Tiểu Vương là một nhà nghiên cứu thực tập của Học viện Khoa học, là một sinh viên tốt nghiệp vừa được nhận vào Học viện Khoa học, địa vị của hắn tự nhiên là thấp nhất. Đi sớm nhất về trễ nhất, mỗi ngày được phân đủ loại công việc lặt vặt không liên quan đến công việc của mình. Tất nhiên hắn không dám phàn nàn, có rất nhiều người muốn thay thế hắn, hệ số an toàn của Học viện Khoa học cao hơn nhiều so với nhà an toàn, thức ăn cũng tinh tế hơn, có vất vả hay mệt mỏi đến đâu cũng phải bám trụ nơi này.
Mới sáu giờ sáng, Tiểu Vương vừa lấy chìa khóa mở cổng Học viện Khoa học. Tuy nói sáu giờ vô làm, nhưng phần lớn mọi người bảy giờ mới đến. Bất quá cũng có ngoại lệ…
“Chu viện sĩ, anh không về nhà à?” Tiểu Vương mở cửa, nhìn thấy bên trong vẫn còn sáng đèn. Đó là vị trí tốt nhất của Học viện Khoa học, và cũng là địa điểm nghiên cứu lớn nhất ở đây, bây giờ nó là “ngôi nhà” thứ hai của Chu Từ.
Chu Từ là viện sĩ thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia, hắn đến nơi này chẳng qua là có nghe tin người thân của mình đang ở đây. Để có thời gian tìm kiếm người thân, Chu Từ đi đâu cũng mang theo công việc của mình, cứ như vậy hắn ở lại Học viện Khoa học không phải mới một hai ngày.
“Ở đây không có cháu tôi, ngày mai tôi sẽ trở về, công tác còn chút ít nên phải tranh thủ làm cho xong.” Chu Từ chỉ mới ngoài ba mươi, nhưng nhìn như đã năm mươi tuổi. Những nhà nghiên cứu cao cấp này đều biết sự khủng khiếp của ngày tận thế này, đừng nhìn mọi người trốn trong phòng không ra ngoài là có thể sống yên ổn, mặt trời sẽ không vĩnh viễn như vậy. Trên thực tế, mỗi khi họ tính toán thời điểm xuất hiện của mặt trời đen chính là lúc các nhà nghiên cứu này cầu nguyện.
“Chu viện sĩ bận rộn quá, tôi tới căn tin lấy bữa sáng cho ngài.” Tiểu Vương không dám làm lỡ thời gian của Chu Từ, nói hai câu liền đi, vừa xoay người đụng phải người khác.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Tiểu Vương chưa nhìn là ai liền xin lỗi.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Xin lỗi, là tại tôi không nhìn anh.” Tạ Tư Hàm lùi lại hai bước, nhìn Tiểu Vương nói, “Xin chào, chúng tôi đến đây để trao đổi vật tư.”
“Trao đổi vật tư?” Tiểu Vương sửng sốt một chút, nhìn Tạ Tư Hàn hai bàn tay trắng, hắn có chút khó hiểu: “Chúng tôi không phải vật gì cũng thu đâu đấy.”
“Là vật gì thì anh cứ đi xem rồi biết.” Tạ Tư Hàm nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại đắc ý nhìn Tiểu Vương, “Thừa Cựu, mở túi ra.”
“Được.” Yến Thừa Cựu tùy ý đặt quả trứng xuống đất, vỏ cứng đến mức không dễ vỡ đâu!
Khi Yến Thừa Cựu mở chiếc túi dệt ra, đôi mắt của Tiểu Vương đã tròn xoe.
Nó… lớn như vậy sao?
“Tiếng gì đó?” Tiểu Vương không khỏi hỏi.
“Vỏ sắp vỡ rồi.” Yến Thừa Cựu nhún vai, “Đây là trứng của hai con Dương Tuyển thú trong trang trại đó …”
Lời còn chưa dứt, Tiểu Vương đã nhanh chóng quay người chạy vào trong, vừa chạy vừa hét: “Viện sĩ, viện sĩ, ngài mau ra đây nhìn, trứng Dương Tuyển thú sắp nở rồi!”
“E hèm, người trong Học viện Khoa học vẫn luôn như vậy.” Tạ Tư Hàm nhìn xung quanh, “Nhưng giá của họ luôn rất công bằng. Đừng thấy bình thường cố tình cắt xén kinh phí nghiên cứu, nhưng lúc mua tài liệu nghiên cứu lại không trả giá.”
Yến Thừa Cựu yên lặng gật đầu, thực ra cậu không có ý kiến gì nhiều đối với người của Học viện Khoa học. Cậu chỉ sợ hai quả trứng này không đáng giá như mình nghĩ, không mua được nhà lại còn thiếu nợ Tạ Tư Hàm.
Chu Từ nghe thấy tiếng hét của Tiểu Vương liền nhanh chóng chạy ra, nửa điểm cũng không nhìn hai người Yến Thừa Cựu, ánh mắt dán chặt vào hai quả trứng đằng sau.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Tiểu… Tiểu Vương, cậu dẫn hai người này đi thanh toán hóa đơn đi, đến lúc đó ta sẽ ký.” Chu Từ rõ ràng quan tâm trứng gà hơn bất cứ thứ gì khác. Trứng của Dương Tuyển thú có thể nở ra là thứ tốt đáng để nghiên cứu. Tận thế mới có một năm, bí mật của Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú còn chưa được nghiên cứu thấu triệt. Trước đây có người hoài nghi Dương Tuyển giả là do gien biến dị, bằng không tại sao trong một trăm ngàn người chỉ có một người thành công? Nếu đó là vấn đề di truyền, vậy có thể truyền lại gen này không? Đáng tiếc, đám Dương Tuyển giả không có nhiều hứng thú với việc kết hôn và sinh con, giữa Dương Tuyển giả và người bình thường không có con nối dõi, huống hồ là Dương Tuyển giả với Dương Tuyển giả? Dương Tuyển giả không thể động vào, Dương Tuyển thú tự nhiên là sự lựa chọn tốt nhất.
Chu Từ lần đầu tiên cảm tạ mình tối qua không về nhà, nếu đặt ở Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia, làm sao đến phiên hắn lấy được hai quả trứng này?
“Được rồi, hai người hãy đi theo tôi.” Tiểu Vương thầm hiểu gật đầu, hướng Yến Thừa Cựu và Tạ Tư Hàm nói, “Đừng lo lắng, Chu viện sĩ có quyền hạn rất cao, hai quả trứng gà này giá không thấp, hoặc hai người có điều kiện gì cũng có thể nói với tôi.”
“Một nửa quy đổi thành vật tư, một nửa có thể cho tôi một căn nhà ở khu Thất Hoàn, vị trí do tôi chọn được không?” Yến Thừa Cựu đột nhiên nói.
“Nhà ở được, không thành vấn đề.” Tiểu Vương không chút do dự đồng ý, người của Học viện Khoa học vốn có quyền ưu tiên mua nhà, mặc dù nhà ở rất đắt tiền, nhưng so với vật liệu còn dễ lấy ra hơn, cùng lắm thì xây cái mới là được.
“Vậy xinh nhờ Tạ đại ca.” Yến Thừa Cựu quay đầu nhìn Tạ Tư Hàm, “Những chuyện này tôi không có ý kiến gì, nhờ Tạ đại ca giúp đỡ.”
Tạ Tư Hàm lập tức hăng hái: “Cậu yên tâm, tôi rành nhất là mấy vụ này!”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Cuối cùng, Tạ Tư Hàm đã thương lượng với mức giá vượt xa sự mong đợi của Yến Thừa Cựu, để tránh đêm dài lắm mộng, chiều hôm đó Tạ Tư Hàm liền lấy giấy chứng nhận của Học viện Khoa học mua nhà cho Yến Thừa Cựu, chính là căn nhà gần nhất Dương Tuyển giả kia đã chọn!
Người ở Sở địa chính thấy Yến Thừa Cựu muốn mua căn nhà đó đều cảm thấy kỳ quái, nhưng họ lại nghĩ bên kia có giấy chứng nhận của Học viện Khoa học trong tay, và tự hỏi liệu có phải bên đó cũng muốn chen chân vào hay không? Loại chuyện này chỉ có thể nói thầm chứ không thể bàn lung tung ra ngoài được, thêm vào đối phương mặt mày sáng sủa, diện mạo trắng trẻo sạch sẽ không giống như người chịu khổ, có lẽ là con cháu của đám cao tầng trong Học viện Khoa học. Người của Sở địa chính không dám kinh động người khác, đành dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết chuyện này, đồng thời đưa cho Yến Thừa Cựu một đống giấy tờ.
“Xem hiệu suất của họ, tôi cảm thấy những người trước ngày tận thế đều là rùa.” Tạ Tư Hàm nhìn giấy chứng nhận bất động sản của Yến Thừa Cựu không khỏi thở dài, muốn nhận giấy chứng nhận bất động sản trước tận thế không mất vài tháng không được a?
“Đúng rồi, họ sẽ gửi các vật tư đã thỏa thuận chia làm ba lần mang đến nhà chúng ta, nơi đó quá nhỏ căn bản không chứa hết đồ được, không bằng chia làm ba lần đổi lấy những thứ khác.” Tạ Tư Hàm nghiêm túc nói: “Còn nữa, tối nay sẽ có một phiên chợ nhỏ, tại sao chúng ta không đến đó xem liệu cậu có cần gì không?”
“Ân.” Yến Thừa Cựu đáp, tất cả tâm tư đều hướng về trong nhà: “Còn có một tháng mới có thể dọn đến, không biết Dương Tuyển giả là người như thế nào, thật sự rất kích động a.”
Tạ Tư Hàm im lặng nhìn cậu, thì ra những lời vừa rồi của mình đều là vô ích?
Yến Thừa Cựu nhìn giấy chứng nhận trong tay cười nói: “Lần này tôi ra ngoài cũng gặp được một số Dương Tuyển giả…” Chưa kịp nói xong, Yến Thừa Cựu đã bị Tạ Tư Hàm nhéo một cái.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Tất nhiên Yến Thừa Cựu không thấy đau, ngược lại Tạ Tư Hàm cảm giác hình như mình vừa nhéo vào tảng đá đến đau tay, “Cậu đừng bao giờ nói bất cứ điều gì về Dương Tuyển giả trước công chúng, trở về hãy nói.”
Yến Thừa Cựu nhớ tới lần giao thủ với mấy Dương Tuyển giả kia, đối với những người như Tạ Tư Hàm khi nói về Dương Tuyển giả có thái độ như thế cũng là điều dễ hiểu. Về tố chất thân thể cũng như năng lực, Dương Tuyển giả cùng người bình thường cơ hồ đã là hai chủng tộc.
Mặt khác, hai quả trứng mà Yến Thừa Cựu mang đến đã khiến Học viện Khoa học ngạc nhiên lớn, những tinh thần sa sút biếng nhác của ngày thường như đã bỏ trốn, hận không thể trực tiếp ngủ tại Học viện Khoa học chăm sóc gà con …, được rồi, dùng chiều cao cỡ đứa bé năm sáu tuổi nói là gà con cũng hơi dối lòng. Quả trứng còn lại chưa có dấu hiệu nở đã được quân đội hộ tống cẩn thận và gửi thẳng đến Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia, nó gây ra bao nhiêu tranh cãi không phải là điều Yến Thừa Cựu quan tâm.
Nhà đã mua, nợ nần đã trả hết, lúc này tài sản cũng được kha khá, vì vậy Yến Thừa Cựu càng quan tâm đến việc nghiên cứu những “tiểu thuyết võ hiệp” và “võ công” đã mua được.
Tạ Tư Hàm nhìn Yến Thừa Cựu càng ngày càng trạch thêm trở nên bó tay, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm. Yến Thừa Cựu ở nhà tu luyện tốt hơn là ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không biết dạo này có bao nhiêu người thầm hỏi hắn về ‘cậu em họ đẹp trai’ này.
Chỉ là Tạ Tư Hàm không thể chấp nhận việc Yến Thừa Cựu từ một cao thủ võ lâm nháy mắt trở thành đam mê võ hiệp. Những tiểu thuyết Kim Dung, Cổ Long biến thành ‘tư liệu lịch sử cổ võ quý giá’, thậm chí đến cả Thái Cực quyền, Thái Cực kiếm, Ngũ Cầm hí cũng được cậu xem là bí tịch võ công…
Thôi được, dùng lời Yến Thừa Cựu giải thích, bên trong thái cực ẩn chứa cổ võ vô cùng sâu sắc, “Trên thực tế, tiềm năng của cơ thể con người là vô hạn, nhưng với sự tiến bộ của công nghệ, nó ngày càng trở nên suy thoái, bởi vì một số chức năng không còn cần thiết nữa. Nếu tố chất thân thể tốt, theo như tiểu thuyết nói chính là ‘kỳ tài luyện võ’, hơn nữa còn có thể thi triển Thái Cực quyền đơn giản trở nên hiệu quả nhất, nhưng nó liên quan đến việc phát triển tiềm năng tối ưu hóa gen, cho nên đối với anh việc này không có nhiều tác dụng …”
Yến Thừa Cựu nói rất nhiều, mỗi câu nói Tạ Tư Hàm đều nghe hiểu được, thế nhưng hợp lại cùng nhau thì không rõ ý gì. Mà khi Yến Thừa Cựu đập nát sàn đá cẩm thạch bằng một động tác Thái cực quyền đơn giản trước mặt Tạ Tư Hàm, Tạ Tư Hàm không dám nói lời nào nữa.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
… Thế giới cao nhân có lẽ không phải là thứ mà một người phàm như mình có thể hiểu được.
Một tháng trôi qua nhanh chóng.
Khi căn nhà khu Thất Hoàn sắp được giao, rất nhiều người đã đến làm công tác tư tưởng cho Yến Thừa Cựu, sẵn sàng bồi thường đủ để cậu dọn nhà, đồng thời giải thích đủ kiểu nguy hiểm, nhưng Yến Thừa Cựu vốn vì Dương Tuyển giả mà đến, làm sao có thể đồng ý? Cuối cùng cậu bày bộ dáng đánh chết cũng không dời, hàng xóm láng giềng đều là bộ đội đặc chủng, nghiên cứu viên cao cấp, v.v., cũng chuyển đến ngôi nhà gần Dương Tuyển giả nhất.
Những người đến làm công tác tư tưởng cuối cùng đành ngậm ngùi nhìn các “liệt sĩ” rồi ngậm ngùi ra về. Tạ Tư Hàm không thể không lén lau mắt, khiến Yến Thừa Cựu dở khóc dở cười.
Đêm đầu tiên chuyển đến ngôi nhà mới, Yến Thừa Cựu bị mất ngủ, không biết Dương Tuyển giả ngày mai vào ở là người như thế nào? Có thể dễ dàng cắm quân bài vào tường như vậy, so với Lâm Ẩn Vô thì ai mạnh hơn?
Giữa lúc Yến Thừa Cựu còn đang so sánh trong lòng, đột nhiên nghe được thanh âm bên ngoài truyền đến.