Yến Thừa Cựu hỏi Lâm Ẩm Vô trước khi hỏa táng Tạ Tư Hàm, “Dương Tuyển giả muốn thức tỉnh cần bao nhiêu ngày?”

Tạ Tư Hàm chết rồi, Yến Thừa Cựu nói ít hơn hẳn. Tuy con rối nói cho cậu biết thế giới của cậu đã bị hủy diệt, mà dù sao cậu cũng không tận mắt thấy nên chẳng xem là thật. Tuy nhiên cậu đã tận mắt chứng kiến Tạ Tư Hàm rời đi, thấy được sờ được, phải hỏa táng Tạ Tư Hàm, Yến Thừa Cựu vẫn nhịn không được hỏi một câu.

Lâm Ẩm Vô lắc đầu, “Không phải ai cũng có thể trở thành Dương Tuyển giả.” Yến Thừa Cựu ngây ngốc tại chỗ, biết Lâm Ẩm Vô nói đúng. Cho dù Tạ Tư Hàm có thể thức tỉnh, nhưng sau khi thức tỉnh rồi Tạ Tư Hàm vẫn còn như trước hay không?

Tạ Tư Hàm cũng không ngoại lệ.

Yến Thừa Cựu theo lời hắn dặn dò, mang tro cốt chôn vào chậu hoa, kể cả đồ vật trong căn phòng kia đều được Yến Thừa Cựu gom lại, chôn vào hố lớn đã đào xong trước đó. Sau khi vung nắm đất cuối cùng, Yến Thừa Cựu hướng hố đất củi người mấy cái, sau đó rời đi.

Những ngày Yến Thừa Cựu ở cùng Tạ Tư Hàm, Lâm Ẩm Vô có ra ngoài nghe ngóng tin tức. Nghe nói Dương Tuyển giả đã kết minh, bọn họ truyền tin bất kỳ căn cứ nào dám chứa chấp Lâm Ẩm Vô sẽ cùng bọn họ đối nghịch, bọn họ liên tiếp tấn công những căn cứ nhỏ, thanh thế như mặt trời ban trưa, hiện tại ai cũng mang theo bên người bức ảnh của Lâm Ẩm Vô, trở thành người ai ai cũng muốn tránh.

Dưới tình huống như thế, hai người kết thành nhóm tựa hồ là chuyện chắc chắn,

Với Lâm Ẩm Vô mà nói, y cần một người đến căn cứ để đổi vật dụng sinh hoạt. Lâm Ẩm Vô có nhu cầu cao đối với chuyện sinh hoạt hằng ngày, nhiều bộ âu phục như thế cũng cần người giặt, bắt Dương Tuyển thú cũng cần đầu bếp, nhưng lúc này người khác thấy mặt y liền vội chạy đi báo tin, lúc đó sao sống nổi? Lúc này nếu có một người vừa biết gốc rễ vừa có năng lực tự vệ như Yến Thừa Cựu bên cạnh, cũng không lo lắng cậu gây phiền toái gì. Mà Yến Thừa Cựu tạm thời cũng cần đi theo Lâm Ẩm Vô, nếu không lúc mặt trời mọc, nửa điểm cơ hội phản kháng cũng không có được.

Hai người xem như hợp tác qua lại vài lần, ít nhất hiểu ngầm vẫn có.

Bởi vậy cụ thể biểu hiện là Lâm Ẩm Vô nói, Yến Thừa Cựu nghe. 

“Hiện tại tôi mặc kệ đến căn cứ nào cũng chỉ là vô duyên vô cớ đưa tin cho người khác thôi.” Lâm Ẩm Vô đối với tình huống của bản thân tất nhiên tự mình biết mình, “Cả ngày lo lắng đề phòng người khác, không bằng đến nơi khiến chúng ta cảm thấy tự do tự tại.” Lâm Ẩm Vô không sợ đánh nhau với người khác, nhưng y cũng không thích tranh đấu vô vị, nếu mỗi ngày đều có người đến tìm tra, ai mà còn tâm trạng tốt nữa?

Những chuyện bên ngoài phòng an toàn Yến Thừa Cựu hoàn toàn mù tịt, Lâm Ẩm Vô dường như cũng biết tật xấu ‘không rành thế sự này của cậu, nghĩ nghĩ bản thân đối với đồng đội thật tốt, hơn nữa mình còn chưa nắm được tâm pháp nữa! (Đối với chuyện này, Yến Thừa Cựu giải thích hiện tại nội công tâm pháp của Lâm Ẩm Vô vẫn chưa tính là nhập môn, cho dù có ba tầng nội công phía sau cũng xem không hiểu.)

“Kỳ thật, nơi này có một chỗ sinh hoạt cho cả Dương Tuyển giả lẫn người thường, đám người Dương Minh cho dù phách lối cũng không dám đến đó gây sự.” Lâm Ẩm Vô nhìn Yến Thừa Cựu, thấy cậu thu liễm tâm tình vô cùng tốt, trong lòng có chút tiếc nuối, cũng không thừa nước đục thả câu nữa, “Dương Tuyển giả có năng lực tự lành cực mạnh, nhưng nếu bị gãy tay gãy chân hoặc bị Dương Tuyển giả khác gây thương tích, năng lực đó cũng không có tác dụng, mà có một người có thể trị được, chỉ cần trả giá cao, hắn sẽ chữa trị.” Không phải tất cả Dương Tuyển giả đều thích kết minh, thích đối nghịch với người bình thường, vẫn có vài Dương Tuyển giả muốn sống yên tĩnh, bọn họ tụ tập lại cùng nhau ẩn nấp trong một thôn xóm nhỏ trong núi.

“Anh là nói người kia, lúc trước tôi có nghe Dương Tuyển giả nhắc tới Bác Sĩ?” Yến Thừa Cựu đối với tên này có chút ấn tượng, lúc cậu bị đám người Âm Ba Cuồng Phong bắt đi, từng nghe Cuồng Phong nói về người này. Chẳng qua lúc đó Lâm Ẩm Vô còn chưa xuất hiện, chắc có lẽ muốn tránh mặt đi.

Lúc này mới qua bao lâu, mọi chuyện thay đổi đến mức bất ngờ. 

“Đó là năng lực của hắn.” Lâm Ẩm Vô gật đầu, “Trước khi thức tỉnh hắn là một bác sĩ giỏi, sau khi thức tỉnh vì năng lực đặc thù nên từng gây đại chiến vài lần. Cho dù là Dương Tuyển giả hay người thường đều muốn bắt hắn, bất quá hắn đều thoát được, thủ đoạn cũng lợi hại, hiện giờ trở thành kẻ mà Dương Tuyển giả cũng không dám chọc vào.” Trên thế giới này chỉ có một mình hắn có năng lực chữa trị cho Dương Tuyển giả, không ai dám động đến hắn. Không người nào dám đảm bảo mình có thể tồn tại an toàn trong tận thế được.

“Vậy anh có đắc tội hắn không?” Yến Thừa Cựu không phải nghi ngờ Lâm Ẩm Vô, nhưng với tính cách của y, người mà y không đắc tội chắc chỉ có số ít. Nếu Bác Sĩ lợi hại như thế, Lâm Ẩm Vô không thể không cùng hắn qua

lại.

“Đương nhiên là không rồi?” Lâm Ẩm Vô lý lẽ hùng hồn đáp, “Không phải ai tôi cũng đều đắc tội.”

Yến Thừa Cựu bán tính bán nghi, nhưng bây giờ quả thật không còn chỗ để đi, chỉ đành lên thuyền giặc theo Lâm Ẩm Vô, bất quá Lâm Ẩm Vô không cho là thế.

X thị là thành phố du lịch, nơi này vừa có núi lại ở cạnh sông, không khí trong lành, là nơi xếp hạng đầu bảng thích hợp để dưỡng lão, cách hạng nhì rất xa. Cũng vì du lịch phát triển nhanh, có nhiều chỗ chưa được đầu tư sửa chữa, không ít nơi vẫn còn duy trì hình dạng cổ xưa để hấp dẫn du khách. Lúc tận thế đến, nơi này không đủ biện pháp phòng ngự, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người chết đi.

“Gần đây Môn vương có phải bị điên rồi không, một mực không buông tha Lâm Âm Vô?” Một Dương Tuyển giả ném vài bao giấy vệ sinh lên xe, thuận miệng nói với đồng bạn bên cạnh, “Mày không biết gã có bao nhiêu điên cuồng đâu, ai dám thu nhận Lâm Ấm Vô gã liền tập kích, thật giống chó điên, chậc, nếu tao là Lâm Ẩm Vô sẽ giết đến hang ổ của gã. Trước đây mặt trời còn chưa lợi hại, gã giống như chim cút, hiện tại đã lộ ra nguyên hình” Những Dương Tuyển giả khác dường như quá quen với bộ dạng không biết giữ mồm giữ miệng của gã, dù sao nơi này là X thị, tay Môn vương có dài tới đâu cũng không duỗi tới nơi này.

"Nói nghe lắm, Lâm Ẩm Vô cũng đã đắc tội nhiều người. Không nói tới chuyện khác, trước đây hàng trăm Dương Tuyển giả vây công hắn không chết thì đều đã điên, hắn thu đủ cừu hận a.” Một thanh niên mặt baby khác phản bác, “Những thành thị gần đây không còn bao nhiêu đồ a, haizzz, đành phải cùng những trụ sở khác trao đổi mới được, chúng ta sắp hết muối rồi.” Mặc dù nói bọn họ không ăn muối cũng sẽ không chết, nhưng đồ ăn không có gia vị, làm gì còn lạc thú nữa?

“...Ai bảo mày ăn vị nặng như thế, dùng muối như dùng cơm?" 

“Mày có khác gì tao đâu, năng lực tao hao nhiều, ăn thêm một chút thì sao!”

"Ha ha."

“Mày ha ha gì, tao biết mày không ưa gì tao, muốn đánh một trận không, không cho tìm Bác Sĩ.”

"Ha ha." “Mọe nó, mày thật muốn ăn đòn mà...”

“Đừng nói nhiều.” Nam tử trầm mặt bên cạnh không nghe nổi nữa, không nhịn được ngắt lời, “Nếu tụi bây còn ồn nữa, lần sau tự đi đi.”

“Đừng a.” Người kia vừa dứt lời, hai người liền ngoan ngoãn im lặng. Đường sá nơi này vô cùng phức tạp, nếu không có đội trưởng là người địa phương mang họ đi, chắc chắn bọn họ sẽ lạc đường, “Đội trưởng, tụi tui nói chuyện khác, rèn luyện rèn luyện a.”

“Khu vực này không còn gì nữa, chúng ta đi xa hơn chút đi.” Nam tử nhìn hai người kia, xác định bọn họ đã ngưng chiến mới gật đầu hài lòng, “Thiết Lực nói đúng, gia vị đồ ăn có chút phiền phức, những thứ này có thể trữ lâu được, chúng ta nên tìm kỹ một chút.”

“... Đội trưởng, đừng gọi tui là Thiết Lực nữa, gọi là John được không?” Thanh niên mặt baby nói, “Mặc dù mọi người thích dùng năng lực để đặt tên, nhưng tui thật không thích nha.” Thiết Lực khác gì Đại Lực, thời đại này còn dùng tên đó quả thực có thể khiến cả đống người cười chết đó.

“Được rồi, John.” Nam tử cười cười, “Thành phố lân cận có vài Dương Tuyển giả lợi hại, bọn họ tuy ít người, nhưng có nuôi vài con Dương Tuyển thủ, dục vọng độc chiếm vô cùng lớn, hai người tụi bây đừng gây sự cho tao. Cũng may bọn hắn ít khi xuất hiện cùng lúc, nếu không ba người chúng ta không còn mạng để quay về.

“Đội trưởng quá khiêm tốn rồi, tui nói chỉ cần bọn hắn không chọc tới chúng ta thì được.” John nhịn không được lẩm bẩm một câu, đối diện ánh mắt của đội trưởng liền câm miệng lại.

“Lên xe, đi thôi”

"Rõ." 

Ba người kiểm tra đồ vật xong, nhanh chóng ngồi lên xe tải lớn rời đi, cũng không chú ý phía sau còn có một chiếc xe máy đi theo.

Đám người John lái xe được một lúc, rốt cục chú ý qua gương chiếu hậu có chiếc xe máy đi theo phía sau, trên xe có hai người, một người đội mũ bảo hiểm, một người toàn thân đều bọc áo choàng, thấy quái dị thế nào ấy. “Đội trưởng, bọn họ vẫn đi theo chúng ta.” John mở miệng nói, “Nếu không để Đại Mộc đuổi bọn họ đi?” Đại Mộc im lặng nhìn John, đối với hành vi sai khiến của gã có chút bất mãn, còn trách hắn mỗi ngày gây chuyện với gã, tên này trước sau vẫn không thay đổi, cứ làm theo ý mình, sai hắn càng lúc càng tiện tay. “Không cần.” Nam tử nhìn gương chiếu hậu, tầm mắt đặt lên người đang bọc áo choàng, nói, “Bọn họ muốn đi thì đi, chỉ cần không động thủ tất cả đều dễ nói chuyện.” Có đội trưởng bảo đảm, John không lắm mồm nữa. Nếu đối phương thật sự muốn động thủ, bọn họ cũng không sợ. Hai bên bình an vô sự qua nửa ngày, buổi tối tìm nơi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tất nhiên, chiếc xe máy kia cũng ngừng lại. Người đội mũ bảo hiểm vẫn còn ngồi trên xe, còn người bọc áo choàng thì gỡ áo choàng xuống, lộ ra khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi. Lớn lên thật đẹp a.

John nhịn không được nhìn thêm vài lần, đặc biệt đôi mắt màu đen khiến gã càng thêm hiếu kỳ. Dù sao lúc này người bình thường dám ra ngoài chẳng còn mấy ai, cho dù tình cờ gặp phải cũng không có khí sắc tốt như thiếu

niên này. Lại càng không nói khi thiếu niên này thấy gã còn trấn định như thế khiến John nghĩ đôi mắt vàng kim của mình không còn uy lực như trước.

Lúc này John mới phát hiện kiện áo choàng kia là một tấm da Dương Tuyển thú cực lớn, lớp da phía trên đã bị máu nhuộm thành màu đen, chỉ là không biết dùng vật gì để khử mùi máu tanh. Đây là đồ tốt.Tầm mắt John liên tục nhìn về phía áo choàng, cho dù gã cũng biết không ít đồ làm ra từ Dương Tuyển thủ, nhưng hiển nhiên vật của thiếu niên này là thứ tốt nhất, cho dù trong thôn bọn họ cũng không có vài món như thế.

Có vật này bên người, chẳng trách thiếu niên này khí sắc tốt như vậy.

“Mọi người khỏe.” Thiếu niên kia đi tới, lễ phép chào hỏi,

“Thật ngại quá, trước khi mặt trời mọc chúng tôi không thể dừng lại, xin hỏi một chút, các anh là người của thôn Y Sơn?”

Thôn Y Sơn là nơi của vị Bác Sĩ kia, phần lớn nơi đó được bao phủ bởi rừng rậm, sau khi được mặt trời chiếu vào cũng có không ít Dương Tuyền thực vật, không có người của thôn Y Sơn dẫn đường, muốn đi vào là rất khó khăn.

“Cậu muốn vào thôn Y Sơn?” Đội trưởng tiến lên hai bước, quan sát người trước mắt, “Chúng tôi sẽ không nhận người lung tung đâu.”

“Không sao, tôi chỉ đến đây xác nhận mà thôi.” Thiếu niên lắc đầu, đưa tay ra nói, “Tôi là Yến Thừa Cựu.”

“Tam Ngôn.”

"John."

“Đại Mộc.”

“Đồng bạn của cậu yên tâm để cậu một mình tới đây?” Vẻ mặt John cười xấu xa, “Chúng tôi là Dương Tuyển giả, sẽ ăn thịt người.” Yến Thừa Cựu mỉm cười nhìn gã, cũng không biểu hiện sợ hãi, “Các anh là người của thôn Y Sơn, sẽ không tùy tiện ra tay với tôi đâu.”

“Vạn nhất không phải thì sao?”

“Nếu không phải, lúc các anh phát hiện chúng tôi đi theo thì đã động thủ rồi.” Yến Thừa Cựu đáp, “Gặp nhau tức có duyên, chỉ với bản lĩnh đến thôn Y Sơn, chắc chắn Bác Sĩ sẽ cho chúng tôi đi vào.”

 “Cậu thật tự tin.” John vốn muốn nói ‘Đồ tự luyến không biết xấu hổ a, Bác Sĩ của bọn họ không phải ai cũng đều nhìn, nhiều lúc phải xem tâm tình nữa. Bất quá một người bình thường có thể tồn tại trong hoàn cảnh ác liệt như thế, cũng thật không dễ dàng. Hừ, những người bình thường kia trong thôn Y Sơn nếu không phải biết làm cơm và giặt quần áo, làm gì có chỗ cho bọn chúng sống an toàn như thế? Đã sinh hoạt chung gần cả năm vẫn như chuột thấy mèo vậy. Nếu muốn động thủ thì bọn họ nào để sống lâu như thế? Yến Thừa Cựu nói xong liền lễ phép rời đi, tránh bọn Tam Ngôn nghi ngờ, cố ý tìm một chỗ không xa nghĩ ngơi dùng bữa. 

“Đó là thịt khô làm từ Dương Tuyển thủ, tao nhớ hình như trong thành phố nào đó chuyên làm thịt này, mùi vị cũng không tệ.” John nhìn Yến Thừa Cựu lấy thịt khô ra nhịn không được nói, “Người bình thường không thể ăn nhiều như thế, cậu ta muốn chết sao?” Nhìn Yến Thừa Cựu cắn từng miếng từng miếng, John chỉ cảm thấy Yến Thừa Cựu là đang tự sát. “Đừng nóng, nhìn kỹ hẵng nói.” Đại Mộc không nhìn nữa, mọi chuyện không có gì tuyệt đối, Yến Thừa Cựu này chỉ với tấm áo choàng kia cũng đủ khiến người khác kinh ngạc, huống chi là ăn thịt Dương Tuyển thủ?

Yến Thừa Cựu ăn hết đống thịt khô nhưng thần sắc vẫn bình thường, nhìn dáng người gầy gò cũng không biết thức ăn đi vào chỗ nào.

“Đồng bạn kia của cậu không ăn?” John đối với người còn lại không chịu gỡ mũ bảo hiểm vô cùng tò mò, chẳng lẽ gương mặt bị hủy nên không dám gặp người khác? Yến Thừa Cựu thấy Lâm Ẩm Vô vẫn luôn im lặng, biết y tạm thời không muốn để người khác nhận ra mình, mỉm cười nói, “Y say xe, không có tâm trạng ăn uống.” John nhất thời câm nín.

Không muốn lộ mặt thì cứ nói thẳng, lấy cớ này cũng quá kém cỏi đi, đi xe máy mà còn say xe nữa hả?

Kỳ thật Lâm Ẩm Vô chưa bao giờ lái xe máy, nhưng lúc này chỉ có xe máy là thích hợp nhất. Tốt xấu gì y còn biết lái ôtô, một chút cảm giác vẫn có, Yến Thừa Cựu đối với những thứ này hoàn toàn không biết. đến Yến Thừa Cựu, loại đồ cổ này nếu được phát hiện để chỉ có thể vào viện bảo tàng, làm gì biết lái xe?

Lúc Yến Thừa Cựu không cẩn thận vặn gãy vài đầu xe máy, Lâm Ẩm Vô đành nhận mệnh làm tài xế, một đường lái xe như bay. Vốn chỉ muốn nhìn Yến Thừa Cựu say xe, nhưng không ngờ cậu ngồi xe vô cùng vui vẻ. Gặp được đám Tam Ngôn là điều ngoài ý muốn. Trí nhớ Lâm Ẩm Vô tốt đến nỗi đều khiến người khác ghen tị, trước đây y đến gặp Bác Sĩ không cẩn thận chạm mặt Tam Ngôn, còn kết thù nữa. Kỳ thực cũng không có gì quá mức, chỉ là mỗi ngày số người đến tìm Bác Sĩ để chữa trị quá nhiều, Lâm Ẩm Vô tất nhiên không phải loại người ngoan ngoãn xếp hàng, y không cẩn thận chen đội, người bị chen ngang xui xẻo kia chính là Tam Ngôn. Tam Ngôn thức thời biết mình không phải đối thủ của Lâm Ẩm Vô đành nhường chỗ, bọn họ muốn gặp Bác Sĩ nên phải làm Hiện tại mũ bảo hiểm Lâm Ẩm Vô đội là do Yến Thừa Cựu nhặt bên đường, không được sạch cho lắm, chỉ được phải thế vài lần.Cậu khoác da Dương Tuyển thú, trên mặt toàn là máu, mũ bảo hiểm có chút hẹp của Lâm Ẩm Vô căn bản không thể so sánh được!

Phản kháng vô hiệu, không có vật khác để che mặt, Lâm Ẩm Vô chỉ đành đội mũ bảo hiểm, cũng may còn hiệu quả che chắn, Lâm Ẩm Vô thay bộ âu phục đặc trưng của mình, căn bản không ai có thể nhận ra y là Lâm Ẩm Vô, Y vương A Phàm.

Lâm Ẩm Vô im lặng đem món nợ này ghi sổ trên đầu Môn Đám người Tam Ngôn ra ngoài để thu thập vật tư, tuy rằng phần lớn thôn của bọn họ có thể tự cung tự cấp, nhưng nếu muốn tăng cao chất lượng sinh hoạt cần phải ra ngoài tìm đồ vật, tìm từ nơi này sang nơi khác, cùng lắm chừng hai ba ngày có thể quay về. Đoạn thời gian này, Yến Thừa Cựu cũng có thể từ miệng John kiếm được thông tin cần thiết, tìm hiểu một số chuyện của thôn Y Sơn.

Thời gian của cậu ở thế giới này còn khoảng hai tháng, nhưng mặt trời chiếu sáng đã kéo dài đến sáu giờ rưỡi, với tốc độ thế này e rằng một tháng sau sẽ kéo dài đến nơi.Tám giờ, thời điểm đó cậu thật sự phải chạy trốn khắp Những ngày qua, Yến Thừa Cựu cẩn thận suy nghĩ về nửa năm con rối đã đề cập đến, chắc rằng nửa năm này chính là thời hạn lâu nhất cậu có thể sinh tồn ở thế giới này. Con rối từng nói, nếu chỉ “trốn” không thì không thể sống tiếp được, mà chỗ dựa lớn nhất lúc này của cậu chính là ở bên cạnh Lâm Ẩm Vô.

Sáng sớm tỉnh giấc, đám người Tam Ngôn phát hiện toàn thân Yến Thừa Cựu đã được bao phủ tấm da Dương Tuyển thú kia lại, ngồi trên xe máy chờ họ. “Đội trưởng Tam Ngôn, bọn họ quyết tâm muốn đi cùng chúng ta a.” John nhịn không được thấp giọng nói, nếu dẫn bọn họ theo cũng không phải không được, chỉ có điều người dấu mặt kia vẫn khiến hắn cảm thấy có chút bất an, Yến Thừa Cựu chỉ là người thường mà có thể bình tĩnh đối mặt với ba tên Dương Tuyển giả là bọn họ, điều này khẳng định cậu rất thường gặp. Vậy tám chín phần tên đội mũ còn lại kia chính là Dương Tuyển giả. “Tôi sợ bọn họ là hướng về Bác Sĩ đó.” Đại Mộc hiếm khi tán thành lời John nói, “Người như Yến Thừa Cựu cũng không dễ tìm, nếu hắn muốn đến thôn Y Sơn thì còn rất nhiều cách, không nhất thiết phải theo chúng ta. Bọn họ “Không bằng thử một lần.” Tam Ngôn nghe lời hai người, là thế chỉ sợ là tránh né một số người.”

Trong lòng đã có quyết định, “Che che giấu giấu thực sự khiến người khác nghi ngờ, không bằng trước hết xem thử bọn họ muốn làm gì?” “Đội trưởng có cao kiến gì?”

“Chúng ta đến thành phố lân cận.” Tam Ngôn đưa mắt ra

hiệu cho hai người, “Chúng ta không kiểm tra, để người khác làm.Đúng ha, đội trưởng có nói thành phố lân cận kia có mấy Dương Tuyển giả nuôi vài con Dương Tuyền thú lợi hại. “...Chẳng trách anh được làm đội trưởng” John nhìn Tam Ngôn nghiêm túc nói, Mượn đao giết người, e rằng không phải một hai lần đi. Lâm Ẩm Vô lần nữa mang Yến Thừa Cựu đi theo xe tải rời khỏi nơi này. Xe máy này không lớn, cũng may Yến Thừa Cựu không mập, nếu không hai đại nam nhân cùng ngồi một xe sẽ phải chen chúc.

Đợi đến khi mặt trời đen ló dạng, lúc đó Yến Thừa Cựu sẽ đi ngủ. Trong lúc ngủ say, nội công sẽ tự động tuần hoàn trong cơ thể, ngược lại còn an toàn hơn so với lúc cậu tỉnh giấc. Thêm vào đó công lực Yến Thừa Cựu còn được tăng lên một bậc, rèn luyện ngoại công không bằng nội công tâm pháp, thân thể còn chưa trưởng thành, thời gian ngủ cũng kéo dài lên. Sau khi Tạ Tư Hàm mất, Lâm Ẩm Vô là người thân cận nhất của Yến Thừa Cựu, hai người cùng nhau ra ngoài, quan hệ không biết khi nào đã thân mật thêm. trước đây có người nói, Lâm Ẩm Vô sẽ cho phép một

Nếu nam nhân khác ngồi phía sau xe máy do mình lái, y chắc chắn cảm thấy người nói câu này là kẻ điên. Nhưng hiện tại Yến Thừa Cựu quả thật ngồi phía sau y, Lâm Ẩm Vô không hề suy nghĩ bất cứ điều gì.

“Bọn họ xuất hiện” Tam Ngôn ngồi bên chỗ điều khiển nói.

Hai người Đại Mộc và John âm thầm đề cao cảnh giác,bọn họ tuy muốn thử Yến Thừa Cựu sâu cạn ra sao,nhưng cũng không muốn tự ném mình vào đó,

“Dừng xe.” Tam Ngôn hô lên.

Xe tải lớn lập tức ngừng lại.

“Mọi người đều là Dương Tuyển giả, không cần trốn trốn tránh tránh đâu.” Tam Ngôn dẫn bọn Đại Mộc xuống xe, mỉm cười nhìn bốn phía nói, “Ba người chúng ta đến từ thôn Y Sơn, chỉ muốn mượn đường thu thập một số đồ dùng, kính xin các anh em thông cảm.”

Trên đầu bọn Tam Ngôn bỗng nhiên tối sầm lại, ngẩn đầu nhìn lên, là một hùng ưng đang giương rộng hai cánh, trên đầu còn có một Dương Tuyển giả đang đứng. “Ngươi nói mình là người thôn Y Sơn, vậy còn hai tên phía

sau?” Người nọ đưa tay chỉ Lâm Ẩm Vô, “Hai người này chẳng lẽ cũng là người thôn Y Sơn các ngươi?”

“Việc này.” Đám người Tam Ngôn chần chừ. “Vậy là không phải.” Người kia hừ lạnh, “Mặt mũi Bác Sĩ ta không thể không cho, nhưng bọn chúng nếu không phải người thôn Y Sơn, dựa theo quy củ không thể đi con đường này. Muốn đi phải đi đường vòng!” Sắc mặt Lâm Ẩm Vô không tốt, từ trước tới nay không ai dám trước mặt y lớn lối như thế. Cũng may còn có mũ bảo hiểm che giấu, không ai có thể nhìn thấy khuôn mặt của y. Dụng ý của đám người Tam Ngôn quá rõ ràng, đơn giản chính là mượn đao giết người.

Mà bọn họ quả thật cũng không xác nhận đồng ý, bản thân muốn đi theo đến thôn Y Sơn, cho dù trong lòng khó chịu cũng phải nhẫn nhịn. Chờ đến thôn Y Sơn, gặp được Bác Sĩ, ha ha,... Đám người Tam Ngôn bỗng nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh quét qua, bất quá chuyện trước mắt quan trọng hơn, chút cảm giác ấy cũng bị ném sang một bên. Đáng tiếc lúc này Yến Thừa Cựu vẫn còn đang nghỉ ngơi, không thấy sắc mặt Lâm Ẩm Vô lúc này, thường ngày cậu đều bị Lâm Ẩm Vô chọc tức đến thổ huyết, rất ít khi thấy Lâm Ẩm Vô chịu thiệt.

“Xin lỗi, tuy rằng chúng tôi không phải người thôn Y Sơn, nhưng cũng cần theo bọn họ vào thôn.” Lâm Ẩm Vô đè giọng nói.Có lão ưng trong tay, gã căn bản không e ngại bất kỳ “Mắc mớ gì đến tao?” Người kia cong khóe miệng, chỉ cần Dương Tuyển giả nào. Bác Sĩ là tình huống đặc biệt gã không thể đắc tội được, mà đám miêu miêu cẩu cẩu này muốn nói nhẹ nhàng vài câu liền có thể đi qua nơi này, sao gã còn có thể xưng vương xưng bá chỗ này được? Chẳng lẽ ngày nào cũng có kẻ đến đây xin mượn đường! “Vậy vị tiên sinh này muốn thế nào?” Lâm Ẩm Vô hỏi, “Kiện áo choàng của đồng bọn mày không tệ.” Người kia đưa tay chỉ áo choàng trên người Yến Thừa Cựu, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, da Dương Tuyển thú tốt như thế cũng không dễ tìm, gã ở đây cũng vì lão ưng này, những

Dương Tuyển thú khác cũng không dám đến gần. “Cái này không thể cho ngươi.” Lâm Ẩm Vô không chút suy nghĩ từ chối.

“Nếu như tao nhất định phải có!” Gã ta không hề đặt lời từ chối của Lâm Ẩm Vô vào tai, nếu gã đã thấy vật này,vậy chính là của gã, về phần chủ nhân của vật này có nguyện ý hay không không nằm trong phạm vi lo lắng của gã.

Nói xong, người kia huýt sáo, lão ưng nhanh chóng nhận được mệnh lệnh, bổ nhào về phía Lâm Ẩm Vô.

Trước mặt lão ưng to lớn như thế, chiếc xe máy nho nhỏ này chỉ cần nó nhẹ nhàng móc vào sẽ bay lên trời. Một khi xa mặt đất, năng lực chiến đấu của Dương Tuyển giả sẽ giảm xuống một nửa. Từ lúc thành công thuần dưỡng lão ưng này, khi đối chiến gã luôn thuận buồm xuôi gió. Cho dù nơi này còn vài Dương Tuyển giả, khi đối mặt với gã phần lớn đều bỏ chạy.

Không thể đối phó người thôn Y Sơn, vậy hai tên các nhái từ đâu chui ra này còn phải kiêng kỵ sao? Tốc độ lão ưng nhanh như tia chớp, chỉ trong nháy mắt, ưng trảo to lớn đã đến trước mặt Lâm Ẩm Vô, móng vuốt sắc bén dưới ánh mặt trời lóe lên, so với cương đạo ngâm độc càng khiến người khác phát lạnh.

Đám người Tam Ngôn mở to mắt, nhìn chăm chăm về vị trí của lão ưng kia và Yến Thừa Cựu. Nếu bọn hắn hiện tại đối mặt với công kích như thế cũng luống cuống tay chân,vậy hai người kia sẽ có hành động gì đây?

 “A.” Lâm Ẩm Vô khẽ cười, bên trong tay áo giấu một lá bài Poker bất cứ khi nào cũng có thể tung ra, lúc ưng trảo sắp

tiếp cận vào Lâm Ẩm Vô, y cảm thấy Yến Thừa Cựu phía sau mình cử động.Cậu ta tỉnh rồi sao?

“Sao lại bất động thế?” Người kia thấy lão ưng ngừng lại, “Không phải dừng lại, mà bị tóm được.” Ánh mắt Tam Ngôn sáng như đuốc, giọng nói có vẻ nặng nề, “Một cái tay liền ngăn được công kích của Dương Tuyển thú.”

Không thể tin được!

Chỉ thấy Yến Thừa Cựu đưa tay ra, đặt vào giữa ưng trảo, nắm đấm dường như đâm sâu vào thịt.

Con kiến cũng có thể làm rung chuyển con voi sao?

Yến Thừa Cựu làm được.

Lúc lão ưng lao xuống với tốc độ quá nhanh, quán tính của nó cũng rất lớn, nếu không có gì ngăn cản, nó có thể dễ dàng hất cả người lẫn xe. Nhưng hiện tại nó đã bị giữ được thăng bằng, người mạnh mẽ dừng lại, thân thể tất nhiên cũng không đứng vững được “Sao... sao có thể được?” Mắt thấy lão ưng sắp bị quăng đi, người đứng phía trên có chút hoảng hốt, gã một phần muốn lão ưng ổn định thân thể, một phần phải bảo vệ an toàn của mình. Gã không ngừng huýt sáo ra hiệu, nhưng lão ưng vẫn bị nắm về phía sau.

Bất đắc dĩ, gã phải chật vật nhảy xuống đất.“Đội trưởng, không tốt!” John nhìn thấy cánh của lão ưng sắp đụng vào xe tải, vội vã hô to, hiện tại hắn đang ngồi vị trí tài xế, căn bản không thể xuất thủ.

Mắt Đại Mộc sáng lên, chu vi quanh xe tải mọc lên vô số thực vật, bao quanh xe tải không nói, lại cho lão ưng kia một tấm đệm lưng.Ngay cả như vậy, cũng chỉ giảm tốc độ rơi xuống của lão ưng một chút mà thôi.

John vội lái xe rời đi, né tránh phạm vi thân thể lão ưng.Nếu xe này bị đập, bọn họ cũng đành đi bộ trở về. Lúc này làm gì có xe còn dầu, làm gì còn xe lành lặn?

“Hô, thật nguy hiểm.” John giả vờ như lau mồ hôi trên đầu, nhảy xuống xe đến bên cạnh Tam Ngôn và Đại Mộc,

“May mà tui chạy nhanh.” Đại Mộc nghe vậy nhướn mày, chẳng lẽ không cần cảm ơn tao?

“John, nếu là mày, mày có khả năng ngăn cản lão ưng không?” Tam ngôn nhìn Yến Thừa Cựu như có như không thu tay về, mở miệng hỏi.

“Muốn ngăn cản lão ưng cũng không phải không được, nhưng nếu là tui, tốt nhất cần dùng đến hai tay.” John ước lượng thân hình lão ưng, liền suy nghĩ sức mạnh của mình, thành thành thật thật nói.

“Hai tay...” Tam Ngôn nghe John trả lời, cảm xúc trong mắt khá phức tạp.

Sau khi thức tỉnh thành Dương Tuyển giả, năng lực của John thiên về sức mạnh, một ngón tay của hắn có thể chọc thủng tấm thép, một quyền của hắn đập người thành thịt băm. Cho dù là John khi đối phó lão ưng cũng

phải dùng đến hai tay, có thể Yến Thừa Cựu không phải là người thức tỉnh bình thường, nhưng cậu ta lại có thể đánh bại một Dương Tuyển thú lợi hại như thế, Không lẽ Yến Thừa Cựu là người nhân bản mới được nghiên cứu tạo ra?

Nháy mắt, mạch não Tam Ngôn và đám người Cuồng Phong lúc trước chạy trùng vào nhau.Ngoài lý do đó, bọn hắn thật sự không thể tưởng tượng một người bình thường làm sao có được sức mạnh như thế!

Lâm Ẩm Vô nhíu mày, y nhìn rõ vừa nãy khi Yến Thừa Cựu vừa tiếp xúc vào móng vuốt của lão ưng, y cảm nhận nội kình không ngừng phát ra bên trong nắm đấm, trực tiếp rót vào thân thể lão ưng.Mượn lực đả lực, lão ưng này sao còn có thể giữ vững cơ thể được? 

“Cậu thức nhanh thật.” Lâm Ẩm Vô thu lá bài Poker về, giả vờ không quan tâm nói: “Hiện tại mặt trời vẫn còn, cậu ra tay có vấn đề gì không?”

“Lúc đưa nội kình vào quyền, quyền phong đã bao tay lại.Hơn nữa lão ưng này rất lớn, có thể ngăn chặn mặt trời” Yến Thừa Cựu nhỏ giọng giải thích. Lại nói, khi cậu ngủ không có nghĩa là không biết chuyện bên ngoài. Thời

điểm nguy hiểm, cậu nhất định sẽ tỉnh giấc.Vừa rồi nếu không ra tay, năng lực của Lâm Ẩm Vô sẽ bị lộ, chắc chắn sẽ bị phát hiện ra thôi.Thấy Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu không coi ai ra gì đứng nói chuyện, Dương Tuyển giả kia từ trên người lão ưng phẫn nộ nhảy xuống, dường như là bị thứ gì làm cho nhục nhã.

“Hai tụi bây không dám nhìn tao ư?”Nói xong, gã dường như muốn tiến lên, thân ảnh Tam Ngôn loáng một cái đã chắn trước mặt. “Xin lỗi, chúng ta chỉ muốn mượn đường mà thôi.” Tam Ngôn cường điệu nhấn mạnh hai chữ “mượn đường”, “Xin thông cảm cho!”Ánh mắt đối phương trở nên mờ mịt, ngơ ngác lùi lại mấy bước, làm ra tư thái nhường đường.Tam Ngôn nhanh chóng ra hiệu cho người bên cạnh, nhìn về phía Lâm Ẩm Vô, “Chúng ta trở về thôn Y Sơn!” Nửa điểm cũng không trì hoãn.“Hắn ta vừa nãy nói chuyện, tôi cảm thấy trong đầu mình có gì đó.” Yến Thừa Cựu nghi hoặc nhìn Lâm Ẩm Vô hỏi,” Là năng lực chấn nhiếp của hắn?”

 “Hắn là Tam Ngôn.” Lâm Ẩm Vô trả lời. “Khi đối mặt với hắn phải tốc chiến tốc thắng, ít người có thể nghe xong ba câu hắn nói”.Đều là lợi dụng âm thanh, nhưng chênh lệch giữa Âm Ba và Tam Ngôn như suối nhỏ và sông dài,“Thì ra là như vậy.” Yến Thừa Cựu gật đầu, “Xem ra chúng ta đã thông qua thử thách, bọn họ đồng ý dẫn đường”

 “Đi thôi.” Vốn Lâm Ẩm Vô cũng không lo lắng chuyện này, nếu bọn Tam Ngôn dẫn đi loanh quanh cũng chỉ là thủ đoạn nho nhỏ mà thôi.

“Đội trưởng, anh thật sự định dẫn bọn họ quay về sao?”Đại Mộc ngồi cạnh Tam Ngôn hỏi

“Yến Thừa Cựu là người bình thường mà có sức mạnh như thế, Bác Sĩ nhất định sẽ hứng thú.” Tam Ngôn suy nghĩ một hồi rồi đáp, “Người như Yến Thừa Cựu chỉ cần xuất hiện gần thôn Y Sơn, sẽ bị Dương Tuyển giả phát hiện. Lúc đó bọn hắn sẽ bán một nhân tình tốt cho Bác Sĩ, không bằng chúng ta bắt đầu trước.” Hơn nữa, nếu mọi người có biện pháp nắm giữ sức mạnh như Yến Thừa Cựu, có lẽ tận thế này sẽ thay đổi. Khác với những Dương Tuyển giả khác, những Dương Tuyển giả trong thôn Y Sơn không muốn người bình thường biến mất hoàn toàn. Nếu tận thế này chỉ còn Dương Tuyển giả, vậy đó mới là thế giới tận thế thật sự. “Đội trưởng nói không sai.” John vừa lái xe vừa phụ họa

Tam Ngôn, “Tuy tui rất ghét đám người bình thường kia,nhưng nếu bọn họ chết hết, cho dù chúng ta có mạnh mẽ thế nào cũng chỉ tồn tại trong thời đại ăn tươi nuốt sống mà thôi.”

“Hiếm khi nghe được một câu thông minh như thế.” Tam Ngôn cảm thán nói,“Này uy. Đội trưởng, anh nói như thế nghe không hay cho lắm a.”Lâm Ẩm Vô chở Yến Thừa Cựu đi theo phía sau xe tải của đám người Tam Ngôn, lần này không chạy lung tung nữa,trời tối đã đến trước khu rừng.

Trước khu rừng này, có rất nhiều loại xe dừng tại đó,giống như một khu triển lãm xe cỡ lớn.“Các ngươi cũng xuống đi” John nhìn Lâm Ẩm Vô nói,

“Khu rừng này chỉ có thể đi bộ vào, xe không vào được, xe để ở đây căn bản không ai dám tới trộm”

Hai người Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu thoải mái xuống xe.Cho dù có thể lái xe vào rừng, Lâm Ẩm Vô và Yến Thừa Cựu cũng không muốn lái xe đi vào. Con đường xóc nảy như thế, nếu lái xe máy đi vào, chỉ sợ mông đều bị nở hoa.“Đến đây còn chưa chịu tháo nón xuống?” Tam Ngôn đến

trước mặt Lâm Ẩm Vô nghi ngờ nói, kiên định đứng trước mặt y, “Chúng ta nếu đồng ý dẫn hai người đi vào sẽ không đổi ý. Nhưng ta không hy vọng người mà chúng ta dẫn vào là hạng người gì cũng không biết.”

Lúc này Yến Thừa Cựu đã bỏ áo choàng vào ba lô sau lưng, nghe Tam Ngôn nói muốn thấy khuôn mặt thật của Lâm Ấm Vô, không biết là nên cảm thán ý chí kiêng cường hay cảm thán hành vi tìm đường chết của hắn,

“Hay là, ngươi không muốn người khác nhận ra mình, căn bản không dám lộ mặt thật.” Tam Ngôn vừa nói vừa quan sát hành động của Lâm Ẩm Vô, “Tỷ như, ngươi là tâm phúc của Môn vương?”

Yến Thừa Cựu nín cười, yên lặng quay đầu.Bị xem là thủ hạ của Môn vương, chắc đây là trải nghiệm mới mẻ của Lâm Ẩm Vô đi,

“Không.” Lâm Ẩm Vô khẽ lắc đầu, “Ta lo là ngươi sợ hãi thôi.” 

“Phốc!” John bậc cười, “Ha ha ha, tui cho mà biết, trên đời này còn chưa có ai có thể khiến đội trưởng sợ hãi.Cho dù ngươi là Godzilla Ultraman, đội trưởng chúng ta cũng tuyệt đối không chớp mắt. Vừa dứt lời, Lâm Ẩm Vô thẳng thắn lấy mũ bảo hiểm ra, lộ ra hàm răng trắng noãn thậm chí còn tốt bụng cười cười với Tam Ngôn, “Đã lâu không gặp.”Hai chân Tam Ngôn mềm nhũn, vẫn là Đại Mộc nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn lại.

“Lâm... Lâm Ẩm Vô ?!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play