Lâm Ẩm Vô trước mặt Tam Ngôn không ngừng khuếch đại, trong lúc hoảng hốt Tam Ngôn dường như nhớ về hình ảnh lần đầu tiên khi thấy Lâm Ẩm Vô.Nửa năm trước,Dương Tuyển giả chính thức xuất hiện trước mặt người thường, có người xem bọn họ là ác ma, cũng có người xem bọn họ như một vũ khí sắc bén. Giữa người bình thường và Dương Tuyển giả, giữa Dương Tuyển giả và Dương Tuyển giả, đều có những cuộc tranh đấu. Đương nhiên, khi Bác Sĩ xuất hiện liền trở thành một Dương Tuyển giả đại danh đỉnh đỉnh không ai dám trêu chọc.
Khi tận thế mới bắt đầu, số lượng Dương Tuyển giả cũng không nhiều, vì bọn họ đều là khởi tử hoàn sinh, tính cách đại biến, trong mắt những người bình thường bọn họ bất quá là những con quái vật đội lốt người. Bọn họ không được phép trở về, tất nhiên bình thường khó gặp được. Bất quá ở chỗ Bác Sĩ, sự xuất hiện của Dương Tuyển giả lại trở thành chuyện thường như cơm bữa.
Dần dần, nơi này trở thành chỗ tồn tại ngầm của Dương Tuyển giả. Bất kể lúc ban đầu hay hiện tại, nơi này vĩnh viễn có một đống người chờ xếp hàng.
Ai bảo Bác Sĩ một tuần chỉ làm hai ngày a?
Tam Ngôn đã đứng đây xếp hàng một ngày một đêm, vết thương cũng sắp lên mài, cũng may hắn từ đội ngũ chót nhất cũng lên tới hàng đầu, phỏng chừng không lâu nữa sẽ đến phiên hắn,
Nghĩ tới đây, khuôn mặt tái nhợt của Tam Ngôn có chút vui mừng.
Vết thương của hắn là do một Dương Tuyển giả khác công kích, dù vết thương bắt đầu khép lại nhưng cơ thể vẫn đau, bất đắc dĩ, Tam Ngôn đành phải tìm Bác Sĩ giúp đỡ. Tuy trên người hắn có thương tích, nhưng so với tên Dương Tuyển giả bị giết kia vẫn mạnh hơn nhiều.
Trận đấu giữa Dương Tuyển giả với nhau thì không phải ngươi chết chính là ta mất mạng, cho dù không muốn giết người, nhưng để tự vệ cũng phải ra tay giết người thôi.
Chỗ Bác Sĩ có quy tắc, bất kể tổn thương ra sao, cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng, không cho phép gây sự, tất nhiên nếu có người nguyện ý nhường chỗ thì thôi. Chỉ là người đến đây đều là bị thương, thời điểm liên quan đến tính mạng ai lại dễ dàng từ bỏ, cũng không ai dám nháo, người xếp hàng đặc biệt an tĩnh. Loại an tĩnh hiếm thấy này đối với Tam Ngôn vô cùng xa xỉ, bởi thế ở đây chờ suốt một ngày cũng không khiến hắn khó chịu.
Lúc này, Tam Ngôn đột nhiên nghe đội ngũ phía sau ồn ào lên.
Âm thanh ồn ào không ngừng lan về trước. Thật tò mò muốn biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại không thể đi ra ngoài.
Việc này thật kỳ quái. Trước đó còn rất tốt, sao lại ồn ào như thế? Tam Ngôn không khỏi xoay người, phát hiện những người phía sau mình đều hiếu kỳ nghiêng đầu, dường như cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, âm thanh ồn ào kia càng lúc càng gần, phía sau cũng lần lượt truyền đến một vài tin tức,
“Là Lâm Ẩm Vô tới đây.” Những Dương Tuyển giả phía sau sợ hãi nói, “A, tính ra lúc này cũng không lâu lắm. Trời ạ, sao tên sát thần này lại tới đây?”
“Lâm Ẩm Vô, hắn là ai?” Tam Ngôn nghe thấy tên này không khỏi hiếu kỳ nói.Vốn âm thanh đang bàn luận lập tức yên tĩnh lại.
Chuyện gì thế này?Tam Ngôn nghĩ mãi không ra.
"Chẳng lẽ xưa nay ngươi chưa từng ra khỏi cửa?” Một Dương Tuyển giả khác nhìn Tam Ngôn, tựa như hắn không biết tên ‘Lâm Ẩm Vổ này là phạm vào sai lầm lớn vậy.
“Thì như thế nào?”
“Kỳ thật
“Kỳ thật cũng không có gì.” Dương Tuyển giả vừa nói thấy sắc mặt Tam Ngôn khó coi, đành nói giảng hòa, “Chỉ cần không chọc vào Lâm Ẩm Vô, hẳn là không xảy ra vấn đề gì."
“Lâm Ẩm Vô rốt cuộc là ai?” Thấy đối phương nói tới nói lui cũng không trả lời đúng trọng tâm, Tam Ngôn đành phải đưa mắt về phía một Dương Tuyển giả khác.
“Mọi người đều biết, trước đó vài ngày Lâm Ẩm Vô đã đối chiến với một trăm Dương Tuyển giả.” Một Dương Tuyển giả ngập ngừng nói,
“Một trăm?” Tam Ngôn suýt nữa cho rằng mình nghe lầm, Một trăm Dương Tuyển giả là khái niệm gì, hiện tại những tổ chức Dương Tuyển giả đều chưa chắc đã đủ một trăm người.
“Hơn nữa là toàn thắng.” Có một Dương Tuyển giả sùng bái nói, “Một trăm Dương Tuyển giả kia thì đã chết hết chín mươi chín người, người còn lại đã bị điên rồi.” “Những tổ chức tinh anh xuất hiện lớp lớp liền muốn giết hắn, nhưng không nghĩ tiền mất tật mang, thiệt hả hê mà!”
“Được rồi, nhỏ giọng chút đi, nơi này không chừng còn sót lại tàn dư của những tổ chức đó!”
Nhìn những người này vừa nhắc đến tên Lâm Ẩm Vô liền như gặp đại địch, trong lòng Tam Ngôn chỉ cảm thấy hoang đường. Lấy một địch một trăm, nếu đối phương chết là người bình thường hắn còn tin được, mà một trăm Dương Tuyển giả cũng đánh không lại, này cũng quá buồn cười đi.
Trước khi thức tỉnh, Tam Ngôn chính là phóng viên, hiển nhiên hắn biết những tin đồn bậy sẽ tạo ảnh hưởng lớn như thế nào, tỷ như lúc bắt đầu chỉ có mười, sau khi truyền đi liền trở thành một trăm. Chỉ cần người trong cuộc chết sạch, còn không mặc người khác tùy ý nói ra sao?
“Những người phía sau có giận cũng chẳng dám lên tiếng đâu, từ khi những tổ chức của Dương Tuyển giả đều bị Lâm Ẩm Vô tiêu diệt, địa bàn của bọn họ cũng dần bị xâm chiếm, hiện tại những người bị thương e rằng cũng đến như thế.”
“Đáng đời, lúc trước chúng ta không đồng ý gia nhập tổ chức của bọn họ thái độ không phải cũng như thế sao.”
“Đừng nói nữa, Lâm Ẩm Vô tới đây!”
Đội ngũ lập tức yên lặng như tờ, dường như mọi người đều nín thở, miễn cho chọc Lâm Ẩm Vô mất hứng.
Vì tư thế của những người này như lâm đại địch, khiến Tam Ngôn cũng không khỏi bắt đầu khẩn trương. Đội ngũ dài như thế, cư nhiên cả tiếng hít thở cũng không nghe được, chỉ có tiếng bước chân chậm rãi đến gần. Tam Ngôn bỗng nhiên ngửi được mùi máu tanh, thân thể nổi hết da gà, cả người đều không thoải mái. Giống như lúc hắn chiến đấu sinh tử với Dương Tuyển giả trước đó, thân thể dường như có dòng điện xẹt qua, bản năng cầu sinh không ngừng nói cho hắn biết phải nhanh chóng chạy trốn! Dương Tuyển giả sau khi thức tỉnh, loại cảm giác có nguy hiểm đến gần sẽ được tăng cường rất nhiều, gọi là “tính dã thú. Cũng chính vì thế, khi Dương Tuyển giả chiến đấu thường nói không hợp ý liền hành động, mà trong mắt người thường, không thể nghi ngờ chính là loại Dương Tuyển giả tính khí táo bạo thích giết người.
Trực giác Tam Ngôn rất chuẩn.Đặc biệt sau khi hắn vừa quyết đấu một trận sinh tử xong,mặc dù thân thể bị trọng thương, nhưng ý chí chiến đấu vẫn còn đó. Tam Ngôn nỗ lực khống chế dục vọng muốn bỏ trốn, ngẩn đầu lên, đối diện với đôi mắt lãnh đạm trước mặt này.
“Ngươi chính là người xếp hàng đầu tiên?” Chủ nhân đôi mắt kia mở miệng nói với Tam Ngôn, khẩu khí rất tự nhiên, “Đem mã số ra đây.” Khẩu khí người nói chuyện thật không tốt.
Lúc này Tam Ngôn mới phát hiện người đến mặc một bộ âu phục, vạt áo nhiễm không ít máu, có điều thời gian qua lâu nên vết máu kia đã bị biến sắc,
Dương Tuyển giả bên cạnh không nhịn được dùng ánh mắt thương hại nhìn Tam Ngôn, dường như đang nhìn một kẻ đã chết.
“Dựa vào đâu?” Tam Ngôn lên tiếng, hắn cực khổ xếp hàng một ngày một đêm, kết quả người này vừa xuất hiện liền muốn cướp mã số của hắn? Vừa dứt lời, Tam Ngôn nhanh chóng cảm thấy hối hận.
Nếu như đoán không lầm, người trước mặt là Lâm Ẩm Vô! Người này vừa xuất hiện, âm thanh bên cạnh cũng không có. Những người xếp hàng ở đây đều tuân thủ trật tự, một khi có người phá hoại quy tắc sẽ bị những người khác liên hợp đuổi ra ngoài, trừ phi thực lực của ngươi có thể trấn áp quần hùng,
Nhưng hiện tại, bên cạnh không có ai dám nói chữ không
“Bằng việc ta thích.” Trong tay Lâm Ẩm Vô nhanh chóng hiện ra lá bài Poker, kẹp giữa hai ngón tay. Tư thế Lâm Ẩm Vô cầm bài rất dễ nhìn, bộ dạng nhàn nhã như một công tử văn nhã bên trong sòng bài. Chỉ có điều lá bài Poker này lại để về hướng cổ của Tam Ngôn
Rõ ràng chỉ là một lá bài nho nhỏ, thế nhưng dường như Tam Ngôn lại thấy một thanh đao chém sắt như chém bùn.Chỉ cần nhẹ nhàng vạch một cái, đầu của hắn sẽ triệt để rời khỏi thân thể, rơi xuống mặt đất. Hắn sẽ chết giống như Dương Tuyển giả kia. “Hiện tại ta không muốn nhiều lời với ngươi, nếu ngươi không đưa, vậy....” Lâm Ẩm Vô chưa bao giờ đề cập đến chết, y đã ám chỉ đủ rồi. Y không phải người cuồng giết, nhưng vết thương trên người lại khó chịu, tâm tình lúc này có chút ác liệt.
Thế nhưng y nguyện ý cho đối phương cơ hội sống sót, cho hắn được lựa chọn.Tam Ngôn nhìn khuôn mặt mỉm cười của Lâm Ẩm Vô, biết là y nói thật.
Hắn nhớ thời điểm trước khi thức tỉnh, cùng đồng sự trong tòa soạn phỏng vấn một phạm nhân phạm tội giết người, lúc trở về còn gặp ác một hết mấy ngày. Lúc đó không ít người cảm thấy kỳ quái, từ đầu đến cuối, trong video phỏng vấn tên phạm nhân kia đều biểu hiện phối hợp trả lời những vấn đề của đồng sự kia. Người đồng sự kia cũng nói tên phạm nhân đó kỳ thật không làm gì cả, chỉ là nhớ tới khuôn mặt tên phạm nhân đó đối mặt với tội trạng của mình không chút nào để ý. Một người không chút lưu tình giết người khác, nhưng hắn cũng không để sự sống chết của người khác trong lòng. Rõ ràng biết mình bị bắt sẽ chết, vẫn không có nửa điểm ăn năn hối hận. Nhìn đôi mắt của kẻ như vậy, quả nhiên sẽ gặp ác mộng.
Trước khi thức tỉnh Tam Ngôn không thể lý giải được, hiện tại hắn có thể hiểu được những lời đồng sự kia nói. Hắn đánh không lại người trước mắt này. Hắn không có lòng tin trước khi Lâm Ẩm Vô cắt cổ mình sẽ đánh bại được y, không, phải nói hắn căn bản không có hy vọng. Một người có thể đối kháng một trăm Dương Tuyển giả,không phải đồn bậy, mà là sự thật.
Hắn đứng gần Lâm Ẩm Vô, càng cảm nhận được áp lực trên người đối phương truyền qua, ép hắn không thể thở được.Thật giống như trên lưng cõng một ngọn núi lớn, nếu tiếp tục như thế sẽ bị ép vỡ hoàn toàn.
“Đưa, hay không đưa?” Lâm Ẩm Vô lại hỏi một câu.
Lạc đà cuối cùng vì một cọng cỏ.
“... Cho ngươi.” Tam Ngôn rốt cục ngoan ngoãn giao mã số của mình ra. Cùng lúc đó, cỗ áp lực kia đã biến mất. Tam Ngôn cúi đầu, không dám nhìn Lâm Ẩm Vô nữa. Giữa người và người đều có chênh lệch, cho dù là Dương Tuyển Giả cũng thế.
“Người kế tiếp.” Trong phòng truyền ra âm thanh của Bác Sĩ. “Tới” Lâm Ẩm Vô mang mã số đi vào, lưu lại Tam Ngôn một đầu đầy mồ hôi lạnh, đợi đến khi vài Dương Tuyển giả đến đây muốn hỏi cảm tưởng của Tam Ngôn, hai chân của hắn mềm nhũn, trực tiếp ngã trên người một Dương Tuyển giả khác.
-−−−đường phân cách kết thúc hồi ức
Lần thứ hai nhìn thấy Lâm Ẩm Vô, tâm tình Tam Ngôn tất nhiên không được tốt lắm.Lần trước gặp mặt chưa quá nửa năm, bản lĩnh gây sự của
Lâm Ẩm Vô càng lúc càng lớn. Trước đây chỉ bị vài Dương Tuyển giả truy sát, hiện tại đã bị toàn bộ Dương Minh căm thù, nhưng khí sắc của Lâm Ẩm Vô so với nửa năm trước mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa bên cạnh còn có Yến Thừa Cựu lợi hại như vậy, quả nhiên người so với người càng thêm tức chết.Càng khiến Tam Ngôn phiền muộn chính là, lần này gặp lại
Lâm Ẩm Vô hắn mới phát hiện nguyên lai chuyện xảy ra nửa năm trước ảnh hưởng với mình lớn như thế nào?
Hắn vẫn cho rằng mình đã thoát khỏi bóng tối. Nhưng Lâm Ẩm Vô vừa đến, bóng tối lại tái hiện!
“Hắn chính là Lâm Ẩm Vô?” John kinh ngạc la lên, lập tức nhanh chóng cúi đầu. Tuy hắn đã nghe qua đại danh Lâm Ẩm Vô đã lâu, nhưng xưa nay chưa từng gặp người thật. Trong tưởng tượng của hắn, Lâm Ẩm Vô hẳn mang tướng mạo hung ác biến thái mới đúng. Bất quá đội trưởng phản ứng như thế, vậy người trước mắt nhất định là Lâm Ẩm Vô. “Không ngờ là Lâm tiên sinh.” Mắt thấy đội trưởng trước giờ vẫn luôn thận trọng nay lại mất đi phong độ ngày xưa, mà John thì không đáng tin cậy, Đại Mộc đành đứng ra nói chuyện cùng Lâm Ẩm Vô, “Lâm tiên sinh muốn gặp Bác Sĩ, chúng ta tất nhiên sẽ dẫn đường, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, kính mong Lâm tiên sinh bỏ qua cho.” “Đương nhiên không ngại” Lâm Ẩm Vô nhìn Yến Thừa Cựu bên cạnh, chân thành cười nói, “Thừa Cựu vẫn luôn tò mò về thôn Y Sơn, ta cùng cậu ấy có giao hảo, tất nhiên sẽ giúp cậu ấy hoàn thành nguyện vọng này. Chỉ là gần đây gặp chút rắc rối nhỏ, vì thế mới đội nón bảo hiểm, ngược lại đã khiến các ngươi hiểu lầm.”
Bị tập thể Dương Minh truy sát dưới cái nhìn của người chỉ là rắc rối nhỏ sao?
Đại Mộc nhìn Lâm Ẩm Vô nửa điểm cũng không đem chuyện của Dương Minh để trong lòng, không biết nên đồng tình với Dương Minh hay đồng tình đội trưởng của bọn họ cho thỏa đáng. Với bộ dạng này của Lâm Ẩm Vô, chỉ sợ là bọn họ muốn ở trong thôn Y Sơn lâu dài a. Yến Thừa Cựu thấy Lâm Ẩm Vô cố ý lấy mình làm cớ, yên lặng nhìn Lâm Ẩm Vô, bất quá bọn họ đã ngồi trên một chiếc thuyền, cho dù cậu không thừa nhận, người khác cũng cho rằng bọn họ là một nhóm. Yến Thừa Cựu cũng không để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, chỉ là cảm thấy tên mình từ trong miệng Lâm Ẩm Vô phát ra có chút không được tự nhiên,“Đã như vậy kính xin Lâm tiên sinh đi cùng chúng ta. Sắc trời hơi tối, trễ hơn chút nữa e rằng Bác Sĩ đã ngủ.” Tam Ngôn nhanh chóng khôi phục trấn định, bộ dạng thất thố lúc nãy dường như chưa từng xuất hiện.” “Vậy thì tốt nhất.” Lâm Ẩm Vô gật đầu nói. Nói đến đây, những thứ khác tựa hồ cũng không cần nói
thêm nữa. Đám người Tam Ngôn đi trước, Lâm Âm Vô và Yến Thừa Cựu không xa không gần đi theo sau, như biên giới Sở Hán vô cùng rõ ràng. Hai nhóm người cũng không trò chuyện nhiều, chỉ tự mình đi tới, trong yên tĩnh tốc độ nhanh chóng tăng lên.
“Phía trước có một gốc Dương Tuyển thực vật, chúng ta nên theo sát Đại Mộc.” Tam Ngôn đột nhiên lên tiếng,”thực vật, sẽ không có hại Đại Mộc sẽ đặt xung quanh thân thể chúng ta một ít” .Không biết có phải ảo giác hay không, Yến Thừa Cựu luôncảm giác khi Tam Ngôn nói bốn chữ ‘sẽ không có hại này cố ý dừng lại một lát”.
Lúc trước Đại Mộc từng thả một ít thực vật quanh một Dương Tuyển giả, Dương Tuyển giả đó cho rằng chúng ta hại hắn, ra tay kinh động đến Dương Tuyển thực vật trong rừng, sau đó có khiến chúng ta gặp không ít phiền phức.” John bổ sung một câu, nói xong liền phát hiện ngữ khí của mình không tốt. Gay rồi, Lâm Ấm Vô lẽ nào cảm thấy mình khiến y khó chịu a?
Ngẫm lại hung danh của Lâm Ẩm Vô, John cảm thấy lần này mình chết chắc rồi.
“Vây làm phiền” Lâm Ẩm Vô không để ý lời của John ngược lại vô cùng hào phóng tùy ý hành động của Đại Mộc. Yến Thừa Cựu cũng gật đầu nói, “Chúng tôi nếu muốn đến thôn Y Sơn, tất nhiên sẽ làm theo quy củ.” “Ừ ừ, vậy thì tốt vậy thì tốt.” John thấy hai người không để tâm, âm thầm cao hứng vì mình tránh được một kiếp,phía Đại Mộc lúc này cũng không dám nói thêm nửa, đầy đẩy cùi chõ về “Vậy ta bắt đầu đây.” Đại Mộc không ngờ hai người kia dễ nói chuyện như thế, trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn ra. Tuy năng lực của hắn đặc thù, nhưng trong thực tế khi chiến đấu cũng không có gì nổi trội, nói đúng hơn chỉ dùng để phụ trợ. Một Lâm Ẩm Vô, một Yến Thừa Cựu không phải ai cũng dễ trêu chọc, nếu hai người không chịu phối hợp bọn hắn cũng bó tay.Đến đến lúc Đại Mộc dùng thực vậy quấn lên người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, Yến Thừa Cựu mới thật sự hiểu
tại sao Tam Ngôn lại cường điệu ‘sẽ không có hại.Dây leo bao quanh hai người từ đầu đến chân, thậm chí còn ngửi được mùi vị đặc trưng thuộc về thực vật. Bị tầng tầng lớp lớp vây kín, quả thật có thể che giấu khí tức nhân loại. Nhưng thay vào đó, người bị trói cũng không thể hành động, nếu đám người Đại Mộc có ý xấu, bọn họ bị vây trong đây nhất định sẽ chịu thiệt. Bất quá về phần đám dây leo này, muốn tránh thoát cũng không hề khó. Yến Thừa Cựu nhịn không được nhìn Lâm Ẩm Vô cũng bị trói, cảm thấy y lúc này thoạt nhìn thuận mắt hơn rất nhiều. Bị trói không chỉ hai người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, đám người Tam Ngôn cũng bị trói như thế. Bốn người đứng thành một hàng, như bốn cái bánh chưng xanh “Đi thôi.” Đại Mộc vỗ tay, dây leo trên người như có linh tính, cành cây từ đám người Yến Thừa Cựu duỗi ra, dường như quấn lại thành đôi chân, nhấc người trực tiếp đi. Tư thế như vậy, cảnh tượng như vậy, đám người Tam Ngôn không hẹn cùng nhớ về một bộ phim truyền hình kinh điển, cảnh tượng đám yêu quái chuẩn bị quăng thầy trò nào đó xuống chảo dầu.
Đối với chuyện này đám người Tam Ngôn có chút buồn bực.
Mỗi lần ra vào rừng cũng phải bị như thế một lần, không quản bị trói mấy lần, chung quy vẫn không thoải mái. “Phía trước là một đám hoa ăn thịt người, bên trong chỉ có một gốc Dương Tuyển thực vật. Sau khi mặt trời xuất hiện biến hóa, nhiệt độ bốn mùa cũng thay đổi. Thứ không nên xuất hiện thì lại xuất hiện.” Đại Mộc vừa chỉ huy đám dây leo vừa chạy đi, vì tránh để bọn họ nhàm chán, Đại Mộc chủ động giải thích cho đám người Lâm Âm Vô.Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu nhìn theo hướng Đại Mộ chỉ, quả thật nhìn thấy một đám cánh hoa lớn đỏ đỏ hồng hồng. Loại thực vật này lúc trước chỉ xuất hiện trong phim tài liệu, không ngờ ở khu rừng thoạt nhìn bình thường như thế này cũng sẽ tồn tại?
Trong đám hoa ăn thịt người đỏ đỏ hồng hồng kia, khiến người khác chú ý nhất chính là đóa màu vàng rực rỡ nọ nếu đoán không lầm, đó hẳn là gốc Dương Tuyển thực vật.
Dương Tuyển thú cậu thấy nhiều rồi, nhưng Dương Tuyển thực vật lại gặp rất ít.Mà dây leo của Đại Mộc cũng khá hữu hiệu, bọn họ chỉ cách hoa ăn thịt người kia chừng một thước, nhưng chúng nó dường như không nhìn thấy, vẫn mở dây leo ra.Hình ảnh như thế đặt vào mắt, khiến Yến Thừa Cựu không nhịn được nhìn phong cảnh trước mắt không ngừng lui về sau, cuối cùng cũng minh bạch tại sao Lâm Ẩm Vô tình nguyện cải trang cũng muốn đi theo đám người của thôn Y Sơn. Nếu để bọn họ tự mình đi, không đủ mười ngày nửa tháng căn bản không ra được. Chưa kể đến khu rừng này lại xuất hiện Dương Tuyển thực vật, còn có địa hình rắc rối phức tạp này nữa. Chạy chừng nửa canh giờ, bầu trời cuối cùng cũng không bị rừng cây ngăn chặn nữa,dây leo trên người cũng tự động rơi xuống, rất nhanh liền khô héo, sau đó dung nhập vào bùn đất. Sắc mặt Đại Mộc tái nhợt rất nhiều, một hơi mang theo bốn người từ trong rừng chạy ra khiến hắn tiêu hao không ít thể lực. Cũng may bây giờ đã đến thôn Y Sơn, có thể trở về nghỉ ngơi thật tốt để bổ sung một chút.
“Chúng ta đến nơi rồi.”
Giọng nói kèm theo sự kinh hỉ, hai người Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô cuối cùng cũng có thể quan sát sự tồn tại đặc biệt của thôn Y Sơn trong tận thế này.
Phóng tầm mắt nhìn ra, là những căn phòng được tạo dựng từ bùn đất. Thoạt nhìn những căn nhà cao có chút tinh xảo, màu sắc bùn đất cũng thuần khiết. Còn những căn nhà thấp thì khó coi, chưa tính màu sắc bùn đất kia có chút quỷ dị, trên nóc còn có xương cốt to to nhỏ nhỏ cùng với da lông, thoạt nhìn như một quỷ ốc sức sẹo. So sánh hai bên, những căn nhà cao kia nháy mắt liền trở nên tốt hơn.Đại khái chú ý đến tầm mắt của Yến Thừa Cựu, Tam Ngôn chỉ vào những căn nhà thấp kia chủ động giải đáp: “Những chỗ kia là cho người bình thường ở, trong bùn đất có lẫn nước của Dương Tuyển thực vật, trên nóc nhà đều là hài cốt của Dương Tuyển thú và Dương Tuyển giả chúng tôi thu thập được. Ở nơi này không cò nhân tài công nghệ cao, cũng không điều phối những thứ vật liệu kia, cách này cũng dùng rất tốt.” ít nhất người bình thường ở trong những căn nhà này chưa từng phát bệnh. Đừng thấy những căn nhà thấp này khó coi, so ra tốn kém hơn rất nhiều so với những căn nhà cao kia. “Nơi này có cảm giác như thế ngoại đào viên” Yến Thừa Cựu thật tâm thở dài nói, “Loại hương vị cổ kính nguyên thủy như vậy rất hiếm thấy.” Ở niên đại của cậu cho dù trong viện bảo tàng cũng khó khôi phục được cảm giác thế này, tràn ngập nguyên thủy, dã tính thế này.
Lâm Ẩm Vô ngây người tại chỗ, không nhịn được đầy đẩy mắt kính.Đồng bọn này của y tính thẩm mỹ có chút vấn đề, không biết có truyền nhiễm hay không nữa. Tuy Yến Thừa Cựu tán thưởng đám người Tam Ngôn có
chút khoa trương, nhưng so với thế giới bên ngoài, nói nơi này là thế ngoại đào nguyên cũng không quá đáng. Nơi này có không ít người bình thường, ánh mắt nhìn Dương Tuyển giả có chút thân thiện, trên mặt bọn họ ngoài trừ cảnh giác cùng cẩn thận, còn mang theo tâm tình khác hiếm thấy. Hoặc là nói, lúc này, ngoài xuất hiện cảm xúc chết lặng thì còn lại đều khiến người khác cao hứng.“Bác sĩ ở căn phòng trong cùng, nếu các ngươi muốn vào nhất định phải được Bác Sĩ cho phép.” John chỉ chỉ về phía căn phòng cuối cùng, “Nếu như không còn chuyện gì nữa,chúng ta đi trước.”
Nói xong, hắn như sợ Lâm Ẩm Vô kéo mình lại, nửa điểm cũng không cân nhắc liền nhanh chóng chạy đi. Hai người Tam Ngôn và Đại Mộc cũng vội vàng rời đi, căn bản không muốn có một chút quan hệ với Lâm Ẩm Vô. Lúc trước bất đắc dĩ mới mang họ theo vào, hiện tại đã dẫn bọn họ đến nơi vậy còn ở đây làm gì?
Nhìn thấy đám người Tam Ngôn nhanh chóng biến mất,Yến Thừa Cựu cảm thấy mình lại nhận thức ‘nhân duyên không tốt’ của Lâm Ẩm Vô thêm một tầng mới.
“Đã tới nơi rồi, nếu không gặp được Bác Sĩ thì không còn gì để nói nữa.”
Lâm Ẩm Vô hoàn toàn không đặt ánh mắt của Yến Thừa Cựu vào lòng, “Mặc dù nơi này có chút tàn tạ,bất quá có thể ở được.”
“Bác Sĩ là dạng người gì?” Yến Thừa Cựu lắm miệng hỏi.
“Cậu ít khi tò mò” Lâm Ẩm Vô xoay đầu nhìn Yến Thừa Cựu nói, “Là đơn thuần thắc mắc hay chỉ thuận miệng hỏi?”
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Yến Thừa Cựu nhìn Lâm Ẩm Vô, “Chẳng lẽ không phải thường nói câu này hay sao?”
Bác Sĩ này chỉ dùng sức của một người lại có thể sáng lập một thôn, tự thành một phái, không chịu sự ràng buộc của bất kỳ ai, chỉ điều này thôi cũng khiến Yến Thừa Cựu hiếu kỳ vô cùng. Hơn nữa hiện tại cậu và Lâm Ẩm Vô muốn tới ở chỗ của Bác Sĩ, tìm hiểu một chút cũng không sai.
“Không sai.” Lâm Ẩm Vô đáp, “Cậu có thể chủ động hỏi tôi chuyện của Bác Sĩ, có thể thấy rằng cậu thật sự có chút tiến bộ.”
Yến Thừa Cựu không muốn tự hỏi mình rốt cuộc trong lòng Lâm Ẩm Vô hình tượng của mình là cái gì?
“Tôi và Bác Sĩ cũng chỉ gặp một lần, cụ thể hắn là hạng người gì tôi cũng không biết rõ.” Lâm Ẩm Vô nhớ lại lần gặp gỡ ngắn ngủi giữa mình và Bác Sĩ, “Bất quá, hắn không phải người tốt.” Có thể từ trong miệng Lâm Ẩm Vô kết luận không phải người tốt, vậy Bác Sĩ kia rốt cuộc là hạng người gì?
Yến Thừa Cựu hiếm khi khẩn trương.Rõ ràng cậu biết Dương Tuyển giả đều cổ quái, mỗi khi cậu cho rằng Dương Tuyển giả chỉ đến đó mà thôi, lại xuất hiện vài Dương Tuyển giả lợi hại đánh vỡ ý nghĩ trước đó. Thôn này không lớn, con đường cũng nhỏ hẹp, chỉ miễn cưỡng cho hai người cùng đi. Tình cờ trên đường có thể thấy được người bình thường mang những vật dụng hằng ngày vội vã đi ngang qua, mà những Dương Tuyển giả lúc
thấy khuôn mặt Lâm Ẩm Vô nhịn không được cả người đều run, sau đó tránh xa xa xì xào bàn tán.
Yến Thừa Cựu nỗ lực lắng nghe, phát hiện bọn họ thảo luận đơn giản chính là “Lâm Ẩm Vô sao lại đến đây?” “Y đến đây để tìm Bác Sĩ sao?” “Sẽ không phải là đánh nhau đi?” “Ta đánh không lại a...” vân vân, Nghe tiếp nữa thì Yến Thừa Cựu cảm thấy choáng váng, liền dứt khoát không phí tâm tư để nghe. Thôn này không lớn, Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô đi
không bao lâu liền đến trước cửa phòng của Bác Sĩ. Ngoài ý muốn chính là, Bác Sĩ là nhân vật quan trọng của thôn Y Sơn, trước phòng không hề có thứ gì. Vừa không có gì bảo vệ, cũng không có cơ quan cạm bẫy, sạch sẽ đến khó tin.
“Tùng tùng tùng.” Không chờ Yến Thừa Cựu nghĩ xong,Lâm Ấm Vô đã vọt lên gõ cửa.
“Chờ.” Yến Thừa Cựu còn chưa kịp nói, cửa phòng liền mở ra.
“Đã trễ rồi, ta không cứu người.” Cửa phòng mở ra một khe hở, chỉ lộ ra con mắt. Nói xong, khe hở kia nhanh chóng đóng lại.
“Là ta.” Lâm Ẩm Vô đẩy cửa, đối diện cặp mắt kia nói,“Bác Sĩ, ta tới tìm ngươi, không phải nhờ ngươi chữa bệnh.”
“Rầm.” Lâm Ẩm Vô vừa nói xong câu đó, cửa phòng nhanh chóng
đóng lại. Mà Lâm Ẩm Vô cách đó khá gần, khuôn mặt bị cửa đụng vào, có chút đo đỏ. Y nhanh chóng quay đầu, nhìn trên mặt Yến Thừa Cựu vẫn chưa kịp thu lại nụ cười.Lâm Ẩm Vô tưởng mặt của mình u ám, “Rất buồn cười sao?”
Yến Thừa Cựu mặt không biến sắc gật đầu, “Ừ, rất buồn cười.” ít nhất cậu chưa bao giờ bị người khác không khách khí trực tiếp đóng cửa ngay trước mặt. Đối mặt với sự thừa nhận dứt khoát gọn gàng của Yến Thừa Cựu như thế, Lâm Ấm Vô không còn gì để nói.
Không bao lâu, cửa phòng mở ra.Bất quá lần này không chỉ có đôi mắt, mà là một người mặc áo blouse dài, nhìn như một thanh niên tuấn tú ôn hòa.
Chỉ với trang phục hiện tại của hắn, hoàn toàn không có nửa điểm liên hệ với bộ dạng lúc nãy.
“Thật là khách quý.” Bác Sĩ nhịn không được nhìn về phía Lâm Ẩm Vô, “Không nghĩ ngươi lại tới tìm ta? Lần trước không phải ngươi đã nói, trừ khi bị trọng thương sắp chết,ngươi sẽ không tới tìm ta nữa sao?” Sắc mặt Lâm Ẩm Vô đen như đáy nồi, y nhớ tới lần trị liệu kia càng thêm tức giận.
“Thôi, hiện tại ngươi không giống ngày xưa, tới tìm ta cũng có thể lý giải.” Bác Sĩ vung tay, tựa hồ cấp bậc thang cho Lâm Ẩm Vô xuống,
Mà Lâm Ẩm Vô căn bản không muốn một bậc thang như thế.
Nói xong, Bác Sĩ liền đưa mắt nhắm vào Yến Thừa Cựu,đôi mắt lập tức sáng lên.
“Cậu rất thú vị” Bác Sĩ hai ba bước liền đến trước mặt Yến Thừa Cựu, hận không thể nhào lên người Yến Thừa Cựu,“Cậu không phải Dương Tuyển giả, nhưng trong thân thể của cậu lại có một loại sức mạnh khác, được rồi, có thể để ta kiểm tra một chút được không?”
Yến Thừa Cựu nhịn không được lùi về sau ha..ba bước.Không quản niên đại nào, quái nhân bệnh viện đều tồn tại, mà người như vậy phần lớn đều không thể trêu chọc vào.
“Bác Sĩ, chúng tôi muốn ở thôn Y Sơn.” Lâm Ẩm Vô đưa tay ngăn giữa Bác Sĩ và Yến Thừa Cựu, nghiêm túc nói.Bác Sĩ nhìn Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu, cười nói, “Có thể bất quá các ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta.”
“Điều kiện gì?” Lâm Âm vô mở một nhìn Yên Thừa Cựu,nếu Bác Sĩ muốn giải phẩu Yến Thừa Cựu, y vẫn sẽ từ chối.
“Giết Môn Vương A Phàm.” Bác Sĩ cười híp mắt.
Sao lại là điều kiện này?
Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu đồng thời sững sốt tại chỗ.
“Sao thế, đang nghĩ tại sao ta lại ra điều kiện này?” Bác Sĩ như nhìn thấu nghi hoặc của hai người, tự mình nói, “Nếu ngươi muốn ở thôn Y Sơn, ta rốt cục cũng có cơ hội kiểm tra, bất quá nếu Môn vương A Phàm còn sống, chỗ này của ta không giữ được nữa. Môi hở rằng lạnh, tuy rằng nói như thế cũng không đúng, nhưng hiện tại Dương Phàm không muốn thu lưu Lâm Ẩm Vô thì sẽ không có ai thu nhận hắn
Một câu của Môn vương A Phàm,căn cứ nào dám thu. Vạn nhất ngươi bị hắn giết, người tiếp theo sẽ là ta.”
“Quan trọng hơn là..., so với ta, các ngươi càng muốn Môn vương A Phàm chết không phải sao?” Bác Sĩ tựa tiểu phi tiếu nhìn Lâm Ẩm Vô, “Ngươi tới đây tìm ta, ngoại trừ tìm chỗ ở, chẳng lẽ không hy vọng ta giúp ngươi đối phó bọn hắn?”
“Bác Sĩ không cảm thấy mình quản nhiều quá sao?” Ánh mắt Lâm Ẩm Vô không quen nhìn nam tử trước mắt, “Có giết Môn vương hay không là chuyện của ta, mà ta cũng không hy vọng có người buộc ta làm, càng không hy vọng có người tự cho là thông minh.” “Như vậy Lâm tiên sinh cảm thấy đơn thương độc mã có thể đối phó với Môn vương? Nếu thật sự như thế, ta liền mỏi mắt mong chờ. Bây giờ nhân số của Dương Tuyển giả
so với lúc đầu đã tăng lên gấp đôi, ngày càng nhiều người chủ động đứng dưới mặt trời, dùng cái gọi là thuốc đặc hiệu để tăng tỷ lệ thức tỉnh thành Dương Tuyển giả. Dương Minh cũng không ngừng khuếch trương, ngay cả những đại căn cứ ở quốc gia cũng không dám chính diện giao phong với bọn họ. Ngươi bị đuổi giết cùng với cái gọi là ân oán cá nhân, không bằng nói Môn vương đang thả mồi nhử.”
“Cái nhìn của Bác Sĩ khá sâu sắc!”Lâm Ẩm Vô cười lạnh.
Lâm Ẩm Vô khá thích những người ngu ngốc như Yến Thừa Cựu sẽ dễ khống chế, y tất nhiên cũng chán ghét loại người khôn khéo không thể đánh động. Mà Bác Sĩ không thể nghi ngờ chính là kẻ như thế. Chuyện không liên quan tới hắn hắn có thể treo lên thật cao, cho dù có người chết trước mặt hắn cũng sẽ không chớp mắt một cái. Nhưng nếu uy hiếp đến lợi ích của hắn, hắn có thể dùng những thủ đoạn thông qua người khác giúp hắn giải quyết.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Lâm Ẩm Vô và Bác Sĩ chính là, Lâm Ẩm Vô chỉ tin tưởng mình, có rất nhiều chuyện y đều tự mình làm, có thể đơn giản thì sẽ đơn giản. Còn Bác Sĩ thích mượn đao giết người, muốn đem mọi chuyện to lớn phức tạp hóa lên
Giữa lúc bầu không khí nghiêm túc sắp bùng nổ, bỗng nhiên có tiếng vỗ tay vang lên.
"Ba ba ba."
Yến Thừa Cựu nhịn không được vỗ tay, Thấy Bác Sĩ và Lâm Ẩm Vô quay qua nhìn mình, Yến Thừa Cựu vẫn không ngừng vỗ, “Tôi chỉ đơn thuần cảm thấy hai đều nói có lý, nhịn không được vỗ tay mà thôi”
“Đúng rồi, Bác Sĩ, anh vẫn chưa nói cho chúng tôi biết tối nay chúng tôi phải ở đâu.” Yến Thừa Cựu hấp háy mắt,biểu tình vô cùng thành khẩn, “Tôi chỉ là người bình thường, hiện giờ vừa đói bụng vừa buồn ngủ, nếu Bác Sĩ có chuyện muốn nói, không bằng để ngày mai nói sau”Yến Thừa Cựu cũng không quản Bác Sĩ có phản ứng gì, lôi tay Lâm Ẩm Vô đi, cao giọng nói, “Bác Sĩ không cần lo cho chúng tôi, tự chúng tôi tìm chỗ là được.”
Nói xong,Bác Sĩ trơ mắt nhìn Yến Thừa Cựu một đường kéo Lâm Ẩm Vô chạy đi, đứng ngẩn ngơ hồi lâu mới phản ứng lại.
“Phốc.” Bác Sĩ nhịn không được bật cười.
Người này thật có ý tứ.Lâm Ẩm Vô thì nghĩ khác.Cho dù mấy ngày nay quan hệ giữa y và Yến Thừa Cựu kéo gần thêm không ít, nhưng cũng không phải không phòng bị cậu. Dưới tình huống giương cung bạt kiếm kia, Yến Thừa Cựu trực tiếp kéo tay y cư nhiên nửa điểm phản ứng
cũng không có? Đây không phải là dấu hiệu tốt,
“Hô.”Yến Thừa Cựu một đường lôi kéo Lâm Ẩm Vô chạy mất vài phút, hoàn toàn cách xa chỗ ở của Bác Sĩ mới chịu buông tay. Nếu như không phải đột nhiên ngắt lời bọn họ,e rằng Lâm Ẩm Vô và Bác Sĩ thật sự sẽ đánh nhau.
“Hành vi vừa rồi của cậu có chút lỗ mãng.” Lâm Ẩm Vô thu hồi cánh tay, nhịn không được đầy đẩy gọng kính nhìn Yến Thừa Cựu nói, “Đột nhiên ngắt lời người khác là một hành vi vô lễ, nếu tính tình Bác Sĩ kém hơn, cậu bây giờ không thể an toàn đứng ở đây được.”
“Nhưng nếu tôi không ngắt lời sẽ còn tệ hơn.” Yến Thừa Cựu phản bác một câu, “Bác Sĩ rõ ràng muốn khiến anh và Môn vương đấu với nhau để làm ngư ông đắc lợi. Nếu như anh ở đó cự tuyệt yêu cầu của hắn, hắn sẽ không chút lưu tình đuổi chúng ta ra ngoài.”
Có thể xây dựng một nơi như thế này trong thời tận thế,Bác Sĩ nào phải hạng người hời hợt?
“Hắn sẽ không đuổi chúng ta ra ngoài, chỉ là mượn cơ hội đề ra những yêu cầu vô lý mà thôi.” Lâm Ẩm Vô lắc đầu.
“Vậy cũng không kém.” Yến Thừa Cựu nghiêm túc nói” Tự anh nói là Dương Tuyển giả không thể tin được.”
“Đúng thế.” Lâm Ẩm Vô nhu nhu trán, “Là tôi coi thường Bác Sĩ. Trước
đây hắn chỉ một thân làm việc một mình,cùng hiện tại tất nhiên khác nhau. Nhưng bây giờ, nơi này là sự lựa chọn tốt nhất của chúng ta. Nếu hắn thật sự đồng ý giúp đỡ thu hút lực chú ý của Dương Minh, tôi đi giết Môn vương cũng không phải không thể.” Mặc dù nói như vậy cũng kích thích, nhưng nếu như không thuận lợi giết được Môn vương ngược lại sẽ rước lấy một đống phiền phức, loại làm ăn lỗ vốn này Lâm Ẩm Vô tuyệt đối không muốn làm.Nếu có thời gian không bằng để y trao đổi tâm pháp với Yến Thừa Cựu, việc này so với giết Môn vương thú vị hơn nhiều không phải sao? Đáng tiếc Bác Sĩ lại không muốn không công giúp y, không thấy thỏ không thả chim ưng,nếu mình không đồng ý, e là đối phương không làm hòa.
“Chuyện của ngày mai để ngày mai nghĩ.” Yến Thừa Cựu cau mày, nhịn không được nhu nhu bụng, thật lòng nói,
“Lời trước đó của tôi không phải nói dối, tôi thật sự đói bụng a.” Một đường vội vàng đến thôn Y Sơn, lúc trước đánh bại lão ưng kia tốn không ít nội công, tiêu hao vô cùng nghiêm trọng.Thân thể thiếu niên đang trong thời kỳ phát triển, sẽ đói bụng rất nhanh,