràn ngập hiếu kỳ với mọi vật trên thế gian như vậy, một đồ vật nhỏ cũng có thể khiến y phấn khích, khơi dậy sức sống của y.
Hôm qua lúc Khuynh Nhan đưa Thủy Vụ Thạch này cho Nhiễm Trầm, thật ra hắn ta cũng không thích, mặc dù hắn ta biết viên Thủy Vụ Thạch này quý giá cỡ nào, khắp tứ hải bát hoang cũng chỉ có bốn viên, chúng tập hợp đầy đủ tinh hoa nhật nguyệt đất trời, có thể giúp gia tăng linh lực.
Nhưng người vốn có linh lực thâm hậu như Nhiễm Trầm, làm sao có thể trân trọng một viên Thủy Vụ Thạch, từ trước tới nay hắn ta không thích người khác lấy lòng mình, dù việc lấy lòng đó có mục đích tốt hay xấu đi chăng nữa.
Tuy nhiên khi hắn ta nhìn thấy Vân Thiển vui vẻ khi thấy viên đá này, trong lòng lại thấy có chút may mắn vì mình đã không từ chối ý tốt của Khuynh Nhan.
"Đây là Thủy Vụ Thạch, nếu ngươi thích thì ta giúp ngươi treo trong phòng." Vừa nói, Nhiễm Trầm vừa cầm lấy viên đá đi vào Tàng Trân Thất.
Song làm hắn ta kinh ngạc hơn là, vừa vào Tàng Trân Thất thì Thủy Vụ Thạch tỏa ra ánh sáng như ngọc, khiến Tàng Trân Thất âm u vô cùng trong nháy mắt sáng bừng lên...
"Vân Thiển, mau vào đây nhìn này!" Hắn ta hưng phấn gọi một tiếng, hận không thể chia sẻ tất cả vui sướng với Vân Thiển.
Vân Thiển không quên cắn thêm một miếng táo nữa, theo âm thanh chạy đến, khi nhìn thấy
không gian ngập tràn ánh sáng như thế, y không không thích ứng kịp mà nhăn mày, như thể mắt y bị ánh sáng mạnh làm tổn thương vậy, nên y lập tức che mặt lại.
"Sao vậy?" Nhiễm Trầm cuống cuồng hỏi, "Chúng ta ra ngoài trước đã."
"Mắt của ta khó chịu quá." Vân Thiển dụi dụi mắt, vệt mờ trước mắt vẫn còn mơ mơ hồ hồ chưa hoàn toàn tan đi, nhưng sợ nhiễm Trầm lo lắng, y lại nói thêm, "Không sao không sao, chỉ là nhất thời không quen thôi ấy mà."
Y dùng lực chớp chớp mắt, thử làm giảm cơn đau.
Nhưng Nhiễm Trầm không hề yên tâm, hắn ta không cho rằng Vân Thiển chỉ vì không quen mà phản ứng như vậy.
Lần trước bắt mạch cho Vân Thiển, hắn ta đã rất ngạc nhiên khi phát hiện nội thương của y rất nặng, nhưng phải kê đơn thuốc như thế nào, nên trị ra sao cho đúng, thì cho dù y thuật của Nhiễm Trầm có cao siêu đến đâu đi nữa, dường như cũng không có cách nào.
Hắn ta nghiên cứu nhiều sách y như vậy, chính là vì lo rằng trên người Vân Thiển vẫn tồn tại những vết thương mà hắn ta không nhìn thấy, đối với chuyện liên quan đến Vân Thiển thì hắn không hề lơi lỏng chút nào.
"Ân, ngươi ngồi cẩn thận, ta đi cất nó đi." Sự mừng rỡ vừa rồi giờ phút này đã tan biến, viên Thủy Vụ Thạch này, Nhiễm Trầm nhất định sẽ phá hủy nó.
"Nhiễm Trầm..." Vân Thiển gọi một tiếng, trên mặt hiện lên thần sắc khó nói nên lời.
Nhiễm Trầm dừng bước, quay đầu nhìn y, vẫn cười rạng rỡ như cũ: "Sao vậy?"
"Dù huynh có phát hiện ra tình trạng gì trên người ta, cũng đừng nói với hắn, được không?" Vân Thiển nhìn Nhiễm Trầm thật sâu, hy vọng nhận được được sự khẳng định của hắn ta.
Dù Nhiễm Trầm tràn đầy khó hiểu, nhưng hắn ta cũng không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Cho dù Vân Thiển không nhờ, thì Nhiễm Trầm cũng không có ý định báo cáo với Dạ Quân Ly, vì hắn ta lo rằng, nếu như thân thể Vân Thiển xảy ra việc gì, thì sẽ mất đi giá trị lợi dụng, lúc đó Dạ Quân Ly sẽ gây bất lợi cho y.
Hắn ta sẽ thay Vân Thiển giữ kín chuyện này như bưng.
Cùng lúc đó, Kiến Tà vội vàng chạy lại, dường như có chuyện gì đó rất gấp.
"Kiến Tà, sao lại hốt hoảng như vậy, có phải Thánh Quân xảy ra chuyện gì không?"
Kiến Tà còn chưa kịp trả lời, Vân Thiển ở một bên đã vội vàng đứng dậy khỏi ghế dài, Nhiễm Trầm ngạc nhiên nhìn sang trước cử động đột ngột của y.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Nhiễm Trầm, Vân Thiển cũng kiềm chế lại một chút, lại ngồi xuống ghế.
Chỉ nghe Kiến Tà giải thích: "Không phải là Thánh Quân, mà là tiểu chủ Khuynh Nhan, cậu ấy bị thương, nên Thánh Quân mời ngài sang bên đó trợ giúp chữa trị."
Vân Thiển lần đầu tiên nghe thấy tên của Khuynh Nhan, cảm thấy rất lạ lẫm.
Ở ma giới có thể khiến Dạ Quân Ly điều Nhiễm Trầm đến hỗ trợ chữa trị, thiết nghĩ người đó hẳn là một nhân vật máu mặt đây.
Nghĩ đến đây, khóe miệng y không nhịn được cong lên, như thế cũng tốt.
"Đúng rồi, Thánh Quân còn nói đưa y đi cùng!" Kiến Tà tiếp tục truyền lời, ngẩng đầu liếc sang Vân Thiển.
Nhiễm Trầm không có nhiều thời giờ để suy nghĩ, nên đành mang theo Vân Thiển cùng Kiến Tà đi đến Dạ Thương Cung.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Khuynh Nhan nằm trên chiếc ghế tựa trong góc phòng, cái ghế đó là Dạ Quân Ly mới sai người mang vào.
Có lẽ chỉ có Khuynh Nhan là hiểu rõ nhất, Dạ Quân Ly làm chuyện hao công tổn sức như vậy đơn giản chính là vì hắn không muốn người ngoài nằm trên giường của hắn.
Nếu như để Khuynh Nhan biết được, từ khi bị bắt đến giờ, Vân Thiển đã nằm trên chiếc giường này hai lần rồi, thì rất có thể vết thương của cậu sẽ lập tức trở nên nghiêm trọng hơn...
Khuynh Nhan đang suy yếu lập tức chú ý đến Vân Thiển đang đi theo sau Nhiễm Trầm, y tỏa sáng như trăng sao trên trời không nhiễm bụi trần, đôi mắt ngây thơ lấp lánh trong veo.
Cậu làm thế nào cũng không thể nào ngờ được, thủ phạm đẩy Dạ Quân Ly rơi vào vực sâu vạn trượng, lại có một khuôn mặt vô hại như vậy...
Cảm nhận được ánh mắt của Khuynh Nhan, y càng chột dạ cúi thấp đầu hơn nữa.
Khuynh Nhan thật là đẹp, tất cả những người lần đầu tiên nhìn thấy cậu, đều phải cảm thán như vậy.
Mặt cậu đẹp như hoa đào, một đôi mắt phường càng thêm xinh đẹp câu nhân, nhất cử nhất động của cậu đều toát lên vẻ phong tình.
"Nhiễm Trầm, chữa cho cậu ta!" Mặt Dạ Quân Ly vô cảm, nhưng từ khoảnh khắc Vân Thiển vừa bước chân vào thì ánh mắt hắn vẫn luôn dán chặt trên người y.
Khi Khuynh Nhan đến đây để xin được gặp y sư, vẫn không từ bỏ ý định nhân cơ hội để được Vân Thiển một lần, Dạ Quân Ly không chịu được sự quấy rầy của cậu, nên đã miễn cưỡng đồng ý.
"Trên miệng ngươi dính cái gì?" Dạ Quân Ly đột ngột hỏi, bước lên tiến lại gần hơn, ánh mắt dừng lại trên khóe mới Vân Thiển.
"A?" Vân Thiển nghe thấy hắn hỏi, ngẩn ra một lúc mới ý thức được rằng Dạ Quân Ly đang hỏi mình, liền loạn xạ lau lau khóe miệng của bản thân.
Thì ra là vụn táo...
Trên mặt Vân Thiển thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, y phát hiện từ sau sự việc ở Hư Không Trì, thái độ của Dạ Quân Ly đối với mình hình như dịu đi một chút, ngoại trừ việc vẫn lạnh lùng cay nghiệt như cũ, thì cũng không khiến y chịu tổn thương đáng kể nào.
Dù Nhiễm Trầm đang bắt mạch cho Khuynh Nhan, nhưng tâm trí lại tập trung trên người Vân Thiển, chỉ cần Dạ Quân Ly hơi dựa gần Vân Thiển thôi, thì Nhiễm Trầm lại thấy khẩn trương, lo lắng Dạ Quân Ly tính khí thất thường.
Khuynh Nhan nhạy bén thấy được sự nhu tình trong ánh mắt Nhiễm Trầm, như thủy triều khẽ trào dâng.
Khóe miệng gượng cười, thấp giọng nói: "Nhiễm Trầm, ta có triệu chứng gì vậy?"
Lúc này Nhiễm Trầm mới hồi thần, chần chừ một chút, rồi rành mạch nói: "Khuynh Nhan, đừng đùa nữa, ngươi không hề bị thương."
Kết luận của Nhiễm Trầm đổi lấy ánh mắt lạnh lùng của Dạ Quân Ly, một tay túm lấy Khuynh Nhan từ trên ghế dài lên: "Không có bệnh gì thì mau biến đi! Đừng lãng phí thời gian của ta!"
"Ai nha!" Khuynh Nhan diễn sâu ngã xuống đất, đáng thương vỗ vỗ ngực của mình, khóc lóc kể lể, "Ma vương muốn lấy mạng người rồi trời ơi!"
"Ngươi là người sao?" Dạ Quân Ly khinh thường nói.
"Lấy mạng yêu rồi! Cứu mạng với!"