Đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Hân nhìn thấy Dương Tuyển giả quyết đấu, nhưng mỗi lần xem đều khiến nàng càng thêm khắc sâu hiểu biết đến việc khoảng cách giữa mình và Lưu đại ca rốt cuộc còn bao xa.

Nàng một lần lại một lần tự nhủ chính mình, Dương Tuyển giả cùng người thường là không có kết quả tốt. Nhưng dù sao trong tận thế này, nàng ngay cả ngày mai không biết còn sống hay không, vì sao không thể thử được?

“Lưu đại ca, tôi đi vệ sinh một chút.” Tiểu Hân vỗ vỗ lên mặt, nỗ lực lên dây cót tinh thần, cười nói với Lưu Cương.

Lưu Cương chần chờ trong giây lát, nghĩ đến đám người Thiên Lý hẳn còn đang bị mình vây trong tường đất, chỗ này cũng không phát hiện hơi thở của Dương Tuyển giả, đành gật đầu, “Nếu có gì không đúng, cô nhớ kêu lên.”

“Lưu đại ca yên tâm, tôi sẽ đi mau một chút.” Tiểu Hân đáp.

Lâm Ẩm Vô không để ý đến việc Tiểu Hân rời đi, y dùng cơm xong liền dựa vào cạnh cửa sổ nhìn Yến Thừa Cựu và Lưu Kim giao đấu. Cách xa như vậy, không biết y rốt cuộc có thể thấy được hay không.

Bất quá nhìn bộ dáng mỉm cười của y, chắc là thấy được đi.

Lưu Cương thấy đám người Thiên Lý phản kháng, vội vàng thu liễm tâm tư, chuyên tâm đối phó bọn họ.

Trên người Yến Thừa Cựu có thêm vài đạo vết thương, trên má phải có một đạo mờ nhạt ngược lại khiến cậu ít đi vài phần trẻ con, thêm vài phần khí khái nam tử. Đều nói vết sẹo là huân chương nam nhân, nếu Yến Thừa Cựu có thể thấy bộ dáng hiện tại của mình, chắc sẽ cười ra tiếng.

Lâm Ẩm Vô cười nhạo cậu không phải mới một hai ngày, vết sẹo này nên giữ lại mới tốt. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Miệng vết thương trên người Yến Thừa Cựu đều là thấy được, nhưng vết thương trên người Lưu Kim lại là không thấy.

Lưu Kim đỏ mắt tức giận, không hiểu vì sao tên tiểu quỷ trước mắt này ra tay âm độc như thế, nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, nắm tay đánh vào người quả thực đau muốn chết. Chẳng lẽ nắm tay nó làm bằng sắt thép sao?

“Tao thấy mày còn trẻ, thực lực cũng mạnh, hà tất phải đối nghịch với tụi tao?” Lưu Kim một bên đề phòng Yến Thừa Cựu, một bên suy nghĩ những lời khuyên can, “Cho dù mày lợi hại, nhưng dẫu sao cũng chỉ là người thường. Thời gian mặt trời đen xuất hiện ngày càng dài, bất kể mày lợi hại thế nào cũng chỉ là thân thể máu thịt, tỷ lệ thức tỉnh rất thấp. Nhưng nếu mày đồng ý gia nhập Dương Minh, Môn Vương cầu hiền nhược khát, tụi tao nhất định giúp mày gia tăng tỷ lệ thức tỉnh tối đa. Thế giới này nhất định là thiên hạ của Dương Tuyển giả tụi tao, bản lĩnh mày cao như vậy, một khi thức tỉnh, tiền đồ không thể hạn lượng a.”

Nói nói, ngay cả Lưu Kim cũng bị động lòng bởi lời thuyết phục của mình.

Tên này còn chưa thức tỉnh mà có thể cùng gã đánh lâu như vậy lại còn chiếm thượng phong, nếu thức tỉnh thành công, ắt chỉ có Môn Vương mới có thể chèn ép được. Không được, gã không thể bảo đảm người này sau khi thức tỉnh có tính tình như thế nào, vạn nhất, chỉ sợ gã không biết mình chết như thế nào trong tay người trước mặt này. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhất định là đại họa tâm phúc!

“Tôi không hứng thú đối với việc trở thành Dương Tuyển giả.” Yến Thừa Cựu ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, “Anh muốn chống đỡ qua đêm nay đi, là muốn đánh lâu dài sao?”

Lưu Kim bị nói trúng ý đồ, lộ vẻ kinh ngạc, “Làm sao có thể?”

“Cho dù trời sáng, nhưng từ giờ đến lúc mặt trời mọc vẫn còn mấy tiếng đồng hồ. Anh thở dốc như thế, mà tôi lại không có chuyện gì.” Yến Thừa Cựu nghiêm túc nói, “Anh còn tâm tư nói những lời vô nghĩa này sao, không bằng đem bản lĩnh cuối cùng thể hiện đi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ánh mắt Lưu Kim lạnh lùng, gã biết không thể kéo dài được nữa.

Gã thu lưỡi đao bao quanh mình lại, lưỡi đao quay về phía trước, trong màn đêm toát vẻ hàn quang lạnh lẽo.

Yến Thừa Cựu không ngừng vận chuyển chân khí trong thân thể, tùy thời chuẩn bị tiến lên.

“Đáng chết, tên Địa Cương này nửa điểm cũng không nương tay.” Thiên Lý thấy thứ nhô lên từ mặt đất, nhịn không được chửi ầm lên. Bọn hắn bị vây trong tường đất, thỉnh thoảng có vài gai nhọn đâm lên, căn bản không thể thả lỏng, nếu cứ như thế cho dù bọn hắn không bị giết chết cũng bị làm cho mệt chết.

Trong phạm vi nhỏ hẹp như vậy, năng lực của Thiên Lý căn bản không thể phát huy, mặt khác hai tên đồng bọn cũng khó có thể động thủ. Sớm nghe nói Địa Cương nắm giữ trong tay năng lực tình báo Dương Tuyển giả trên dưới Dương Minh, lời đồn quả nhiên không giả. Trách không được khi hắn phản bội, Môn Vương liền phái vô số tâm phúc ra ngoài. Không cần bắt sống Địa Cương, trực tiếp giết chết.

“Chúng ta muốn giết hắn, hắn chịu lưu tình mới lạ.” Một tên Dương Tuyển giả nhịn không được phun tào nói, “Cũng không biết Tiểu Quỷ Đầu kia rốt cuộc có thành công hay không? Chúng ta cố ý mang đồ đến, cần phải sử dụng hảo mới được.”

“Hừ, trước kia Môn Vương cũng không tin Địa Cương, cũng thường xuyên đề phòng hắn! Chỉ cần hắn chết, chúng ta có thể thoát ra được.” Thiên Lý cười lạnh nói, “Nếu tên Tiểu Quỷ Đầu kia thất bại, vậy chúng ta sẽ chết!”

Tiếng nước ào ào vang lên.

Tiểu Hân nhẹ nhàng thở ra, không ngờ bồn cầu này còn có chút nước. Không biết từ khi nào, bồn cầu có nước là cái gì đó xa xỉ. Nhân loại thành lập xã hội văn minh từ cả ngàn năm trước, thế nhưng lại bị hủy diệt chỉ trong một năm ngắn ngủi. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cũng không biết Lưu đại ca bên kia thế nào.

Tiểu Hân thở dài, nàng căn bản không giúp được Lưu đại ca cái gì, ngược lại vẫn luôn liên lụy hắn, so với nàng, Thừa Cựu lợi hại hơn nhiều. Hơn nữa bệnh của nàng vẫn luôn không tốt, muốn ôm Lưu đại ca cũng không được, vậy nàng nào có tương lai tốt đây?

“Mình nghĩ vơ vẩn gì thế này, tưởng tượng lung tung a, lẽ nào mình bị nhân cách phân liệt sao?” Tiểu Hân không khỏi vì mình lo được lo mất mà buồn rầu.

Nàng mở cửa toilet ra, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người.

“A!”

Âm thanh còn chưa phát ra, trong miệng liền cảm nhận được vị ngọt.

Tiểu Hân liếm liếm, vị chocolate nồng đậm tràn ngập khoang miệng.

Là viên chocolate có nhân sao?

Tiểu Hân nhịn không được híp mắt lại, nàng đã lâu không được ăn mấy thứ này. Con gái 16, 17 tuổi đều thích chưng diện, nàng vì giảm béo nên gần cả năm không chạm đến đồ ngọt, cộng thêm thời gian tận thế, tính ra cũng gần hai năm chưa được nếm vị chocolate. Đi theo Lưu đại ca, tồn tại dưới ánh mặt trời đã vô cùng khó khăn, nàng nào dám mở miệng đòi những thứ này được?

Những thứ tốt đẹp như thế, trước kia nàng vì sao phải bảo trì vóc dáng mà không chịu ăn chứ?

“Cô không cần kêu.” Tiểu Quỷ Đầu thấy bộ dáng Tiểu Hân nhấm nháp mỹ vị, trên mặt hiện vẻ thương tiếc, nếu không phải người không đủ cao, nó căn bản không có khả năng đem viên chocolate trân quý như vậy cho nữ nhân này ăn. Bất quá chỉ cần mình làm tốt mọi chuyện, về sau là sẽ có.

“Nhóc…… Nhóc là Dương Tuyển giả.” Tiểu Hân đang định nói một đứa nhỏ như thế này làm sao xuất hiện ở đây, chợt thấy đôi mắt kim sắc, bỗng cảm nhận được một thanh đao sắc bén đang chĩa vào bụng mình.

“Đừng nhúc nhích, bằng không tui liền giết cô.” Tiểu Quỷ Đầu nghiêm khắc quát. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tiểu Hân sửng sốt, nỗ lực thả lỏng biểu tình trên mặt, ôn nhu nói, “Tiểu đệ đệ, thứ này rất nguy hiểm, em thu hồi lại đi. Tỷ tỷ sẽ không làm gì đâu, ta…… Ta thực thích tiểu hài tử.”

Nữ nhân này cũng ngu xuẩn như những tên kia?

Trong lòng Tiểu Quỷ Đầu tức khắc nghĩ như thế, lập tức thay đổi thái độ.

“A, tui không tin cô đâu.” Tiểu Quỷ Đầu biểu hiện bộ dáng không tin, khẩu khí còn mang theo một ít ngạo kiều, “Người lớn các ngươi chỉ biết lừa gạt trẻ con mà thôi.”

Từ khi tận thế đến nay, đã lâu Tiểu Hân chưa gặp qua đứa nhỏ nào.

Lý trí nói cho nàng chỉ cần là Dương Tuyển giả đều không thể tin, mà tình cảm khiến nàng thấy mình có thể thử câu thông với hài tử này. Đứa nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, chỉ cần dạy dỗ, nhất định có thể tốt được.

Thiếu nữ mười tám tuổi, trong nội tâm luôn có một chút lãng mạn.

Nàng thấy trong mắt đứa nhỏ này tràn đầy xa lạ cùng phòng bị, giống như chuyện năm đó mà nàng gặp phải. Nếu không nhờ mẫu thân vẫn luôn bên cạnh, có lẽ nàng đã sớm không muốn sống nữa. Khi tận thế đến, mẫu thân vẫn luôn cổ vũ nàng, hy vọng nàng có thể tận lực sống sót, ngày nào đó sẽ gặp được một người đàn ông tốt, khiến nàng thay đổi ấn tượng đối với nam nhân.

“Tỷ tỷ sẽ không làm gì em đâu.” Tiểu Hân vội vàng mở lòng nói, “Em buông đao trước được không? Chocolate vừa rồi em cho thật ngọt, tỷ tỷ thích em còn không kịp, em không tin thì chúng ta ngoéo tay nha.”

Tiểu Quỷ Đầu dường như bị dao động, mũi đao dần dần rời khỏi thân thể Tiểu Hân, Tiểu Hân vừa định cao hứng, lại thấy Tiểu Quỷ Đầu đem đao để trước ngực nàng, “Tui sẽ không tin cô, cô là kẻ lừa đảo, cô cùng tên ma quỷ kia ở bên nhau, cô khẳng định không phải là người tốt!”

“Em có thể mắng ta, nhưng không được mắng Lưu đại ca.” Tiểu Hân trừng mắt, định muốn gọi Lưu Cương qua, nhưng lại thấy đôi mắt đứa nhỏ này đỏ lên, “Tui không thèm mắng hắn, tui nói chính là sự thật, hắn hại chết tỷ tỷ tui, hắn có hóa thành tro tui cũng nhận ra hắn!”

“Em nói bậy.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Tui mới không nói bậy đâu.” Tiểu Quỷ Đầu một bên nói một bên rớt nước mắt, “Hắn hại chết tỷ tỷ tui, tỷ tỷ tui vì hắn mà nhảy lầu, còn có thật nhiều thật nhiều tỷ tỷ vì hắn mà chết, ba ba nói, hắn là tội phạm cưỡng gian!”

“Không có khả năng.” Tiểu Hân không chút do dự phản bác nói, nhưng trong lòng vẫn có âm thanh đang nói một khả năng khác.

“Tui không nói sai.” Tiểu Quỷ Đầu thấy bộ dáng Tiểu Hân liền biết nữ nhân ngu xuẩn này bắt đầu hoài nghi, “Đều là Dương Tuyển giả, tui nhận ra hắn, hắn chính là tên tội phạm cưỡng gian đã chết kia.”

“Ngươi nói dối, ngươi nói dối!” Tiểu Hân cũng bất chấp mình còn bị người dùng đao uy hiếp, nàng duỗi tay bắt Tiểu Quỷ Đầu.

“Tui không gạt cô, chính là hắn, chính là hắn.” Tiểu Quỷ Đầu lập tức biến mất tại chỗ, thanh chủy thủ kia rơi xuống mặt đất, “Tỷ tỷ, cô thật đáng thương, cô bị lừa rồi.”

“Tiểu Hân, cô sao thế, sao có âm thanh kỳ lạ vậy?” Lưu Cương nghe thấy toilet có tiếng động kỳ quái, vội vàng hô.

“Không…… Tôi không có việc gì, chỉ là không cẩn thận té ngã một cái.” Tiểu Hân vội vàng trả lời.

“Tiểu Hân cô cẩn thận một chút.” Lưu Cương lại dặn dò một câu.

Nói xong, Lưu Cương nhịn không được cười cười, Tiểu Hân vẫn là hấp tấp bộp chộp, nếu như nàng không đi theo mình, e rằng sẽ nếm không ít đau khổ.

Tiểu Hân lên tiếng đáp lại.

Nàng ngơ ngác đứng tại chỗ, bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt.

Nàng tự nói với bản thân rằng đứa bé kia đang lừa gạt mình, nhưng có nhiều thứ nàng cũng không thể tự lừa bản thân được. Lưu đại ca chưa bao giờ nói cho nàng biết tên đầy đủ là gì, cũng không nói trước kia làm gì. Bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh nàng, mang theo nàng không ngừng trốn đi, lúc đến gần thì luôn cẩn trọng, trên mặt thường xuyên hiện vẻ thống khổ cùng áy náy.

Nàng có thể lừa gạt bản thân, nói không chừng Lưu đại ca chỉ là thân thích của tên Lưu Cương kia, cho nên mới đối xử tốt với nàng như vậy.

Nhưng dù sao đây cũng là tận thế, huynh đệ ruột thịt cũng có thể trở mặt thành thù, sao mà chịu chiếu cố một người bị hại do thân thích của mình gây ra?

Năm đó lúc nàng tỉnh lại là được một người qua đường phát hiện.

Nàng mơ mơ màng màng nghe thấy cha mẹ đang ầm ĩ với nhau, lần thứ hai tỉnh lại là ở bệnh viện. Có vô số phóng viên, cảnh sát đều chạy tới cửa dò hỏi nàng một ít vấn đề nàng không nhớ rõ.

Cha nàng là một người vô cùng sĩ diện.

Con gái còn vị thành niên bị người khác cưỡng dâm, lại còn bị nhiều người khác biết được, thậm chí còn đưa tin tức lên, điều này đối với ông là một điều vô cùng nhục nhã. Ông muốn đem mọi chuyện áp xuống, thế nhưng mẹ nàng lại cẩn thận phối hợp cảnh sát. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nam sinh nàng thầm mến thấy nàng liền trốn, bạn bè tốt cũng dần dần rời xa, trường học không thể đến, cha mẹ cũng chính thức ly hôn. Nàng theo mẹ đến một thành phố khác. Nàng không dám ra khỏi cửa, không dám đối mặt ánh mắt của mẹ, vẫn luôn chờ tên phạm nhân sa lưới, chờ đến khi mặt trời đen xuất hiện.

Nếu không phải mẹ hy vọng nàng sống sót, nàng chắc là đã sớm tự sát giống hàng xóm của mình rồi.

Nàng vẫn cảm thấy vận may của mình không đến nỗi quá tệ.

Cha nàng không tốt, nhưng mẹ nàng lại tốt. Lúc trước nàng gặp nhiều người xấu, nhưng hiện tại mọi thứ đều tốt khi gặp Lưu đại ca. Vô số cô gái xinh đẹp khỏe mạnh đều bị chết thảm, nàng lại còn sống tốt, so với nhiều người, nàng xem như là may mắn.

Nhưng hiện tại, nàng mới biết vận xui của mình vẫn chưa qua.

Nó vẫn luôn ẩn núp, lúc mấu chốt liền xuất hiện gương mặt giả dối, sau đó nói cho nàng, “Ngươi muốn hạnh phúc, đừng hòng, chuyện này không có khả năng!”

Tiểu Hân ngây người tại chỗ, lau khô nước mắt, nhặt chủy thủ rơi trên mặt đất giấu vào trong ngực.

Vẫn chưa khẳng định được.

Nàng không thể đơn giản tin tưởng tên tiểu quỷ kia nói.

Nàng muốn hỏi Lưu đại ca sự thật là như thế nào, nàng muốn biết đáp án.

Thấy Tiểu Hân mang theo thanh chủy thủ kia, Tiểu Quỷ Đầu lén lút núp phía sau cười thầm. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nữ nhân thật dễ lừa, đặc biệt tuổi càng trẻ càng dễ lừa.

Thật may khi nó mang theo đạo cụ giúp che dấu khí tức của Dương Tuyển giả, đây là thứ bọn hắn phải tốn một cái giá khá lớn mới làm ra được. Bằng không nó làm sao có thể thuận lợi qua mặt được tai mắt của Địa Cương và Lâm Ẩm Vô?

Cũng nhờ nữ nhân ngu xuẩn này, ai bảo chủ động rời khỏi hai người kia, nếu không nó cũng không có cơ hội như vậy.

Vừa rồi nó hạ một ám chỉ đơn giản với nàng, đến lúc thích hợp, tên phản đồ kia chắc chắn phải chết thôi!

Bất quá như thế vẫn còn chưa đủ, nó không cần vội quay về giúp đám người Thiên Lý kia.

Tiểu Quỷ Đầu cong đôi mắt lên, trên người Thiên Lý chắc không còn kẹo, nó có đạo cụ trên người, nơi này lại an toàn, nó ngu sao mới quay về! Chờ đến khi đám người Thiên Lý chết hết, nó sẽ mang thi thể của tên phản đồ trở về, Môn Vương nhất định sẽ khen ngợi nó.

“Tiểu Hân, mắt cô sao vậy?” Lưu Cương thấy Tiểu Hân đi ra, phát hiện hai mắt nàng đỏ bừng, nhịn không được hỏi.

“Vừa rồi khóc một chút.” Tiểu Hân miễn cưỡng cười nói, “Tôi đột nhiên nhớ ra, hôm nay là sinh nhật ba ba, tôi có chút tưởng niệm, cho nên……”

“Không sao, không sao.” Lưu Cương vội xua tay, “Cô nhớ nhà cũng là bình thường, sẽ tốt lên thôi mà.”

“Cậu ấy đã trở lại.” Lâm Ẩm Vô đột nhiên lên tiếng.

Ánh mắt Lưu Cương và Tiểu Hân hướng ra cửa, trước tiên chính là gương mặt tươi cười của Yến Thừa Cựu, chờ đến khi Yến Thừa Cựu vào trong, mới phát hiện trong tay Yến Thừa Cựu còn cầm một người.

“Là Lưu Kim, cậu giết gã?” Lưu Cương liếc mắt nhìn, tuy mặt Lưu Kim đã sưng thành đầu heo, nhưng quả đầu vàng choé kia vẫn dễ nhận ra.

“Tôi không muốn giết hắn, nhưng hắn lại muốn lấy đao đâm tôi, bị tôi đánh bật trở lại. Sau đó……” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Lưu Cương cùng Lâm Ẩm Vô cùng nhìn về phía Lưu Kim đang hấp hối, trên người gã bị đâm ít nhất cũng vài chục lỗ…… A, không đúng, sao lại không chảy máu chứ?

“Trên người gã có vết thương, sao lại chảy ít máu thế này?” Lưu Cương tò mò không thôi.

“Tôi điểm huyệt cầm máu cho hắn, treo hắn một hơi.” Yến Thừa Cựu buông tay, ném Lưu Kim xuống đất, “Máu chảy ra ngoài sẽ rất lãng phí, cho nên tôi mang hắn về đây. Tiểu Hân tỷ hẳn cần dùng đi?”

Tiểu Hân nhìn Lưu Kim trên mặt đất, lại nhìn bộ dạng vui mừng của Lâm Ẩm Vô, vẻ mặt tán đồng của Lưu đại ca, tức khắc liền đem câu “Này có thể hay không có chút tàn nhẫn” trực tiếp nuốt về.

Đại khái, chỉ có nàng là người bình thường đi.

Cũng may trải qua một khoảng thời gian như thế, buồn bực trong lòng Tiểu Hân vơi đi không ít.

Không bằng chờ lúc thích hợp, lại đi hỏi Lưu đại ca một chút. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là giải quyết địch nhân bên ngoài cho xong mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play