Sống hay chết, căn bản không cần chọn?

Nếu có thể sống ai lại muốn tìm chết? Hơn nữa còn chết dưới tay Lâm Ẩm Vô đại danh đỉnh đỉnh ah!

Lâm Ẩm Vô không giống như những Dương Tuyển giả khác, y thường sử dụng những quân bài đơn giản làm vũ khí, một quân bài còn mạnh hơn cả đạn và đại bác, khiến nhiều người kinh hãi. Tuy nhiên, khi danh tiếng Lâm Ẩm Vô càng lớn, y ngày ít sử dụng các quân bài để tấn công, chủ yếu là dùng những viên sỏi nhặt trên mặt đất hoặc đơn giản là vài chiếc lá.

Nhặt lá và hoa được đề cập trong tiểu thuyết võ hiệp có thể làm tổn thương người, đặt trên người Lâm Ẩm Vô không phải là chuyện lạ gì.

Đừng thấy Dương Tuyển giả chỉ có 10.000 người, nhưng đó chỉ là tạm thời. Toàn bộ Dương Tuyển giả đều biết đồng bọn của họ sẽ ngày càng nhiều hơn, chỉ có những người bình thường vẫn đang tự lừa dối mình. Mặc dù Dương Tuyển giả sau khi thức tỉnh sẽ rất khác với trước kia, nhưng thất tình lục dục cơ bản của con người vẫn có. Ở đâu có người ở đó có tranh chấp, thế lực hiện tại của Dương Tuyển giả chủ yếu được phân chia theo chủng tộc. Mà thủ lĩnh của họ tình cờ là người hỗn huyết châu Á, thực lực cường đại không nói, còn không thiên vị bất kỳ quốc gia nào.

Hầu hết các tên mới của Dương Tuyển giả đều do chính họ chọn và họ tin tưởng vào bản thân nhất, vì vậy những cái tên này biểu thị một khả năng nhất định. Tỷ như Tuyết Yêu có thể khống chế một ít băng tuyết, Hỏa Quỷ có thể bốc lên ngọn lửa, Vô Trọng có khả năng khống chế trọng lực trong phạm vi nhỏ. Tuy nhiên, Lâm Ẩm Vô vẫn giữ tên nhân loại, độc lai độc vãng. Theo tính toán của thủ lĩnh, năng lựa của Lâm Ẩm Vô phải là gió, chỉ có nguyên tố gió mới có thể giúp người nọ đạt trình độ như vậy.

Không có nhiều Dương Tuyển giả chết trong tay Lâm Ẩm Vô, nhưng mỗi người trong số họ chết theo cách khiến Dương Tuyển giả được thông báo đủ cảm thấy xấu hổ.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ba người Tuyết Yêu ban đầu nghĩ rằng họ có thể hưởng lợi từ Lâm Ẩm Vô, nhưng giờ nghĩ lại, họ quá kiêu ngạo. Giống như thiếu niên kia nói, họ thậm chí còn không thể đánh bại cậu, vậy làm sao có thể là đối thủ của Lâm Ẩm Vô?

Bên cạnh đó, Yến Thừa Cựu đã được Lâm Ẩm Vô cho phép quang minh chính đại vào trang trại.

Nhìn hai con gà bên ngoài cũng có thể hình dung được kích thước của những quả trứng to như thế nào.

Bất quá khi Yến Thừa Cựu thực sự nhìn thấy quả trứng, không khỏi cảm thán một câu, “Thật là lớn!”

Một quả trứng này to bằng nửa người nên rất khó xử lý, hơn nữa gà mái đẻ trứng khắp nơi, đâu đâu cũng có trứng, ít nhất cũng hơn chục quả, nhặt ra hai quả cũng có chút phiền phức. Bất quá, nhớ tới ba người Tuyết Yêu đã nói, những quả trứng này có thể sinh ra sinh vật mới, cái này đáng để suy nghĩ.

Người của Học viện Khoa học muốn nghiên cứu, trứng không có gì chắc chắn không quý bằng trứng được thụ tinh.

Yến Thừa Cựu đặt tay lên quả trứng, nhắm mắt lại và cố gắng tìm kiếm một số dấu hiệu của sự sống từ nó. Đối với một quả trứng lớn như vậy, dấu hiệu của sự sống hẳn là không yếu, liên tiếp dò xét hơn chục quả, hơn phân nửa là còn sống, có thể nở ra gà con.

Chỉ nghĩ đến kích thước của cha mẹ chúng, không biết Học viện Khoa học bên kia làm sao nuôi được đây? Nhưng đây không phải là điều mà Yến Thừa Cựu quan tâm, cậu chỉ biết rằng nếu cậu mang về hai quả trứng này, thì chuyện nhà cửa sẽ được giải quyết.

Sau khi nhìn thấy Lâm Ẩm Vô và đám người Tuyết Yêu, Yến Thừa Cựu ngày càng hứng thú với Dương Tuyển giả hơn, cũng càng tin tưởng vào sự an toàn của bản thân, nếu có cơ hội sống bên cạnh nhà của Dương Tuyển giả, cậu nhất định sẽ biết thêm nhiều điều!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

******

“Bọn ta đồng ý.” Hỏa Quỷ và Vô Trọng gian nan bò dậy trả lời. Thấy hai người này thức thời như thế, Tuyết Yêu cũng không phân vân nữa mà gật đầu đồng ý với yêu cầu của Lâm Ẩm Vô. Bọn họ bây giờ kẻ thương người phế, căn bản không thể là đối thủ của Lâm Ẩm Vô được.

“Ta thích người thông minh.” Lâm Ẩm Vô mỉm cười nói với Vô Trọng: “Trọng lượng của hai con gà này đối với ngươi mà nói không là gì cả.”

Vô Trọng liếc nhìn hai con gà rồi gật đầu, quả thật gã có thể khiến hai con gà lơ lửng trong trạng thái không trọng lượng.

“Hai người vào lấy trứng đi.” Lâm Ẩm Vô nói.

“Vâng.” Tuyết Yêu và Hỏa Quỷ đành nhận mệnh đi vào, vừa mới đi tới cổng liền thấy Yến Thừa Cựu mỗi tay đỡ một quả trứng trên vai đi ra.

Hai quả trứng thật sự quá lớn, Yến Thừa Cựu chen vào giữa thật không đáng chú ý, nhìn từ xa giống như hai quả trứng đang lơ lửng trong không trung. Cầm hai quả trứng lớn như vậy, tư thế của Yến Thừa Cựu tự nhiên cũng không đẹp mắt, giống như một chú hề hài hước đang cố gắng chọc cười mọi người.

“Tôi đã chọn xong.” Yến Thừa Cựu từ xa xa nhìn thấy đám người Lâm Ẩm Vô, cũng không đến gần.

“Ừ, cậu đi đi.” Lâm Ẩm Vô mặt không cảm xúc hời hợt trả lời.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Yến Thừa Cựu không có ý định ở lại đây nữa. Trước đó cậu vẫn có thể làm cu li, nhưng bây giờ bên kia có ba cu li mới, nếu ở đây nữa thuần túy là tự tìm ngược.

Yến Thừa Cựu ôm trứng gà nhanh chóng biến mất khỏi đây, còn rất lâu nữa mặt trời đen mới xuất hiện, buổi tối trong thành phố cũng không còn bao nhiêu người, tăng nhanh tốc độ nói không chừng sẽ về nhà an toàn sớm hơn. Ở bên ngoài càng lâu, biến số càng lớn.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tuyết Yêu nhìn vè mặt cao thâm khó dò của Lâm Ẩm Vô, nhắm mắt nói: “Thiếu niên kia quái lạ vô cùng, tuy không phải là Dương Tuyển giả nhưng có khả năng phi thường, cứ như vậy mà thả…”

“Không ai có thể thoát được sau khi lấy đồ của ta.” Lâm Ẩm Vô mỉm cười nhìn Tuyết Yêu, “Vào lấy là được.”

————

Bốn giờ sáng, Tạ Tư Hàm vẫn còn đang mơ màng trên giường thì đột nhiên bị ai đó đánh thức.

“Tạ đại ca, Tạ đại ca!”

“Ai vậy, đừng làm ồn.” Tạ Tư Hàm sốt ruột đẩy người ra, trở mình tiếp tục ngủ.

Ơ?

Giọng này nghe quen quen?

Tạ Tư Hàm lập tức bật dậy, thấy Yến Thừa Cựu đang mỉm cười nhìn mình, “Tạ đại ca, xin lỗi đã làm phiền anh. Bất quá hiện tại tôi đang vội, muốn hỏi anh khi nào Học viện Khoa học sẽ mở ra?”

“Cậu về nhanh quá.” Tạ Tư Hàm lau mặt, nghi ngờ nói, “Học viện Khoa học mở cửa lúc sáu giờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Yến Thừa Cựu gãi đầu và chỉ vào hai quả trứng ở cửa, “Tôi nghe âm thanh trong này, một trong số chúng dường như sắp thoát ra khỏi vỏ ah.”

Tạ Tư Hàm theo ngón tay Yến Thừa Cựu nhìn về phía cửa, đôi mắt lập tức trợn lên.

“Cái này… cái này, cái này, cái này…, cái này lớn quá rồi đó!” Tạ Tư Hàm âm thầm nuốt nước miếng, hắn đã lâu không ăn trứng, đột nhiên trước cửa xuất hiện hai quả trứng khổng lồ, phản ứng đầu tiên không phải là ngạc nhiên, mà là nghĩ ra nhiều cách khác nhau để ăn trứng trong đầu.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Trứng xào cà chua, hình như mình có cà chua a~.

Với một quả trứng lớn như vậy, đủ để mình ăn một tháng lận đó~.

Trứng chiên nè, trứng nấu sườn non nè, trứng xào cải non nè, súp trứng nè, trà trứng nè, trứng cuộn thịt nè, bánh trứng nè,…

Không, bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này.

Tạ Tư Hàm lắc đầu, nhanh chóng loại bỏ những điều không thực tế đó trong đầu, “Đây thật là cậu mang về sao? Tôi nhớ quả trứng mà người đó mang về lần trước không lớn như vậy a, hơn nữa trứng này của cậu còn sắp nở?”

“Có trứng được thụ tinh, chẳng qua tôi nghĩ những quả có thể nở ra gà con thì quý hơn.” Yến Thừa Cựu thành thật nói.

Trời ạ, phát tài rồi!

Tạ Tư Hàm vội vàng gật đầu, bật dậy thay đồ, “Đúng rồi, tôi còn mấy cái túi dệt lớn, vừa đủ để đựng chúng. Học viện Khoa học cách nơi này một khoảng, đợi bọn họ mở cửa rồi chúng ta hẵng đi.”

“A?” Yến Thừa Cựu không kịp phản ứng đã bị Tạ Tư Hàm đẩy đi thay quần áo, “Trên người cậu có mùi gì đó, mau thay quần áo đi, nhanh lên.”

Yến Thừa Cựu cúi đầu ngửi ngửi, sắc mặt có chút khó coi. Một đường cõng gà trống rồi sau đó ôm hai quả trứng trở về, trên người đã sớm bốc mùi. Ngay lập tức, cậu lấy ra một bộ quần áo mà Tạ Tư Hàm mua dùm để thay.

“Mau lên!” Tạ Tư Hàm nhìn cơ bụng của Yến Thừa Cựu, ghen tị a ghen tị a.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Khi Yến Thừa Cựu thay quần áo xong, Tạ Tư Hàm đã bọc những quả trứng bằng hai chiếc túi dệt lớn. Hắn muốn nâng thử một quả, kết quả mặt mũi đỏ bừng nhưng quả trứng vẫn không nhúc nhích.

Sao mà nặng vậy nè?

Không thể nào, làm sao mà ngay cả trứng cũng nhấc không được?

Tạ Tư Hàm nhớ lại chút võ thuật mà Yến Thừa Cựu đã dạy, cố gắng nhấn trọng tâm xuống và di chuyển thành công quả trứng, một chút…

“Tạ đại ca để đó đi, tôi khiêng được mà.” Yến Thừa Cựu đã thay đồ xong, cười nói, “Kỳ thực, chúng cũng khá nặng.” Nói xong, Yến Thừa Cựu nhanh nhẹn khiêng hai quả trứng, “Tạ đại ca, anh có thể mở cửa dùm tôi được không?”

Tạ Tư Hàm im lặng nhìn Yến Thừa Cựu một lúc lâu, sau đó ngoan ngoãn đi ra mở cửa.

Thừa Cựu nói đúng, mình học không đủ trình, cần phải luyện tập nhiều hơn nữa ah!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play