Sự xuất hiện của Lâm Ẩm Vô khiến mọi người có mặt đều giật mình.

Đám người Cuồng Phong tuy dùng Yến Thừa Cựu để uy hiếp Lâm Ẩm Vô đi ra, nhưng trong nội tâm bọn họ không nghĩ rằng Lâm Ẩm Vô ra mặt, nói cách khác, hành động này đơn thuần chỉ là phát tiết, hạ thấp cảm giác uy hiếp của Lâm Ẩm Vô mà thôi. Đều là Dương Tuyển giả, lẽ nào bọn họ còn không biết tính Dương Tuyển giả sao?

Nói thẳng ra, cái gọi là nhân cách lớn thay đổi sau khi thức tỉnh chẳng qua là bọn họ đã làm hết thảy những chuyện ngay từ đầu không dám nghĩ tới hoặc không dám làm mà thôi. Ai có thể đảm bảo rằng không có mặt tối trong trái tim mình? Dương Tuyển giả chỉ phục tùng kẻ mạnh, không có cái gọi là hợp tác hay tình bạn. Chỉ cần đôi mắt có màu vàng kim do ánh mặt trời ban tặng, thì bất kể là già hay trẻ, nam hay nữ, đều giống nhau trong mắt họ, đều là đồng loại, đều là ma quỷ!

Yến Thừa Cựu thấy Lâm Ẩm Vô vẫn là vẻ ngoài tỉ mỉ, không khỏi nhớ lại lần đầu tiên gặp Lâm Ẩm Vô, dường như cũng mặc đồ tây và đeo kính, sau đó dùng thái độ lạnh lùng khó tưởng quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mình.

Nhưng cảm giác áp bách y mang đến vẫn đủ mười phần.

“Mày đã sớm phát hiện ra tụi tao, mày biết tụi tao là ai.” Âm Ba đột nhiên hỏi, nhưng ngữ khí là khẳng định.

“A Phàm chú ý đến ta, tất nhiên ta cũng chú ý gã.” Lâm Ẩm Vô bình tĩnh gật đầu, “Thấy các ngươi biểu diễn vất vả như vậy, ta cũng phải cho chút mặt mũi chứ.”

Lâm Ẩm Vô vừa dứt lời, Yến Thừa Cựu cảm thấy cổ mình lại bị siết chặt.

Yến Thừa Cựu ép nội công xuống, khiến sắc mặt như bị ‘nghẹt thở’. Lực tay Cuồng Phong đủ bóp chết người thường, Yến Thừa Cựu tự biết thể lực chưa khôi phục đủ, tất nhiên phải giả vờ một chút.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Lần này bị bắt không phải do cậu yếu hơn người ta, mà là đã đánh giá thấp Dương Tuyển giả nơi này.

Cậu không nghĩ đến một đứa bé nhỏ như thế lại là một sát nhân, theo bản năng rút tay về, nếu không sao có thể rơi vào tình cảnh như vậy? Bất kể tại sao Lâm Ẩm Vô đến đây, ân cứu mạng này xem như cậu thiếu đi.

Mặc dù cậu đã bị bắt, nhưng nó không liên quan gì đến Lâm Ẩm Vô.

Việc nào ra việc đó.

Yến Thừa Cựu cảm thấy đau đầu sau khi nghĩ về mối quan hệ phức tạp này một lúc, nhưng cậu buộc mình phải đối mặt với những vấn đề này. Nếu như lúc mới đến thế giới này cậu chú ý nhiều hơn, không bộc lộ ra nhiều khuyết điểm như vậy, mọi chuyện nhất định sẽ không như hiện giờ. Sai một ly đi một dặm, lúc này việc cậu có thể làm là tận lực cứu vãn tình thế.

“Nếu bây giờ ngươi giết hắn, ta sẽ rất phiền toái.” Lâm Ẩm Vô hơn nhướng mày, không biết là thật hay giả, nhưng đối với Yến Thừa Cựu vẫn lộ ra một chút quan tâm.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Đúng vậy, nội công tâm pháp tôi mới giao ba tầng, anh đương nhiên không nỡ để tôi chết.

Yến Thừa Cựu ném sạch những suy nghĩ tự đa tình kia, nhịn không được trả lời một câu trong lòng.

Muốn đánh thì đánh nhanh đi, cậu phải nhân cơ hội bỏ trốn, cứ rề rề như thế sắp qua buổi tối mất.

“Chú à, chúng cháu không muốn đấu với chú.” Tiểu Quỷ chớp chớp mắt, khuôn mặt tươi cười tròn trịa trắng trẻo trông rất đáng yêu, “Nếu chúng cháu không nghe lời, sẽ bị Môn vương trừng phạt đó, không bằng chú theo chúng cháu quay về, chúng cháu sẽ để cho anh trai này đi, được không ~”

Lâm Ẩm Vô nghe Tiểu Quỷ nói, ra vẻ suy nghĩ.

Có tác dụng?!

Cả Cuồng Phong và Âm Ba có lẽ còn chưa biết trên mặt mình đang lộ rõ ​​​​sự vui mừng.

“Ngươi gọi hắn là anh trai, gọi ta là chú.” Lâm Ẩm Vô chỉ Yến Thừa Cựu, lại chỉ vào mình, “Vai vế có vẻ hơi sai.”

—— Đâu, phải, lúc, này, chú, ý, đến, mấy, việc, đó, a!

Yến Thừa Cựu cảm thấy lúc này mình sắp diễn hết nổi rồi.

Khuôn mặt tươi cười của Tiểu Quỷ cứng đờ, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào?

“Đừng nói nhảm nữa Lâm Ẩm Vô, rốt cuộc mày có chịu nhận lời không?” Cuồng Phong hung tợn chất vấn, “Cùng lắm lấy mạng đổi mạng, lão tử không sợ mày.”

Ánh mắt Lâm Ẩm Vô cổ quái nhìn Cuồng Phong, thở dài nói, “Ngươi thấy vì sao ta phải đồng ý?”

“Cuồng Phong, động thủ!” Âm Ba quay đầu nói.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cuồng Phong làm động tác siết chặt bàn tay trên cổ Yến Thừa Cựu.

“Xin cứ tự nhiên.” Lâm Ẩm Vô mỉm cười nói.

Yến Thừa Cựu: … Chính xác thì anh tới đây mần chi?

“Mày cho rằng tao không dám?” Cuồng Phong cho rằng Lâm Ẩm Vô mạnh miệng, gã không tin Lâm Ẩm Vô ngàn dặm xa xôi chạy tới đây chỉ để chứng kiến Yến Thừa Cựu chết trong tay mình.

Cuồng Phong siết chặt tay hơn, ánh mắt liên tục nhìn về phía Lâm Ẩm Vô.

Lâm Ẩm Vô thực sự đang cười?

Cuồng Phong mở to hai mắt, tựa hồ đối với nụ cười của Lâm Ẩm Vô lúc này cảm thấy khó hiểu, nhưng trong lòng hoảng loạn cực kỳ. Đối phương không thể vô duyên vô cớ cười, nhưng Lâm Ẩm Vô trông rõ ràng là nắm chắc, mà trong tay gã còn có con tin…

“A —”

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng kêu thảm thiết của Âm Ba và Tiểu Quỷ, chỉ trong giây lát, Cuồng Phong lập tức bị phân tâm, đợi đến khi gã cảm thấy trong tay không đúng, cơ thể Yến Thừa Cựu dường như đột ngột biến mất, khiến gã chộp vào khoảng không.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Không, cho dù chạy thoát cũng vô dụng, dây thừng kia dù là Lâm Ẩm Vô trong thời gian ngắn cũng không thể làm đứt được!

Trong lúc Cuồng Phong nghĩ như thế, liền phát hiện thân thể Yến Thừa Cựu như một con rắn, không biết làm động tác gì, dây thừng trên người liền tuột ra.

Ánh mắt Lâm Ẩm Vô nhìn Yến Thừa Cựu tràn đầy kinh ngạc: “Đây có phải là một loại võ thuật khác không?”

Yến Thừa Cựu xoa cổ và nhặt sợi dây trên đất, sợi dây này cậu giãy không đứt, là đồ tốt.

Là huyết thống duy nhất của Cổ võ Đại tông sư, danh tiếng của ông ngoại Yến Chi Dĩ càng lớn, nguy hiểm của Yến Thừa Cựu càng cao.

Từ nhỏ cậu đã được học các phương pháp tháo các loại dây thừng, đáng tiếc thủ pháp trói người của đám Cuồng Phong chỉ là nghiệp dư, ngoại trừ trói chặt thì hầu như không có tác dụng gì khác. Thế nên sợi dây này cũng chẳng có tác dụng trói buộc gì mấy, thêm vào Yến Thừa Cựu dùng Súc cốt công, tất nhiên là dễ dàng thoát được.

“Cái này anh học không được?” Yến Thừa Cựu đơn giản trả lời Lâm Ẩm Vô. Súc cốt công đòi hỏi thể lực cực cao, cơ thể cậu được các loại gien tối ưu hóa và cải tạo, rất quen thuộc với cách vận động nhanh chóng của từng chiếc xương mà không gây thương tích cho bản thân. Dựa theo tiêu chuẩn tuổi thọ của thời đại này, khung xương của Lâm Ẩm Vô đã hình thành, làm sao có thể học được công phu như vậy?

Đáy mắt Lâm Ẩm Vô lộ ra một tia tiếc nuối.

Yến Thừa Cựu vừa duỗi người, vừa quan sát đối phương chiến đấu, không có ý tiến lên hỗ trợ.

Quả nhiên, lần đầu cậu và Lâm Ẩm Vô gặp nhau có hai bóng người không phải do cậu hoa mắt, mà là sự thật!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Phía Âm Ba và Tiểu Quỷ đang bị hai người mặc khôi giáp võ trang đầy đủ truy sát.

Hai khôi giáp này cao ngang người, một đỏ một đen, một nam một nữ, nhưng đầu đen như mực, bên trong rỗng tuếch.

Là hai khôi giáp tự di chuyển!

Nhưng từ đầu đến cuối cậu không biết hai khôi giáp này xuất hiện như thế nào, nhìn bộ dạng của đám Dương Tuyển giả kia, chắc cũng không biết lai lịch của khôi giáp này. Nếu bên trong khôi giáp không có bất kỳ vật gì, chúng hoạt động thế nào? Chẳng lẽ sức mạnh tinh thần của Lâm Ẩm Vô mạnh đến mức có thể tự do thôi thúc những vật vô tri vô giác tự do di chuyển?

“Đáng chết!”

Cuồng Phong nghiến răng nguyền rủa, so với Lâm Ẩm Vô không biết sâu dày thế nào và Yến Thừa Cựu chặt đứt nửa bàn tay của gã, gã tình nguyện đánh nhau với hai khôi giáp hình người kia!

“Đáng ghét, ta không chơi với các ngươi nữa.” Tiểu Quỷ ban đầu lấy tốc độ của mình tránh được khôi giáp, còn có thể đánh trả, nhưng mặc kệ nó đối phó ra sao cũng không thể ngăn chuyển động của khôi giáp, giống như đánh không chết. Nó mới không cần bồi bọn họ tìm chết, nó còn đang giấu một đống kẹo đây!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Tiểu tử thúi, mày muốn trốn sao?” Cuồng Phong tham chiến quả thực cho Tiểu Quỷ cơ hội thở dốc, ba người cùng nhau chiến đấu cũng không sao, tiểu tử này muốn rời đi mặc kệ bọn hắn, Cuồng Phong sao có thể cam tâm tình nguyện?

Muốn chết cùng chết, sao có thể để một mình nó chạy trốn?

Tâm Cuồng Phong vừa động, phong nhận đang hướng về phía khôi giáp bỗng chuyển về phía Tiểu Quỷ.

Đứa nhỏ phẫn hận làm mặt quỷ về phía Cuồng Phong, miễn cưỡng đỡ một kích, nháy mắt liền biến mất, di chuyển ra xa vài trăm mét. Trong chớp mắt, Tiểu Quỷ biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn vết máu lưu lại trên đất.

“Năng lực biến dị này thật thực dụng.” Lâm Ẩm Vô nghiêm túc nói.

Yến Thừa Cựu yên lặng điều tức, không lên tiếng.

Vừa nãy Cuồng Phong bỏ qua công kích khôi giáp mà đi công kích Tiểu Quỷ, tức là bỏ qua bảo vệ mình, lúc này cơ thể gã đã bị một khôi giáp đâm trúng. Tình huống Âm Ba bên kia cũng không khá hơn là bao, vốn gã không giỏi cận chiến, công kích bằng sóng âm không có tác dụng gì với khôi giáp, trên người đầy rẫy vết thương.

Âm Ba nằm mơ cũng chẳng ngờ Lâm Ẩm Vô lại có bản lĩnh như thế?

Theo lời đồn đại, năng lực của Lâm Ẩm Vô lẽ ra phải cùng loại với Cuồng Phong, là gió mới đúng, nhưng biểu hiện lúc này của y hoàn toàn không thể là gió!

Bọn hắn đã bị lừa.

Như vậy Môn vương phái bọn hắn đến đây có biết chuyện này không?(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Rất nhiều thứ trong nháy mắt hiện lên trong đầu Âm Ba, có lẽ bọn hắn chỉ tốt thí do Môn vương phái tới để thăm dò đường đi, bọn hắn là đồ bỏ đi, Môn vương tuyệt đối không nghĩ tới bọn hắn còn có thể sống sót trở về.

Trong một vài suy nghĩ ngắn ngủi như vậy, đã có thêm một vài cuộc tấn công vào Âm Ba.

Ở lại đây là chết, quay về cũng là chết.

Năng lực của Lâm Ẩm Vô chưa từng bị ai thực sự phát hiện ra, cũng chưa từng bị ai uy hiếp hay lợi dụng. Gã đứng dưới góc độ của Lâm Ẩm Vô suy nghĩ, cho dù bản thân có uốn lưỡi cầu xin cũng vô ích, gã và Cuồng Phong nhất định phải chết ở đây.

Trước sau đều phải chết, sao lại không kiếm thêm một cái đệm lưng?

Âm Ba rời mắt khỏi Lâm Ẩm Vô, chú ý đến Yến Thừa Cựu thờ ơ bên cạnh.

Lâm Ẩm Vô cổ quái bọn hắn đã sớm nghe, nhưng Yến Thừa Cựu này không biết từ đâu mà ra.

Rõ ràng chỉ là một người bình thường, nhưng lại có năng lực giống như Dương Tuyển giả, thậm chí có thể khiến Lâm Ẩm Vô vượt ngàn dặm đến đây để cứu? Nếu không phải tại người này, bọn hắn làm sao đến nông nỗi này?(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Âm Ba không có ấn tượng tốt về Yến Thừa Cựu.

Khi Yến Thừa Cựu nhìn bọn hắn không sợ hãi như người bình thường, ngược lại còn có chút thờ ơ nữa.

Như thể mọi thứ không liên quan gì đến cậu, thỉnh thoảng Yến Thừa Cựu được thả ra cũng không nói thêm một chữ.

Đúng vậy, nếu người này thực sự chỉ là một người bình thường không có năng lực, làm sao có thể chung sống hòa bình với Lâm Ẩm Vô?

Nhưng muốn không trả giá mà giết bọn hắn là điều không thể.

Âm Ba lao về phía Yến Thừa Cựu.

Yến Thừa Cựu khẽ cau mày, gọn gàng tránh đòn tấn công, mặc dù cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng Âm Ba hiện đã bị thương nặng, tốc độ thân thể không đủ nhanh, cậu chẳng cần nhìn cũng có thể tránh được.

Quả nhiên nó tránh!

Trong mắt Âm Ba lóe một tia hiểu rõ, thân thể không tiếp tục công kích Yến Thừa Cựu, mà nhặt túi ngủ trên đất xé thành hai nửa.

“Mặt trời ló dạng, mày cũng không sống được.” Âm Ba cười đắc ý, trong mắt lộ ra một tia cắn rứt, “Bên đây không có người, cho dù mày nhanh như thế nào, cũng sẽ mất hai ngày trở về căn cứ. Tao sống không được, mày cũng đừng hòng!”

Khoảnh khắc tiếp theo, thanh kiếm dài của khôi giáp đã xuyên qua trái tim Âm Ba, gã ngã xuống đất chết.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Yến Thừa Cựu sửng sốt một lúc, cúi đầu nhìn chiếc túi ngủ rách nát trong tay Âm Ba, trong lòng lại rất bình tĩnh.

“Thật chậm.” Lâm Ẩm Vô nhìn Cuồng Phong vẫn đang vật lộn, nhặt một lá bài poker trong tay, ‘vù’ một tiếng bay về phía Cuồng Phong.

Cuồng Phong muốn né tránh, nhưng khôi giáp phía sau rút kiếm đâm tới, không chờ gã phản ứng, trường kiếm đã xuyên qua ngực.

“Tao…”

Cuồng Phong cúi người nhìn trường kiếm, mỉm cười, triệt để ngã xuống.

“Lại lãng phí hai lá.”

Lâm Ẩm Vô rút ra hai quân bài, một là J♦, một là Q♠.

Yến Thừa Cựu nhìn chằm chằm vào hai quân bài, cuối cùng nhận ra tại sao hai khôi giáp kia lại nhìn quen mắt.

Các quân bài poker trong tay Lâm Ẩm Vô chỉ có ký hiệu chứ không có nhân vật tương ứng.

Bởi vì quân lính và quân hậu trên các quân bài đang ở đây.

Chính là hai khôi giáp hình người kia!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Yến Thừa Cựu ngẩn đầu nhìn hai khôi giáp, thân thể của họ dần biến mất, ngay cả quân bài trong tay Lâm Ẩm Vô cũng bị đốt cháy, cuối cùng hóa thành tro tàn, giữa sân ngoại trừ thi thể Âm Ba và Cuồng Phong, tất cả đều trống không.

“Trong một bộ bài, chỉ có một số quân bài có thể sử dụng được.” Lâm Ẩm Vô không khỏi thở dài, trước ngày tận thế, cửa hàng nào cũng có quân bài poker, nhưng sau ngày tận thế, nếu muốn tìm một bộ bài đã khó càng thêm khó. Càng khiến y đau lòng hơn, vì để phát huy năng lực của mình, trước đây y đã lãng phí hơn mấy trăm bộ bài.

Yến Thừa Cựu đứng sang một bên, không muốn nói lời nào với Lâm Ẩm Vô.

Khả năng khó tin như vậy có thể được sở hữu không?

“Túi ngủ đã bị hủy, còn khoảng hai giờ trước bình minh, chỉ sáu hoặc bảy giờ trước khi mặt trời mọc, chút thời gian này tuyệt đối không đủ để cậu tìm căn cứ khác.” Lâm Ẩm Vô phục hồi tinh thần nhìn Yến Thừa Cựu nghiêm túc nói, “Nói cách khác, trong sáu hoặc bảy giờ nữa, cậu phải cố gắng giành lấy một phần mười vạn cơ hội.”

“Không vội.” Yến Thừa Cựu lắc đầu.

“Việc quan hệ đến tính mạng, cậu không vội sao?” Lâm Ẩm Vô nhìn Yến Thừa Cựu, muốn nhìn ra chút gì đó.

“Anh không vội, tôi vội làm gì?” Yến Thừa Cựu không né tránh, nhìn thẳng vào Lâm Ẩm Vô, “Như anh đã nói, tôi đã giao dịch với anh, anh cam đoan tôi có thể sống sót trong tận thế này.”

“Cho nên bây giờ cậu muốn giao dịch với ta sao?” Lâm Ẩm Vô ngược lại tán thưởng Yến Thừa Cựu, không phải ai cũng có thể bình tĩnh thương lượng với y trong tình huống sinh tử như vậy.

“Ngã một lần liền khôn ra.” Yến Thừa Cựu hơi cụp mi, nhỏ giọng nói, “Anh đưa tôi về căn cứ, tôi sẽ giao ba tầng nội công tâm pháp tiếp theo cho anh.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Giao dịch thành lập.” Lâm Ẩm Vô khá hài lòng với điều này, chuyện mổ gà lấy trứng y không làm, trên người Yến Thừa Cựu còn rất nhiều bí mật, làm căng quá cũng không tốt.

“Anh định làm gì…” Yến Thừa Cựu muốn hỏi Lâm Ẩm Vô phải làm gì, thì đột nhiên một bộ đồ bay tới trước mặt cậu, trực tiếp phủ kín đầu Yến Thừa Cựu.

Yến Thừa Cựu theo bản năng lấy bộ đồ ra khỏi đầu, một chất lỏng màu đỏ như máu bắn tới, hơn phân nửa đều dính lên âu phục, một chút rơi trên người Yến Thừa Cựu, thậm chí vì né không kịp, trên mặt bị văng không ít.

Chất lỏng từ trán chảy xuống, mang theo mùi tanh và gỉ sắt.

Đây là… máu?

“Chỉ có máu thịt của Dương Tuyển giả mới có thể chặn hoàn toàn ánh sáng mặt trời.” Lâm Ẩm Vô cắt cổ tay Cuồng Phong, nhuộm đỏ chiếc túi ngủ rách nát kia, không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, “Bọn chúng chẳng phải là phòng ngự tốt nhất cho cậu sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play