Ánh nắng ban trưa chiếu qua khung cửa sổ, ấm áp tựa như một chiếc chăn bông mới được phơi nắng.

Từng ngóc ngách trong Lục Thần Điện đều vô cùng âm u lạnh lẽo, chỉ có Dạ Thương Cung thỉnh thoảng còn thấy được ánh mặt trời.

Khó chịu trên người Vân Thiển đã giảm bớt rất nhiều, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh, không khỏi co rúc thân thể.

Dường như y đang có một giấc mộng thật đẹp, không muốn tỉnh lại.

Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, thời khắc đẹp đẽ hiếm hoi bị Dạ Quân Ly tàn nhẫn phá vỡ.

Vân Thiển còn chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay to lớn quen thuộc mạnh mẽ túm lấy, hung hăng ném ra đất, tiếng rống giận dữ tràn ngập cả Dạ Thương Cung.

"Ta để Nhiễm Trầm trông chừng ngươi! Là sợ ngươi chết, không lấy được Hoả Viêm Châu! Ngươi đừng cho rằng ta mềm lòng với ngươi!"

Dạ Quân Ly vừa ra ngoài một chuyến, dường như gặp phải chuyện gì phiền lòng, hiện tại hắn liền trút hết giận dữ lên người Vân Thiển.

Có lẽ do chưa kịp chuẩn bị tâm lý, lúc này hốc mắt Vân Thiển đỏ lên, y khó chịu mà ôm lấy ngực, vô cùng gian nan bò dậy khỏi mặt đất, cố gắng đè ép nỗi chua xót đang không ngừng sinh sôi ứ đọng nơi lồng ngực

Hắn dùng thái độ đó mà nhìn y, mới đầu y có chút giật mình không dám tin, sau đó là tuyệt vọng, cuối cùng chỉ chậm rãi cúi đầu.

Y muốn đứng dậy, nhưng vì không còn sức lực mà lại té xuống đất.

"Ngươi đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy! Ta nói cho ngươi biết! Đừng có ý đồ khiến ta thương hại ngươi!"

Ánh mắt kia tràn đầy ác ý, giống như thuỷ triều lạnh giá dâng lên nhấn chìm Vân Thiển không thể thoát.

Y còn chưa kịp tiêu hoá, Dạ Quân Ly đã sai hai tên ma tướng vào, quát lớn: "Ném y vào đi! Thần lực của y đủ ngăn cản!"

Vân Thiển mơ hồ, bị hai gã ma tướng mặt mũi hung ác không chút lưu tình kéo ra ngoài.

Y bị đưa tới Hư Không Trì, dòng nước trong Hư Không Trì chảy rất siết, mùi máu tươi nồng nặc xộc vô mũi Vân Thiển, hai tên ma tướng lần lượt bị cuốn xuống dòng nước chảy siết.

Hoá ra sự tức giận của Dạ Quân Ly khi nãy là vì khốn cảnh trước mắt này.

Vân Thiển còn chưa kịp tự trấn an bản thân đã bị tên ma tướng kia lôi xuống Hư Không Trì.

Dòng nước cuộn trào lập tức nuốt chửng y, y theo bản năng mà níu, cào cấu vào khoảng không, liều mạng giãy giụa lại phát hiện càng lún càng sâu.

Ý thức mỗi lúc một suy yếu, cho đến lúc gần như sắp ngất đi, Hoả Viêm Châu trong cơ thể y phát ra ánh sáng xanh biếc chói loá, hoà loãng máu trong hồ, thế nước dần dần dịu đi.

Dù đã sóng yên biển lặng, nhưng Vân Thiển đã mất đi năng lực tự cứu, cho dù y đạp nước thế nào thì vẫn đang từ từ chìm xuống đáy hồ...

Ma tướng không dám tự tiện quyết định, lập tức trở về bẩm báo với Dạ Quân Ly.

Người nọ vừa nghe tin thì chợt kinh hãi, vẻ mặt không còn trầm tĩnh như trước, hắn nhanh như chớp chạy tới Hư Không Trì.

Nhiễm Trầm đã đến đáy hồ trước một bước, hắn tìm được Vân Thiển rồi đưa lên bờ.

Hắn ôm Vân Thiển vào lòng, ra sức hô lớn bên tai y: "Tỉnh tỉnh! Tỉnh lại!"

Vẻ mặt của hắn ngoài đau lòng còn có thêm một tia phẫn nộ.

Ngay sau đó, hắn bị một cỗ ma lực cường đại không kịp phòng bị đẩy ra, một mệnh lệnh nảy sinh oán giận cùng lúc vang lên: "Cút ngay!"

Nhiễm Trầm đè nén lửa giận trong lòng, hắn kinh ngạc nhìn màu đỏ thẫm trong mắt Dạ Quân Ly,
thanh âm cứng nhắc đầy sự khắc chế vang lên: "Ngươi đừng diễn trò! Tỉnh lại cho ta!"

Vân Thiển bơi rất giỏi, bất chấp mực nước sâu bao nhiêu y cũng đều thành thạo vượt qua, hiện tại thành ra như vậy, tất cả đều là tại Dạ Quân Ly.

Người trong lòng giống như bị ngộp nước mà hít thở không thông.

"Vân Thiển! Vân Thiển! Ngươi tỉnh lại cho ta! Lập tức tỉnh lại cho ta!"

Trong trí nhớ của Nhiễm Trầm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Dạ Quân Ly mất khống chế, ánh sáng loang lổ rơi trên mặt hắn, kì lạ hơn còn có thêm vài phần nhu hoà chưa từng thấy.

Sâu trong tiềm thức của Vân Thiển, dường như y nghe được hắn gọi tên mình, tâm hồn y giống như bị ai gõ vang, lông mi dài khẽ động, đôi mắt quyến luyến mở ra.

Thấy Vân Thiển không sao, lý trí Dạ Quân Ly mới dần khôi phục, hắn đẩy Vân Thiển ra khỏi người mình, thái độ lạnh lùng như trước: "Ta khuyên ngươi, đừng có dùng cái chết để uy hiếp ta!"

Một dòng chất lỏng ấm nóng từ khoé mắt Vân Thiển chảy xuống, vừa hay hoà cùng với bọt nước hỗn loạn trên mặt, nên không ai nhận ra được sự buồn bã của y.

Y đã mất đi khả năng tự bơi, vừa rồi suýt chút nữa thì bị đuối nước, không ai biết lúc ấy y đã khủng hoảng và sợ hãi cái chết thế nào.

"Nhiễm Trầm, đưa y về, nhìn xem Hoả Viêm Châu có vấn đề gì không!" Ánh mắt Dạ Quân Ly lạnh lẽo, nói xong thì nhanh chóng rời đi.

Nhiễm Trầm được hắn cho phép, nhanh chóng đi tới bên cạnh Vân Thiển, ánh mắt nhu hoà cùng đau lòng, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có chỗ nào không thoải mái?"

Khoé miệng Vân Thiển giương nhẹ, nụ cười này ngoại trừ một chút an ủi, còn có một tia tự giễu.

"Còn sống là tốt rồi, ta không sao..."

"Ngươi không biết bơi sao?" Nhiễm Trầm hỏi.

Hắn không dám nhìn kỹ cảm xúc trên gương mặt y, tựa như nếu nhìn nhiều thêm một chút, trái tim hắn sẽ bị bóp nghẹn thêm một phần.

"Ta cũng... không biết... Đột nhiên không thể bơi..."

Nhiễm Trầm cũng không hỏi nhiều, thân thể Vân Thiển vẫn là quan trọng nhất.

Hắn dùng Thuỷ Linh Châu thăm dò tình huống của Vân Thiển, may mắn là ngoại trừ nội thương ban đầu còn chưa khỏi ra thì không có thêm vết thương nào mới nữa.

"Không phải ta đã dặn ngươi đừng chọc giận Thánh quân nữa sao? Sao ngươi lại không nghe lời?" Khuôn mặt Nhiễm Trầm hơi trầm xuống, tay hắn vuốt nhẹ trán Vân Thiển.

Trong ánh mắt hắn nhìn Vân Thiển, tựa hồ mang theo thứ tình cảm hoài niệm nào đó, nhưng giây tiếp theo liền dời tầm mắt.

"Ta... về sau ta sẽ không..." Vân Thiển chật vật không nghĩ ra được lời giải thích nào, y không cố ý chọc giận Dạ Quân Ly, là Dạ Quân Ly không chịu buông tha cho y.


"Ngươi có thể đỡ ta đi được không, ta có hơi lạnh..." Sao có thể không lạnh chứ, Hư Không Trì hàng năm đều kết băng, hôm nay không biết vì sao kết giới đột nhiên bị phá vỡ, băng tan khiến mạch nước phía dưới trào dâng.

Nhiễm Trầm áp chế ánh mắt có chút bất đắc dĩ, hắn nâng Vân Thiển dậy, người nọ cơ hồ rất nhẹ, khuôn mặt vốn trắng nõn hiện tại đã trắng bệch không chút huyết sắc.

"Ta đưa ngươi về Dạ Thương Cung nghỉ ngơi... Ngươi đừng sợ, Thánh quân cũng lo ngươi sẽ mất mạng..."

Vân Thiển gật gật đầu, y cười lên như một thiếu niên chưa trải sự đời.

Dạ Thương Cung cách Hư Không Trì rất gần, Nhiễm Trầm và Vân Thiển lại đi rất lâu mới đến...

Nhiễm Trầm kéo cái ghế qua cho Vân Thiển ngồi xuống cạnh bàn, rót cho y một chén nước, nhìn y phục trên người y vẫn còn nhỏ nước ẩm ướt, đáy lòng hắn lại ẩn ẩn đau, không có mệnh lệnh của Dạ Quân Ly, hắn không dám đem quần áo sạch sẽ đến cho y thay.

Tự ý làm bậy sẽ chỉ khiến cho Vân Thiển lại lâm vào nguy hiểm.

Lâm Thiển đã ngồi xuống yên ổn.

"Ngươi đi làm việc của mình đi... ta có chút mệt mỏi... Ngươi xem ta này, cả ngày ham ngủ." Vân Thiển cười yếu ớt nói với Nhiễm Trầm.

Nhiễm Trầm nhiều lần xác nhận tình trạng thân thể của Vân Thiển, Vân Thiển kiên trì nói chính mình không sao thì hắn mới bán tín bán nghi rời đi.

Vân Thiển kéo lê thân thể mệt mỏi ngồi xuống góc tường, lần này, y không dám nằm úp sấp ngủ trên bàn nữa.

Thân thể y rất lạnh, mí mắt nặng trĩu, một lúc sau liền lâm vào ngủ mơ.

Ngoài trời mây đen phủ kín dày đặc nứt ra một kẽ hở, ánh trăng lạnh lẽo len lỏi rọi sáng Huyết Chủng Đài, chiếu lên bóng dáng cô tịch của Dạ Quân Ly.

Trong tay hắn đang nắm lấy một chiếc khoá Đồng Tâm màu sắc rực rỡ, phía trên một mặt khoá khắc hoạ một đôi uyên ương, mặt còn lại khắc dòng chữ nho nhỏ: Muôn đời đồng tâm cùng Quân.

Đây là chữ viết của Vân Thiển.

Khoá Đồng Tâm vốn dĩ có một cặp, một chiếc khác đang ở trong tay Vân Thiển, dòng chữ xinh đẹp kia là do chính y khắc cho Dạ Quân Ly.

Vạn năm trước tình cảm mặn nồng, phu thê hoà hợp, hoá ra đều là giả dối.

Thế nhưng vừa rồi, khi hắn nhìn thấy trên mặt Vân Thiển phủ kín một tầng u ám, đôi mắt kia thiếu chút nữa không mở lại được, Dạ Quân Ly suýt nữa đã sụp đổ...

Hắn ở ác ngục chịu khổ hình vạn năm, vô số lần tưởng như không thể chống đỡ được nữa, nhưng chỉ cần nhớ đến những lời hứa hẹn với Vân Thiển, hắn nghĩ đến Vân Thiển một thân một mình khổ sở, hắn sẽ lại cắn răng tiếp tục kiên trì.

Nào ngờ sau khi hắn ra khỏi ác ngục, Vân Thiển liền thay đổi, ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn.

Khi đó Dạ Quân Ly mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Nhưng hắn chỉ cho rằng là do Vân Thiển ghét bỏ con đường ma đạo sau khi ra tù của hắn, ghét bỏ thân phận thấp kém của hắn, không xứng với y, cho đến sau này hắn vô tình biết được, Hoả Viêm Châu trong cơ thể hắn là do Vân Thiển cướp mất, lúc này hắn mới tỉnh ngộ, hoá ra từ đầu đến cuối đều là một âm mưu.

Dạ Quân Ly thu hồi khoá Đồng Tâm, lệ khí trên người thu liễm bớt một ít, cả người phong trần mỏi mệt trở lại Dạ Thương Cung.

Vân Thiển đang co người ngủ gục trong góc tường, thoạt nhìn vô cùng mệt nhọc.

Không biết y đang mơ thấy cái gì, đôi lông mày nhíu chặt, miệng nỉ non mấy tiếng không rõ lời.

Dạ Quân Ly ngồi xổm xuống trước mặt y, mặt hắn không cảm xúc nhìn chằm chằm gương mặt đang say ngủ của Vân Thiển, y thoạt nhìn thiên chân vô tà như vậy, ai mà ngờ được, đằng sau gương mặt thiên thần vô hại này là một tâm địa tàn độc.

"Quân Ly ca ca..." Vân Thiển bỗng nhiên thốt ra, cho dù đang ngủ, cũng có thể cảm nhận được sự bi ai cùng thê lương lộ ra trong giọng nói kia.

Dạ Quân Ly cho rằng bản thân hắn sinh ảo giác, hàng mi run rẩy, trong giọng nói trầm thấp mang theo sự hoảng loạn: "Ngươi, gọi ta là gì..."

"Quân Ly ca ca..." Vân Thiển thì thào lẩm bẩm, thanh âm rất nhẹ, tựa như xuyên qua khoảng thời gian rất lâu mới đến được tai của Dạ Quân Ly, nhưng lại rõ ràng từng chữ.

Vân Thiển nói mê một tiếng, liền khiến cho Ma giới Chí tôn luôn luôn trầm tĩnh vứt bỏ lớp giáp cứng rắn, thành luỹ tan rã...

Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ánh mắt mở to không dám tin, suýt chút nữa hắn đã ôm lấy người nọ mà khảm sâu vào lòng, hai cánh tay khắc chế không ngừng run rẩy cùng trái tim đang kịch liệt nhảy nhót trong lồng ngực.

Cuối cùng hắn vẫn là bỏ chạy mất dạng.

Từ nhỏ Vân Thiển vẫn luôn bám theo sau Dạ Quân Ly, trái một câu Quân Ly ca ca phải một câu Quân Ly ca ca, tận cho đến lúc bọn họ yêu nhau, xưng hô này cũng chưa từng thay đổi.

Dạ Quân Ly cũng thích được y gọi như vậy, thậm chí còn rất hưởng thụ, tiếng gọi kia mềm mại tràn đầy sự ỷ lại.

Trước đây chỉ cần y gọi hắn như vậy, Dạ Quân Ly sẽ dốc hết tâm tư để hoàn thành yêu cầu của y mà không thể cự tuyệt.

Giờ khắc này, hắn càng không thể không thuyết phục chính mình, hắn không thể lại mắc mưu người kia, hắn không cho phép.

......

Qua một lúc lâu, Kiến Tà đi tới bẩm báo: "Thánh quân, Hư Không Trì đã khôi phục hiện trạng ban đầu."

"Vì sao như vậy?" Dạ Quân Ly lời ít ý nhiều, vẻ mặt nghiêm trọng.

Hư Không Trì chưa từng xảy ra sự cố ngoài ý muốn như vậy, ngoại trừ có kẻ động tay, hắn không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.

"Là bị người thiết lập Phong Ma Ảo Thuật, nhưng không tra ra được ngọn nguồn." Kiến Tà thấp thỏm lo sợ đáp, nếu truy ra Lục Thần Điện có phản đồ, dù là ai cũng không thoát khỏi liên can.

Mà thủ đoạn của Dạ Quân Ly, trên dưới Lục Thần Điện đều biết rõ.

Kiến Tà nói tiếp: "May mắn có Hoả Viêm Châu che chở, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng."

Phong Ma Ảo Thuật, một khi bị cuốn vào đó, linh hồn sẽ bị nhốt vào chốn nước sôi lửa bỏng, mãi mãi không được luân hồi.

Dạ Quân Ly cũng không truy cứu quá nhiều, hắn phân phó Kiến Tà: "Lưu ý đám người sắp tới ra vào Hư Không Trì, trước mắt không cần làm lớn chuyện."

"Đã rõ, Thánh quân!"

Yên tĩnh lại một chút, Dạ Quân Ly trở lại Dạ Thương Cung, khi vừa nhìn thấy Vân Thiển, sự gai góc âm hiểm trên người hắn hơn phân nửa đều tan biến.

Hắn bước nhanh đến ôm Vân Thiển lên giường, mỹ nhân bé nhỏ có lẽ ngủ rất sâu, chỉ hơi nhíu nhíu mày mà không tỉnh lại.

Hắn tiện đà thay đi bộ y phục ướt đẫm trên người y, tầm mắt di chuyển dọc từ mắt cá chân hướng dần lên phía trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt đẹp đẽ, hắn không khỏi thất thần.

"Vì sao ngươi phải đối xử với ta...." Rõ ràng đã từng tốt đẹp như thế, rõ ràng bọn họ yêu nhau như vậy.

Vì sao hết thảy đều là giả dối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play