Yến Thừa Cựu mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một con hẻm nhỏ cũ nát.
Cậu mở to hai mắt, dường như không thể tin vào cảnh tượng trước mặt này.
Trên tường dán đầy giấy, tràn ngập những ‘Văn tự cổ đại’ to to nhỏ nhỏ, ngay ngắn chỉnh tề, mang theo một cổ đặc thù mỹ cảm. Nếu như ở niên đại của cậu, những thứ này đều là ‘Sử liệu’ được đấu giá rất cao, thế nhưng ở đây chúng nó chẳng qua là những tấm da trâu có thể tùy tiện tìm thấy trên đường mà thôi.
Cậu thử đứng dậy, nhìn đôi tay quen thuộc của mình, cuối cùng cũng nhận ra những lời con rối trong giấc mộng kia đều là sự thật.
Yến Thừa Cựu đến từ thời đại mà Tinh tế cùng Cổ Võ tồn tại.
Ở thời đại đó, sức mạnh khoa học kỹ thuật đã phát triển đến một độ cao trước đây chưa từng có, nhờ ‘cải tạo thân thể’ nên tuổi thọ con người kéo dài đến ba trăm tuổi, thậm chí chỉ bằng sức mạnh thân thể mà hành tẩu trong không gian. Mỗi một người cải tạo đều tương đương với một ‘kho vũ khí di động’ cỡ lớn, thậm chí một người cải tạo đỉnh cấp có thể hủy diệt một tiểu tinh cầu! Tuy nhiên không phải ai cũng thích hợp cải tạo, những người không thể cải tạo sẽ sinh sống ở tầng thấp nhất, chỉ có thể ước ao nhìn người cải tạo bay lượn trên bầu trời.
Tình hình như vậy rất nhanh liền bị phá vỡ.
Một võ sư không thể cải tạo tình cờ phát hiện một quyển bí kíp võ công, tự sáng lập trường phái Cổ Võ. Người bình thường tu luyện công pháp Cổ Võ có thể lên trời xuống đất, đồng thời không cần phải gánh chịu phí dụng cải tạo cơ thể, càng không cần lo lắng hỏa lực đủ hay không. Cổ Võ giả tượng trưng cho một khả năng khác, tứ đại đệ tử của Cổ Võ tông sư đã lập ra tứ đại học viện thu nhận học viên. Mà Yến Thừa Cựu chính là ngoại tôn duy nhất của vị Cổ Võ tông sư – Yến Chi Dĩ, cũng chính là người ba năm liên tục đạt danh hiệu ‘thiên tài’, được gọi là ‘Yến Chi Dĩ’ thứ hai, là ngôi sao mới nổi được cả tinh tế chú ý.
Yến Thừa Cựu nhớ là mình vừa đạt được cúp thắng lợi của học viện, dự định tìm ngoại công báo hỉ. Từ nhỏ cậu cùng ngoại công sống nương tựa lẫn nhau, cũng ỷ lại ông nhiều hơn so với người khác. Sau đó… sau đó cậu rời khỏi học viện… Chuyện gì đã xảy ra?
Cậu không thể nhớ nổi.
Đến khi có lại ý thức, cơ thể cậu đang trong một không gian tối tăm không có ánh sáng mặt trời, chỉ có một con rối toàn thân tản ra ánh sáng đang dùng đôi mắt to cổ quái ‘nhìn’ mình.
Con rối này giống như một đứa bé khoảng bảy tám tuổi, toàn thân đều là màu vàng cũ kỹ. Tứ chi cũng được phân thành ba khúc, nhưng cái đầu mang hình thù quỷ dị, tỷ lệ ngũ quan phân bố không đồng đều.
Tượng gỗ như thế này được xem như là xấu.
Nhưng lúc nhìn con rối này, Yến Thừa Cựu còn chưa kịp nghĩ ‘xấu’ thì toàn thân đều nổi da gà, trong tâm như bị nhấc lên, vô cùng căng thẳng.
Cho dù đối mặt với người cải tạo đỉnh cấp, Yến Thừa Cựu cũng sẽ không sợ hãi. Trên thực tế nhờ ngoại công, nên từ nhỏ cậu đã trải qua vô số sinh tử đau khổ. Nhưng khi đối mặt với con rối này, cậu cảm nhận được một luồng khí tử vong băng lãnh cùng tuyệt vọng.
Cơ thể không thể động, cổ họng cũng chẳng thể phát ra âm thanh, đôi mắt của cậu chỉ có thể nhìn thẳng vào con rối
Thân thể như bị đóng đinh tại chỗ.
Ngược lại, toàn bộ hình ảnh con rối này ám ảnh trong tâm trí cậu.
Đáng sợ!
Con rối này thật đáng sợ!
“Ta chỉ nói ba điều, ngươi phải nhớ cho rõ, mỗi thế giới ta chỉ nói một lần.” Âm thanh con rối khó phân biệt nam nữ, không có bất kỳ âm điệu, vô cùng quái dị, mà Yến Thừa Cựu cũng không để ý cổ quái hay không, cậu chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chờ chút, mỗi thế giới?
Mỗi thế giới nói một lần là có ý gì?
“Thứ nhất, thế giới của ngươi đã bị hủy diệt.” Con rối ‘bay’ về phía trước, cũng không thấy động tác của nó, chớp mắt đã đến trước mặt Yến Thừa Cựu. Gương mặt của nó không ngừng khuếch đại trong đôi mắt cậu, cơ hồ sắp chạm vào chóp mũi.
Lạnh quá.
Yến Thừa Cựu trong lòng căng thẳng, cảm giác khắp toàn thân đều đang run rẩy
Nhưng so với cái lạnh trên người con rối, lời nói nói của nó khó có thể khiến Yến Thừa Cựu tin tưởng được.
Làm sao có thể, thời đại của cậu đã phát triển đến đỉnh điểm, kết minh cùng vô số người ngoài hành tinh, vũ lực của bọn họ đủ để lật đổ bất kỳ tinh hệ nào, tuyệt đối không thể bị hủy diệt.
Yến Thừa Cựu tự tìm cớ cho bản thân, nhưng trong lòng lại chấp nhận cách nói này.
Những gì con rối này nói đều là sự thật.
Vừa mới nghĩ như thế, cảm xúc bi thương thất lạc chậm rãi tăng lên, viền mắt cũng xuất hiện nước mắt, dường như chỉ một khắc sau sẽ rơi xuống.
“Thứ hai, những nơi mà ngươi đến toàn bộ sẽ bị hủy diệt vào ngày tận thế.”
Sau đó.
Còn có sau đó sao?
Không chờ cậu suy nghĩ, con rối kia tiếp tục nói.
“Thứ ba, nhiệm vụ đầu tiên của ngươi là có thể tồn tại qua nửa năm trên thế giới sau.”
Yến Thừa Cựu nhìn thật kỹ con rối kia, trong lòng có vô số nghi hoặc muốn hỏi, đồng thời hi vọng con rối kia cho cậu cơ hội để hỏi.
Mà con rối hiển nhiên xem ánh mắt của cậu như không khí.
“Ta có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi, sau khi đến tân thế giới, đừng nên nghĩ trốn tránh được một kiếp, cái mà ngươi cần chính là không ngừng trở nên mạnh mẽ.” Miệng con rối bỗng nhiên tách rộng ra, thậm chí có thể nhìn thấy rõ đầu lưỡi cùng hàm răng bên trong.
Hàm răng không hề trắng, thậm chí bên trên có không ít tơ máu.
Giống… giống như vừa mới cắn một phát vào cơ thể con người.
Không biết nghĩ tới điều gì, Yến Thừa Cựu lạnh run, cậu không dám suy nghĩ miên man nữa.
“Chúc vui vẻ, người mới!”
Con rối lần nữa lộ ra nụ cười châm chọc.
Yến Thừa Cựu bị nụ cười này dọa sợ chết khiếp, con rối này làm cũng giống quá đi.
Hay thứ này căn bản không phải là con rối, mà là một người ‘sống’ sờ sờ?
Sau một khắc Yến Thừa Cựu triệt để ngất đi, đến lúc tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong con hẻm nhỏ này.
Yến Thừa Cựu kiểm tra cơ thể mình, những vết sẹo vì tập võ vẫn còn, nội lực cũng không đổi, nói cách khác đây chính là thân thể của cậu. Thế nhưng không khí nơi này vô cùng mát mẻ, không phải là thế giới đậm mùi khói lửa quen thuộc kia.
Nơi này tuyệt đối không phải thế giới mà cậu biết.
Yến Thừa Cựu thử dùng nội lực, nhảy khỏi mặt đất, dễ dàng lên tới nóc nhà.
Sinh ra trong niên đại của cậu, từ lúc còn trong bụng mẹ đã được tối ưu hóa gien, có thể khai phá sức mạnh của thân thể đến mức tận cùng. Sau đó cậu vào phái Cổ Võ, vượt nóc băng tường cũng không là việc khó. Nếu cần thiết, phi hành trên không trung cũng không phải không thể, chỉ có điều hao tổn không ít nội lực.
Phòng ốc nơi này không cao lắm, cùng lắm là hai ba tầng lầu, thoạt nhìn như một khu dân cư. Xung quanh là đường phố, ngoài đường còn có những thứ gọi là ‘xe cộ’ mà Yến Thừa Cựu chỉ được nhìn thấy trong bảo tàng.
Ở đây có rất nhiều cây, bất quá đều bị khô héo, trên thân không có lấy một lá cây nào.
Xa xa, ngược lại cũng không ít sắc xanh.
Chắc chắn đây là một thành phố rất đẹp.
Trong lòng Yến Thừa Cựu phát lạnh, với phạm vi thị lực khoảng 800 mét của mình, thế nhưng trong vòng 800 mét này lại không phát hiện ra người nào, thậm chí là một vật sống!
Việc này thật kỳ quái.
“Thế giới này nhất định sẽ bị hủy diệt vào ngày tận thế ư?” Yến Thừa Cựu nhớ lại lời nói của con rối kia, lẩm bẩm một mình, “Trước tiên cứ tìm người hỏi rõ tình huống nơi này mới được.”
Trong hẻm nhỏ nào đó.
“Đại ca, chính là tên tiểu tử này, em tận mắt thấy hắn lén lút đem nửa giỏ cà chua đổi lấy trứng gà!” Một nam tử gầy gò nhỏ con cung kính với người cao lớn bên cạnh: “Tên này chắc chắn là trộm, lần nào cũng lén lén lút lút, không dễ bắt được. Lần này, cuối cùng cũng tóm được hắn!”
Gã cao lớn bán tín bán nghi nhìn kẻ bị bọn tiểu đệ bắt được, “Tụi bây có lục soát trên người hắn không?”
Bọn tiểu đệ gật gật đầu, “Đại Ca, tụi em đã lục soát kỹ rồi, nhưng trên người hắn không có vật gì, chỉ có mấy viên kẹo vừng, sợ là tiểu tử này đã đem giấu trước đó rồi!”
“Chuyện ngày… Vị đại ca này, tôi… tôi là cư dân của Ngũ Hoàn Khu. Ở đó đóng thuế rất cao, tôi đã trả phí bảo kê cho Thiên ca rồi.” Thanh niên ngoan ngoãn biết điều, còn mang theo một cặp kính, mái tóc che hơn phân nửa khuôn mặt, xanh xao vàng vọt, nhìn không được tốt lắm.
Bất quá trong hoàn cảnh này, một thân trên dưới có vài ba miếng vá coi như là không tệ.
“Thiên ca là Thiên ca, phí bảo kê của hắn tao không dám động, bất quá nhà ngươi đang nằm trong tay tụi tao, không chảy chút máu sao mà coi được.” Gã cao lớn có khuôn mặt hàm hậu giản dị, chỉ có điều ánh mắt hắn để lộ sự giả dối đã phá hủy cảm quan tổng thể.
“Không biết vị đại ca này muốn bao nhiêu?” Thanh niên đeo kính âm thầm hối hận vì mình ra ngoài tìm kính. Nhưng kính của hắn đã bị nứt rất nhiều, hắn nhớ quanh đây đã từng có một cửa hàng kính mắt, lúc này mới lấy hết dũng khí đi ra ngoài. Không ngờ lại xui xẻo như thế, lần này sợ là hơn nửa tháng thu hoạch đều phải cúng cho người khác.
“Tụi tao có năm người, tao cũng không muốn như vậy đâu.” Gã cao lớn cười gằn, “Mười cân trái cây, năm mươi quả trứng gà!”
Thanh niên đeo kính bị gã giở công phu sư tử ngoạm [đòi hỏi nhiều] dọa cho khiếp sợ, “Không… Nhiều như vậy, tôi… không có đủ.”
So với phí bảo kê của Thiên ca còn nhiều hơn gấp đôi!
Gã cao lớn liếc mắt ra hiệu, hai người đang giữ thanh niên đeo kính lập tức thụi cho một cú, đánh hắn đến cong eo xuống.
“Lão đại tụi tao nói chuyện, mày dám nói không hả?”
“Không giáo huấn mày một trận, mày cho là tụi tao ăn chay à!”
“Khặc khặc, khặc khụ khụ.” Thanh niên đeo kính khạc một bãi đàm, bên trong có vết máu.
“Tao đây không phải là loại người không nói lý.” Gã cao lớn thương hại đỡ đối phương lên, “Trong thời gian ngắn đem đủ đồ vật ra quả thật là làm khó mày. Tao sẽ cho mày một tuần để gom đồ. Bảy ngày sau, tụi tao sẽ đến chỗ mày để lấy đồ, lấy xong sẽ đi ngay. Đừng mong tìm Thiên ca hỗ trợ, loại tôm tép như mày không đáng để hắn động thủ, hiểu không?”
Thanh niên đeo kính đang định nói, lần này không chờ gã cao lớn ra hiệu, ba người kia lập tức cho hắn một trận đấm đá.
Không đánh phủ đầu, sợ là tên này sẽ không nghe lời!
“Cứu…” Thanh niên đeo kính co rút thân thể, dùng sức bảo vệ trán và bụng, âm thanh cũng yếu dần.
“Không đáp ứng? Không đáp ứng thì tụi tao sẽ trói mày ở đây, đợi vài tiếng nữa mặt trời đen mọc lên…” Giọng gã cao lớn vang lên, lời nói khiến thanh niên đeo kính không khỏi run sợ.
Không!
Tuyệt đối không thể!
Giữa lúc hắn sắp chịu không nổi chuẩn bị cầu xin tha thứ, bỗng một giọng nói vang lên.
“Dừng tay!”
“Kẻ nào?” Gã cao lớn nghe có người nói, lập tức xoay người lại nhưng phía sau chẳng thấy ai.
“Đại… Đại ca, ở trên!” Nam tử gầy gò nhỏ con kia run rẩy chỉ tay lên trời.
Gã cao lớn ngẩng đầu, thấy một thân ảnh mạnh mẽ từ hai mươi, ba mươi mét nhảy xuống, một chút bụi đất cũng không bị hất lên.
Đây không phải là động tác người thường có thể làm.
“Là… Là Dương Tuyển giả, nhanh, chạy mau!”
Gã cao lớn hô một tiếng xoay người liền chạy, ba tên đàn em tựa hồ nhớ ra gì đó, cũng không kịp nghĩ nhiều liền vội vã chạy đi.
Thanh niên đeo kính không khỏi run lên, nhưng hắn không đứng lên nổi, đành phải chậm rãi bò trên mặt đất, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.
“Anh không sao chứ?” Yến Thừa Cựu đến trước mặt thanh niên đeo kính, đưa tay muốn đỡ hắn dậy.
Thanh niên đeo kính chẳng khác nào gặp ma, vội vã đẩy tay Yến Thừa Cựu, lắc đầu liên tục, “Xin… Xin lỗi, xin lỗi, xin ngài tha cho tôi.”
“Tôi không phải người xấu, cái kia…”
“Được được được, tôi không tới, vậy anh tự đứng lên được không?”
Yến Thừa Cựu còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn đối phương sắp ngất đành phải lùi về sau hai bước, “Anh vẫn tốt chứ?” Khó khăn lắm mới tìm được một người còn sống, không thể khiến người này bỏ chạy được.
Thanh niên đeo kính thấy Yến Thừa Cựu lùi về sau, trong lòng cũng thoáng bình tĩnh.
Hắn lấy hết dũng khí ngẩng đầu, nhìn thấy trước mặt là một thiếu niên thanh tú ăn mặc hết sức bình thường, khi nhìn đến ánh mắt đối phương, cả người nhất thời buông lỏng.
Con mắt không phải màu vàng.
Không phải Dương Tuyển giả!
Tâm trạng bình phục không ít, đợi đến khi thân thể chậm rãi khôi phục một chút, nhìn thiếu niên này cũng không có ý gì, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Đối phương cứu mình, ngược lại bị mình hiểu lầm, thật sự là mất mặt mà.
“Đa tạ ân cứu mạng của cậu.” Thanh niên đeo kính đỡ vách tường, chật vật đứng lên, “Vừa nãy nghe những người kia gọi, tôi còn tưởng cậu là Dương Tuyển giả, xin lỗi, là tôi hiểu lầm.”
Yến Thừa Cựu ngờ vực nhìn người trước mặt, “Dương Tuyển giả, Dương Tuyển giả là cái gì?”
Thanh niên đeo kính sững sốt, “Cậu không biết Dương Tuyển giả?”
Đúng lúc này, trên mặt đất bỗng nhiên bị bóng tối bao phủ, thanh niên đeo kính theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy một đám mây đen lớn che phủ bầu trời, sắc mặt liền hoảng loạn, “Không, không tốt, mặt trời sắp xuất hiện!”
“Chạy mau!” Thanh niên đeo kính lảo đảo vài bước, kéo tay Yến Thừa Cựu, “Chúng ta mau chóng rời khỏi đây.” Sau đó, như nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt trở nên trắng bệch, “Mười phút… không… muốn đến nơi ít nhất phải chạy hai mươi phút… không còn kịp rồi.”
Yến Thừa Cựu đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn thấy rõ vẻ mặt suy sụp của đối phương.
Cậu tiến lên một bước, trực tiếp khiêng hắn lên, “Anh nói phải chạy đến đâu?”
Thanh niên đeo kính sửng sốt một hồi, không nghĩ tới sức mạnh của thiếu niên này lại lớn như vậy, “Cứ chạy dọc theo đường phố, chạy đến ngoại thành thì thấy một dãy nhà màu trắng, chạy đến đó là được.”
“Được rồi, anh giữ chặt nhé.”
Nói xong, Yến Thừa Cựu yên lặng vận nội lực, một tay vác người, dùng tốc độ khiến thanh niên đeo kính trợn mắt há mồm chạy đi.
Để lại phía sau vô số khói bụi.
Thanh niên đeo kính chỉ cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, trong lúc hoảng hốt bỗng nhớ lại thời điểm mình đua xe trong núi trước đây.
Chỉ có điều xe này là xe không mui, đường núi thay bằng đường đá.
Quá xóc nảy a~~