Lâm Ẩm Vô không bị mê hoặc bởi những lời nói của Lưu Cương.
Dưới cái nhìn của y, Môn Vương căn bản không phải đối thủ cùa mình, nếu không phải rác rưởi trong Dương Minh quá nhiều, y cũng không cần phí sức như vậy. Lưu Cương nói nữa thật nửa giả, hắn quả thật có chút tin tưởng Lâm Ẩm Vô có thể giết được Môn Vương, nhưng tiền đề là năng lực của Lâm Ẩm Vô chưa bị phát hiện. Nếu không phải nghe nói vết sẹo của Môn Vương là do Lâm Ẩm Vô làm ra, có lẽ hắn không chắc chắn như thế đâu.
Bất kể tin tưởng ra sao, hắn cũng không thể đối phó lại Lâm Ẩm Vô.
Lưu Cương thấy Lâm Ẩm Vô im lặng, cho rằng y đang cao hứng, đang định tâng bốc thêm vài câu nữa, Yến Thừa Cựu bên cạnh ngắt lời, “Có người đến.”
Lưu Cương ngạc nhiên, nhưng cũng rất nhanh xác thực có người tới.
Hắn kinh ngạc nhìn Yến Thừa Cựu đang ở bên kia trò chuyện vui vẻ với Tiểu Hân, dường như không biết đối phương vì sao còn phát hiện người khác sớm hơn so với mình? Lúc Lâm Ẩm Vô mang theo Yến Thừa Cựu đến đây, Lưu Cương cũng chỉ xem Yến Thừa Cựu là một người bình thường có thân thủ không tệ mà thôi. Bất quá bây giờ ngẫm lại, nếu thiếu niên này không có bản lĩnh thì làm sao Lâm Ẩm Vô có thể mang theo bên người được?
“Có người tới sao?” Tay Tiểu Hân đang làm cơm run lên, không khỏi đưa mắt về phía Lưu Cương.
“Khoảng chừng mấy phút nữa, nơi này có không ít phòng, bọn họ đến đây còn cần một chút thời gian.” Lưu Cương nhỏ giọng an ủi Tiểu Hân, “Cô yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Vậy… Vậy phải làm sao?” Tiêu Hân vẫn cò lo lắng. Trong bốn người ở đây, chỉ có nàng là không có năng lực gì, tránh không khỏi sợ hãi.
“Cơm nước xong rồi.” Ánh mắt Yến Thừa Cựu tập trung vào trong nồi, “Ăn no mới có sức làm việc, chi bằng chúng ta ăn cơm trước đi.”
Yến Thừa Cựu sờ sờ bụng mình, trong lòng thở dài. Không biết có phải là mình lên cấp hay không, gần đây nhanh đói bụng thật đấy. Mà ăn nhiều cũng có chỗ tốt, trước đây Lâm Ẩm Vô cao hơn Yến Thừa Cựu một cái đầu, hiện tại chỉ còn nửa cái đầu. Mình phải nỗ lực hơn mới có thể vượt qua được y.
Không lý nào một người gien tối ưu hóa như mình lại thấp hơn so với cổ nhân a!
“Cậu ta nói không sai, đánh trận cũng không thể để đói bụng ra trận được.” Lưu Cương nhanh chóng phản ứng, liền nhìn Tiểu Hân nói, “Tiểu Hân, chúng ta mấy ngày nay cũng không ăn uống đầy đủ, cơm hôm nay rất phong phú, đừng nên lãng phí, nhân lúc còn nóng mau ăn đi.”
“Nhưng bên ngoài…”
“Ăn xong rồi sẽ giải quyết bọn họ.” Yến Thừa Cựu tự giác dọn chén đũa ra.
Thần sắc ba nam nhân đại khái quá mức bình tĩnh, có lẽ xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Lưu Cương, Tiểu Hân cũng dần bình tĩnh lại, bắt đầu lấy cơm cho ba người.
“Tôi có thể ăn thịt Dương Tuyển thú, cứ giống bọn họ là được, cảm ơn.” Yến Thừa Cựu thấy Tiểu Hân định lấy cho mình một chén cháo hoa, nhịn không được nói.
“Ừm, được.” Tiểu Hân gật đầu, lại thêm một chén cháo thịt cho Yến Thừa Cựu. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Có cháo có thịt có rau dưa, thêm vào đó tay nghề Tiểu Hân không tệ, so với sinh hoạt nướng thịt cùng Lâm Ẩm Vô trước kia tốt hơn rất nhiều.
Lâm Ẩm Vô chỉ biết cách đốt lửa, còn trù nghệ của Yến Thừa Cựu thì đừng nhắc tới, lúc hai người ở bên ngoài, tình cờ có thể gặp được người khác thì nhờ, còn không đành phải tự mình động thủ. Thật vất vả mới ăn một bữa hoàn hảo ở thôn Y Sơn, nhưng tới ngày thứ hai đã bị Bác Sĩ đuổi ra ngoài.
Qua chừng năm phút, Yến Thừa Cựu sờ sờ bụng mình, cảm thấy mình ăn hơi nhiều, liền chủ động ra ngoài tiêu cơm.
“Có năm Dương Tuyển giả bên ngoài, cậu xác định không cần giúp sao?” Lưu Cương suy nghĩ một chút vẫn hỏi. Nếu Yến Thừa Cựu là Dương Tuyển giả có lẽ hắn sẽ không lo lắng, Yến Thừa Cựu có thể theo bên cạnh Lâm Ẩm Vô, khả năng tự vệ vẫn có. Những bộ đội đặc chủng hoặc người được huấn luyện đặc thù cũng có thể đối kháng với Dương Tuyển giả. Nhưng hiện tại bên ngoài có năm Dương Tuyển giả, việc này khó khăn đây.
“Không cần.” Yến Thừa Cựu cười nói, “Tôi nghe được bước chân bọn họ dường như hành động không được nhanh nhẹn lắm, nếu tôi đánh không lại sẽ gọi các anh.”
Lưu Cương và Tiểu Hân còn định nói nữa, nhưng Lâm Ẩm Vô bên cạnh mở miệng, “Đi nhanh về nhanh.” Nói xong, Lâm Ẩm Vô tiếp tục húp cháo của mình.
Yến Thừa Cựu cười cười, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
“Ngươi không lo lắng sao?” Lưu Cương dò hỏi Lâm Ẩm Vô. Nhìn hai người này quan hệ không tệ lắm, Yến Thừa Cựu tuổi còn trẻ, mà phải ra ngoài đối phó năm Dương Tuyển giả, thấy thế nào cũng không yên tâm được.
Hơn nữa Lưu Cương cũng có chút tâm tư. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Hắn là Dương Tuyển giả, đối với những chuyện đã làm với Tiểu Hân trước khi thức tỉnh là không thể giấu mãi được, mà hắn cũng không thế giấu suốt đời, lúc đó Tiểu Hân sẽ sống như thế nào đây? Trước đây Lưu Cương khi nghĩ đến vấn đề này liền đau đầu, nhưng khi Yến Thừa Cựu xuất hiện, trong lòng Lưu Cương lại nảy sinh ra một suy nghĩ táo bạo.
Cậu ta và Tiểu Hân đều là người bình thường, tuổi tác cũng ngang nhau, nếu như có thể giúp đỡ lẫn nhau tiếp tục sống sót thì tốt biết mấy. Quan trọng hơn nữa…, Tiểu Hân đối với Yến Thừa Cựu cũng không bài xích lắm.
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn gặp Lâm Ẩm Vô, nhưng hắn cũng nhìn Lâm Ẩm Vô là một kẻ lý trí cực kỳ lạnh lùng. Giai đoạn này có lẽ bởi vì lý do nào đó mà đi cùng Yến Thừa Cựu, nhưng cũng sẽ có một ngày dứt bỏ Yến Thừa Cựu.
Dương Tuyển giả và người bình thường ngoại trừ đều khoác túi da bên ngoài hầu hết không có điểm nào giống. Nếu cắt thân thể của bọn họ, máu thịt sẽ có sự bất đồng.
Lưu Cương không chỉ suy nghĩ một lần, mắt của họ, huyết dịch, xương cốt đều không giống người bình thường, bọn họ thật sự có thể xem là người sao?
“Ta lo làm gì.” Lâm Ẩm Vô chậm rãi lau miệng, “Một vài phương diện khác ta không bằng cậu ta. Nể mặt bữa cơm này, ta không ngại nói cho ngươi, xưa nay ta không thừa nhận Môn Vương làm đối thủ của mình, cậu ta mới phải.”
… Tôi nghe được a.
Yến Thừa Cựu cố nén không giương khóe miệng, nỗ lực không quay đầu nhìn.
Tuy Lâm Ẩm Vô có chút đáng ghét thật, nhưng y đã thừa nhận thực lực của mình, cũng không thể không tha thứ được nha.
Nếu đặt Lâm Ẩm Vô ở thời đại của cậu cũng là cường giả, mà đối với một người tập võ nếu được cường giả thừa nhận thực lực xem như là một vinh quang lớn. Sau khi Yến Thừa Cựu đến thế giới này, mỗi lần còn chưa kịp đắc ý liền bị giội một chậu nước lạnh. Sau khi đi cùng Lâm Ẩm Vô, đối mặt với năng lực cường đại của y khiến Yến Thừa Cựu tự ti không thôi.
Có nhiều lúc, Yến Thừa Cựu thậm chí còn nghĩ, kỳ thực nói cậu là thiên tài tập võ gì đó chỉ là ngoại công lừa gạt mà thôi, rõ ràng tốc độ Lâm Ẩm Vô tập võ cũng nhanh, mà xương cốt cũng đã định hình rồi… Nhiều năm tập võ có ích lợi gì, còn không phải bị người đè xuống đánh sao?
Bất quá cũng may Yến Thừa Cựu có ý chí kiêng định, ý nghĩ như thế cũng chỉ tình cờ lướt qua mà thôi. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Tên phản đồ kia ở chỗ này sao?” Một nam tử nhuộm tóc vàng hoe hút thuốc lười biếng nói, “Tụi mày đừng gạt tao, mấy ngày trước tao mới cua được một em gái, tay còn chưa kịp sờ đã bị tụi mày dẫn ra ngoài.”
“A Kim ca, đừng nóng đừng nóng.” Bốn Dương Tuyển giả khác vội vã cười làm lành, “Chúng ta có được tin tức chính xác. Mà chúng ta chỉ là tôm tép trong Dương Minh, lời nói không có trọng lượng, cũng không có ai tin tưởng. Chỉ có A Kim ca ngài nổi danh hào phóng, nên chúng ta mới nhanh chóng nói cho ngài.”
Dương Minh hiện giờ càng lúc càng lớn mạnh, vì hấp dẫn những Dương Tuyển giả mới, những Dương Tuyển giả mới đó được đãi ngộ không tồi. Về vấn đề này, những Dương Tuyển giả lợi hại đều được thăng chức, những Dương Tuyển giả trước đó đang định bổ khuyết vị trí, đột nhiên xuất hiện một số Dương Tuyển giả mới có chức vị còn cao hơn bọn họ.
Này làm sao nhịn được chứ?!
Dương Tuyển giả trước và sau khi thức tỉnh như hai người khác nhau, tính cách hơn nửa đều ích kỷ hiếu chiến, với việc tranh đoạt quyền lực còn kịch liệt hơn người bình thường. Mà kẻ làm phản trong Dương Minh như xáng một bạt tay, cho dù ai bắt được hắn hoặc cung cấp tin tức chính xác đều được thăng chức.
Bọn hắn chỉ là Dương Tuyển giả dưới tầng chót, cho dù đem tin tức này báo lên cũng chưa chắc có chỗ tốt, nói không chừng còn bị giết người diệt khẩu. Nhưng nếu như không nói, sau này truy cứu nói không chừng bị xem là đồng bọn, hơn nữa bọn hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế.
Sau khi bọn hắn thương lượng, liền quyết định tìm tới Lưu Kim.
Lưu Kim rất thích đôi mắt vàng óng của mình, cũng tự hào thân phận Dương Tuyển giả, yêu ai yêu cả đường đi liền nhuộm tóc mình thành vàng óng luôn, nhìn qua như một thiếu niên bất lương phong độ. Mà Lưu Kim cũng nổi danh không tham quyền lực, từng có cơ hội thăng chức nhưng đều bị gã từ chối. Vài Dương Tuyển giả hợp lại kế, muốn cùng Lưu Kim kết thành nhóm để hỗ trợ lẫn nhau, vì vậy mỗi người một cách liền liên tục lừa gạt Lưu Kim ra ngoài. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Thăng chức để làm gì, Dương Tuyển giả nếu không phải ra ngoài chiến đấu, không hưởng thụ giết chóc còn không bằng người bình thường.” Lưu Kim phun ra một vòng khói, “Trước đây khi tao là người bình thường, phổi có bệnh, thuốc lá trong tay chỉ có thể dùng mũi để ngửi, sau khi thức tỉnh bệnh này như đã khỏi hẳn. Sau này tao mới biết, mẹ tao vì cứu tao, liền xài hết tiền trong nhà, còn thiếu một khoản nợ lớn. Ngày thứ hai sau khi tao chết, liền treo cổ trên cây trước nhà, a.”
Mấy Dương Tuyển giả kia có chút ngượng ngùng, không biết phải nói tiếp như thế nào.
Trước khi bọn hắn thức tỉnh cũng có người nhà, sau khi thức tỉnh tình cảm phai nhạt đi rất nhiều, cảm giác như những người xa lạ. Hơn nữa những người đó cũng nhìn bọn hắn tràn đầy bất an, đem chút tình cảm kia triệt để xóa sạch. Lưu Kim nói những lời này, bọn hắn không biết nên an ủi hay chúc mừng đây.
“Kẻ phản bội tao không thấy, nhưng tao thấy một đứa trẻ ngoan.” Lưu Kim ném điếu thuốc trong tay xuống đất, trong nháy mắt lộ vẻ vui sướng, “Mẹ tao trước đây rất thích những đứa nhỏ ngoan, tao không thể xuống cùng bà ấy, không bằng đưa vài đứa thay tao xuống dưới vậy.”
Bốn Dương Tuyển giả kia vội quay người, là một người bình thường đứng trước mặt bọn hắn, nhưng điều buồn cười là bọn hắn không phát hiện ra.
“Tụi bây đi tìm tên phản đồ kia đi, người này tụi bây không đối phó được.” Lưu Kim vung tay, dường như không muốn bốn người này ở đây làm phiền mình. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Không được.” Yến Thừa Cựu lắc đầu, nhìn Lưu Kim nói, “Tôi không thể để mọi người qua.”
Câu này thật có ý tứ nha.
Lưu Kim từ trước đến nay đều xung phong đầu tiên, giết người cũng giết nhiều hơn, cũng sinh ra trực giác nhạy bén. Tỷ như thiếu niên bình thường nhỏ tuổi trước mắt này, khiến gã có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hơn nhiều so với những người đã gặp trước đây.
“A Kim ca, hắn bất quá chỉ là người bình thường, chúng ta đối phó hắn là đủ rồi.” Những Dương Tuyển giả bên cạnh bị Yến Thừa Cựu chọc giận. Bọn hắn vốn nhờ vả Lưu Kim, hiện giờ đối mặt với người bình thường phải bỏ chạy, bọn hắn nào còn mặt mũi quay về Dương Minh?
Thêm nữa, nếu không lưu lại đối phó người thường này, bọn hắn sẽ phải trực tiếp đối mặt Địa Cương.
Khụ khụ, so ra mà nói, người trước mắt này càng là quả hồng nhuyễn hơn.
Lưu Kim thấy bốn tên này không biết tự lượng sức mình đi đối phó thiếu niên, trong lòng không khỏi ngưng lại, vừa phiền chán bọn hắn không nghe lời mình, vừa muốn để bọn hắn lên chịu khổ để thăm dò thực lực đối phương.
Cứ như thế mà suy nghĩ một hồi, bốn Dương Tuyển giả kia đã xuất thủ trước.
Yến Thừa Cựu nhìn tên Dương Tuyển giả đầu tiên xông lên, lông mày cũng chẳng thèm nhíu lại. Đều là Dương Tuyển giả, người đầu tiên xông lên này trình độ còn kém hơn cả Tuyết Yêu Hỏa Quỷ. Quả cầu lửa trong tay gã cùng lắm cũng chỉ to bằng thau rửa mặt, tốc độ lại chậm rãi, Yến Thừa Cựu thậm chí cũng không cần trốn, vận lực vào nắm đấm, quyền phong mãnh liệt trực tiếp đánh tan hỏa cầu.
“Sao…” Tên Dương Tuyển giả phát ra hỏa cầu còn chưa kịp phản ứng, Yến Thừa Cựu đã đến trước mặt gã, tay trái ra quyền vào bụng khiến gã phun ra mấy ngụm nước đắng, còn đá gã một cước văng ra xa.
Ba tên Dương Tuyển giả còn lại cũng không ngoại lệ, cơ hồ chỉ vừa đối mặt đã bị Yến Thừa Cựu thu thập sạch sẽ. Nếu ở đây có người dùng đồng hồ bấm giờ, sẽ phát hiện Yến Thừa Cựu đối phó một Dương Tuyển giả chỉ dùng không tới 30 giây. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Bốn Dương Tuyển giả nằm trên đất kêu lên, ngay cả khí lực đứng dậy cũng không có. Khóe mắt Lưu Kim giật giật, trực tiếp đem tên Dương Tuyển giả chặn đường trước mặt đá ra chỗ khác.
Tuy gã đồng ý ra mặt giúp bốn tên Dương Tuyển giả này, nhưng rất ít khi gặp phải trường hợp như thế. Thứ phế vật như vậy Dương Minh còn giữ lại hay sao?
“A Kim ca, ngày phải giúp…” Tên Dương Tuyển giả kia còn chưa kịp nói ‘hỗ trợ báo thù’, ngực bỗng nhiên bị một thanh tiểu đao xuyên qua.
Thanh đao trong ngực hắn dừng lại một hồi, sau đó rút ra, bay trở về bên cạnh Lưu Kim.
“Thua còn nói nhiều, phiền.” Lưu Kim cũng không nhìn tên nọ chết không nhắm mắt, ngược lại đem lực chú ý tập trung vào Yến Thừa Cựu.
Bốn Dương Tuyển giả, một bị đá đi, một bị giết, còn lại hai tên không biết dùng sức lực từ đâu, vội vàng bò dậy bỏ chạy. Đừng để khi đó bọn hắn không hết trong tay kẻ địch, ngược lại chết trong tay Lưu Kim.
Lúc nãy Yến Thừa Cựu nhìn rõ, thanh đao đó bỗng nhiên được ngưng tụ trong không khí, nháy mắt liền đâm xuyên qua người tên Dương Tuyển giả kia, không thể coi thường được!
Bất quá sau khi cậu đột phá, thân thể cũng theo kịp đôi mắt. Chỉ cần đôi mắt nhìn lướt qua cậu đều có thể né tránh được. Mấu chốt là, tên Dương Tuyển giả trước mắt này có thể ngưng tụ được bao nhiêu thanh đao?
“Mày là Địa Cương sao?” Không còn người khác quấy rầy, Lưu Kim ngược lại không gấp, có tâm tư bắt chuyện cùng Yến Thừa Cựu. Xem thân thủ đối phương không phải một hai ngày có thể luyện ra được, nếu có thể mang tin tức trở về cũng là chuyện tốt. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Không phải.” Yến Thừa Cựu lắc đầu nói, “Tôi chỉ làm việc theo tâm ý. Dương Minh các người, khinh người quá đáng.”
“Cá lớn nuốt cá bé, đây vốn là thiên lý.” Lưu Kim thưởng thức lưỡi đao trong tay, ngón tay linh hoạt cơ hồ không thấy rõ động tác, “Nếu mày không phải Địa Cương, tao đây cũng an tâm.” Liền trực tiếp giết chết, không cần lo lắng bị cấp trên mắng không lưu người sống!
Lưỡi đao trên tay Lưu Kim bay về phía Yến Thừa Cựu với tốc độ rất nhanh, nhưng tốc độ của gã còn nhanh hơn. Những lưỡi đao như tạo thành màn tuyết trắng yểm hộ phía sau, trong tay gã nắm một trường đao, nhắm thẳng vào ngực Yến Thừa Cựu.
Tiếng xé gió truyền đến, biểu tình của Yến Thừa Cựu vẫn không thay đổi, đầu tiên là tay không đoạt đao, bắt lấy thanh đao cách mình gần nhất nắm chặt trong tay. Những thanh đao này không có chuôi, muốn nắm chặt chỉ có thể dùng tay không bắt lấy. Tuy Yến Thừa Cựu không luyện đến chỉ pháp thượng thừa, nhưng vẫn biết dùng ngón tay bắt lấy sống đao, leng keng vài tiếng, dùng lưỡi đao bắt được kia đánh rơi những thanh đao khác.
Trường đao của Lưu Kim đã bay đến trước mặt Yến Thừa Cựu, thân đao phản chiếu đôi mắt tĩnh lặng của Yến Thừa Cựu.
Yến Thừa Cựu lần đầu tiên biết nguyên lai khi mình đối chiến với người khác là cái dạng này.
Cậu vung lưỡi đao trong tay về phía Lưu Kim, thân thể nhanh chóng nhoài về phía trước, chân trái nhấc cao lên, đá trúng hàm dưới Lưu Kim.
Lưu Kim nhanh chóng lùi lại phía sau, trong miệng cảm cảm nhận vị tanh ngọt, cũng không biết nát mấy cái răng rồi?
Chân tên này có mang miếng thép sao?! (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Lưu Kim che cằm mình lại, phun ra một ngụm nước bọt lẫn máu tươi, ánh mắt nhìn Yến Thừa Cựu càng thêm kiêng kị.
Chính gã cũng nhớ không ra rốt cuộc đã giao thủ cùng bao nhiêu người, nhưng cho dù là Dương Tuyển giả nổi danh sức lực, cho hắn một chân cũng không mạnh bằng Yến Thừa Cựu này.
Xương cốt Dương Tuyển giả so với người bình thường cứng hơn rất nhiều, tùy tiện đá vào cũng chỉ tự làm đau mình thôi. Ngay cả bộ đội đặc chủng đã được huấn luyện, bọn họ cũng sẽ lựa chọn trang bị một ít vũ khí được giấu trong giày để nâng cao lực sát thương của mình.
Nhưng Yến Thừa Cựu chỉ là đơn giản dùng một chân, lại có thể bức gã lui về phía sau.
Lưu Kim dám cược, nếu vừa rồi gã không lùi mà tiến tới, khẳng định chân còn lại đang chờ gã!
Ca này khó đây.
Trong lòng Lưu Kim toát ra ý niệm như vậy, càng thêm hưng phấn không thôi.
Trong phòng.
Lâm Ẩm Vô và Lưu Cương cùng nhau chú ý động tĩnh bên ngoài truyền đến, thần sắc bất đồng. Lâm Ẩm Vô còn thong thả ăn canh, mà Lưu Cương sắc mặt đại biến.
Năng lực của hắn rõ ràng nói cho hắn biết Yến Thừa Cựu làm cách nào trong nháy mắt đã phế bỏ bốn tên Dương Tuyển giả còn cùng Lưu Kim kia nổi danh khó chơi một đấu một vẫn có thể chiếm thượng phong. Hắn có thể không tin hai mắt của mình, nhưng không thể không tin vào năng lực của bản thân. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Một người bình thường, một thiếu niên, thật sự có thực lực chiến thắng phần lớn Dương Tuyển giả!
“Lưu đại ca, Thừa Cựu làm sao vậy?” Tiểu Hân thấy Yến Thừa Cựu sau khi ra ngoài liền không có tin tức, Lưu đại ca lại phản ứng như vậy, không khỏi có chút lo lắng cho Yến Thừa Cựu.
Nói đến cũng thật kỳ quái, nàng đối với nam nhân vẫn luôn là kính nhi viễn chi, ngay cả Lưu đại ca cũng cần một khoảng thời gian nàng mới chậm rãi tiếp thu. Mà Yến Thừa Cựu đến gần nàng như vậy, nàng nửa điểm chán ghét cũng không có. Có lẽ thiếu niên khí trên người Yến Thừa Cựu quá nồng, khiến nàng không cảm nhận được bất cứ uy hiếp nào, cũng có lẽ là đôi mắt Yến Thừa Cựu quá sạch sẽ, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc gì. Nhưng hiện tại, Yến Thừa Cựu ra ngoài lâu như vậy, nửa điểm tin tức cũng không có, trong lòng nàng vô cùng sốt ruột, đành phải lên tiếng dò hỏi.
“Cậu ta không có việc gì, phỏng chừng một lát liền quay trở lại.” Lưu Cương thấy bộ dáng lo lắng của Tiểu Hân, có chút yên tâm lẫn vẻ cô đơn, “Cậu ta lợi hại lắm, không cần lo lắng đâu.”
Tiểu Hân đành phải cười cười, sao có thể nói không lo lắng a.
Ánh mắt nàng chuyển qua Lâm Ẩm Vô, thấy y nửa điểm cũng không để ý, trong lòng cảm thấy phẫn nộ thay Yến Thừa Cựu.
Không phải nói là hảo huynh đệ sao, ngay cả giả vờ quan tâm cũng không có đi.
“Hôm nay là ngày mấy.” Lâm Ẩm Vô đem ngụm canh cuối cùng uống xong, nhịn không được thở dài nói, “Lại có người đến đây. Tôi vốn cho rằng tình báo của Bác Sĩ đưa cho là độc nhất vô nhị, dường như lúc này đã quá hạn rồi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Lưu Cương dùng năng lực của mình dò xét, nhanh chóng liền có tin tức phản hồi trở về.
Sắc mặt của hắn nháy mắt liền biến trắng.
“Là tâm phúc của Môn Vương.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tiểu Hân cũng trở nên khó coi. Cho dù kiến thức hạn hẹp ra sao, nàng cũng biết Môn Vương chính là tên đầu sỏ đã hạ lệnh phá hủy căn cứ của nàng, cũng là tên Dương Tuyển giả bị người thường hận nhất.
“Vẫn là người quen.” Lâm Ẩm Vô than thở một câu.
“Tiểu Quỷ Đầu, nơi này không chỉ có một người a.” Nam nhân đang nói chuyện đem cái đầu trên mặt đất đá văng ra, nếu Yến Thừa Cựu ở đây, cậu sẽ nhận ra hai cái đầu này chính là hai tên Dương Tuyển giả bỏ trốn lúc nãy. Mà lúc này đây đầu thân bọn hắn chia lìa, máu phun như suối.
Mà đôi mắt của kẻ vừa đem đầu người khác xem như quả banh sáng lấp lánh, lại ‘nhìn’ vào phòng tiếp tục nói: “Còn có một cừu nhân của mày nữa a.”
“Thiên Lý (ngàn dặm), ngươi nhìn thấy ai?” Trong lòng tên Dương Tuyển giả bên cạnh có chút bất an.
“Còn ai vào đây nữa, tất nhiên là Lâm Ẩm Vô.” Thiên Lý nhắm mắt, thời điểm mở mắt cả người đều nghiêm túc lại, “Tới chậm một bước, nếu bị Lâm Ẩm Vô giành trước, việc này khó xơi a.”
Tiểu Quỷ Đầu đã thay đổi quần áo, khuôn mặt tươi cười lúc trước gầy đi một vòng, có thể thấy rằng hành động thất bại lúc trước khiến nó cũng không dễ sống.
Nó vốn muốn Môn Vương cao hứng nên mới chủ động làm nhiệm vụ này, không ngờ chỉ là đi bắt tên phản đồ thôi lại gặp phải Lâm Ẩm Vô?
“Tui không muốn đánh nhau với hắn.” Tiểu Quỷ Đầu kiên định lắc đầu.
“Chúng ta không cần đánh nhau với hắn, chỉ cần giết Địa Cương là được.” Khóe miệng gợi lên nụ cười, “Phản đồ vừa chết, nhiệm vụ của chúng ta xem như hoàn thành.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Ngươi có kế hoạch gì sao?”
“Kế hoạch không có, nhưng thủ đoạn nho nhỏ thật ra có một, có thể cho mày thử một lần.” Thiên Lý cười hì hì bắt lấy bả vai Tiểu Quỷ Đầu, “Việc này còn cần mày hỗ trợ, yên tâm, mày không cần đánh nhau với Lâm Ẩm Vô, chỗ Môn Vương, tao sẽ nói đỡ thay mày, ân, cái này cho mày.” Thiên Lý moi một đống kẹo đủ màu trong túi quần, nhét vào tay Tiểu Quỷ Đầu.
Tiểu Quỷ Đầu gắt gao nắm chặt kẹo trong tay, tựa hồ còn do dự.
“Việc mày làm rất đơn giản.” Thiên Lý mỉm cười nói, “Địa Cương vì ả nữ nhân kia mới phản bội, nhưng với những chuyện đã làm trước khi thức tỉnh, gã chắc chắn không dám nói cho nữ nhân kia biết. Mày dùng năng lực thuấn di đến trước mặt nữ nhân kia, nói cho ả biết thân phận thật sự của Địa Cương là được.”
Chỉ cần nữ nhân kia biết người bên cạnh cô chính là kẻ đã hại mình nhà tan cửa nát, vậy bọn hắn sẽ có trò hay để xem. Đến lúc đó dụ dỗ thêm vài câu, Địa Cương cho dù không chết cũng sẽ trọng thương.
Tiên hạ thủ vi cường!
Thiên Lý đang định động thủ, mặt đất dưới chân bọn hắn bỗng nhiên chuyển động, cả người đều chao đảo.
“Không tốt.” Thiên Lý kinh hô một tiếng. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Muốn xuống tay trước nhưng không ngờ lại như thế này.
Bọn hắn cũng có nghe qua năng lực của Địa Cương, có thể khống chế bùn đất cách mấy trăm mét. Nhưng Địa Cương chỉ dùng năng lực này tìm để vật tư, rất ít chính diện đối phó với địch, lúc này đột nhiên động thủ ngược lại khiến đám người Thiên Lý không kịp phản ứng.
“Tiểu Quỷ Đầu, mày cứ làm theo lời tao đi!” Thiên Lý hô.
Tiểu Quỷ Đầu nhìn mớ kẹo trong tay, ánh mắt trở nên kiên định, sau đó liền vô tung vô ảnh biến mất.