Không phải Dương Tuyển giả, nhưng có thể tiếp được dị năng của họ?
Với đôi mắt đen láy, không có khí tức thuộc về Dương Tuyển giả. Còn có Dương Tuyển thú nằm bên cạnh không biết sống chết như thế nào, tất cả đều cho thấy thanh niên trước mắt này đặc biệt!
Hắn đã dùng biện pháp cổ quái gì, hay chỉ đơn giản là vũ khí bí mật của quân đội để đối phó họ?
Ba người họ có những suy nghĩ khác nhau, nhưng điểm chung là nhìn Yến Thừa Cựu với ánh mắt không thiện cảm.
“Hảo tiểu tử!” Ánh mắt Hỏa Quỷ đột nhiên trở nên sắc bén, tràn đầy chiến ý, chung quanh không khí tựa hồ đang bốc cháy, tựa hồ một giây sau sẽ nhào lên người Yến Thừa Cựu, điều này khiến Tuyết Yêu và Vô Trọng đều là Dương Tuyển giả cũng thấy khó chịu.
Sau khi thức tỉnh trở thành Dương Tuyển giả, hầu hết trong số họ đã tự nhiên từ bỏ danh tính trước đây của mình, tất nhiên bao gồm cả tên của họ.
Lấy Hỏa Quỷ làm ví dụ, trên người gã có đầy đủ đặc tính của Dương Tuyển giả, lạnh lùng, hiếu chiến, vô tâm, ỷ mạnh hiếp yếu, theo cách nói của nhân loại đó chính là kẻ điên! Nhưng khi Hỏa Quỷ còn là người, gã nổi danh là người hiền lành, thậm chí có chút ‘nhu nhược’. Vợ gã bỏ trốn theo người khác và để lại một đứa con cho gã. Hỏa Quỷ cực khổ nuôi lớn bạch nhãn lang kia, còn cho nó đi học, không ngờ đến ngày tận thế, chính đứa con ngoan đó lại đẩy gã ra ngoài chỉ vì giấu một ít vật tư.
Sau khi tỉnh lại, Hỏa Quỷ lôi tên bạch nhãn lang ra khỏi đám đông, trói nó vào cột cờ khi mặt trời đen xuất hiện, phơi nắng cả tiếng đồng hồ, toàn thân mất nước mà chết. Hỏa Quỷ ngồi trước mặt bạch nhãn lang, vừa uống rượu vừa ăn thịt nghe hắn kêu vui!
Vô Trọng khi còn trẻ là một sinh viên bình thường, dù cố gắng thế nào, thậm chí còn bỏ công sức gấp mấy lần người khác nhưng cũng chỉ đậu một trường phổ thông. Đến năm ba gã kiểm tra IQ thì phát hiện mình còn không bằng người bình thường. Nhưng sau khi thức tỉnh, gã trở nên thông minh hơn nhiều, trong một giây có thể trả lời những câu hỏi mà trước đây hắn không hiểu. Trí nhớ cũng tốt, EQ cũng cao, như thể hắn đã hoàn toàn được tái sinh. Vô Trọng cảm thấy bản thân trước đây không phải là mình, bản thân hiện tại mới thực sự là gã!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Hỏa Quỷ, hiện tại không phải lúc đánh nhau, nếu làm hỏng chuyện của thủ lĩnh, chúng ta chờ làm vật liệu đi!” Tuyết Yêu trừng mắt nhìn Hỏa Quỷ, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy âm trầm. Nếu bỏ qua khí chất âm u trên người Tuyết Yêu, không thể nghi ngờ đây chính là mỹ nữ khiến nhiều người chú ý.
“Chậc, cô nghĩ ta sợ chết sao?” Hỏa Quỷ không tình nguyện phản bác, nhưng vẫn thu liễm không ít.
người Có thể thấy ba người này không hề tin tưởng nhau, và họ tụ lại cùng nhau chỉ vì người gọi là “thủ lĩnh”.
Vừa nãy Yến Thừa Cựu sử dụng là một trong những bí thuật của Cổ Võ – Hàn băng chưởng, cũng chính do ông ngoại xem nhiều sách cổ mới nghiệm ra được. Thông thường chỉ có tông sư mới có thể câu thông thiên địa, biến các nguyên tố tự nhiên thành của mình. Nhưng để ngưng tụ hơi nước trong không khí vào lòng bàn tay, chỉ cần thao tác đúng thì không phải việc khó.
“Dương Tuyển thú này là cậu bắt được?” Vô Trọng khẽ mỉm cười, đôi mắt màu vàng kim nhìn thẳng vào mắt Yến Thừa Cựu nhằm muốn chấn nhiếp cậu.
Yến Thừa Cựu biết ý định người này, dứt khoát cúi đầu nhìn chân mình, lắc đầu nói, “Không phải tôi, tôi chỉ ở đây canh chừng nó.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Nghe Yến Thừa Cựu trả lời, ba người lại trao đổi ánh mắt, Vô Trọng tiếp tục nói, “Vậy ai bảo cậu đứng đây canh nó? Với bản lãnh của cậu, nếu là Dương Tuyển giả cũng là xuất sắc. Con Dương Tuyển thú này còn chưa chết, nếu nó nổi điên lên lúc đó sẽ gây nguy hiểm đến cậu.”
Yến Thừa Cựu không trả lời.
“Cậu bé này, chị thấy cậu còn trẻ mà chết, thật đáng tiếc.” Tuyết Yêu thanh âm ôn nhu, nhưng ngữ khí lại nghiêm khắc, “Chị cũng biết ai bảo cậu ở đây. Cậu đừng tưởng hắn tốt lành gì, so với bọn ta còn nhẫn tâm hơn, hắn mà ra tay thì cậu sẽ không thể sống sót.”
Yến Thừa Cựu ngẩng đầu nhìn họ, tựa hồ có chút do dự.
Có hy vọng!
Vô Trọng toan tiến lên một bước, Tuyết Yêu cùng Hỏa Quỷ ở một bên âm thầm siết chặt nắm đấm, đến lúc bắt cả người lẫn thú! Thiếu niên này khá có năng lực, nhưng dù sao cũng còn trẻ, dung mạo cũng trắng trẻo không giống đã từng chịu khổ, nhìn vẻ mặt run rẩy của cậu, ba người Tuyết Yêu cảm thấy kích động.
Đúng vậy, thiếu niên này dù lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người bình thường, danh tiếng Dương Tuyển giả như thế nào bọn họ còn không biết sao?
“Người kia bọn ta cũng biết.” Vô Trọng cười nói, “Cậu đưa Dương Tuyển thú này cho ta, bọn ta cũng sẽ đưa cậu ít đồ. Dù sao bọn ta ba người, cậu chỉ có một, lỡ làm mất đồ cũng là bình thường. Nếu cậu thấy không ổn, bọn ta có thể hộ tống cậu rời đi, cậu nghĩ sao?”
Vô Trọng vừa nói vừa ra dấu tay cho hai người kia.
Ngay tại bọn họ vừa định ra tay, Yến Thừa Cựu đột nhiên ngẩng đầu hướng bọn họ cười nói, “Tôi từ chối!”
Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
Vô Trọng nheo mắt lại và vung tay. Tuyết Yêu cùng Hỏa Quỷ lần lượt tạo thành một bức tường băng và một quả cầu lửa, lao về phía Yến Thừa Cựu từ hai bên trái và phải.
Tốc độc của Tuyết Yêu và Hỏa Quỷ rất nhanh, nhưng băng và lửa mà chúng cô đọng lại còn nhanh hơn, chớp mắt đã đến trước mặt Yến Thừa Cựu! Nhìn bản lĩnh lúc trước của thiếu niên, muốn chạy trốn chỉ có thể nhảy lên trên, không thể cưỡng ép tiếp nhận công kích của hai người, khi thiếu niên nhảy lên cũng là lúc hắn ra tay!
Thân ảnh Yến Thừa Cựu như chuồn chuồn lướt nước, lúc công kích chưa tới liền nhảy ra ngoài.
Khóe miệng Vô Trọng nhếch lên, tay phải đập mạnh xuống.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Áp lực gấp mười lần!
Trong khoảnh khắc, Yến Thừa Cựu cảm thấy cơ thể mình nặng gấp mấy lần, trên đầu như có một cỗ áp lực vô hình đè xuống. Mà bên dưới, ngọn lửa chảy trên tường băng, một khi rơi xuống có thể biến thành thịt nướng!
Khác với Tuyết Yêu và Hỏa Quỷ có thể ngưng tụ vật thể hữu hình, Vô Trọng chỉ có thể khống chế trọng lực trong phạm vi nhỏ. Các đòn tấn công vô hình đôi khi còn nguy hiểm hơn, tuy phạm vi hạn chế nhưng một khi kết hợp với người khác thì gần như không có đối thủ.
Mặc dù mối quan hệ giữa ba người không tốt lắm, nhưng trong lúc tận thế lại phát triển thành một loại ‘chiến đấu’ ăn ý.
Gã thức tỉnh không phải trọng lực, mà là bộ não!
Vô Trọng đang định cười to, nhưng tầm mắt vừa lúc nhìn thấy Yến Thừa Cựu liền cứng lại, cảm thấy vô cùng quái dị.
Không bị đè xuống?
Thằng nhóc này còn đứng lên được!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Không thể nào, trọng lực gấp mười đè lên người không phải chuyện đùa, cho dù là Dương Tuyển giả đang lúc chiến đấu đột nhiên cảm thấy thân thể nặng nề cũng sẽ kinh hoảng, làm sao không lộ sơ hở được? Nếu đối thủ là một lão giả kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng không sao, nhưng tận thế mới có một năm, thiếu niên này thoạt nhìn mười bảy mười tám, chẳng lẽ đã trải qua trăm trận chiến sao?
Nếu Yến Thừa Cựu biết gã đang nghĩ gì, đại khái chỉ biết cười trừ mà thôi.
Lúc cậu đến thế giới này, cảm nhận được trọng lực của thế giới này không giống như thế giới của mình, trọng lực gấp mười lần không làm khó được cậu. So với cân nặng của con gà kia, gấp mười lần này thì tính là gì?
“Vô Trọng, đằng sau ngươi!” Tuyết Yêu và Hỏa Quỷ thấy có điểm không đúng, lúc phản ứng lại nào thấy thân ảnh thiếu niên kia? Cũng không biết cậu làm sao có thể biến ảo thân hình trên không, sau một khắc liền ở phía sau Vô Trọng?
Nhưng nhắc nhở rõ ràng là hơi muộn.
“Người thứ nhất!” Yến Thừa Cựu nắm chặt tay, dồn nội lực vào hai tay, vỗ mạnh lên cột sống Vô Trọng.
Bính!
Vô Trọng chỉ cảm thấy như bị búa đập vào lưng, cơn đau dữ dội nhanh chóng lan khắp người, dường như nghe thấy tiếng xương gãy, khung cảnh trước mặt chuyển động nhanh chóng, cả người đã bay ra ngoài.
Không biết có phải là cố ý hay không, hướng Vô Trọng bay đi vừa vặn là nơi Tuyết Yêu cùng Hỏa Quỷ tấn công lúc trước.
“Không xong.”
Tuyết Yêu và Hỏa Quỷ biết mình quá khinh địch, nhưng không thể nhìn Vô Trọng chết dưới đòn tấn công của mình, đành phải tập trung tinh thần thu hồi công kích.
“Các ngươi định làm gì?” Yến Thừa Cựu đánh xong, mũi chân rơi xuống đất, thân thể còn chưa vững liền xoay mũi chân, theo quán tính điều động xông về phía Hỏa Quỷ. Hỏa Quỷ thầm hô không tốt, cũng không quan tâm đến sự sống chết của Vô Trọng nữa, trực tiếp dựng lên nhiều bức tường lửa xung quanh mình, muốn cản lại đòn tấn công của Yến Thừa Cựu.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Nhiệt độ của ngọn lửa có thể đạt tới hơn 500 độ, đã từng đốt người của quân đội thành than, chẳng ai dám trực diện đối đầu với gã. Trước khi Dương Tuyển giả thức tỉnh đều đã từng bị mặt trời nướng thành thịt khô, mặc dù hồi sinh có được sức mạnh, nhưng ký ức về “người chết” vẫn còn khắc sâu vào đầu. Mà năng lực của Hỏa Quỷ có chút tương tự năng lực mặt trời, khiến phần lớn Dương Tuyển giả khác đều phải kiêng kỵ.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc chính là bức tường lửa bị quả đấm mang theo quyền phong của Yến Thừa Cựu đánh ra, tự động tách ra một khoảng trống.
Điều này là không thể!
Hỏa Quỷ còn chưa kịp định thần, nắm đấm của Yến Thừa Cựu đã đến trước mặt gã.
“Người thứ hai!”
Nắm đấm của Yến Thừa Cựu nặng hơn một trăm cân, một quyền trúng ngay đầu Hỏa Quỷ, gần như ngay lập tức Hỏa Quỷ liền triệt để hôn mê, ngọn lửa xung quanh cũng tắt đi.
Hóa ra Dương Tuyển giả hôn mê, năng lực cũng sẽ biến mất?
So với tinh thần lực mạnh mẽ của Máy Móc Cải Tạo giả còn kém xa hơn.
Yến Thừa Cựu thầm ghi nhớ điểm này.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Quần áo trên người Vô Trọng bị đốt cháy, cảm giác nóng rực vừa phả lên người liền bị đánh xuống tường băng.
Tư vị băng hỏa lưỡng trọng thiên khiến Vô Trọng vốn có chút hôn mê lập tức tỉnh lại, gã muốn thoát ra khỏi tường băng nhưng đòn nặng nề giáng trên lưng vừa nãy khiến gã không thể cử động được, chỉ có thể tiếp tục chịu đau.
Tuyết Yêu cảnh giác nhìn Yến Thừa Cựu, người này có thể đánh bại Hỏa Quỷ cùng Vô Trọng trong một thời gian ngắn, tuyệt đối không phải là người bình thường.
Yến Thừa Cựu nhìn Tuyết Yêu, nhưng không tiếp tục tiến lên, trái lại chân thành nói, “Chị, ông ngoại tôi nói người luyện võ không thể động thủ với người già và trẻ em, và đánh phụ nữ sẽ bị xem thường. Chị đánh không lại tôi, tốt hơn hết là nên đi.”
Tuyết Yêu nhìn vào đôi mắt chân thành của Yến Thừa Cựu, cảm thấy hình như mình thấy một loại quái vật nào đó.
Trong lúc tận thế này, liệu có ai còn tuân theo nguyên tắc nhàm chán như vậy không?
Tuy nhiên, không phải là không thể sử dụng nó.
Cái gì tôn nghiêm, cái gì tình nghĩa, tất cả đều xuống địa ngục đi!
Tuyết Yêu suy nghĩ, thần sắc lập tức trở nên đáng thương, “Nhưng, thủ lĩnh ra lệnh, nếu bọn ta không bắt được Lâm Ẩm Vô cùng Dương Tuyển thú, sau khi trở về nhất định phải chết. Hỏa Quỷ và Vô Trọng đều bị cậu đánh bại, chỉ có mình ta nguyên vẹn trở về, thủ lĩnh sẽ nghĩ như thế nào?”
Lâm Ẩm Vô?
Hóa ra người nọ tên này!
Mặc dù Yến Thừa Cựu không đánh phụ nữ, nhưng điều đó không có nghĩa cậu là kẻ ngu.
“Chị, ba người tuy có bản lĩnh, nhưng lại không biết sử dụng, nghe nói tổng cộng chỉ có khoảng 10.000 Dương Tuyển giả, chết cũng thật đáng tiếc. Vả lại tôi các người cũng đánh không lại, huống hồ là y?” Yến Thừa Cựu cười nói, “Bất quá cũng nhờ mấy người.”
Nhờ chúng ta?(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Trong lòng Tuyết Yêu nghi hoặc, muốn tiếp tục nghe nhưng Yến Thừa Cựu đã ngừng nói.
Yến Thừa Cựu lúc này đang có tâm trạng rất tốt, không phải vì cậu đánh bại hai Dương Tuyển giả, mà vì cậu biết Dương Tuyển giả không phải cường đại đến nỗi mình không với tới. Nhiều năm tập võ nhưng lại không bằng được mặt trời chiếu vào, nếu nói Yến Thừa Cựu không khó chịu chính là dối lòng. Khi nhìn thấy Lâm Ẩm Vô, trong lòng càng khiếp sợ hơn, ngay cả dũng khí đối đầu trực diện với anh ta cũng không có? Sở dĩ Yến Thừa Cựu chọn một chọi ba đấu với bọn Tuyết Yêu, cũng vì tâm tư muốn thử sức bản lĩnh của mình một lần.
Cũng may sự tình đơn giản hơn cậu nghĩ!
Ba ba ba.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Tuyết Yêu và Yến Thừa Cựu đồng thời nhìn về hướng vỗ tay, thấy một cái bóng lớn từ trên trời rơi xuống, cuối cùng đập mạnh vào một bên của con gà trống lớn.
Đó là một con gà mái to gấp đôi gà trống.
Lâm Ẩm Vô ngừng vỗ tay, nhìn Yến Thừa Cựu nói, “Hóa ra là võ thuật, thật khiến ta kinh ngạc. Theo thỏa thuận, cậu có thể vào chọn hai quả trứng để mang đi.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Yến Thừa Cựu gật đầu, không nhìn bọn Tuyết Yêu nữa, mà chạy thẳng về phía trang trại.
“Về phần các ngươi…” Lâm Ẩm Vô nhìn Tuyết Yêu, lại nhìn Hỏa Quỷ và Vô Trọng nằm trên đất, “Cho các ngươi năm phút để hồi phục. Có hai lựa chọn; Một, xách hai con gà này, đi vào trong mang hết trứng ra rồi đi theo ta; Hai, chết!”
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Ẩm Vô vui vẻ nói ta lại có thêm ba tên cu li, hai con gà và hơn chục quả trứng, chỉ bằng một người làm sao mang được hết! ㄟ( ▔∀▔ )ㄏ