Yến Thừa Cựu nín thở, không dám phát ra tiếng.
Ông nội thường nói, “Hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt”, người trước mắt này rõ ràng mạnh hơn cậu nhiều, hiện tại nếu chạy trốn, nhất định sẽ bị phát hiện, yên lặng đứng đây nói không chừng có thể lừa được.
Cam đoan thân thể không nhúc nhích, Yến Thừa Cựu làm rất hoàn mỹ, nhưng cậu không phát hiện đôi mắt của mình đang lấp lánh tỏa sáng, chăm chú nhìn chằm chằm người kia cùng con gà trống đang nằm trên đất. Trừ phi là người chết, muốn vờ như không thấy cũng khó.
Người nọ quay đầu nhìn về vị trí của Yến Thừa Cựu, không nói gì, nhưng cũng không vội rời đi, trái lại đầy hứng thú nhìn về phía Yến Thừa Cựu, giống như muốn so tài kiên nhẫn với cậu.
Ước chừng ba phút sau, Yến Thừa Cựu biết mình thật sự trốn không được, liền từ phía sau chậm rãi đi ra, trên mặt mang theo nụ cười vô cùng ngây thơ, “Vị đại ca này, tôi chỉ là đi ngang qua, tuyệt đối không có ác ý.” Nói thì nói như thế, nhưng Yến Thừa Cựu đã sẵn sàng trốn thoát bất cứ lúc nào, cũng không tùy tiện tiến lên.
“Nhưng từ dáng vẻ của cậu, xem ra cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.” Đối phương nhìn lướt qua khuôn mặt Yến Thừa Cựu, sau đó cúi đầu nhìn con gà nằm trên mặt đất, khẽ gật đầu nói, “Cậu đến vì nó?”
“Đúng vậy.” Yến Thừa Cựu thoải mái gật đầu, biết có phản bác cũng vô dụng, “Nhưng một mình tôi đánh không lại được, tôi chỉ muốn trộm trứng của nó mà thôi.”
“Lại đây, vác nó lên vai đi theo ta, ta giết con gà mái kia, chia cậu hai quả.” Người nọ nhìn Yến Thừa Cựu nói.
“A?”
“Cậu hẳn có thể khiêng đi.” Nam nhân ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt màu vàng có vẻ lãnh đạm, ngữ khí tự nhiên nói, “Xuống đây!”
Giọng nói như mang theo sức mạnh kỳ lạ, chỉ hai chữ thôi cũng khiến khung cảnh xung quanh có chút rung chuyển.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Yến Thừa Cựu lấy lại bình tĩnh và nâng cao cảnh giác với người này lên một cấp độ khác, chẳng lẽ người này đã học được thứ gì đó tương tự như sư tử hống?
Trong lòng thầm nghi ngờ nhưng vẫn nhảy xuống.
Dù ở thời đại nào, tính khí của kẻ mạnh đều có điểm chung, đó là nói gì thì nói.
Ông ngoại nhận khá nhiều đồ đệ, từng có một sư huynh vì quá ngay thẳng đối đầu với một tên cải tạo mà mất mạng oan uổng. Thắng bại vốn là chuyện thường tình của binh gia, thừa nhận mình thua kém người khác cũng không có gì đáng xấu hổ, chỉ cần không dính đến nguyên tắc và điểm mấu chốt, Yến Thừa Cựu thực ra rất dễ nói chuyện.
Cậu nhảy đến trước mặt con gà, nó vẫn còn sống, nhìn thấy Yến Thừa Cựu đến gần tựa hồ muốn động, lại bị người kia lườm thì lập tức im re.
Bắt nạt kẻ yếu không phải chỉ là đặc quyền của con người.
Sau khi đến gần mới phát hiện con gà trống này không chỉ có kích thước khổng lồ, đôi mắt của nó còn đáng sợ hơn những gì cậu nhìn thấy trước đó, thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút linh tính. Nhớ tới bộ dáng uy mãnh lúc nãy của nó, bước chân Yến Thừa Cựu nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Yến Thừa Cựu vươn tay nắm lấy một móng nhỏ của con gà trống, tập trung nội lực vào cổ tay, đè trọng tâm cơ thể xuống, một cái nhấc con gà trống lên, sau đó vác hai chân của nó lên vai, trực tiếp xách đi. Yến Thừa Cựu mặt không đỏ, không thở dốc, tựa hồ cũng không ý thức được hành vi của mình kinh người cỡ nào!
Trong mắt nam nhân nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền che đậy lại.
Má ơi, thúi thiệt!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Lần đầu tiên, Yến Thừa Cựu cảm thấy khứu giác tốt của mình cũng có vấn đề, mùi máu của gà trống và mùi của chính nó trộn lẫn với nhau, xộc thẳng vào mũi, suýt nữa khiến người ta nôn mửa. Phải biết năm giác quan đều rất quan trọng đối với người luyện võ, tùy tiện phong bế một cái, cho dù có chênh lệch một chút cũng có thể đóng vai trò quan trọng trong trận chiến. Đặc biệt là nam nhân trước mặt rất có thực lực, không nên xem thường.
“Thật thối, tránh xa ta ra.” Người nọ khinh bỉ nhìn Yến Thừa Cựu, không kiên nhẫn xua tay, như thể đang dùng ánh mắt sỉ nhục cậu.
Yến Thừa Cựu gần như muốn đập con gà trống trên vai vào mặt người này!
Chẳng trách gọi mình xuống dưới, chỉ sợ đối phương không muốn khiêng, liền để cậu làm cu li! Nếu mình không khiêng nổi, hoặc làm điều gì khác, hiện tại phỏng chừng đang cùng đối phương đánh nhau.
“Tôi tên Yến Thừa Cựu, không biết vị đại ca này xưng hô thế nào?” Yến Thừa Cựu cảm ứng được hướng gió, không khỏi hướng bên trái dịch qua hai bước, vừa yên lặng tới gần vừa hỏi, để mùi gà trống thổi qua cho tên này ngửi.
“Cậu rãnh lắm sao?” Nam nhân quay đầu không thiện ý liếc Yến Thừa Cựu một cái, “Nếu có thời gian hỏi cái này, không bằng đi nhanh một chút.”
Thật đáng ghét a.
Yến Thừa Cựu nghe vậy đành bước nhanh hơn, luôn giữ một khoảng cách “thích hợp”. Nhìn đối phương cau mày, cảm giác mùi khó chịu đã phai đi rất nhiều.
Không lâu sau, Yến Thừa Cựu tính toán đã gần mười một giờ, mở miệng nói, “Thời gian đã gần hết, tôi cần dừng lại và vượt qua bốn giờ này.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Đối phương nhìn lên bầu trời, lại nhìn vẻ mặt của Yến Thừa Cựu, có chút không vui. Nhưng kiếm cu li khỏe đẹp khó lắm, chết người này thì kiếm người khác phải tốn bao lâu? Nghĩ đến đây, nam nhân chỉ có thể gật đầu, “Vậy liền dừng lại nghỉ ngơi bốn giờ.”
Cũng may hiện tại cái gì cũng thiếu, trừ nhà trống khắp nơi, Yến Thừa Cựu cũng không kén chọn, tùy tiện tìm một căn nhà trống gần nhất. Ném con gà xuống đất, uống mấy hớp nước, ăn vài miếng bánh, thành thạo mở túi ngủ và quấn cả người vào đó.
Túi ngủ được buộc kín, bên trong có túi dưỡng khí, không gian chật chội như vậy rất dễ nảy sinh ý nghĩ xấu, nên nếu được lựa chọn, nhiều người thà ở chung lều với người khác còn hơn ngủ trong túi một mình. Nhưng đối với Yến Thừa Cựu chuyện này chẳng là gì cả, nếu không phải túi ngủ chỉ để nằm, cậu thà đả tọa để hồi phục sức lực.
Khiêng con gà này tốn không ít sức lực, cậu cần được nghỉ ngơi thật tốt. Còn vị bên ngoài kia, Yến Thừa Cựu không quá lo lắng.
Người kia rất mạnh.
Trong cuộc đời hữu hạn của Yến Thừa Cựu, ngoại trừ ông ngoại của mình thì cậu chưa bao giờ thấy người nào mạnh hơn y. Có lẽ Dương Tuyển giả để lại bài poker có thể cạnh tranh với y, nhưng tuyệt không phải là người mà cậu có thể chống lại.
Trong hoàn cảnh hiện tại, đối phương vẫn giữ bộ dạng trong sạch tươm tất, thà tìm người ngoài giống mình còn hơn cõng con mồi, tất cả đều chứng tỏ người này có lai lịch tốt khiết phích cùng chủ nghĩa hoàn mỹ. Thay vì lo lắng một người như vậy sẽ đánh lén mình, chi bằng lo liệu chất lượng túi ngủ có thể ngăn được ánh sáng mặt trời đen không.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Những người như vậy không phải là hiếm trong thời đại của Yến Thừa Cựu, cuộc sống của họ càng tốt, họ sẽ càng đặc biệt. Mặc dù ông ngoại đã là một nhân vật ở cấp bậc Tông sư, nhưng những người được gọi là quý tộc ngoài hành tinh vẫn không có nhiều sự tôn trọng đối với ông, còn chưa kể có vô số người gièm pha.
Nghĩ đến cảnh mình và ông ngoại cùng nhau dự yến tiệc khi còn nhỏ, Yến Thừa Cựu không khỏi có chút hoài niệm.
Con rối nói thế giới của mình đã bị phá hủy, vậy ông ngoại còn sống hay không?
Nếu, nếu mình thực sự trở nên mạnh mẽ hơn như con rối đã nói, liệu có cơ hội cứu ông không?
Lực lượng của Yến Thừa Cựu không yếu hơn người khác, nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười chín tuổi. Ở thời đại của cậu, tuổi thọ của con người đã được kéo dài đến ba trăm năm, người cải tạo cùng tu luyện cổ võ sẽ còn dài hơn nữa. Mười chín tuổi, còn lâu mới đến tuổi trưởng thành!
Nghe thấy tiếng thở đều đều phát ra từ túi ngủ, Lâm Ẩm Vô hơi ngạc nhiên.
Người này thật sự dám? Dám yên tâm ngủ ở đây?
Bất quá…
Lâm Ẩm Vô nhìn cái túi ngủ xấu xí kia, trên mặt không khỏi lộ ra một chút mỉa mai cùng hứng thú.
Khi nhìn thấy Yến Thừa Cựu, y nhận thấy sự khác biệt ở người này, người này cũng có một loại sức mạnh, nhưng nó rất khác với Dương Tuyển giả. Chính vì điều này mà Lâm Ẩm Vô kìm nén mong muốn giết người, thay vào đó để cậu thành cu li tiện thể quan sát luôn.
Lâm Ẩm Vô là một trong số ít người không có sự khác biệt giữa trước và sau khi thức tỉnh. Điểm khác biệt duy nhất, trước khi thức tỉnh vì luân thường đạo lý mà giả vờ, sau khi thức tỉnh, tự nhiên sẽ không còn ai nhắc nhở này nọ nữa. Y rất thích sinh hoạt sau ngày tận thế, nhưng lại ghét ở cùng Dương Tuyển giả khác. Năng lực của y gần như hoàn thiện, muốn tiến thêm bước nữa phải tìm đường khác.
Và sức mạnh mà Yến Thừa Cựu thể hiện khiến y rất hứng thú.
Nếu Yến Thừa Cựu có thể sống đến thời điểm đó.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Tầm mắt Lâm Ẩm Vô không tự chủ được lại rơi vào túi ngủ, con người luôn thích tự lừa dối mình, cho rằng thêm một thứ gì đó là có thể chặn hoàn toàn ánh sáng mặt trời.
Y đẩy cửa sổ ra, hơi dùng tay chặn lại, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương đen kịt trên bầu trời bị vô số người vừa hận vừa sợ kia.
Mặt trời màu đen thực ra rất đẹp, rất khác so với mặt trời màu vàng, mang một vẻ đẹp trang trọng và tráng lệ. Ánh sáng mặt trời của nó cũng có xu hướng đen và vàng, chiếu xuống mặt đất như những viên đá quý. Đáng tiếc chỉ có Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú mới có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, người bình thường lúc tự sát cũng có thể thấy.
Bốn giờ sau.
Không, không chỉ bốn giờ.
Sau một thời gian, sẽ đến năm giờ, sáu giờ, phòng ngự của những khu nhà an toàn đó sẽ suy yếu rất nhiều, giống như lúc đầu, lại có một nhóm người chết, sau đó sẽ có một số người khôi phục sau khi chết đi sống lại.
Chỉ có Dương Tuyển giả mới có thể tồn tại trong thế giới này, không có ngoại lệ!
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Ẩm Vô: Tên này khí lực lớn, làm cu li rất tốt.