Trước tận thế đã từng phát sinh một án kiện liên hoàn cưỡng dâm chấn động cả nước.

Người bị hại lên tới con số 70, thời gian chỉ trong vòng hai năm, đa số là những thiếu nữ chừng 16 17 tuổi. Người bị hại bị đánh sau lưng làm bất tỉnh, tiêm thuốc đủ khiến người đó hôn mê hết một ngày để tiến hành thi bạo, hầu hết đều không thấy được mặt phạm nhân, trên người cũng không để lại dấu vết. Kẻ thi bạo ra tay độc ác, dường như để lại bóng ma nghiêm trọng trong lòng nạn nhân. Kẻ thi bạo không tìm ra được, manh mối cũng ít ỏi, lần nữa khiến lực lượng cảnh sát trở thành ‘kẻ vô năng’ trong miệng dân chúng.

Nhưng lưới trời tuy thưa mà khó lọt, lúc phạm nhân lần nữa ra tay thi bạo, trùng hợp bị vài học sinh nhìn thấy, cuối cùng án kiện ác liệt hai năm này cũng đi đến hồi kết, kẻ phạm pháp cũng bị tuyên án tử hình.

Tính chất án kiện này quá mức ác liệt, cho dù người không quan tâm mọi thứ như Lâm Ẩm Vô cũng nghe được đại khái. Nhưng vào ngày phạm nhân kia bị hành quyết, cũng là ngày đầu tiên bầu trời biến đổi, mà phạm nhân này cũng bị phỏng nước mà chết.

Lúc ấy, uy lực mặt trời đen vẫn chưa triệt để biểu hiện ra, hầu hết những người khắp cả nước đều vui mừng vì chuyện này, nói là ác giả ác báo. Khi phạm nhân chết rồi, vì sự xuất hiện mặt trời màu đen mà người bệnh ngày càng nhiều, một kẻ đã chết, dù cho khi còn sống có làm việc gì kinh thiên động địa, một khi chết rồi chỉ bị lãng quên. Lúc mọi người còn đang sợ hãi uy lực của mặt trời đen, phạm nhân yên lặng khởi tử hoàn sinh.

“Mà tên phạm nhân phạm tội liên hoàn cưỡng dâm kia chính là Lưu Cương, không ngờ hắn còn sống.” Lâm Ẩm Vô nhớ tới thông tin trên tờ giấy, nhịn không được nói, “Dựa theo thời gian, hắn hẳn là một trong những người đầu tiên thức tỉnh, khó trách hắn trở thành cao tầng trong Dương Minh.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Dương Tuyển giả sau khi thức tỉnh, biến hóa lại lớn như vậy sao?” Yến Thừa Cựu nhìn thấy thông tin trên tờ giấy có chút nghi ngờ. Phạm nhân Lưu Cương trước khi thức tỉnh là một kẻ biến thái, sau khi thức tỉnh là trở thành ‘lãng tử quay đầu’?

Nghe đâu tên Lưu Cương này sau khi thức tỉnh, đột nhiên đối với những chuyện trước đây mình làm vô cùng hối hận, nhọc lòng muốn bồi thường tất cả, thậm chí còn lén vào nhà những thiếu nữ bị hại lưu lại một ít tiền. Đáng tiếc đa số thiếu nữ đều chết vào tận thế. Mà Lưu Cương sở dĩ phản bội Dương Minh, vì hắn phát hiện còn vài người bị hại khác còn sống sót ở một căn cứ, mà tiểu căn cứ kia chính là mục tiêu công kích của Dương Minh.

Lúc tiểu căn cứ đó bị công phá, Lưu Cương liền dẫn theo nữ nhân kia biến mất, mà đám người Dương Minh cũng đang muốn tìm hắn. Sở dĩ Bác Sĩ có được tin tức của Lưu Cương, vì hắn tình cờ mua thuốc cho nữ nhân tại chỗ mình.

Cô gái kia dù sao cũng chỉ là người bình thường, cho dù Lưu Cương dẫn theo nàng chạy trốn nhưng cũng không tránh được dằn vặt, thêm vào đó những vết thương ở trong ngày tận thế, thân thể rất suy yếu. Nếu không như vậy, với bản lĩnh của Lưu Cương cũng sẽ không dễ dàng để lộ chân tướng. Lưu Cương có thể từ trong đám cao tầng của Dương Minh, thuận lợi mang theo một người phụ nữ tránh được truy sát, bản lĩnh tất nhiên không thể khinh thường được.

“Không biết.” Lâm Ẩm Vô suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, “Loại thay đổi lớn như hắn cũng không phải không có, nhưng hầu hết Dương Tuyển giả như thế đều đã chết hết.” Dương Tuyển giả lúc đầu nhẹ dạ cả tin là chết nhanh nhất. Nếu Bác Sĩ không nhắc đến Lưu Cương, y căn bản không nghĩ tới cao tầng phản bội trong Dương Minh là hắn. Lại càng không nói bộ dạng của Lưu Cương đã thay đổi hoàn toàn, chắc là đã sửa đổi, cùng lắm chỉ giống ba bốn phần như trước mà thôi. Thêm vào đó Dương Tuyển giả sau khi thức tỉnh khí chất sẽ thay đổi hoàn toàn, làm sao còn nhận ra được? (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Trước đó có người từng nhìn thấy một người trông giống Lưu Cương đang cõng một bao tải lớn rời đi, trong đó hẳn là nữ nhân kia. Bác Sĩ có được tin tức, nói không chừng bên Dương Minh cũng sẽ hành động nhanh thôi. Không bằng chúng ta phân công nhau hành động, tìm được người sẽ tập hợp lại.” Yến Thừa Cựu đề nghị.

Lưu Cương còn mang theo một nữ nhân bình thường, gặp phải kẻ định nhất định sẽ ưu tiên chạy trốn. Chỉ cần Yến Thừa Cựu không phát sinh xung đột, đứng xa xa nhìn sẽ không có nguy hiểm gì. Cái bọn họ thiếu nhất chính là thời gian, nếu hai người cùng nhau hành động, e là Dương Minh sẽ có được người trước. Với thực lực hôm nay của Yến Thừa Cựu, đối phó một vài Dương Tuyển giả thiên về sức mạnh không có vấn đề gì.

Tất nhiên, đây chỉ là tiêu chuẩn mà Yến Thừa Cựu tự đặt ra thôi. Lâm Ẩm Vô cảm thấy, chỉ cần Yến Thừa Cựu không chạm trán phải Môn Vương hoặc Dương Tuyển giả có năng lực cùng cấp, đám Dương Tuyển giả còn lại không phải đối thủ của cậu. Chỉ là trước giờ Yến Thừa Cựu vẫn đi theo bên cạnh Lâm Ẩm Vô, những Dương Tuyển giả gặp được đều là tinh anh, do đó không có nhận thức chuẩn xác năng lực của mình.

Bất quá chuyện này có thể khiến Yến Thừa Cựu kiêu ngạo, Lâm Ẩm Vô không muốn nói ra.

Có câu nói rất hay, kiêu ngạo sẽ khiến người ta rơi về phía sau, người trẻ tuổi nếu được tâng bốc cao sẽ bị vấp té.

“Cũng tốt.” Lâm Ẩm Vô gật đầu, “Nếu gặp phải đối thủ lợi hại, cậu có thể chạy trước.”

Yến Thừa Cựu thủ thế mình đã biết rõ, nhanh chóng chạy về hướng khác.

Cách đó trăm dặm.

“Lưu đại ca, tôi đi không nổi nữa.” Sắc mặt nữ tử rất tiều tụy, rõ ràng chỉ mới 18 tuổi, nhưng nhìn như đã 30 tuổi, có điều trong đôi mắt thiếu nữ kia đặc biệt linh động. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Chúng ta đến phía trước nghỉ một lát đi.” Một nam tử thoạt nhìn gầy yếu nhỏ giọng nói, “Thuận tiện có thể chuẩn bị bữa tối, cần phải qua thành phố này mới về đến nhà, chúng ta liền an toàn, Tiểu Hân, cô ráng kiên trì một chút nữa.”

Nữ tử tên Tiểu Hân gật đầu, đứng tại chỗ nghĩ ngơi một lát rồi cắn răng tiếp tục đi về phía trước.

Hai người bọn họ không lựa chọn lái xe, không nói đến mục tiêu quá lớn, xăng xe cũng không dễ tìm. Hai ngày nay bọn họ ra ngoài chỉ để tìm thuốc hạ sốt.

Nghĩ tới đây, tâm tình Tiểu Hân trở nên nặng nề.

Nếu như không phải mình liên lụy, với thân phận Dương Tuyển giả như Lưu đại ca căn bản không gặp nhiều phiền toái như vậy. Tuy nàng không biết tại sao Lưu đại ca lại lựa chọn dẫn mình thoát khỏi căn cứ, nhưng trong tận thế này, có người nguyện ý mang nàng theo lưu vong, khiến nàng có chỗ dựa vào so với một người lẻ loi càng thêm mạnh mẽ hơn.

Dù sao con người trong xã hội này cũng có thiên tính của động vật, cho dù nàng không biết người trước mắt này tại sao giúp mình, nàng cũng nguyện ý đi cùng hắn. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Tiểu Hân, cái này cô có thể dùng được.” Nam tử như nhìn thấy cái gì, chạy đến bên đường nhặt hai sợi dây đặt lên tay Tiểu Hân, “Cho, tóc cô dài rồi.”

“A –” Tiểu Hân hét to lên, hất sợi dây trong tay ra, sắc mặt tái nhợt.

Trong mắt nam tử lóe lên tia khổ sở, cúi đầu nhặt sợi dây lên, cẩn thận động viên nói, “Không sao đâu Tiểu Hân, cô không cần phải sợ.”

Tâm tình Tiểu Hân bình tĩnh một chút, hai tay nắm chặt thành quả đấm, nhìn nam tử tràn đầy áy náy, “Xin lỗi Lưu đại ca, tôi… bệnh của tôi còn chưa khỏi, mong anh bỏ qua cho, tôi không cố ý đâu.”

“Không sao, không liên qua.” Nam tử lắc đầu, “Bác Sĩ nói cô có thể tốt lên, cô xem, hiện tại cô đụng vào tôi, thời gian khôi phục ngày càng ngắn lại. Ngày nào đó, cô có thể tiếp xúc với những nam nhân bình thường được.”

“Tôi không cần tiếp xúc nam nhân.” Tiểu Hân tựa hồ nhớ ra việc gì đó, trên mặt chợt lóe vẻ phẫn nộ, “Tôi chỉ hy vọng cả đời cũng không tiếp xúc được với nam nhân thì càng tốt. Tất nhiên, Lưu đại ca không giống rồi.” Tiểu Hân nói xong cảm thấy mình có chút dứt khoát, lại bổ sung một câu.

“Ừm, chúng ta đi vào nghỉ ngơi một lát đi.”

“Được.”

Nam tử giúp Tiểu Hân đẩy cửa ra, đợi khi Tiểu Hân đi vào rồi, mới đưa mắt uy hiếp về phía sau.

Mình bị phát hiện?

Yến Thừa Cựu nhìn ánh mắt Lưu Cương như đang nhắc nhở, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Cậu đã cách xa như thế, lại còn ngưng hô hấp, Lưu Cương không thể nào phát hiện ra cậu mới phải. Hay đây là năng lực của hắn?

Bất quá nếu đã bị phát hiện, Yến Thừa Cựu cũng không tiện đợi ở đây nữa.

Xem dáng vẻ mệt mỏi của nữ tử bên cạnh Lưu Cương, tối nay bọn họ sẽ không đi, cậu vẫn nên dẫn Lâm Ẩm Vô đến đây. Đối phó Dương Tuyển giả, vẫn phải tìm chuyên gia đến.

“Lưu đại ca, sao anh vẫn còn đứng bên ngoài?” Âm thanh Tiểu Hân từ trong phòng truyền ra, “Yên tâm đi Lưu đại ca, chỉ cần không tiếp xúc thân thể, tôi không có vấn đề gì.” Tiểu Hân cho là Lưu Cương còn đang xoắn xuýt chuyện lúc nãy, trong lòng cũng có chút hổ thẹn. Bất quá người gieo vạ cho nàng đã chết, bản thân cũng nên khắc phục tật xấu này mới tốt, nếu không sau này nàng phải chung sống lâu dài với Lưu đại ca như thế nào đây? (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tâm tư yêu thích của thiếu nữ vốn là chuyện thường, tuổi tác Tiểu Hân cũng không lớn, từ lúc tận thế đến nay cũng chưa từng thấy nam nhân nào như thế. Lúc căn cứ sắp bị hủy diệt, Lưu đại ca từ trên trời giáng xuống cứu nàng ra, thêm nữa… từ lúc đó tới giờ Lưu đại ca vẫn chưa làm gì với nàng, trái lại luôn cổ vũ nàng, trong lòng Tiểu Hân tất nhiên vui mừng.

Chỉ là không biết Lưu đại ca tên đầy đủ là gì, Lưu đại ca có nói đã quên tên mình, chắc đối với Dương Tuyển giả, tên lúc bình thường không còn quan trọng đi.

Kỳ thật Dương Tuyển giả cũng có tốt có xấu!

“Không có chuyện gì, tôi thấy một con mèo nhỏ, chỉ nhìn thêm vài lần mà thôi.” Lưu Cương làm xong lớp phòng ngự, nhanh chóng đẩy cửa đi vào.

“Con mèo nhỏ a, quả thật rất hiếm thấy.” Tiểu Hân lý giải gật đầu, “Hiện giờ động vật bên ngoài nếu không phải là Dương Tuyển thú thì hầu hết đều chết sạch. Cho dù tình cờ có mấy động vật nhỏ còn sống, cũng không phải hình dáng như trước.” So với tốc độ nhân loại sau khi bị mặt trời đen chiếu vào bị chết đi, tốc độ động vật tử vong còn chậm hơn nhiều. Mà chỉ là tương đối thôi, theo thời gian ngày càng dài, những động thực vật phổ thông bên ngoài đều sắp bị tuyệt chủng hết rồi. Phàm khi nhìn thấy một khu rừng rậm rạp cây cối, trong lòng đều nghi ngờ trong đó có tồn tại Dương Tuyển thực vật hay không nữa.

“Lưu đại ca ngồi xuống đi, để tôi nấu cơm cho anh.” Sau khi khôi phục một chút thể lực, Tiểu Hân bắt đầu chủ động, nàng cũng không thể lúc nào cũng ăn chùa uống chùa được. Cũng may trù nghệ của nàng khá ổn, bất quá chỉ là học sơ sơ trong các phim truyền hình vì người yêu mà làm bữa sáng, hiện tại lại thành thủ đoạn mưu sinh của nàng.

“Được, vậy tôi sẽ chờ ăn.” Lưu Cương cười nói. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tiểu Hân cười cười, nhanh chóng mở túi, lấy đồ vật bên trong ra.

Vì quãng đường đi của hai người cũng ngắn, ngoại trừ túi ngủ đặc thù bên ngoài, đồ dùng nấu cơm xào rau chỉ là một cái nồi nho nhỏ, đồ gia vị cũng là một bình nhỏ, ăn một lần liền ít đi một chút. Tiểu Hân tính toán lộ trình, phát hiện ngày mai có thể về đến nhà, đồ gia vị cũng không cần tiết kiệm như trước nữa, có thể làm một bữa cơm đàng hoàn.

Mùi thức ăn rất nhanh liền bay ra.

Hôm nay Tiểu Hân chỉ làm cháo hoa đơn giản, đợi đến khi cháo chín trước hết múc ra một ít bỏ vào chén của mình, sau đó cho một ít thịt vào nồi tiếp tục nấu. Nàng bỏ thịt Dương Tuyển thú vào nồi, thứ này nàng không thể ăn nhưng lại rất có ích với Lưu đại ca.

Cháo nấu xong rồi, Tiểu Hân mới bắt đầu lấy đồ hộp nấu lên.

Mấy thứ này là hôm qua bọn họ tìm được trong góc một cửa hàng, góc kia vừa lúc bị tảng đá che lại, lúc này mới có hai hộp thịt, xem hạn sử dụng vẫn còn, hâm nóng một chút cũng trở thành mỹ vị.

Đùng đùng đùng.

Lúc Tiểu Hân chuẩn bị dọn bữa, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

“Tiểu Hân, cô ra phía sau đi, tôi đi xem sao.” Lưu Cương nâng mắt lên, biết là người theo dõi mình tới đây. Bất quá hắn phát hiện người kia không có địch ý, cũng không có khí tức của Dương Tuyển giả nên mới không động thủ. Ai ngờ người này lại tìm đến cửa, hơn nữa, hình như bên cạnh còn có một Dương Tuyển giả. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Trong lòng Lưu Cương vừa suy đoán lai lịch của bọn họ, vừa mở cửa.

Đứng ngoài cửa là hai nam nhân, chính là Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô.

“Mọi người khỏe, xin lỗi đã quấy rầy.” Yến Thừa Cựu trưng ra nụ cười vô hại, nâng nâng túi trong tay, “Vừa nãy chúng tôi ở ven đường ngửi được mùi vị, muốn sang đây mượn cái nồi. Chúng tôi có chút nước và rau dưa, có thể đưa cho các vị một ít.”

Lưu Cương không để ý những gì Yến Thừa Cựu nói, ngược lại phòng bị nhìn Lâm Ẩm Vô.

Làm cao tầng của Dương Minh, Lưu Cương đối với Lâm Ẩm Vô tất nhiên hiểu rõ.

Hắn tưởng người đến tìm mình sẽ là Dương Minh, năng lực của những người kia hắn đều biết rõ, cho dù hắn dẫn Tiểu Hân theo thì vẫn có thể đánh bại bọn họ. Nhưng không ngờ người đầu tiên đến tìm hắn lại là Lâm Ẩm Vô?

Với tính cách của Lâm Ẩm Vô, đáng lý ra không biết hắn ở đâu mới đúng!

“Không mời chúng tôi vào ngồi một chút sao?” Lâm Ẩm Vô hỏi, sau đó quay đầu nhìn Yến Thừa Cựu, “Thừa Cựu, cậu còn chưa ăn cơm đi?”

Yến Thừa Cựu ăn ý gật đầu, “Vị đại ca này, chúng tôi chỉ đến đây mượn nồi mà thôi, không cần lo lắng quá đâu.” Một người chính diện một người phản diện, Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô đã thương lượng xong trước đó. Nếu như có thể không đánh nhau với Lưu Cương mà còn có được thông tin thì không còn gì tốt hơn.

Trước đó Yến Thừa Cựu còn không rõ tại sao Lưu Cương có thể phát hiện ra sự tồn tại của mình ở khoảng cách xa như vậy, mãi đến khi Lâm Ẩm Vô xuất hiện mới nói nguyên nhân cho cậu. Lưu Cương trong Dương Minh còn được gọi là ‘Địa Cương’, vì hắn lợi dụng phạm vi 1000m dưới mặt đất. Chỉ cần bước vào phạm vi của hắn, hắn tất nhiên sẽ biết rõ. Loại năng lực này dùng để tìm tài nguyên cũng tốt, đối địch cũng thuận tiện, nếu không thì hắn cũng không nắm được nhiều tin tức trọng yếu trong Dương Minh như vậy.

“Lưu đại ca, sao thế?” Tiểu Hân thấy Lưu Cương đứng ngây người trước cửa, nhịn không được lo lắng hỏi. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Không có gì, chỉ là một người bạn mà thôi.” Lưu Cương đáp một tiếng, mở cửa cho Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô đi vào, “Tiểu Hân, bọn họ muốn mượn nồi, ăn cơm với chúng ta.”

Tiểu Hân thấy đôi mắt của Lâm Ẩm Vô, trong lòng có chút sợ hãi, đối mắt với Dương Tuyển giả ngoài Lưu đại ca cô vẫn còn chút bất an. Nhưng Lưu đại ca đã nói như thế, vậy Dương Tuyển giả trước mắt này chắc có thể tín nhiệm được.

Đợi đến lúc cô thấy Yến Thừa Cựu đi bên cạnh, tảng đá lớn trong lòng nhất thời thả xuống.

Bên cạnh Dương Tuyển giả này còn có người bình thường, há chẳng phải cũng giống như mình và Lưu đại ca sao? Không trách Lưu đại ca lại nguyện ý dùng cơm với bọn họ.

“Tôi tới giúp cô.” Yến Thừa Cựu chủ động tiến lên nói.

Tuy rằng cậu không làm cơm, nhưng hỗ trợ củi lửa thì vẫn có thể.

“Được a, cảm ơn.” Tiểu Hân thấy bộ dáng Yến Thừa Cựu còn nhỏ hơn mình, trong lòng cũng có chút thoải mái. Thêm nữa khi Yến Thừa Cựu thấy Tiểu Hân, còn tự động cách xa một chút, điều này khiến nàng yên tâm không ít.

“Cậu và Dương Tuyển giả kia có quan hệ thế nào?” Tiểu Hân vừa nói vừa rửa rau rồi luộc, một bên làm bộ hỏi.

“Y là anh tôi.” Yến Thừa Cựu đã sớm nghĩ xong lời giải thích, “Anh của tôi tuy cũng là Dương Tuyển giả, nhưng y cũng không thay đổi nhiều.”

“Nhìn thấy được anh cậu nhất định rất tốt với cậu.” Tiểu Hân ngược lại ước ao mình có quan hệ máu mủ như Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô. Dù sao giữa cô và Lưu đại ca cũng không có quan hệ gì, tuy Lưu đại ca đối xử với cô rất tốt, nhưng trong lòng cô vẫn bất an. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Sắc mặt Yến Thừa Cựu cứng đờ, cười cười đáp lại, “Đúng vậy, anh ta đối với tôi rất tốt, vô cùng tốt.”

“Chỗ này không có gì hết, sao cậu lại tới đây?” Tiểu Hân tiếp tục hỏi, “Các người ăn xong liền rời đi?”

“Cái này còn phải xem ý tứ của anh ta.” Yến Thừa Cựu lễ phép cười nói, “Mọi chuyện đều do anh ta làm chủ. Ngược lại cô còn may mắn hơn tôi, tôi thấy vị đại ca kia rất để ý cô, thật khiến người khác ước ao.”

Lời này khiến Tiểu Hân có chút đỏ mặt, lẽ nào quan hệ giữa nàng và Lưu đại ca trong mắt người khác là như thế sao? Nếu đúng là vậy, có lẽ nàng thật sự có hy vọng.

Yến Thừa Cựu bên này dỗ cô gái vui vẻ, Lâm Ẩm Vô bên kia không vui vẻ chút nào.

Lưu Cương biết Lâm Ẩm Vô lợi hại, nửa bước cũng không dám rời đi, Lâm Ẩm Vô ngồi chỗ nào hắn liền an vị chỗ đấy, khiến Lâm Ẩm Vô còn tưởng mình thành hồng thủy mãnh thú. Bất quá trong mắt Dương Tuyển giả, hồng thủy mãnh thú sao có thể đánh đồng với Lâm Ẩm Vô được?

“Lâm tiên sinh muốn biết gì?” Lưu Cương thật sự không muốn tốn sức với Lâm Ẩm Vô, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Ngoại trừ tin tức của Dương Minh, hắn thật sự không biết mình có cái gì để hấp dẫn Lâm Ẩm Vô!

“Tất nhiên là liên quan đến tin tức có thể giết chết Môn Vương.” Lâm Ẩm Vô trả

“Ngươi muốn giết gã?” Lưu Cương cau mày, “Một chọi một đơn đả độc đấu có lẽ ngươi có cơ hội, nhưng tâm phúc Môn Vương không ít, bên cạnh gã ít nhất có vài người đi theo. Hiện giờ thanh thế Dương Minh ngày càng lớn, mắt thấy thời cơ sắp đạt đỉnh cao, sao lúc này gã có thể không yêu quý tính mạng của mình được?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Vì thế, tin tức này nên nói thế nào liền phiền ngươi vậy.” Lâm Ẩm Vô không chút nghĩ ngợi ném bọc đồ cho Lưu Cương. Y không đủ kiên nhẫn để nghe những tin vô ích, chỉ muốn biết làm sao có thể nhanh chóng giết được Môn Vương mà thôi.

Lưu Cương suy tư tại chỗ.

Hắn đang suy nghĩ Lâm Ẩm Vô có bao nhiêu tin cậy, còn mình phải trả lời vấn đề này thế nào. Nếu theo như lời Lâm Ẩm Vô nói là thật, Môn Vương vừa chết, Dương Minh nhất định đại loạn, như vậy tự nhiên sẽ không chú ý đến hắn nữa. Lúc này, muốn bảo vệ một người bình thường là rất khó, nếu như muốn tránh khỏi truy sát, ngày chết cũng không còn bao lâu.

“Vậy Lâm tiên sinh hãy chờ một chút, tôi sắp xếp suy nghĩ của mình một chút.” Lưu Cương ngẫm nghĩ, vẫn quyết định tin tưởng Lâm Ẩm Vô một lần. Dù sao hắn biết Lâm Ẩm Vô chưa từng mất chữ tín, hơn nữa so với hắn, Lâm Ẩm Vô càng hy vọng Môn Vương chết đi.

“Không vội.” Lâm Ẩm Vô gật đầu nói, “Ngươi có thể suy nghĩ từ từ.”

“Cám ơn.”

“Ngươi dẫn cô ta theo bên cạnh, chưa nghĩ đến chuyện sau này sao?” Lâm Ẩm Vô nhìn Yến Thừa Cựu bên kia đang trò chuyện vui vẻ với Tiểu Hân, hỏi, “Cô ta còn không biết ngươi là người trước kia đi, ngươi có thể giấu được bao lâu? Từ một kẻ tội ác tày trời biến thành người lương thiện, Dương Tuyển giả thật sự quá kỳ diệu.”

Lưu Cương ngây người tại chỗ, đại khái không hiểu sao Lâm Ẩm Vô lại quan tâm tới mình, nhưng hắn vẫn trả lời, “Có thể giấu được ngày nào hay ngày đó, ta sống một ngày, sẽ chăm sóc cô ấy một ngày.” Nói xong, Lưu Cương dường như nhớ lại cảnh tượng khi mình thức tỉnh ở pháp trường.

Hắn biết rõ mình là ai, đã làm chuyện gì, khi đối mặt với những tội nghiệt trước đây, trong lòng Lưu Cương tràn ngập sợ hãi. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Hắn như nhìn thấy một người giống hệt mình mặt không biến sắc làm những chuyện kia, khi phạm tội còn tạo ra khoái cảm, có thể vì hắn nhớ tới những bố trí hoàn mỹ của mình khi phạm tội. Nhưng hắn cũng biết rõ, mình và Lưu Cương trước đây tuyệt đối không giống nhau.

Sau khi thức tỉnh, hắn lập tức liên lạc với một bác sĩ thẩm mỹ, cương quyết yêu cầu sửa mặt mình.

Năng lực tự lành của Dương Tuyển giả vượt xa người thường, vì thế những thống khổ trong việc phẫu thuật khuôn mặt của hắn chỉ tốn nửa tháng là đã khôi phục hoàn toàn. Sau đó ma xui quỷ khiến tiến vào Dương Minh, muốn lợi dụng sức mạnh của Dương Minh tìm được những người bị hại kia, bù đắp cho họ.

Tội chính là tội, Lưu Cương không chỉ một lần phẫn nộ tại sao trước khi thức tỉnh mình là dạng người này? Hắn trong lúc thi hành những nhiệm vụ của Dương Minh đều không sợ chết, hoặc là nói thật ra hắn muốn chết. Nhưng hắn không những không chết, còn từng bước leo lên được vị trí cao tầng. Dương Minh dần dần có vị thế, những kẻ trong Dương Minh còn làm những chuyện tồi tệ hơn hắn so với trước khi thức tỉnh.

Tàn sát những người thường, coi họ như là heo chó, người bình thường cũng đem Dương Tuyển giả trở thành vật liệu, hai bên không còn khả năng chung sống hòa bình nữa.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng tìm được người mà hắn từng hại qua, nhưng chỉ có một cô gái duy nhất còn sống sót.

Sau khi tiếp xúc với Tiểu Hân, hắn mới ý thức được những sai lầm của mình rất khó bù đắp lại. Vì những chuyện trước đây hắn làm, khiến Tiểu Hân mắc phải hội chứng ‘chán ghét con trai’ cực kỳ nghiêm trọng, nói chuyện với nam nhân phải cách xa ít nhất một mét, một khi tiếp xúc thân thể sẽ thét gào, sợ hãi, nghiêm trọng hơn còn dẫn đến hôn mê. Như thế làm sao có thể tưởng tượng được Tiểu Hân có thể sinh tồn trong căn cứ sau tận thế. Hiện tại dưới sự khuyên bảo của hắn, Tiểu Hân đã tiến bộ rất nhiều, chỉ cần không tiếp xúc trực tiếp, nàng có thể duy trì dáng vẻ như người bình thường. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Đợi sau khi Tiểu Hân khôi phục hoàn toàn, hắn sẽ rời đi, không quấy rầy cuộc sống của nàng.

“Giấy không gói được lửa.” Lâm Ẩm Vô liếc hắn, “Nếu không phải các ngươi may mắn, hiện tại tới đây không phải chúng ta.”

“Ngươi cũng thức tỉnh trước tận thế ba ngày đi.” Lưu Cương đột nhiên hỏi.

“Không sai.” Lâm Ẩm Vô gật đầu, “Ngươi muốn nói điều gì?”

“Những người thức tỉnh đầu tiên là những người có năng lực mạnh nhất, đặc biệt là trước tận thế ba ngày.” Lưu Cương ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩm Vô, “Trong Dương Minh, không phải ai cũng trung thành với Môn Vương. Cũng có vài người thức tỉnh đầu tiên có năng lực không thua gì Môn Vương, chỉ có điều trong tay gã có nhiều vật tư mà thôi. Ta nắm rõ năng lực của từng người trong Dương Minh, mà năng lực của họ đều không giống ngươi.”

“Cho nên?” Lâm Ẩm Vô buồn cười nhìn Lưu Cương, chờ nghe hắn nói câu tiếp theo.

“Nếu là người khác nói muốn hợp tác với ta giết Môn Vương, ta sẽ không tin.” Lưu Cương hít sâu một hơi, “Cũng không biết năng lực của ngươi cụ thể là gì, vì thế nếu có người có thể giết được Môn Vương, vậy người kia nhất định là ngươi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play