Người đang trưởng thành không thể không đói bụng.
Lâm Ẩm Vô nhìn biểu tình của Yến Thừa Cựu như muốn ăn một bữa tiệc lớn, đành phải dẫn cậu đi dạo xung quanh thôn Y Sơn, cuối cùng tìm được một chỗ trông giống như nhà hàng.
“Hai… hai vị khách nhân muốn ăn gì?” Lão bản nhà hàng là một người bình thường, vóc dáng không cao, lúc nhìn vào đôi mắt của Lâm Ẩm Vô liền co rút lại, khi nhìn thấy Yến Thừa Cựu đứng bên cạnh, thái độ hòa hoãn không ít. Trước tận thế, mắt màu đen đâu đâu cũng thấy, không có gì đặc biệt. Nhưng sau tận thế, hắn ở thôn Y Sơn này, bằng vào mấy phần tay nghề mở một nhà hàng duy nhất, miễn cưỡng sống qua ngày. Bất quá khách nhân đều là những Dương Tuyển giả tự mang nguyên liệu đến, ít có người bình thường. Vì thế lúc hắn nhìn thấy tóc đen mắt đen đều theo bản năng yên lòng.
Tuy khuôn mặt Yến Thừa Cựu xa lạ, nhưng lão bản nhà hàng vẫn có chút vui vẻ.
“Lão bản, nơi này của ông thu phí như thế nào?” Yến Thừa Cựu quan sát nơi này một chút, tuy rằng nhà hàng này hơi đơn sơ, nhưng bên trong lại sạch sẽ, có thể thấy rằng ông chủ nơi đây phí không ít tâm tư. Chỉ là hôm nay có chút trễ, trong quán không còn một bóng người.
“Nếu hai vị khách nhân mang theo nguyên liệu nấu ăn, tôi chỉ lấy một phần mười. Nếu không có, tôi cũng thu một số da lông huyết thịt của Dương Tuyển thú, còn những vật phẩm hằng ngày khác, tôi có thể xem xét.” Lão bản cười nói.
Yến Thừa Cựu nhịn không được nhìn về phía Lâm Ẩm Vô, phát hiện y đang nhìn mình.
“Trên người tôi không mang những thứ này.” Lâm Ẩm Vô khẳng khái nói, “Rất bẩn a.”
Yến Thừa Cựu: … kỳ thật tôi cũng không hy vọng anh mang theo.
“Tôi đến vùng phụ cận xem còn con mồi nào hay không.” Yến Thừa Cựu bất đắc dĩ nói, hiện tại cậu cũng không có vật gì dư thừa để trao đổi, cũng không ăn quỵt được. Chỉ là không biết trễ thế này còn có thể tìm được thứ gì tốt không nữa.
“Không cần phiền phức như thế.” Lâm Ẩm Vô không vui nói, “Chờ một chút.” Nói xong, Lâm Ẩm Vô liền ra ngoài cửa.
Lão bản nhìn bộ dạng hai người, nhỏ giọng nói, “… kỳ thật, ghi nợ vẫn được ah.”
Mà Lâm Ẩm Vô cũng không quay đầu lại. Trong từ điển của y, không có khái niệm ghi nợ.
“Khách nhân, vậy ngài còn muốn dùng sao?” Thấy Lâm Ẩm Vô đã đi rồi, lão bản đánh bạo đến gần hỏi Yến Thừa Cựu, “Gà vịt cá phổ thông nơi này vẫn có.”
“Ừm.” Yến Thừa Cựu gật đầu, “Xào cho tôi một phần đi, bỏ thêm nhiều ớt một chút.”
“A, được.” Lão bản nhanh chóng đáp, lập tức đi vào nhà bếp làm việc.
Bên ngoài đường nhỏ.
Vài Dương Tuyển giả gánh một con thỏ lớn đi vào, trên mặt đầy nét vui mừng. Lần này bọn họ cũng không đi xa, đột nhiên bắt gặp một con thỏ béo mập, dễ dàng bắt nó lại được. Bọn họ ở thôn Y Sơn tuy rằng không thiếu cái ăn, nhưng hầu hết là gà vịt cá heo được nuôi tốt, muốn đổi khẩu vị thì phải tự mình ra ngoài săn.
Thịt thỏ nếu được làm tốt có thể dùng với cơm, lại càng không kể đến con thỏ lớn như vậy.
Những ngày này bọn họ chỉ trạch trong nhà không ra ngoài cửa, bọn họ góp nhặt không ít máy game, hiện tại còn một đống trò chơi còn chưa qua ải được!
“Ha ha, chúng ta thật may mắn, chưa từng thấy một con thỏ biến dị ngu như vậy.” Một Dương Tuyển giả hớn hở nói, “Tự nhiên va vào gốc cây, chà chà chà, nếu hiện tại có vé số ta nhất định phải mua một tấm.”
“Đúng thế, con mồi ngu như vậy cũng không dễ tìm.” Những đội viên khác cũng nhanh chóng phụ họa, trong lòng nghĩ mọi cách phải làm con thỏ này như thế nào.
Lâm Ẩm Vô cũng cảm thấy vận may của mình không tệ.
Đang nghĩ muốn cướp của ai đó, lập tức có dê béo tự dâng mình tới cửa.
“Khách nhân, vịt nấu bia tới.” Lão bản trước hết đem một phần vịt nấu bia và một chén cơm mang ra cho Yến Thừa Cựu, miễn cho cậu bị đói bụng. Mặc dù đối phương là người bình thường, nhưng người bình thường nào có thể giao hảo tốt với một Dương Tuyển giả như thế, có thể thấy đây là người không thể đắc tội được.
“Cảm ơn.” Yến Thừa Cựu lễ phép nói, nhưng không động vào thức ăn trên bàn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra cửa chính.
Lão bản thấy thế cũng không nói thêm gì, quay người đi vào phòng bếp.
“Lão bản, làm thêm một phần thịt thỏ.” Giọng Lâm Ẩm Vô ngoài cửa truyền vào.
“A, chỗ của tôi không có thịt thỏ.” Lão bản từ phòng bếp nhô đầu ra, khuôn mặt mờ mịt.
“Không sao, ở đây có.” Lâm Ẩm Vô chỉ chỉ phía sau mình.
Chỉ thấy ba tên Dương Tuyển giả giơ lên một con thỏ lớn khổ hề hề đứng ở cửa. Nếu quan sát tỉ mỉ, phát hiện trên khuôn mặt của bọn họ đều có vết thương hồng hồng, dường như còn rất mới.
“Yên tâm, chúng tôi ăn một cái chân thỏ là đủ.” Lâm Ẩm Vô hướng ba tên Dương Tuyển giả kia nói, “Các người để một cái chân lại rồi có thể đi.”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ đi ngay đây.” Ba tên Dương Tuyển giả ngoan ngoãn trả lời, nửa điểm cũng không cảm thấy đối phương đoạt con mồi của mình là hành vi không đúng cỡ nào. Địa thế còn mạnh hơn người, đối mặt với sát thần như Lâm Ẩm Vô, bọn họ được đầy đủ thân thể trở ra mà chỉ tổn thất một cái đùi thỏ, quả thật là Bác Sĩ phù hộ!
Lão bản nhìn thấy bộ dạng khom lưng cúi đầu của ba tên Dương Tuyển giả này, không nhịn được xoa xoa đôi mắt của mình.
Nếu như hắn không lầm, ba người này trong thôn Y Sơn nổi tiếng ‘ác bá’? Năng lực của ba người hỗ trợ lẫn nhau, hiểu ngầm mười phần, tính cách cũng không được tốt, cho dù là Dương Tuyển giả trong thôn khi nhìn thấy bọn họ đa phần đều tránh đi.
Nhưng hiện tại, ba người này lại có biểu hiện ngoan ngoãn chân chó như thế, lão bản cảm thấy đôi mắt của mình bị thương tổn. Vì thế kiêng kỵ trong lòng đối với Lâm Ẩm Vô lại tăng thêm một tầng.
Có thể khiến ba người đó nghe lời như vậy, e là Dương Tuyển giả thoạt nhìn nhã nhặn này mới là người lợi hại nhất!
Lão bản âm thầm tăng cao cảnh giác, quyết định lát nữa làm thịt thỏ phải sử dụng hết mười phần bản lĩnh mới được.
“Ân, có thể, ăn cơm đi.” Lâm Ẩm Vô ngồi đối diện Yến Thừa Cựu mỉm cười nói.
Yến Thừa Cựu gật đầu, nhượng lão bản lấy thêm một chén cơm.
Bữa cơm này ăn rất thoải mái, dưới ánh mắt kinh ngạc của lão bản, hai người dùng sạch phần cơm dành cho mười người ăn. Hắn mở nhà hàng cũng khá lâu, lượng cơm Dương Tuyển giả lớn hơn nhiều so với người bình thường, nhưng rõ ràng cũng không lớn bằng hai người này a.
“Cái kia, Lâm tiên sinh.” Dương Tuyển giả hỗ trợ tháo chân thỏ chờ Lâm Ẩm Vô ăn xong, cẩn thận tiến lên hỏi, “Không biết ngài còn dặn dò gì không?”
Lâm Ẩm Vô lau miệng, đối với bửa cơm này rất hài lòng.
Mùi vị Dương Tuyển thú so với nguyên liệu phổ thông tốt hơn nhiều, thịt thỏ này mới, tay nghề lão bản không tồi, khẩu vị Lâm Ẩm Vô cũng lớn hơn.
“Chúng tôi được Bác Sĩ đồng ý cho ở đây, nhưng hiện tại trời tối mà còn chưa tìm được chỗ…”
“Lâm tiên sinh không cần lo lắng, phòng chúng tôi ở rất lớn, hai tầng trên vẫn chưa có người ở, nếu Lâm tiên sinh không ngại, mong ngài nể cho.” Dù muốn tiếp Lâm Ẩm Vô đến hay không, Dương Tuyển giả đó bị đồng bạn bấm đến mấy lần. Này không đùa đâu, nếu để Lâm Ẩm Vô sống cùng mái hiên, bọn họ làm sao ngủ được nữa!
“Bất quá, vị bên cạnh Lâm tiên sinh chỉ sợ có chút phiền phức.” Dương Tuyển giả kia tiếp tục nói. “Ở chỗ chúng tôi không có phòng ngự, cho nên ngài có muốn đổi chỗ hay không, chúng tôi có thể tìm chổ khác cho ngài ở?”
Lời này vừa nói ra, hai Dương Tuyển giả còn lại lập tức minh bạch ý tứ của lão đại mình.
Bọn họ không biết Lâm Ẩm Vô muốn làm gì, vì tránh đắc tội với y liền trước tiên dứt khoát đồng ý, sau đó tìm lý do để từ chối, thuận tiện đưa ra kiến nghị khác, vì thế, Lâm Ẩm Vô sẽ không ở chỗ bọn họ nữa!
Vẫn là lão đại thông minh!
Lâm Ẩm Vô quan sát người đang nói chuyện với mình, nhìn bộ dạng thô lỗ của hắn, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Không cần.” Lâm Ẩm Vô đáp, “Ta ở lầu hai cũng được, không cần các người lo lắng.”
Nụ cười của Dương Tuyển giả kia cứng lại, rõ ràng Lâm Ẩm Vô nguyện ý cùng dùng cơm với người bình thường này, theo lý thuyết người này trong lòng y phân lượng không thấp, mọi chuyện sao lại khác với sự tưởng tượng của hắn chớ?
Lời đều đã nói ra rồi, làm sao thu hồi lại được?
“Vậy… vậy chúng tôi sẽ quay về thu thập một chút.” Dương Tuyển giả dẫn đầu kia vừa nghe, liền vội nói.
“Ừ, lát nữa chúng tôi sẽ qua.” Lâm Ẩm Vô nhìn ba Dương Tuyển giả, hiếm khi nặng ra nụ cười, “Vừa lúc có thể vận động tiêu cơm, lúc nãy dùng hơi nhiều rồi.”
Mấy Dương Tuyển giả kia cảm thấy vết thương của mình có chút đau.
Lúc này trời lờ mờ tối nên bọn họ không nhận ra Lâm Ẩm Vô, hậu quả là nhận lấy vết thương trên mặt. Hiện tại người ta đã ăn uống no đủ rồi, có thể còn lợi hại hơn so với lúc nãy nữa.
Ba Dương Tuyển giả cúi đầu ủ rũ ly khai, bước chân nặng nề như đòi mạng.
Yến Thừa Cựu không khỏi ngạc nhiên nhìn Lâm Ẩm Vô, “Anh có ý kiến gì với bọn họ không?”
“Cũng không có ý gì.” Lâm Ẩm Vô nhún nhún vai, “Chỉ là nếu dự định ở đây, cần phải tìm vài tên culi. Hiện tại thời gian mặt trời xuất hiện lâu như thế, cậu cũng chỉ có thể ra ngoài vào buổi tối. Tôi trực tiếp ở nhà bọn họ, mới tiện cho việc sai khiến.”
Yến Thừa Cựu nhớ tới lần đầu tiên khi gặp Lâm Ẩm Vô, mình dường như cũng bị xem là culi.
Nghênh ngang sai khiến người khác mà không ngại miệng cũng thật hiếm thấy.
Trước đây Yến Thừa Cựu còn cảm thấy những Dương Tuyển giả như Lâm Ẩm Vô có năng lực vô cùng mạnh mẽ, bây giờ suy nghĩ lại thì không thể bình thường hơn được nữa. Nếu Lâm Ẩm Vô không có thực lực như vậy, với phương thức hành động của y, sợ là sớm đã bị người khác đánh chết.
Haizzz.
Yến Thừa Cựu bỗng nhiên cảm thấy mệt tâm.
Đều nói áp lực sẽ khiến con người trưởng thành, đi cùng Lâm Ẩm Vô những ngày qua đại khái chính là lúc cậu trưởng thành nhanh nhất.
Ba Dương Tuyển giả kia nhanh chóng thu dọn căn phòng gọn gàng. Khi biết Yến Thừa Cựu sẽ đến ở cùng, bọn họ còn cố ý tìm da Dương Tuyển thú may lại thành một túi ngủ cỡ lớn.
Nhưng bọn họ dường như hiểu lầm mối quan hệ giữa Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô, bọn họ chỉ chuẩn bị một gian phòng, một cái giường.
Bầu không khí vô cùng lúng túng,
“Mỗi người một nửa.” Lâm Ẩm Vô nhìn cái giường lớn kia, dùng tấm bài Poker chi giường làm đôi, biến thành hai cái giường đơn. Mặt cắt gọn gàng, đối xứng với nhau, giống như dùng thước đo kích cỡ.
Vốn Yến Thừa Cựu muốn nói mình có thể ngủ trên ghế, nhưng động tác của Lâm Ẩm Vô quá nhanh, giường đã bị phân đôi rồi. Yến Thừa Cựu cũng đành đem lời nuốt vào, tự giác mang giường của mình tách nhau ra.
Lúc trước dù sao bọn họ cùng đồng hành cũng không có gì cấm kỵ, tuy có chút lúng túng nhưng Yến Thừa Cựu vẫn ngủ rất say.
So với Lâm Ẩm Vô bên này thản nhiên tự đắc, tình huống của Bác Sĩ bên kia không được tốt lắm.
Việc Lâm Ẩm Vô đến thôn Y Sơn nhấc lên một trận sóng lớn, những Dương Tuyển giả nhận được tin tức vội vàng tụ tập tại nhà Bác Sĩ, hy vọng Bác Sĩ cho bọn họ một lời khẳng định. Chẳng lẽ sau này muốn bọn họ sống chung một chỗ với Lâm Ẩm Vô sao?
“Cúi đầu không gặp ngẩn đầu thấy, thân thể tôi yếu ớt, có thể không chịu được đâu.” Nói chuyện là một Dương Tuyển giả già cả.
Hơn nửa Dương Tuyển giả đều là người trẻ tuổi chính trực thanh xuân, đứa nhỏ, lão nhân tỉ lệ thức tỉnh thấp đến đáng thương. Chỉ khi nào bọn họ thức tỉnh, năng lực hầu hết đều thượng thừa, không ai dám trêu chọc vào.
“Trương lão, lão còn chưa gặp Lâm Ẩm Vô, lão sợ gì chớ?” Vài Dương Tuyển giả bên cạnh không nhịn được nói, bọn họ cũng không hy vọng Trương lão thật sự có thể đánh bại Lâm Ẩm Vô, nhưng cũng không nên làm giảm uy phong của mình ah.
Nơi này lớn như thế, chẳng lẽ không thể giải quyết nổi một Lâm Ẩm Vô sao?
“Ít nhất ta không thể lấy một địch trăm a.” Trương lão thản nhiên nói, “Lẽ nào các ngươi có thể?”
Mấy Dương Tuyển giả kia lập tức im lặng.
Nếu có bản lĩnh này bọn họ nào còn ở đây?
“Được rồi, không cần lo lắng.” Bác Sĩ đưa tay đỡ thắt lưng mệt mỏi, dửng dưng nói, “Lâm Ẩm Vô ở lại đây không phải là địch của chúng ta, ta còn cần y làm một số chuyện.”
“Làm việc?” Mấy Dương Tuyển giả kia sửng sốt, “Bác Sĩ, có chuyện gì chúng ta không làm được, ngươi cần gì phải hợp tác với Lâm Ẩm Vô?”
“Giết Môn vương, ngươi làm được hả?” Bác Sĩ không chút lưu tình phản bác.
“…”
Bác Sĩ ngồi trên ngế, lạnh mặt nhìn Dương Tuyển giả đó, âm thanh tuy không lớn nhưng đầy khí phách, “Hiện tại mặt trời xuất hiện ngày càng dài, số lượng Dương Tuyển giả cũng càng nhiều, thái độ của người bình thường đối với Dương Tuyển giả cũng thay đổi. Tất cả mọi người đều biết, chỉ có trở thành Dương Tuyển giả mới có thể sống sót trong tận thế này. Môn vương từ lúc ban đầu liền đã ẩn nấp, phát triển cho tới bây giờ là Dương Minh có một không hai. Từ khi Lâm Ẩm Vô lấy một địch trăm, cơ hồ không ai dám đối nghịch với y, mà bây giờ, Môn vương ra lệnh, Lâm Ẩm Vô cũng không thể không chạy đến chỗ chúng ta.” Bác Sĩ thâm ý nhìn chỗ này chỗ kia, “Điều này đại biểu cái gì, các người biết không?”
Đương nhiên biết, chỉ là không ai dám nói ra.
“Môn vương bài trừ dị kỷ.”
Bác Sĩ đem tiếng lòng của mọi người nói ra, “Lâm Ẩm Vô độc lai độc vãng, không kết minh với bất cứ ai, uy hiếp quá lớn, cho nên muốn diệt trừ. Mà thôn Y Sơn của chúng ta, cũng không chịu kết minh với ai, trong mắt gã, chúng ta không xứng là Dương Tuyển giả. Đầu tiên là Lâm Ẩm Vô, sau đó chính là chúng ta. Nhưng hiện tại, người có thể giết chết Môn vương cũng chỉ có Lâm Ẩm Vô.”
“Bác Sĩ, ngươi hình như coi trọng hắn quá?” Một Dương Tuyển giả không nhịn được nói, “Dương Minh không chỉ có hơn một trăm Dương Tuyển giả, cho dù xa luân chiến cũng có thể làm Lâm Ẩm Vô mệt chết a.” Thêm nữa, Môn Vương lại là người đứng đầu Dương Minh, không biết năng lực của gã cao tới mức nào đi!
Chính vì mọi người đều là Dương Tuyển giả, cho nên mới biết sự chênh lệch giữa Dương Tuyển giả và Dương Tuyển giả có bao nhiêu lớn.
Người bình thường còn vì xuất thân, vì tính cách, vì năng lực mới có cuộc sống khác, điểm này đặt trên người Dương Tuyển giả cũng tương tự như thế. Cũng có vài Dương Tuyển giả còn không thể xem như người nữa.
“Vậy các ngươi có biết năng lực của Lâm Ẩm Vô là gì không?” Bác Sĩ nhẹ nhàng nói.
“…Không phải phong?”
“Hắn thường dùng bài Poker làm vũ khí, chỉ có phong mới có thể biến bài Poker trở thành lợi khí giết người, hơn nữa những Dương Tuyển giả mất mạng trong tay hắn đều có vết thương như bị đao phong quét qua.”
“Tôi cũng nghe nói như thế.”
“Bất quá nếu Bác Sĩ nói như vậy, hẳn không phải loại đơn thuần đi.” Trương lão chậm rãi nói, “Hơn nữa với suy đoán này Lâm Ẩm Vô xưa nay chưa từng thừa nhận. Dương Tuyển giả có thể điều khiển phong không ít người, nếu như năng lực của Lâm Ẩm Vô quả thật là phong, hắn cũng không thể sống yên ổn cho tới bây giờ.” Cùng năng lực, cho dù vận dụng khác biệt, cũng có thể tìm phương pháp khắc chế.
“Tuyệt đối không phải phong.” Bác Sĩ nghiêm túc nói, “Lúc đầu ta trị thương cho hắn, vết thương trên người hắn đủ khiến cho một Dương Tuyển giả chết một trăm lần, nhưng hắn vẫn có thể trò chuyện vui vẻ. Nếu thật sự là phong, vì sao lại chọn bài Poker để tác chiến? Bài Poker cũng không thể xem là vũ khí, hắn có thể dùng lưỡi dao, có thể dùng châm, những vũ khí này so với bài Poker còn thực dụng hơn.”
Bác Sĩ nhìn đám người ở đây, nhịn không được thở dài một hơi.
Kỳ thực hắn hối hận vì khí phách nhất thời mà thành lập thôn Y Sơn này. Lúc bắt đầu, hắn đơn thuần chỉ muốn thành lập ‘bệnh viện’ của riêng mình, cần người bình thường làm việc, cũng tương tự cần Dương Tuyển giả làm hộ vệ. Thế nhưng mọi chuyện lại không như ý muốn của hắn, đợi đến khi hắn phản ứng, nơi này đã trở thành một tổ chức độc lập.
Vì sự an toàn, hắn không thể không chuyển thôn Y Sơn đến nơi này, đồng thời cố ý yêu cầu không được vào sâu trong đám Dương Tuyển thực vật kia. Bởi vì nơi này nếu bị tập kích, khu rừng kia chính là tấm bình phong lớn nhất của họ.
Nhưng đối với những thứ tâm huyết của mình cũng sẽ nảy sinh tìm cảm.
Thôn Y Sơn không thể rời bỏ hắn, hắn cũng đồng dạng không thể rời bỏ thôn Y Sơn này. Vì để thôn này có thể tiếp tục kéo dài, hắn không thể chỉ vì bản thân, đồng thời cũng phải vì lợi ích của cả thôn.
Tố chất của Dương Tuyển giả trong thôn căn bản không thể so với Dương Tuyển giả của Dương Minh.
Giống như trước tận thế những binh lính được huấn luyện trong trường cảnh sát và những binh lính chân chính đã trải qua chiến trường, đồng dạng là binh lính, nhưng khi đánh nhau kết quả lại như trong dự liệu của mọi người. Bên ngoài thôn Y Sơn là thế ngoại đào viên, nhưng nguy cơ tứ phía. Nơi này số lượng Dương Tuyển giả tuy không ít, nhưng biết đánh nhau thì có mấy ai? Đám Dương Minh kiêng kỵ hắn chỉ vì kiêng kỵ năng lực trị liệu độc nhất vô nhị này, nhưng nói năng lực này lợi hại thì lợi hại, nói không lợi hại cũng không lợi hại. Nếu đám Dương Minh quả thật dùng thủ đoạn uy hiếp, hắn ngoại trừ cá chết lưới rách thì còn biện pháp gì đây?
Đúng lúc này, Lâm Ẩm Vô xuất hiện.
Bác Sĩ nhớ lần đầu tiên Lâm Ẩm Vô đến tìm mình trị liệu.
Có lúc hắn nghĩ, có phải Lâm Ẩm Vô trước khi tận thế đã có năng lực khác người rồi không? Tất cả mọi người chỉ vừa thức tỉnh, chỉ có Lâm Ẩm Vô biểu hiện bản lĩnh của mình cao như thế nào thôi. Dường như y trời sinh đã biết cách vận dụng loại sức mạnh này rồi, trong tận thế mới có thể ung dung như vậy. Mặc dù hiện tại y đang chạy trốn, nhưng trong mắt y lại không thấy sợ hãi gì.
Bác Sĩ dám đánh cuộc, trong lòng Lâm Ẩm Vô, tầm quan trọng của Môn vương A Phàm dường như còn kém xa thiếu niên bên cạnh y.
Hơn nữa, thiếu niên kia cũng có chút quỷ dị.
“Trước khi các người tới, đám người Tam Ngôn đã tới đây.” Bác Sĩ tiếp tục nói, “Hắn nói với ta một chuyện rất thú vị. Hắn nói, hắn thấy người bình thường đi bên cạnh Lâm Ẩm Vô kia, người đó tên Yến Thừa Cựu, một quyền liền đánh bại lão ưng của đám Dương Tuyển giả ở D thị.”
“Không thể nào!” Bác Sĩ vừa dứt lời, liền có một Dương Tuyển giả phản bác, “Lão ưng kia không dễ bị đánh bại như thế đâu.”
Hiển nhiên, hắn đã chịu thiệt thòi từ lão ưng rồi.
D thị không cách nơi này bao xa, kẻ gặp lão ưng cũng không ít. Hiện giờ bọn họ nghe được lão ưng đã bị một người bình thường một quyền đánh bại, không khác gì tát cho bọn họ một cái. Nếu như ngay cả người bình thường làm được những chuyện bọn họ không thể làm, vậy Dương Tuyển giả như bọn họ tự cao tự đại còn ở đây làm gì?
“Đây chính là điều thú vị.” Bác Sĩ nhíu mày, “Tam Ngôn hoài nghi hắn có thể là người cải tạo của quốc gia, ta đối với phương diện này cũng không nghiên cứu bao nhiêu. Mà Lâm Ẩm Vô trước giờ đều ở cùng hắn, rất khó tới gần. Với danh tiếng và phiền phức của Lâm Ẩm Vô hiện tại, Yến Thừa Cựu kia còn nguyện ý đi cùng, có thể thấy được người này cũng không đơn giản.”
“Bác Sĩ cảm thấy nên làm thế nào?”
“Trước tiên cứ trấn an bọn họ đã.” Bác Sĩ cười nói, “Ngày mai ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với Lâm Ẩm Vô, chúng ta cần nhất trí trước, các ngươi không được gây sự với hắn. Nếu hắn có yêu cầu gì, chỉ cần không quá đáng, cơ bản có thể đáp ứng. Nếu như nói nhất định có người giết được Môn vương, vậy người này chắc chắn là Lâm Ẩm Vô. Môn vương chết rồi, thôn Y Sơn của chúng ta mới có thể tiếp tục tồn tại được. Môn vương không chết, vậy sẽ đến lượt chúng ta chết.”
“Được rồi, hiện tại có ai còn ý kiến phản đối gì không, có thể trực tiếp đề xuất.” Bác Sĩ lại bổ sung một câu.
Trên sân yên lặng như tờ.
“Trương lão, lão ở lại đây một lát, những người khác có thể đi trước.” Bác Sĩ phất tay, đem hội nghị đơn giản trực tiếp giải tán.
Đợi đến lúc chỗ này chỉ còn lại Trương lão, trên mặt Bác Sĩ mới hiện vẻ mệt mỏi.
“Trương lão, lão cảm thấy việc này nên làm sao?” Bác Sĩ mở miệng hỏi.
“Lòng người trong thôn Y Sơn không còn nhỏ nữa rồi.” Trương lão trầm mặc, vuốt mép nói, “Trước đây bọn họ đến thôn Y Sơn vì không muốn cắt đứt với người bình thường, muốn sống cuộc sống như thường, không muốn giấu đầu lòi đuôi rồi bị đuổi giết. Nhưng hiện tại địa vị của Dương Tuyển giả đã được thừa nhận, thậm chí ra ngoài còn có được đồ vật nhiều hơn. Vừa nãy nếu có người đưa ra ý kiến phản đối ngược lại sẽ dễ bàn, nhưng hiện tại không ai đề xuất gì…”
Không phải không có ý kiến, mà là không thể ý kiến được.
Bác Sĩ muốn giết Môn vương, kỳ thật cũng là thủ đoạn để bảo vệ thôn Y Sơn.
“Lúc này đây, ta tình nguyện tin tưởng Lâm Ẩm Vô, ít nhất hắn vẫn bình thường.” Bác Sĩ che mặt, đem tâm tình uể oải che giấu, “Chỉ có Dương Tuyển giả, nếu gặp tai ương mới có thể tiến bộ được.”
“Bác Sĩ, trước hết cứ thử xem.” Trương lão mỉm cười nói, “Sắp tới chính là thứ sáu.”
Bác Sĩ nháy mắt minh bạch lời đề nghị của Trương lão, suy đi nghĩ lại cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, Bác Sĩ đã đến trước phòng của Lâm Ẩm Vô.
Ở thôn Y Sơn này, chỉ cần Bác Sĩ hỏi Lâm Ẩm Vô đang ở chỗ nào, lập tức sẽ có người đến trước mặt hắn nói tin tức. Thôn Y Sơn này vì Bác Sĩ nên mới tồn tại, trong thôn này, Bác Sĩ là người đáng tin cậy nhất của mọi người.
“Bác Sĩ xem ra rất nhanh.” Lâm Ẩm Vô mở cửa phòng, nhìn Bác Sĩ cười nói, “Xem ra hôm qua ngủ không được ngon giấc.”
“Ngày hôm qua vẫn chưa nói chuyện đủ, làm sao có thể ngủ ngon?” Bác Sĩ không lộ dấu vết liếc mắt vào trong, nhìn thấy một quả đầu đen thui đang đưa lưng về mình, trong lòng có vài phần suy đoán.
Chẳng lẽ Lâm Ẩm Vô cùng Yến Thừa Cựu kia là loại quan hệ đó hay sao?
Làm bác sĩ, đối với chuyện như thế tất nhiên biết rõ hơn so với người thường, với lại đây là tận thế, vấn đề này cũng không xem là to tác. Chỉ có điều rất khó tưởng tượng Lâm Ẩm Vô lại sẽ ở cùng một người bình thường?
Chỉ suy nghĩ một chút, Bác Sĩ cảm thấy tê cả da đầu.
“Tôi đồng ý.” Lâm Ẩm Vô không có ý mời Bác Sĩ vào phòng, ngược lại phát hiệm tầm mắt Bác Sĩ đang nhìn phía sau cánh cửa, “Vừa lúc tôi và A Phàm có chút ân oán cần giải quyết, Bác Sĩ nguyện ý giúp đỡ là tốt nhất. Thừa Cựu đang ngủ, tôi không tiện mời khách vào.”
Đáp ứng sảng khoái như vậy, nhất định có trá trong đây.
Trong lòng Bác Sĩ cười lạnh, nhưng vẫn tiếp tục hàn huyên với Lâm Ẩm Vô, “Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, Môn vương trong những ngày tận thế này rất ít khi xuất hiện trước người khác, năng lực của gã so với lúc trước khẳng định cũng không chênh lệch bao nhiêu. Không biết Lâm tiên sinh có biết gì về môn vương không?”
“Ngươi là Bác Sĩ, không nên biết thì tốt hơn.” Lâm Ẩm Vô mỉm cười trả lời, “Nếu ngươi muốn hợp tác, vậy ngươi cũng nên biểu thị thành ý một chút. Bất kể chuyện gì liên quan đến Môn vương đều rất đáng giá, muốn biết năng lực của gã, chi bằng trước hết Bác Sĩ hãy nói ra thứ đồng giá đi.”
“Ba tháng trước trong Dương Minh có một cao tầng làm phản.” Bác Sĩ lẳng lặng nhìn Lâm Ẩm Vô hồi lâu, trước hết nói ra tin tức của mình, “Vị trí Dương Minh rất lớn, nghe đâu cố ý thiết kế thành mê cung, cơ quan tầng tầng. Hơn nữa mỗi ngày đều có Dương Tuyển giả thay phiên canh gác, muốn đi vào đã khó càng thêm khó. Nhưng trong tay người phản bội này có bản đồ và bảng phân bố Dương Tuyển giả đang làm nhiệm vụ. Hắn đã làm phản nhưng vẫn còn sống rất tốt, chắc chắn trong Dương Minh cũng có tâm phúc của hắn, nếu như có thể tìm được hắn, như vậy việc đi vào giết Môn vương liền đơn giản hơn nhiều.”
Mắt thấy lời của mình đã gợi lên sự hứng thú của Lâm Ẩm Vô, Bác Sĩ liền hỏi ngược lại, “Trong tay ta có tư liệu cụ thể về người phản bội kia, nếu ngươi có thể tìm tới hắn, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Nói thì đơn giản, nhưng sợ là người kia cũng không dễ đối phó đi.
Nếu đối phương nói chuyện chỉ một nửa, như thế cũng không trách y giấu giấu diếm diếm.
“Tuy A Phàm vẫn luôn che giấu năng lực của mình, nhưng năng lực đó cũng không khó đoán.” Lâm Ẩm Vô như khiêu khích nhìn Bác Sĩ, “Năng lực của hắn, là môn (cửa).”
“Lâm tiên sinh cảm thấy mình nói hay không nói có giống nhau không?” Bác Sĩ cảm thấy tính cách của mình đã tốt hơn rất nhiều, nếu trước đó, Lâm Ẩm Vô dám nói chuyện với hắn như vậy đã sớm bị đuổi ra ngoài.
“Bác Sĩ cần gì phải vội, ta còn chưa nói hết.” Lâm Ẩm Vô tựa tiếu phi tiếu nhìn Bác Sĩ, “Cái gọi là môn, chính là mở và đóng. Sự tồn tại của nó trực tiếp phân cách không gian, đem toàn bộ khách nhân không mời đuổi ra ngoài, phòng bị tất cả mọi người dám mơ ước đến nhà của mình. Mà Môn vương A Phàm, năng lực lớn nhất của hắn chính là không gian bảo vệ. Hoặc là nói, ngươi tưởng tượng năng lực của hắn thành một không gian tùy thân, đại khái có thể dễ hiểu hơn.”
Sau khi A Phàm thức tỉnh quyết định giết hết tất cả chủ nợ đã khiến mình phá sản.
Nhưng phần lớn chủ nợ của gã không giàu thì quý, muốn đến gần cũng không dễ, muốn thần không biết quỷ không hay giết chết lại càng khó hơn.
Thế nhưng A Phàm vẫn thuận lợi giải quyết 99% chủ nợ, mấu chốt nhờ năng lực của hắn.
Đối tượng A Phàm muốn trả thù phần lớn đều mất tích, sau đó thi thể được phát hiện ở một góc nhỏ hẻo lánh nào đó, mà lúc đó A Phàm lại có thể chứng minh mình không có mặt. Trong thời gian ngắn cũng không khiến người khác nghi ngờ mình, mãi đến sau cùng có một người liên quan đến gã bị tử vong, những nhóm chủ nợ đó mới chú ý lên người A Phàm.
A Phàm vừa bắt đầu thức tỉnh, năng lực chính là tùy thân không gian.
Căn cứ phỏng đoán của Lâm Ẩm Vô, tùy thân không gian của gã lúc mới đầu cũng không lớn, cũng có thể chứa được người sống. Bên trong không gian kia, A Phàm chính là người thống trị. Chỉ cần gã bỏ những chủ nợ kia vào không gian, bất kể hắn giết thế nào cũng sẽ không có ai phát hiện ra manh mối. Đợi đến khi chủ nợ vừa chết, có thể thông qua không gian tùy ý vứt xác ở một góc nào đó.
Đợi đến khi gã càng giết càng tiện tay, đối với năng lực của mình càng thêm hiểu rõ, gã đụng phải Dương Tuyển giả chính là Lâm Ẩm Vô.
Nếu không phải A Phàm trong lúc mấu chốt trốn vào không gian tránh được vết thương trí mạn của bài Poker, Lâm Ẩm Vô tuyệt đối sẽ không để lại vết sẹo nho nhỏ trên mắt thôi đâu. Lúc ấy tuy rằng A Phàm còn chưa đủ thuần thục, nhưng gã đã bắt đầu học cách dùng không gian của mình để chặn công kích của Lâm Ẩm Vô.
Hiện tại suy nghĩ một chút, A Phàm có thể trấn áp quần hùng trở thành lão đại của Dương Minh, không thể thoát khỏi quan hệ với tùy thân không gian của gã được.
Đừng thấy trong tiểu thuyết miêu tả nhiều chức năng của tùy thân không gian như thế, nhưng trong tận thế này nó tuyệt đối chỉ có tác dụng đơn giản là một cái kho.
Lâm Ẩm Vô giải thích không thể nói là rõ, thậm chí có nhiều điều do hắn tự suy đoán, mà hiển nhiên Bác Sĩ lại tin tưởng Lâm Ẩm Vô.
Năng lực không gian.
Đây là năng lực phiền toái nhất nằm trong vô số năng lực mà Bác Sĩ đã suy đoán.
Nếu đúng là như thế, vậy biểu hiện của Môn vương cho đến nay đều lý giải được.
Chỉ cần gã mang phần lớn vật tư của Dương Minh tập trung trong không gian của mình, như vậy người khác tự nhiên sẽ trung thành tuyệt đối với gã, không dám chống đối, Dương Minh cũng sẽ là vật trong túi của gã.
“Ngươi chắc chắn giết gã?” Bác Sĩ nhìn về phía Lâm Ẩm Vô hỏi.
“Tất nhiên.” Lâm Ẩm Vô sảng khoái nói, “Gã không dám đơn đã độc đấu với ta, vì gã biết gã không đánh lại được ta. Ta đã suy đoán ra được năng lực của gã, nhưng gã vẫn không biết gì về năng lực của ta.”
“Vậy năng lực của ngươi là gì?” Bác Sĩ theo bản năng hỏi.
“Giá trị tin này còn cao hơn giá trị tin tức mà ngươi nói lúc nãy.” Lâm Ẩm Vô đưa tay về phía Bác Sĩ. “Bác Sĩ, tin tức về tên Dương Tuyển giả phản bội kia, ngươi phải cho ta.”
Bác Sĩ liền móc một tờ giấy trong túi ra, trực tiếp dúi vào tay Lâm Ẩm Vô.
“Nguyên lai là ở đây.” Lâm Ẩm Vô nhìn lướt qua thông tin trên giấy thở dài nói, “Hắn thật biết cách trốn.”
“Chờ đã, Bác Sĩ, ngươi bây giờ không thể đi.” Lâm Ẩm Vô mở miệng gọi Bác Sĩ đang muốn rời đi.
“Làm sao thế?” Bác Sĩ hỏi ngược lại.
“Tờ giấy này là tình báo trao đổi.” Lâm Ẩm Vô lắc lắc tờ giấy trong tay, “Nhưng nếu nhớ không lầm, ngươi cũng nói qua là trợ giúp ta. Vậy trợ giúp của ngươi đâu ta vẫn chưa thấy.”
Bác Sĩ sững người tại chỗ, như là lần nữa nhận thức Lâm Ẩm Vô, cảm thán y làm sao có thể không biết xấu hổ mà nói như thế.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn biết điều của y, thế nhưng khi nói chuyện quả thật khiến người tức chết.
Đặc biệt là ngữ khí của y, giống như là mình thiếu nợ y vậy.
Cao cao tại thượng, khiến người khác vô cùng khó chịu.
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn dẫn theo một người để tìm hắn.” Lâm Ẩm Vô lần nữa giơ tờ giấy trong tay lên, “Nhưng cậu ấy chỉ là một người bình thường, không thể nào chống đỡ được dương quang a.”
…Yến Thừa Cựu chẳng phải muốn đến thôn Y Sơn sao?
Làm sao đến đây rồi lại muốn rời khỏi tìm Dương Tuyển giả kia a!
Trong lòng Bác Sĩ lập tức phản bác lời của Lâm Ẩm Vô, nhưng hắn vẫn duy trì phong độ của mình, ôn hòa hỏi, “Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Tất nhiên hy vọng Bác Sĩ đưa một ít thuốc để cậu ấy có thể khôi phục thân thể trong thời gian ngắn.” Lâm Ẩm Vô nhìn Bác Sĩ nói thật, “Có thể đủ khôi phục thể lực nhanh chóng, giảm bớt tối đa tác hại của dương quang.”
“Ngươi có biết loại thuốc này đáng giá bao nhiêu không?” Bác Sĩ lạnh lùng nói, “Cho dù là ta, cũng không có bao nhiêu.”
“Nếu loại thuốc này giá trị không cao, ta cũng không cần cố ý đến đây tìm ngươi.” Lâm Ẩm Vô gật đầu nói, “Ta đối với yêu cầu của ngươi không cao, cũng không hy vọng ngươi có thể giúp ta đối phó Môn vương. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể chuẩn bị cho chúng ta đủ số thuốc, miễn cho đến lúc giết được Môn vương, nhưng vì không được trị liệu mà mất mạng, như thế quả thật quá oan uổng.”
Lâm Ẩm Vô nói một than ba, giống như là sắp đến ngày giỗ của y.
Cho dù Môn vương chết một ngàn lần, người này phỏng chừng sẽ không chết được.
Tai họa di ngàn năm, người xưa nói không sai!
Bác Sĩ miễn cưỡng kéo khóe miệng, nở nụ cười, “Ngươi cần loại thuốc này ta sẽ thức suốt đêm làm cho ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể xuất phát sớm, tốt nhất là sáng mai.”
“Ta hiểu, thời gian không chờ người.” Lâm Ẩm Vô đáp, “Không chỉ có ta muốn tìm hắn, đám người Dương Minh hẳn cũng muốn tìm ra được người này.”
“Ngươi biết như thế thì tốt, vậy ta về trước chuẩn bị một ít thuốc cho ngươi đây.”
“Xin đợi Bác Sĩ lần sau quang lâm.” Lâm Ẩm Vô hài lòng nói.
Đợi đến lúc bóng dáng Bác Sĩ biến mất hoàn toàn, nụ cười trên mặt Lâm Ẩm Vô cũng thu hồi lại, đôi mắt sâu thẳm, dường như không thể thấy rõ bất kỳ tâm tình nào của y.
Lần nữa quay vào phòng, Yến Thừa Cựu đã tỉnh.
Hiển nhiên cậu đã nghe đoạn đối thoại giữa Lâm Ẩm Vô và Bác Sĩ.
“Bác Sĩ quá vội vàng rồi.” Yến Thừa Cựu nghe Lâm Ẩm Vô và Bác Sĩ nói bên ngoài, cơ hồ là Lâm Ẩm Vô nắm chắc tiết tấu, Bác Sĩ ngược lại tự rối loạn trận tuyến.
“Hẳn thôn Y Sơn cũng có chút vấn đề.” Lâm Ẩm Vô không ý kiến, sau đó cầm tờ giấy trong tay đưa cho Yến Thừa Cựu, “Cậu cũng đọc cẩn thận đi, người trên này chính là kẻ chúng ta cần tìm.”
Yến Thừa Cựu nhận tờ giấy trong tay Lâm Ẩm Vô, càng xem sắc mặt càng khó coi.
“Loại Dương Tuyển giả gì thế này, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Loạn thất bát tao!” Yến Thừa Cựu thả tờ giấy trong tay xuống, cũng không biết nên sinh khí hay khổ sở. Khó trách tên này lại phản bội Dương Minh, nhưng hắn dường như đem mọi chuyện nghĩ quá đơn giản rồi!
“Trên thế giới cũng sẽ có người như vậy.” Lâm Ẩm Vô tựa hồ biết vì sao Yến Thừa Cựu tức giận, “Đã có người sau khi trở thành Dương Tuyển từ tốt thành xấu, như vậy ngược lại cũng như thế.”
Chỉ là từng phạm sai lầm, cho dù sao này có bù đắp thế nào, cũng không thể bù đắp được những lỗi lầm trước kia.
“Sáng mai, chúng ta sẽ xuất phát.”