“Cái gì, cậu nói muốn mua nhà, còn là căn bên cạnh Dương Tuyển giả kia hả?” Tạ Tư Hàm suýt nữa cho rằng mình nghe lầm, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Yến Thừa Cựu: “Không phải cậu vừa nói mình không thể đánh bại Dương Tuyển giả đó sao?”

“Chính vì đánh không lại nên phải đến gần quan sát.” Yến Thừa Cựu kiên quyết trả lời, “Tạ đại ca, tôi đã suy nghĩ mấy ngày rồi, còn định hỏi anh, nếu muốn mua nhà bên cạnh Dương Tuyển giả kia chọn thì cần bao nhiêu vật tư?”

Tạ Tư Hàm nhìn Yến Thừa Cựu một cách kỳ lạ, như thể đang nhìn một người ngoài hành tinh. Mặc dù biết cách suy nghĩ của Yến Thừa Cựu có phần khác với mình, nhưng đánh không lại còn muốn đâm đầu vào chỗ chết, đây là loại tâm lý gì thế này?

Dương Tuyển giả đáng sợ như thế nào không phải không biết a.

“Vì chuyện Dương Tuyển giả lần này, tôi nghe nói phía trên đã họp nhiều lần.” Tạ Tư Hàm gãi gãi đầu trả lời, “Hiện tại, khu vực xung quanh ngôi nhà đó sẽ bị tách ra. Những ngôi nhà bên cạnh cũng sắp hoàn thiện, nếu phá bỏ chúng thì quá rắc rối. Lẽ ra giá nhà ở đó không nên cao, nhưng… cơ hội để quan sát Dương Tuyển giả thực sự rất hiếm. Nghe nói phía trên đã phát tin tức cho các căn cứ lớn phụ cận, sợ là lúc đó họ sẽ phái người vào ở. Giá phòng sẽ tăng cao, tuy cậu chuẩn bị vật tư đầy đủ nhưng chưa chắc mua được.”

“Bây giờ còn chưa quyết định, cho nên vẫn còn cơ hội.” Yến Thừa Cựu nghiêm túc nói, “Chỉ cần tôi mua căn nhà trước khi tin tức được xác nhận, lúc đó chỉ cần có thái độ cứng rắn, họ sẽ không quản được.”

“Cậu!” Tạ Tư Hàm nhìn vẻ mặt kiên định của đối phương, trong lòng khẽ thở dài, ở chung nhiều ngày như vậy, hắn thật sự có chút thích Yến Thừa Cựu. So với sự lạnh nhạt và thờ ơ của người khác, Yến Thừa Cựu mặc dù không nói nhiều nhưng hắn có thể cảm nhận được sức sống mãnh liệt trong cậu. Nhìn Yến Thừa Cựu như vậy, Tạ Tư Hàm cảm thấy mình trẻ hơn rất nhiều, không còn vô hồn như trước.

Tạ Tư Hàm thức dậy rất sớm, khi trời còn âm u sẽ tự động thức dậy và mở cửa sổ, dùng gương khúc xạ ánh nắng vào nhà cho đám rau dưa đang trồng, rồi còn tưới nước theo tỉ lệ nhất định. Ngày nay, nguồn nước cũng đang bị thiếu hụt và không thể lãng phí. Tạ Tư Hàm đo lường chính xác mỗi ngày, và bắt đầu rót theo đúng số lượng, sau đó tận dụng khoảng thời gian nhỏ này để tập thể dục. Sau khi được Yến Thừa Cựu hướng dẫn, bài tập của Tạ Tư Hàm cũng có trình tự hơn, mặc dù mệt mỏi hơn trước, nhưng hiệu quả cũng rất rõ ràng. Bất quá mỗi khi Tạ Tư Hàm thức dậy đều thấy Yến Thừa Cựu đang đả tọa.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Được rồi, thực ra Yến Thừa Cựu đả tọa cùng ngủ cũng không có gì khác biệt.

“Muốn mua nhà bên cạnh Dương Tuyển giả, cậu nên chuẩn bị ít nhất hai bộ vật tư.” Tạ Tư Hàm không khuyên được Yến Thừa Cựu, đành phải nhận mệnh hướng dẫn cho cậu, “”Giá phòng khoảng năm trăm cân gạo, các loại rau củ quả khác có thể giảm giá, nhưng phạm vi có hạn, không chấp nhận trả góp.” Nói đến đây, sắc mặt Tạ Tư Hàm hơi chua xót, bọn họ có thể sống sót hay không vẫn là một câu hỏi, nói chi đến việc trả góp.

Vật tư mà nhà an toàn phân bổ chỉ đủ để nuôi sống bản thân, nếu muốn mua nhà phải tìm cách khác. Bởi vì mặt trời hạn chế, khoảng cách rời đi cũng có hạn, những nơi gần đây hầu như đều bị càn quét sạch sẽ.

“Mặc dù tôi có để dành chút ít nhưng vẫn không đủ.” Tạ Tư Hàm nhìn Yến Thừa Cựu nói, “Nhưng không phải là không thể. Học viện Khoa học mua những động vật và thực vật biến dị. Cách nơi này chừng 30 km, đã từng có một trang trại chăn nuôi, nơi đó có hai con gà biến dị thành công còn sống. Lúc trước có một tiểu đội trộm được một quả trứng trở về, Học viện Khoa học đưa ra giá hai trăm cân gạo, nếu quả trứng được thụ tinh, giá sẽ còn cao hơn nữa.”

Năng lực của Dương Tuyển giả quá kinh khủng, Học viện Khoa học ở Z thành biết năng lực của mình, cho dù bắt được một người cũng không có tư cách nghiên cứu. Nhưng động thực vật biến dị thì khác, máu thịt chúng nó là vật liệu chống nắng tự nhiên, hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với nhân tạo. Nếu được chiết xuất pha loãng thì có thể xây dựng thêm mấy gian nhà. Đáng tiếc, những động thực vật đó phần lớn đều bị Dương Tuyển giả nhắm tới, bọn họ càng khó lấy được.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Đối với những người khác, động thực vật biến dị chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, nhưng với khả năng của Yến Thừa Cựu, không hẳn không có cách.

“Hai con gà biến dị đó rất mạnh, tốt hơn hết là đừng nên đối đầu trực diện với chúng, chỉ cần lợi dụng chúng không cẩn thận đánh cắp một quả trứng là được.” Tạ Tư Hàm nhìn Yến Thừa Cựu cười nói, “Tôi sẽ đổi cho cậu một chiếc túi ngủ phòng ngự dùng trong ba ngày, khi cậu lấy được đồ thì trả lại cho tôi cũng không muộn.”

Tuy nói tình trạng hiện nay muốn đi xa là rất khó khăn, nhưng không phải không làm được. Ngoài việc xây dựng nhà ở, những vật liệu chống lại ánh sáng mặt trời được sử dụng làm lều hoặc túi ngủ để phòng thủ tạm thời. Những người đi ra ngoài tìm kiếm vật tư có thể sử dụng những thứ này để ở bên ngoài trong một khoảng thời gian, nhưng những vật tư này đắt tiền và rất ít người có thể mua được. Chủ yếu là mấy đội có thế lực cùng nhau thuê hoặc mua lều trại, chen chúc ngủ một hai ngày.

“Không cần.” Yến Thừa Cựu cân nhắc một lúc, nhìn Tạ Tư Hàm mỉm cười lắc đầu nói, “Tôi không thể chiếm tiện nghi của anh như thế được, sau khi lấy được đồ tới tay, tôi sẽ trả hết vật tư, đồng thời còn trích 15% hoa hồng cho anh nữa.”

Tạ Tư Hàm muốn nói điều gì, Yến Thừa Cựu lại đứng lên, lời lẽ chính đáng nói, “Tôi đã ở nhà của anh, không thể mặt dày lấy đồ của anh nữa.”

Yến Thừa Cựu còn rất trẻ, trên khuôn mặt có nét trẻ con, trẻ đến mức mỗi lần Tạ Tư Hàm nhìn cậu đều phải sững sờ một lúc mới nhận ra rằng chàng trai trẻ trước mặt này thực sự là một người rất lợi hại, lợi hại hơn hắn rất nhiều.

Thật kỳ lạ, Tạ Tư Hàm nhìn Yến Thừa Cựu với vẻ mặt nghiêm túc, lẩm bẩm trong lòng, rõ ràng mình được lợi, nhưng cái loại cảm giác tội lỗi không thể giải thích được này là sao ta?

Tạ Tư Hàm nhanh chóng loại bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, vội vàng xua tay, “Cậu đã cứu mạng tôi. Như vậy đi, nếu cậu lấy được đồ thì chỉ cần cho tôi 8%, bằng không trong lòng tôi sẽ rất áy náy. Nếu cậu không đồng ý, cậu không coi tôi là bạn rồi.”

Yến Thừa Cựu suy nghĩ một chút, nghĩ đến nhà mình rồi gật đầu một cái, đối Tạ Tư Hàm càng thêm cảm kích.

“Đi thôi, chúng ta trước tiên đi Học viện Khoa học đổi túi ngủ đi.” Tạ Tư Hàm cười cười khoác tay lên vai Yến Thừa Cựu.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

*****

Yến Thừa Cựu đi chậm rãi ở ven đường, không ngừng nhìn xuống bản đồ trong tay.

Từ trường hỗn loạn, tín hiệu hỗn loạn, bản đồ điện tử không sử dụng được, tấm bản đồ trong tay cậu phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được, trừ chiếc túi ngủ trong ba lô ra, nó là thứ quý giá nhất trên người cậu.

“Đi thẳng con đường này, đến ngã ba thì rẽ.” Yến Thừa Cựu nhìn chữ viết trên bản đồ, chậm rãi nói.

Trên bản đồ không chỉ có tuyến đường mà còn có dòng chữ được Tạ Tư Hàm đánh dấu đặc biệt.

Vâng, là một người của thời đại mới, Yến Thừa Cựu không biết nhìn bản đồ.

Hệ quả của việc luyện võ lâu năm là khi nhìn thấy những sơ đồ mạch có nhiều màu sắc khác nhau này không nhịn được xem nó là kinh mạch, muốn luyện thử. Cũng may những chữ viết này Yến Thừa Cựu vẫn có thể đọc được, không đến nỗi làm kẻ mù chữ trong thế giới này.

Lúc cậu đi ra đã là sáu giờ sáng, mặt trời mới ló dạng đã gần năm giờ, với năng lực của cậu, muốn đến nông trại cũng không khó khăn gì. Nhưng Tạ Tư Hàm khuyên Yến Thừa Cựu không được tùy tiện thể hiện võ công của mình, vì vậy cậu phải giảm tốc độ lại. Thật ra, Yến Thừa Cựu có thể xin vào tiểu đội nào đó cùng xuất phát, nhưng cậu vừa mới đến, khuôn mặt lại quá non nớt, sao mà trông như một người có thể chiến đấu? Thà hành động một mình còn hơn bị người khác ràng buộc.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ngoài túi ngủ, trong ba lô còn có hai chai nước, ba cái bánh quy nén, thẻ căn cước do khu nhà an toàn cấp và một thiết bị liên lạc nhỏ được chế tạo đặc biệt. Ban đầu, Tạ Tư Hàm đề xuất mang theo vũ khí, nhưng Yến Thừa Cựu từ chối. Cậu nhớ lá bài poker đó mạnh đến mức nào, đối với Dương Tuyển giả, bất kể thứ gì họ cầm trong tay đều có thể được coi là vũ khí.

Nhặt lá và hoa đều có thể hại người, Yến Thừa Cựu không có khả năng như vậy, nhưng chạy trốn thì không thành vấn đề.

Hai tiếng sau, bên đường đột nhiên vang lên một tiếng còi xe.

“Lão đại, phía trước hình như có người.” Một thanh niên bỏ ống nhòm trong tay xuống, “Thật trâu bò a, thời đại này dám vác túi sau lưng một mình đi dạo, mẹ kiếp, không thể nào là Dương Tuyển giả?”

Vừa mới dứt lời, tài xế lập tức đạp phanh, “Móe, Cường Tử, mày có thể nói vài lời tử tế không? Nếu thật sự là Dương Tuyển giả, chúng ta phải dừng ở đây, mày nhìn kỹ rồi hẵn nói?

“Được, được, này, í í, hắn quay đầu kìa, đôi mắt đen, là một thằng nhóc rất xinh.” Giọng Cường Tử không khỏi có chút phấn khích, “Oa ~, thằng nhóc này thật lợi hại, lớn lên ưu nhìn mà còn dám đi lại bên ngoài một mình. Nếu không phải có bản lĩnh chính là đầu óc không tốt.”

Các thành viên khác trong nhóm nghe Cường Tử nói chuyện một mình, có người trực tiếp không để ý tới hắn ra tay cướp ống nhòm, mắt thấy mới tin.

“Mẹ kiếp, đừng lấy, đừng lấy.” Cường Tử một tay cầm ống nhòm, một tay đẩy những người khác ra, giọng nói the thé, “Oa, chạy đi, gà trống trong trại ra rồi!”

Những gì Cường Tử nhìn thấy qua ống nhòm là một con gà trống lớn với chiếc mào đỏ tươi đang chạy nhanh tới, tốc độ nhanh đến đáng sợ, nửa chạy nửa bay, khoan đã, tại sao con gà trống này có thể bay a?

Trong thời gian ngắn đã đến phía sau thiếu niên kia, gần như có thể cảm thấy mặt đất rung chuyển.

“Ác ác ác ác ác ————!”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Thân thể gà trống lớn hơn nhiều so với những gì người trong khu nhà an toàn báo cáo lần trước, nó to gần bằng hai con bò, lại gần một chút còn có thể cảm nhận được cơn gió mạnh từ đôi cánh của nó.

Chiếc xe tải lớn phía sau quẹo ngoặt, dốc hết sức lực chạy về phía sau, không còn hứng thú quan tâm đến những đống hỗn độn khác. Còn thằng nhóc xinh đẹp kia, Cường Tử chỉ có thể âm thầm thương tiếc trong lòng.

Con gà trống nhảy lên, vung thẳng một móng vuốt to lớn về phía Yến Thừa Cựu.

Lỗ tai Yến Thừa Cựu khẽ giật, cậu như chim én nhảy ra ngoài, mỹ lệ tránh né móng vuốt của nó, bay lượn trên không trung với một khả năng không thể tưởng tượng nổi, ngón chân còn chưa chạm đất thì đã nhảy lên và đáp xuống mái nhà bên đường.

“Hô!”

Yến Thừa Cựu thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức gấp bản đồ trong tay lại nhét vào túi nhỏ của ba lô, cảnh giác nhìn con gà trống khổng lồ.

Khi bắt gặp ánh mắt của gà trống, Yến Thừa Cựu cảm thấy đầu óc mình hơi run lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Chỉ là một con gà, tại sao lại có khí thế như vậy được chứ?

Một vuốt kia xem như thất bại, con gà nhìn nhìn Yến Thừa Cựu, ngược lại hung hăng đập cánh, tiếp tục chạy về phía trước.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Bộ dáng có vẻ như nó không cố ý tấn công, ngược lại hình như mình cản đường của nó nên mới bị nó quét a.

Nhìn bộ dạng của con gà này, chẳng lẽ là đang chạy trốn sao?

Yến Thừa Cựu chưa kịp nghĩ xong, con gà đã bay xa cả trăm mét.

Hưu ——!

Không tốt!

Yến Thừa Cựu chỉ cảm thấy một cơn lạnh đột ngột sau lưng, liên tục nhảy ngược từ mái nhà sang phía sau.

Một số bóng đen bay trong không trung, kèm theo tiếng gà trống kêu gào thảm thiết, Yến Thừa Cựu cuối cùng đã nhìn thấy bộ mặt thật của những cái bóng.

Bùm, bùm, bùm.

Bóng đổ trên mặt đất, nhưng chỉ là mấy viên sỏi đơn giản, hai viên lăn xuống đất, viên còn lại cắm vào thân gà.

Thật lợi hại!

“Gà phải giống gà, chẳng lẽ muốn học bay như chim sao?”

Một bóng người từ xa chậm rãi đi tới, trên người mặc một bộ âu phục màu xám chỉnh tề, sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng, dáng người trắng trẻo, nho nhã, nhìn như một công nhân văn phòng cao cấp.

Yến Thừa Cựu lau mắt, cảm thấy hơi chói mắt.

Lạ thật, sao vừa rồi cậu lại nhìn thấy hai người?

Tác giả có lời muốn nói: 【 ném pokeball 】: quyết định chọn mày, gà trống lớn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play