Dạ Quân Ly cho rằng Vân Thiển có Hoả Viêm Châu chống đỡ sẽ không dễ dàng chết đi, nên hắn càng ra tay tàn nhẫn, roi tiếp theo quất vào cổ y, lại vừa vặn trúng vào động mạch, máu tươi tràn ra như suối, bất luận Vân Thiển có dùng tay chặn lại như thế nào cũng đều vô ích.
Lúc này Dạ Quân Ly mới thu hồi roi Cốt Linh, nỗi kinh hoảng trong đáy mắt hắn chớt loé, hắn cúi người lướt nhẹ qua vị trí mạch cổ, máu mới miễn cưỡng ngừng chảy.
"Yên tâm, chính như lời ngươi nói, ta sẽ không dễ dàng giết chết ngươi."
"Nhưng nếu ngươi lại khiêu chiến sự nhẫn nại của ta! Ta tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!" Dạ Quân Ly tăng lớn âm lượng, cả người toát ra lãnh ý.
"Ta cũng lặp lại một lần nữa, ta sẽ không dễ dàng trả lại Hoả Viêm Châu cho ngươi!"
Không ai biết, tại sao Vân Thiển lại cố chấp như thế, y thà chết chứ không buông Hoả Viêm Châu, đối với y mà nói, Hoả Viêm Châu có thể gia tăng một ít thần lực cho y.
Vì vậy, điều này càng khiến Dạ Quân Ly cho rằng, năm đó Vân Thiển là có chuẩn bị mà đến, y tiếp cận hắn là có mục đích, chính là cướp đi Hoả Viêm Châu trên người hắn.
Vân Thiển từ đầu đến cuối đều chưa từng yêu hắn.
Hắn tiện đà vươn tay hướng về giữa mi tâm Vân Thiển, lòng bàn tay chợt xuất hiện một vòng xoáy đen, không ngừng hấp thu thần lực của y.
Lát sau, Dạ Quân Ly mới vừa lòng thu tay lại, cười như không cười mà nhìn chằm chằm Vân Thiển: "Ngày ấy gặp ngươi, cảm thấy thần lực trên người ngươi không bằng hiện tại, Hoả Viêm Châu quả thực rất hữu dụng, đúng không?"
Dường như hắn đã nghĩ ra cách chơi thú vị hơn, môi mỏng cong lên, giọng điệu quỷ dị: "Xem ra thần lực của ngươi còn có chỗ dùng được, tạm thời ta đem ngươi về Dạ Thương Cung, hầu hạ ta ngày đêm, được không?"
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ 'hầu hạ', nghe có vẻ gần gũi nhưng lại khiến kẻ khác không rét mà run.
Vân Thiển biết, ác niệm lớn hơn đang sắp kéo đến, nhưng y vẫn sẽ chống cự, sẽ không giao Hoả Viêm Châu ra.
Bởi vì vừa mất đi vài phần thần lực, hơn nữa còn bị tra tấn một trận, Vân Thiển cơ hồ không thể đứng nổi nữa, y quỳ gối, hô hấp dồn dập.
Nhưng Dạ Quân Ly không hề mảy may thương tiếc, trực tiếp dùng roi Cốt Linh trói y lại, cưỡng chế đưa về Dạ Thương Cung.
Trên mặt đất rất nhanh liền xuất hiện hai vệt máu chói mắt, kéo dài từ Toả Hồn Cốc đến Dạ Thương Cung.
Không ai phát hiện, nước mắt của Vân Thiển cũng chảy cùng với máu, nước mắt trong suốt hoà cùng một thể với vệt máu đỏ thẫm, hoá thành mùi vị chua xót...
"Liếm sạch sẽ máu cho ta!" Dạ Quân Ly khinh thường phun ra mệnh lệnh, ánh mắt hắn lạnh lẽo bắn về phía Vân Thiển đang quỳ trên mặt đất.
Một trận gió quét qua thổi bật song cửa, Vân Thiển đột nhiên cảm giác được một trận ác hàn, giống như có rất nhiều mảnh vụn băng giá đang thấm nhập vào máu, chảy dọc tứ chi xương cốt.
Nhưng y vẫn nhận mệnh, cúi thấp đầu chuẩn bị chấp hành mệnh lệnh của Dạ Quân Ly.
Lại bất ngờ không kịp phòng bị mà bị người nọ hung hăng đạp phía sau lưng, y nặng nề té ra đất, phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
Tiếp đó lại bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ siết cổ, bức ép y nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt chán ghét như đang nhìn một món đồ rách nát sắp bị vứt bỏ.
"Ngươi thà làm con chó bị ta đùa bỡn cũng không nguyện ý giao Hoả Viêm Châu ra! Ta thật sự sẽ giết ngươi!" Dạ Quân Ly bỗng nhiên thẹn quá hoá giận, hắn nghiến răng nghiến lợi mà rít lên với Vân Thiển.
Vân Thiển lại như thấy chết không sờn, không hề có ý khuất phục, y khiêu khích nói: "Có bản lĩnh thì tự lấy, nó đang ở ngay trong cơ thể ta, ngươi trực tiếp khoét trái tim ta ra là có thể lấy được..."
Dường như bị đâm trúng chỗ đau, bàn tay nắm Vân Thiển buông lỏng, Dạ Quân Ly trầm giọng nói: "Ngươi không cần dùng phép khích tướng bức ta, ta sẽ không mắc mưu."
Hoả Viêm Châu cần người giữ tự nguyện giao ra mới có thể phát huy uy lực của nó, cưỡng chế đoạt đi sẽ khiến nó trở thành phế thạch.
Vân Thiển chợt cười lạnh, phía sau lưng bị Dạ Quân Ly đạp trúng vẫn còn ẩn ẩn đau nhức, y cố nén đau đớn, cố hết sức nói: "Thứ cực khổ lấy được há lại đem trả về..."
Dạ Quân Ly hiện giờ hận Vân Thiển thấu xương, nếu y không còn Hoả Viêm Châu, liền mất đi tư cách đàm phán...
Y nhất định phải sống sót...
Sắc mặt Dạ Quân Ly hung ác nham hiểm, con ngươi hắn càng thêm đỏ thẫm.
"Năm đó ngươi trăm phương ngàn kế ẩn náu bên người ta, chính là vì một ngày nào đó sẽ uy hiếp ta thế này?"
Hắn vẫn không rõ, Vân Thiển rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với hắn mà lại đối xử với hắn tàn nhẫn như vậy.
Vân Thiển gian nan bò trên mặt đất, y nửa quỳ, hai gò má đỏ lên, hai tay nắm chặt, dưới sự ảnh hưởng của cảm xúc tức giận khiến lời nói trở nên dứt khoát, đáy mắt y lại phiếm ánh quang.
"Vậy thì sao? Ngươi nghĩ rằng ta thật sự yêu ngươi? Ngươi không phải làm Ma quân đến đầu óc choáng váng rồi đấy chứ, ta đường đường là thái tử Thiên tộc, thèm muốn ngươi làm cái gì?"
"Nếu ta nói với ngươi, năm đó ta chỉ muốn chơi đùa, muốn nhìn bộ dạng sa đoạ của chiến thần khi mất đi Hoả Viêm Châu, ngươi tin không?"
Nếu là trước đây Dạ Quân Ly sẽ không tin, nhưng hiện tại hắn lại không thể không tin.
Trước thái độ giải thích rõ hết thảy của Vân Thiển, hoá ra chơi đùa là ngọn nguồn của hết thảy.
Yên lặng một lát, Dạ Quân Ly lại chỉ cười mà không giận, hắn chậm rãi áp sát vào Vân Thiển.
Vân Thiển theo phản xạ muốn tránh né, nhưng thân thể như bị đóng băng, luống cuống không có đường lui.
Khuôn mặt bị năm ngón tay sắc nhọn dùng sức chế trụ, ngay sau đó bất ngờ áp xuống một nụ hôn.
Đầu lưỡi nóng bỏng thô bạo bắt đầu tấn công Vân Thiển, y vô lực phản kháng trong ngực Dạ Quân Ly, miệng mơ hồ phát ra tiếng nức nở không rõ.
Vùng vẫy không tiếng động chỉ đổi lấy sự đối xử càng thêm thô bạo, Dạ Quân Ly nhìn Vân Thiển mà trêu tức: "Vậy cho ngươi nếm thử mùi vị bị người ngươi không yêu xâm chiếm!"
Hắn trút bỏ toàn bộ quần áo trên người Vân Thiển, tiện đà dùng roi Cốt Linh trói chặt, thô bạo ném y lên giường, bất luận Vân Thiển kêu rên cầu xin tha thứ thế nào cũng không thể khiến Dạ Quân Ly dừng lại.
Không gian yên lặng bỗng chốc như hoá thành nước sôi ùng ục, bắt đầu quay cuồng chuyển động.
Một lần lại một lần bị xâm chiếm một cách tàn bạo, Vân Thiển không còn chống cự nữa, y mặc cho hắn chà đạp mình, ánh mắt tan rã nhìn đăm đăm vào khoảng không, nhiều lần bị ép đến nghẹt thở.
Trên thân Dạ Quân Ly vẫn còn lưu lại đầy rẫy dấu vết bị tra tấn khi còn ở ác ngục.
Vân Thiển khóc, chỉ có chính y rõ ràng, rốt cuộc vì cái gì mà khổ sở...
..........
"Nếu ngươi có ý đồ làm nhục ta, thì chúc mừng ngươi đã thực hiện được."
Sau khi hành sự xong, Vân Thiển vô thần nhìn tấm màn đỏ phía trên, trong không khí vẫn có thể ngửi thấy mùi vị phóng túng dâm loạn của sự việc khi nãy.
"Tự lăn xuống mặc quần áo vào đi!" Dạ Quân Ly chậm rãi chỉnh lý lại y phục, không thèm nhìn đến Vân Thiển, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Vân Thiển chậm chạp ngồi dậy, một trận đau đớn như bị khoan thủng từ phía sau truyền đến, xương cốt toàn thân như bị nghiền nát.
Y quỳ gối lần mò đống y phục đã bị xé rách, chuyện đã tới nước này, tất cả lòng tự trọng và sự kiêu ngạo của y đã hoàn toàn bị giết chết, tôn nghiêm gì đó sớm đã không còn.
Trong lúc y đang cố sức mặc lại y phục, ngoài phòng chợt có người gõ cửa, là y sư của Lục Thần Điện Nhiễm Trầm.
"Thánh Quân, bữa trưa đã chuẩn bị xong."
"Đem vào đi."
Nhiễm Trầm đẩy cửa ra, đập vô mắt hắn chính là khuôn mặt tiều tuỵ bất kham của Vân Thiển, Nhiễm Trầm hít một ngụm khí lạnh, đồng tử hắn hơi phóng đại.
Sao lại là y? Trái tim Nhiễm Trầm nhảy loạn trong lồng ngực, hai tay bưng bàn ăn không khống chế được mà run nhẹ.
Hắn vô tình nhìn lướt qua vết thương rỉ máu trước ngực cùng hai đầu gối của y, trong lòng không khỏi co rút đau đớn.
Nhưng vẫn mạnh mẽ kiềm chế không kinh hoảng, hắn đặt đồ ăn lên bàn chỉnh tề, cung kính nhắc nhở: "Thánh quân dùng bữa nhân lúc còn nóng, để nguội lạnh sẽ tổn hại dạ dày."
Không biết câu nào lại chọc cho Dạ Quân Ly nhíu mày, hắn ác ý xách Vân Thiển lên, ấn ngồi xuống bàn ăn, ngay bên cạnh hắn, trầm thấp gằn từng tiếng: "Ăn hết toàn bộ cho ta!"
Nhiễm Trầm nhìn thấy hết toàn bộ hành động của Dạ Quân Ly, hô hấp hắn cơ hồ đình trệ, cố nén sự phẫn hận trong ngực, cố gắng khiến cho bản thân thật bình tĩnh.
Vân Thiển thuận theo cầm cái chén lên, sau đó ăn ngấu nghiến như hổ đói.
Vẻ mặt lo lắng của Nhiễm Trầm có hơi dãn ra, chỉ là giữa chân mày lại chất đầy tâm sự nặng nề.
"Ăn chậm một chút..." Giữa lúc suy nghĩ mơ hồ, Nhiễm Trầm đột ngột thốt ra một câu nhắc nhở.
Câu này khiến Dạ Quân Ly nhíu mày, sát khí trong mắt hắn bắt đầu tràn ra.
Vân Thiển lo lắng sẽ liên luỵ Nhiễm Trầm, 'keng' một tiếng, chiếc đũa bị y làm rơi xuống đất, dời đi sự chú ý của Dạ Quân Ly.
"Hẳn là không đủ ăn? Không còn bao nhiêu sức lực?"
"Thánh quân vẫn là nên quan tâm bản thân một chút? Bắt ép người khác làm những chuyện..."
Nói tới đây, dạ dày Vân Thiển bỗng quặn lên, khiến y khó chịu mà nôn khan.
Hành động này lọt vô mắt Dạ Quân Ly lại giống như y đang ghê tởm việc giao hợp cùng hắn.
Một bàn tay đặt vô cần cổ của Vân Thiển, đem tất cả những khó chịu sản sinh trong cơ thể y tụ lại ở cổ họng.
Trước mắt lại chợt mơ hồ, một ngụm tanh ngọt dâng lên trong cổ họng Vân Thiển, y hơi hé miệng, một ngụm máu tươi lập tức trào ra.
Khoé miệng tươi cười của Dạ Quân Ly phút chốc cứng đờ, hắn buông tay ra, trong mắt tràn ra một tia bỡn cợt.
Vân Thiển còn chưa kịp phản ứng, ngón tay bỗng nhiên bị người bên cạnh cầm lấy, truyền vào lòng bàn tay y một cỗ linh lực ấm áp, cả người lạnh như băng nháy mắt đã giảm bớt rất nhiều.
"Nhiễm Trầm! Giám sát y chặt chẽ, đừng để y chết!" Dạ Quân Ly thu hồi biểu tình trên mặt, nhìn không ra cảm xúc gì, hắn vội vã rời khỏi Dạ Thương Cung, bỏ lại Vân Thiển gầy yếu cùng với y sư y thuật cao minh Nhiễm Trầm.
Vân Thiển biết, Dạ Quân Ly lo y chết rồi sẽ không lấy lại được Hoả Viêm Châu.
Nhiễm Trầm đỡ Vân Thiển ngồi xuống đàng hoàng, thuần thục bắt mạch cho y, hắn bỗng dưng nhíu chặt mày, lên tiếng hỏi: "Sao nội thương của ngươi lại nghiêm trọng như vậy?!"
Hắn không nhịn được muốn quở trách vài tiếng, nhưng khi bắt gặp sắc mặt trắng bệch của Vân Thiển thì lại không đành lòng, giọng hắn dịu dàng đi một chút: "Có đau không?"
Nhiễm Trầm vừa hỏi vừa dùng một chiếc khăn tay trắng mà lau đi vết máu bên môi Vân Thiển.
Chỉ nghe thấy hơi thở mong manh của Vân Thiển, y miễn cưỡng cười một cái, nhẹ giọng đáp: "Ta ăn uống không tốt lắm, lại vừa mới bị đau... Hiện tại không sao..."
Chút đau đớn xác thịt này có là gì so với nỗi thống thổ trong lòng.
"Ngươi là y sư sao?" Vân Thiển nhướng mày nhìn chăm chú Nhiễm Trầm.
Đôi con ngươi y màu hổ phách, sạch sẽ trong sáng như ánh trăng non, đẹp đẽ hơn bất cứ phàm nhân nào.
Đầu óc Nhiễm Trầm giống như bị mê loạn, hắn gật gật đầu: "Ừm, về sau ngươi không thoải mái chỗ nào đều có thể nói với ta."
Hắn cẩn thận giúp Vân Thiển bôi thuốc lên mỗi một vết thương trên người, còn đút cho y một viên thuốc giảm đau.
Sắc mặt Vân Thiển đã khôi phục được một chút, tầm mắt y lướt nhìn bốn phía, thuận miệng nói một câu: "Nơi này thật lạnh lẽo..."
Không biết vì sao từ lần đầu nhìn thấy Nhiễm Trầm, từ sâu trong nội tâm y đã tin tưởng hắn, tin tưởng người trước mặt này sẽ không tổn thương y, đem đến cho Vân Thiển cảm giác được thả lỏng trước đây chưa từng có.
Vân Thiển nói xong liền thấy Nhiễm Trầm định cởi áo ngoài của mình, y vội vàng ngăn lại: "Không cần, ta sẽ liên luỵ đến ngươi..."
Hai mắt Nhiễm Trầm dần trở nên ảm đạm.
Tiếng thở dài tản ra trong căn phòng trống vắng, rất nhanh liền tiêu tán trong không gian u ám.
"Bảo hộ thật tốt bản thân, đừng làm Thánh quân tức giận nữa, được không?"
Vân Thiển nhu thuận gật đầu, mỉm cười với Nhiễm Trầm, nhưng trong mắt y lại lộ vẻ bi thương.
Y hao phí hết tâm tư để khiến Dạ Quân Ly hận y, hiện tại mục đích đã đạt được, nhưng sự chua sót trong lòng lại lên men mỗi lúc một lớn, y tựa hồ sắp thất bại trong gang tấc.
"Ta ra ngoài trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt..."
Nhiễm Trầm để lại cho Vân Thiển một lọ thuốc, dặn y nếu đau quá thì dùng một viên.
Hắn nói xong thì dọn dẹp các thứ trên bàn, cũng không nhìn đến Vân Thiển nữa, thấy y buồn ngủ mà ghé lên bàn nhắm mắt, Nhiễm Trầm lại không nỡ bỏ ra ngoài.
Vân Thiển ngủ một giấc đến tận trưa, lúc này vẫn chưa thấy Dạ Quân Ly đến kiếm chuyện với y, vậy hẳn là hắn đang bị chuyện quan trọng nào đó quấn lấy...