Yến Thừa Cựu canh thời gian rất chuẩn

Nói bốn tiếng là ngủ đúng bốn tiếng.

Khi chuẩn bị mở túi ngủ, thanh âm của nam nhân vang lên: “Hai mươi phút nữa lại dậy, mặt trời vẫn chưa thay đổi trở lại.”

Tay Yến Thừa Cựu dừng lại, cậu nhớ tới lời Tạ Tư Hàm từng nói.

Cho dù luyện võ, cậu dù sao cũng là thân thể phàm nhân, nên cậu cũng không muốn thử xem mặt trời đen có ảnh hưởng gì với mình hay không. Cổ nhân có câu, có cái chết nặng tựa Thái Sơn hoặc nhẹ tựa lông hồng, chết dưới ánh mặt trời không phải là cách chết vinh quang!

Cậu đến thế giới này vẫn chưa tới một tháng, thời gian mặt trời xuất hiện đã kéo dài gần nửa canh giờ?

Rồi nửa năm nữa, thế giới sẽ ra sao?

Sau khi suy nghĩ một hồi vẫn chưa có manh mối, Yến Thừa Cựu chỉ có thể bỏ qua ý tưởng này. Bản thân còn khó bảo toàn, thế giới của mình còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, hơi đâu mà đi quản thế giới này?

“Được rồi, cậu ra đi.”

Nghe người nọ nói, Yến Thừa Cựu từ bên trong mở túi ngủ ra, phát hiện cửa sổ vẫn mở, nhưng mặt trời đã trở lại hình dáng quen thuộc.

“Đứng dậy đi đi, trước khi trời tối ta muốn đến trang trại.” Nam nhân cúi đầu nhìn cậu, giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ.

Yến Thừa Cựu tăng tốc, đóng gói túi ngủ một lần nữa, đi ra ngoài và vác gà lên.

Chỉ trong bốn giờ, vết thương của con gà trống dường như đã lành rất nhiều, Yến Thừa Cựu đành phải đấm vài quyền vào mắt nó cho đến khi sắp trợn trắng rồi mới khiêng lên.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Người kia không nói gì với cách làm việc của cậu, chỉ là tốc độ di chuyển nhanh gấp đôi. Yến Thừa Cựu phải chạy nước kiệu để theo kịp tốc độ của y.

Quãng đường đến trang trại vốn cần ba giờ nay rút ngắn lại còn một giờ.

“Đến rồi.” Yến Thừa Cựu bỏ gà xuống, xoa xoa vai mình. Cho dù tập võ từ nhỏ, nhưng vác nặng chạy lâu như vậy cũng tốn rất nhiều sức a. Sau khi cảm thấy bả vai nhẹ nhõm một chút, Yến Thừa Cựu từ trong ba lô lấy ra một chai nước, chia làm nhiều lần uống, mỗi lần uống một hớp nhỏ, thể lực khôi phục một chút mới tăng tốc.

Người nọ thấy mặt Yến Thừa Cựu hơi ửng hồng, hô hấp tuy nặng hơn không ít nhưng vẫn thuận mắt. Nếu là người bình thường, e rằng đã sớm không chịu nổi. Y rốt cuộc thừa nhận người trước mặt này có năng lực cao hơn mình nghĩ rất nhiều, càng hứng thú hơn với sức mạnh của đối phương, lúc này mới tỉ mỉ quan sát một lần.

“Anh… anh có việc gì sao?” Yến Thừa Cựu lui về sau hai bước, cảnh giác nhìn người trước mặt.

Bản thân tiêu hao nhiều thể lực, chỗ cần đến cũng đã đến, không chắc đối phương sẽ không trở mặt. Nếu quả thật đánh nhau thì sẽ rất nguy hiểm.

“Yên tâm đi.” Đối phương nhìn cậu, “Cậu ở chỗ này chờ, ta gọi thì vào.”

Nói xong, bóng người người nọ nhoáng một cái, đã đi ra ngoài hơn trăm mét.

Yến Thừa Cựu nhìn bóng lưng người nọ rời đi, trong lòng thầm kinh ngạc đồng thời có chút bế tắc.

Đối phương thật sự yên tâm, người đó không sợ mình ôm gà chạy sao? Hay là cho dù bỏ chạy, người đó cũng tự tin có thể đuổi mình trở lại? Khóe miệng Yến Thừa Cựu giật giật, từ tư thế của người đó mà nói, có lẽ vế sau chiếm đa số.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Yến Thừa Cựu cũng thả lỏng hơn, ít nhất hiện tại an toàn của cậu vẫn được đảm bảo. Nếu người đó cố ý kéo dài thời gian làm cậu tiêu hao thể lực để rồi sau đó động thủ, hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc. Yến Thừa Cựu không khỏi hối hận vì mình đồng ý quá nhanh, nghĩ đến mà vẫn còn sợ.

“Không biết người dùng tấm Poker kia và người này ai lợi hại hơn? Dương Tuyển giả, thật đáng ngạc nhiên!”

Dường như có một lực lượng chảy trong cơ thể họ, nhưng nó hơi khác so với những gì Yến Thừa Cựu biết. Giống như nội lực mà cậu học được, chủ yếu biểu hiện ở việc tăng cường các mặt trên cơ thể, nếu tìm được vũ khí thích hợp, uy lực sẽ lại tăng lên. Khi tu luyện võ đạo đạt đến cấp bậc tông sư, câu thông thiên địa, đây mới thật sự là cái thế vô song! Mà Máy Móc Cải Tạo giả lại sở hữu tinh thần lực.

Tinh thần lực hoàn toàn khác với võ thuật, người có tinh thần lực mạnh muốn lấy đồ vật từ xa cũng không khó, nhưng nó có chút giống cái gọi là “siêu năng lực”. Mà sức mạnh của Dương Tuyển giả có phần giống với tinh thần lực này. Nếu như nói mặt trời đen đã mang đến cho những người này một thứ gì đó tương tự như tinh thần lực, sẽ tạo thành ‘dị năng’. Và lực này tác động lên não cũng có thể gây ra một sự thay đổi lớn trong tính cách.

Không phải sự khác biệt quan trọng nhất giữa con người và các loài động thực vật là bộ não sao?

Yến Thừa Cựu càng nghĩ càng thấu đáo, nhưng cậu chỉ mới thấy một Dương Tuyển giả mà thôi, không có đủ thông tin để bổ sung. Học viện Khoa học bên kia có không ít tư liệu, hay là đến nhìn một chút.

Giữa lúc Yến Thừa Cựu còn đang suy nghĩ, bỗng nghe thấy động tĩnh.

Đại khái bọn họ quá tự tin vào thực lực của mình, không tin một thiếu niên bình thường có thể từ khoảng cách xa như vậy nghe được bọn họ nói chuyện, giọng của bọn họ rõ ràng truyền vào tai Yến Thừa Cựu.

“Tuyết Yêu, cô xác định hắn đi hướng này sao?” Một giọng nói khàn khàn vang lên.

“Trang trại duy nhất gần con đường này có động vật biến dị, hắn không đến đây thì biết đi đâu?” Một giọng nói lanh lảnh khác đáp lại, “Trứng của hai con gà đó mấy ngày nữa sẽ nở, tuyệt đối không thể để hắn giành trước. Nếu hắn không biết điều lại muốn chiếm một mình, không bằng liền trực tiếp…”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Việc này bàn sau đi.” Thanh âm trầm ổn nói “Nếu được, chúng ta mỗi người chia nhau một quả là tốt nhất. Hai con gà biến dị sẽ sinh ra thứ gì nhỉ. Tuy kẻ đó chỉ có một mình, nhưng hắn là người một trong những người thức tỉnh đầu tiên, tránh được động thủ là tốt nhất.”

Ba người nói chuyện càng lúc càng lớn, khoảng cách giữa bọn họ và chỗ này ngày càng gần.

Yến Thừa Cựu giả vờ bình thường nhìn về phía ba người kia, nháy mắt liền thấy rõ khuôn mặt bọn họ.

Hai nam một nữ đều có đôi mắt vàng, họ đều là Dương Tuyển giả!

Rốt cuộc cậu có vận may gì đây? Người khác ở đây một năm cũng chưa chắc có thể gặp được Dương Tuyển giả, cậu vừa ra ngoài đi dạo, Dương Tuyển giả hiếm hoi lần lượt xuất hiện!

Chạy trốn?

Không, không cần chạy trốn!

Vừa nãy nhìn qua ba người này, cậu cũng không có cảm giác bị áp đảo, điều này chứng tỏ sự uy hiếp của ba người kém xa so với nam nhân trước đó. Khả năng chiến thắng người đó là rất nhỏ, nhưng đối với ba người này phần thắng là hơn 50%.

Cơ hội 50%, đủ để Yến Thừa Cựu chiến đấu.

Kẻ chỉ biết chạy trốn sẽ không làm nên đại sự.

Yến Thừa Cựu hơi nghiêng người, đến gần con gà vờ như không biết chuyện gì.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Phía trước có cái gì, chờ đã, phía trước có người sao?” Ả rốt cuộc phát hiện Yến Thừa Cựu đứng cạnh con gà, gà lớn như vậy muốn không chú ý cũng khó. Ngược lại Yến Thừa Cựu ở cạnh chỉ là tình cờ bị phát hiện mà thôi.

“Tuyết Yêu, là hắn sao?”

“Không phải, trên người kẻ này không có khí tức của Dương Tuyển giả.” Tuyết Yêu lắc đầu, “Hình như là người bình thường.”

“Người bình thường tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Ánh mắt nam nhân trung niên trầm xuống, “Thử rồi sẽ biết!”

Lời còn chưa dứt, một quả cầu lửa to bằng nắm đấm từ trong tay nam nhân trung niên phóng ra, nhanh chóng đánh về phía Yến Thừa Cựu.

“Hỏa Quỷ, cẩn thận con Dương Tuyển thú bên cạnh kẻ đó!” Tuyết Yêu quát lên.

“… nói chậm.” Nam nhân tên Hỏa Quỷ cười nham hiểm. Nếu Dương Tuyển thú kia lợi hại, bị đánh trúng cũng không sao, nhưng nếu ngoài ý muốn bị thiêu đốt, vậy cũng không ai có thể trách gã. Tính cách Dương Tuyển giả luôn lập dị và hiếu chiến, cho dù họ đến với nhau vì lợi ích chung cũng chưa chắc đã nắm được mọi thứ trong tay!

Nam nhân còn lại tuy không nói nhưng cũng đồng tình với hành động của Hỏa Quỷ.

Tại thế giới của Dương Tuyển giả, người bình thường chỉ có thể coi mình là người xui xẻo nếu họ vô tình bước vào thế giới này!

Những suy nghĩ này chỉ trong nháy mắt, khi họ vừa nghĩ đến đó, quả cầu lửa đã vọt tới trước mặt Yến Thừa Cựu, Yến Thừa Cựu thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ phả vào mặt!

Người được gọi là Hỏa Quỷ kia, gã có thể phóng ra quả cầu lửa?

Yến Thừa Cựu nhìn rõ trong tay Hỏa Quỷ căn bản không có thứ gì!

Chỉ là như thế còn chưa đủ để Yến Thừa Cựu kinh hoảng.

Khổ học nhiều năm, giờ là thời khắc để vận dụng!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Bất kể là thời đại của cậu hay thế giới xa lạ này, cậu cũng sẽ không phá hỏng uy danh của phái Cổ Võ!

Chỉ thấy hai tay Yên Thừa Cựu đặt trước ngực tạo thành hình bán nguyệt, lòng bàn tay phải từ lòng bàn tay trái đẩy ra, hơi nước chung quanh trong nháy mắt ngưng tụ, một cỗ hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn quanh người Yến Thừa Cựu. Ngay khi quả cầu lửa đến gần liền bị hàn khí đánh tan!

“Xong chưa?” Hỏa Quỷ không nhịn được cười ra tiếng, nhưng nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại, gã đột nhiên quay đầu quát cô ả đằng sau, “Tuyết Yêu, là cô ra tay?”

“Không phải ta!” Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Tuyết Yêu cũng kinh ngạc không thôi.

Khi quả cầu lửa tiếp cận người đó liền bị hàn khí bao quanh, rồi nhanh chóng bị dập tắt hoàn toàn.

Cổ Võ bí thuật, Hàn Băng Chưởng!

Tác giả có lời muốn nói: Yến Thừa Cựu: Nói tôi xuất thân từ Cổ Võ lưu phái, rốt cuộc đến chương 7 mới đề cập đến thực lực của môn phái!!! Ngoại công là giỏi nhất!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play