“Mang hắn về, nhất định phải có rất nhiều sô cô la!” Đứa nhỏ nhớ tới trong ký ức hương vị ngọt ngào, không khỏi bật cười, “Hai vị thúc thúc, mau trói hắn lại.”
Nhìn khuôn mặt đáng yêu của đứa trẻ này, trong lòng Cuồng Phong và Âm Ba không hề có chút thích thú nào, chỉ cảm thấy trước mắt là một ác quỷ.
Dương Tuyển giả nhỏ tuổi có không ít, nhưng duy nhất chỉ mới bảy tuổi như tên Tiểu Quỷ này thì chỉ mỗi mình nó.
Tiểu Quỷ, người cũng như tên, điểm lợi hại nhất chính là tốc độ khó lường, mắt thường cơ hồ khó có thể phát hiện, trong một số trường hợp quả thực chính là ứng cử viên ám sát tốt nhất. Nếu chỉ như thế cũng không đủ để đám người Cuồng Phong kiêng kỵ, chỉ là tên Tiểu Quỷ này rất được Môn vương tín nhiệm, tâm tư cũng độc ác. Trong mắt nó, không gì có thể so sánh được với một viên kẹo, nếu ác ý của một đứa trẻ bị phóng đại, ngay cả người lớn cũng sẽ cảm thấy kinh hãi. Nhưng Môn vương tựa hồ cố ý chiều chuộng bản tính này của Tiểu Quỷ, như nắm chặt thanh đao trong tay.
Nhìn xem, Yến Thừa Cựu trước đó lợi hại cũng khiến hai người chịu nhiều đau khổ, còn không thoát được tên Tiểu Quỷ này sao?
“Được rồi.” Âm Ba và Cuồng Phong nhanh chóng trói chặt Yến Thừa Cựu lại, sợi dây được làm từ gân của Dương Tuyển thú, cho dù có cưa máy cũng không thể cắt đứt được, tất nhiên Yến Thừa Cựu càng không thể.
“Như vậy chỉ cần báo cho Xạ Thủ rút lui là được.” Cuồng Phong nhìn nửa bàn tay không trọn vẹn của mình, trong lòng tức giận, ngón tay này trước mắt không dài ra kịp, chỉ có thể gặp tên Bác Sĩ kia, nhờ hắn hỗ trợ một chút.
Đợi khi nào Môn vương dùng xong tiểu tử này, gã nhất định phải báo đáp ân tình chặt tay mới được!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Cuồng Phong tàn nhẫn trừng mắt nhìn Yến Thừa Cựu đang bất tỉnh, tưởng tượng thấy bộ dạng bi thảm của đối phương mới nén lửa giận trong lòng xuống.
“Đợi đã, chúng ta không thể cứ thế này mà rời đi được.” Âm Ba nhìn người bị Cuồng Phong khiêng lên.
“Lại làm sao?”
“Yến Thừa Cựu chỉ là một người bình thường, chúng ta phải quay lại ít nhất mười ngày, nếu không mang theo thứ gì đó để che nắng, hắn sẽ chết giữa chừng.” Âm Ba không thể không thở dài, “Nơi này dù sao cũng là căn cứ, chắc sẽ có chút vật liệu, hai người cứ đi trước đi, tao xem thử coi có gì không, tiện thể đi giúp Xạ Thủ một tay.”
“Tùy mày.”
Sau khi xác nhận rằng hai người họ đã rời đi, Âm Ba thở phào nhẹ nhõm. Sẽ rất phiền phức nếu hai người này luôn đi hắn, cứ như vậy mang Yến Thừa Cựu trở về quả thực có thể giao nộp, nhưng dụng ý của Môn vương cũng chỉ như thế.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Bây giờ ngày càng có nhiều Dương Tuyển giả thức tỉnh, thế giới sau này khẳng định cũng là của Dương Tuyển giả, năng lực của gã nghe có vẻ lợi hại, nhưng nếu không thể phát triển nó đến cực điểm thì vẫn vô dụng, gã không muốn bị xem là một tên sát thủ như Cuồng Phong, càng không muốn bị cô lập như Tiểu Quỷ, chỉ có thể được Môn vương xem là Thiên Lôi sai đâu đánh đó, gã phải nâng cao theo hướng khác mới tốt.
So với những căn cứ lớn kia, ngôi nhà an toàn nhỏ ở Z thành quả thực không có gì nổi bật, nhưng nó có điểm độc đáo riêng là có thể tồn tại lâu như vậy trong ngày tận thế. Trước khi thức tỉnh, Âm Ba là sinh viên vừa tốt nghiệp ngành địa chất, biết mọi thứ về khoáng sản. Gã vừa đến đây thì biết nơi này có một quặng sắt tốt. So với những người bình thường, Dương Tuyển giả không thiếu gì ngoài hai thứ, một là con người, hai là vũ khí. Nếu có thể chiếm được nơi này, quặng sắt khai thác xong nhất định phải ghi công cho gã!
Âm Ba quanh quẩn ở đây, càng khẳng định phán đoán của mình, lập tức gửi tin nhắn cho cộng sự ở Dương Minh, đồng thời gửi địa chỉ của ngôi nhà an toàn.
Đối với những người trong ngôi nhà an toàn này…
Ha ha, mặt trời mọc thế nào cũng chết, chết sớm chết muộn có khác gì đâu? Chết dưới tay họ là một niềm vui.
Âm Ba chạy vào Học viện Khoa học, thành công lấy trộm vài chiếc túi ngủ rồi vội vàng đuổi theo đám người Cuồng Phong.
Lại nói Lâm Ẩm Vô bên kia.
Xạ thủ giỏi nhất là tấn công từ xa, có thể điều khiển viên đạn trong súng bắn trúng bất kỳ vị trí nào, nhưng khi đối đầu với Lâm Ẩm Vô hung danh hiển hách có chút thiếu tự tin. Chỉ là bởi vì gã ít có khả năng bị phát hiện nhất, bằng không làm sao nguyện ý tiếp nhận ‘trọng trách’ có thể chết bất cứ lúc nào?(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Trong khi thay đổi vị trí, gã không ngừng bắn vào Lâm Ẩm Vô, trong lòng thầm nguyền rủa đám người Cuồng Phong chậm chạp, không phải chỉ trói một người bình thường sao, lâu như thế vẫn chưa báo tin rút lui cho gã? Chẳng lẽ muốn mượn tay Lâm Ẩm Vô giết mình?
Xạ thủ càng nghĩ càng lo lắng, mắt thấy những chỗ mình dừng đều bị Lâm Ẩm Vô phá hủy, mà đạn của gã còn chưa tiếp cận Lâm Ẩm Vô liền bị cản lại, gã càng lo lắng hơn. Những người đã chết một lần mới biết rõ hơn về sự kinh hoàng của cái chết, nếu rơi vào tay Lâm Ẩm Vô, sống không bằng chết!
Không quản nữa.
Xạ thủ bắn mười phát liền, không dây dưa với Lâm Ẩm Vô nữa, về phần thắng bại của đám Cuồng Phong bên kia đã nằm ngoài tầm kiểm soát của gã, chạy trước đã.
——————————————————————
Yến Thừa Cựu mơ mơ màng màng tỉnh lại thấy mình bị người vác lên vai, trước mắt tối đen như mực, thân thể cũng bị trói, không chỉ toàn thân đều bị trói, không gian cũng chật hẹp vô cùng, dường như đang trong một cái túi ngủ.
Túi ngủ?(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Hiện tại là ban ngày?
Khi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, ký ức trước khi hôn mê lập tức hiện ra trong đầu Yến Thừa Cựu. Nếu đoán không lầm, mình hiện giờ đang trong tay Dương Tuyển giả. Bây giờ trốn không thoát được, không bằng nghe xem họ sẽ nói gì?
“Yến Thừa Cựu kia còn chưa tỉnh sao?” Âm Ba nhìn túi ngủ trên vai Cuồng Phong nói.
“Làm sao dễ tỉnh được?” Cuồng Phong đổi Yến Thừa Cựu sang vai kia, khá bất mãn với việc mình đến làm culi, “Ít nhất trời tối mới tỉnh được. Nhưng Xạ thủ còn chưa đuổi kịp sao, lẽ nào là bị Lâm Ẩm Vô giết?”
“Gã nói ở chỗ Bác Sĩ đợi chúng ta.” Âm Ba hơi cau mày, “Gã còn bảo sợ Lâm Ẩm Vô đuổi theo, kêu chúng ta nên đi đường vòng để tránh. Gã không muốn đối mặt với Lâm Ẩm Vô lần nào nữa.”
“Chậc.” Cuồng Phong khinh thường bật cười, “Chẳng phải gã hay tự phụ mình tài thiện xạ, có thể cách xa ngàn dặm lấy đầu người sao? Thế nào mới đánh với Lâm Ẩm Vô một trận liền bị dọa thành thế này?”
Yến Thừa Cựu nghe đến thế, suy đoán trong lòng đã hoàn toàn được xác nhận, thực sự là do Lâm Ẩm Vô kia!
Đại khái chính là tai bay vạ gió.
“Lâm Ẩm Vô một mình hành tẩu lâu như vậy, nhất định phải có điểm đặc biệt gì đó. Mặc dù Xạ thủ cũng dày dặn kinh nghiệm chinh chiến, đối mặt với cả một đại quân cũng chưa từng chớp mắt, hiện tại gã kiêng kỵ Lâm Ẩm Vô khẳng định có nguyên nhân.” Âm Ba nhìn Cuồng Phong tự phụ, cảm giác khủng hoảng trong lòng ngày càng nghiêm trọng hơn, “Chúng ta tốn khá nhiều thời gian để bắt Yến Thừa Cựu này, vết thương trên người còn chưa lành, chi bằng qua chỗ Bác Sĩ trước, tránh Lâm Ẩm Vô đi.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Này, vậy sô cô la phải mấy ngày nữa mới được ăn sao?” Tiểu Quỷ nghe những lời này có chút bất mãn, nếu không phải do không đủ sức để khiêng Yến Thừa Cựu, nó đã sớm mang Yến Thừa Cựu về cho Môn vương, đâu cần phải rắc rối như vậy?
“Tiểu Quỷ, nếu mày không thích có thể về một mình.” Cuồng Phong liếc xéo Tiểu Quỷ, gã không muốn đi chung với một thằng nhóc như vậy, bản lĩnh tuy không cao nhưng tính khí lại vô cùng đáng ghét.
“Vậy thì nghe hai vị thúc thúc nói.” Tiểu Quỷ lộ ra nụ cười ngây thơ, phảng phất trước đó xoắn xuýt hoàn toàn không tồn tại, chỉ là câu sau thật không dễ nghe, “Dù sao, Cuồng Phong thúc thúc bị đứt mấy ngón tay, ăn cơm chắc không dễ lắm đâu.”
“Mày!”
Cuồng Phong bắt đầu gây sự với Tiểu Quỷ.
Yến Thừa Cựu cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện của những người này, cảm thấy rất phức tạp.
Vốn cho rằng tính tình Lâm Ẩm Vô đã kém, nhưng không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Trẻ con không giống trẻ con, người lớn không giống người lớn, có chút bất đồng liền giết người không chút do dự, giống như một cỗ máy giết người.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Nếu hầu hết các Dương Tuyển giả đều có loại tính cách này, thì ngay cả khi tất cả những người bình thường hiện có đều trở thành Dương Tuyển giả, thế giới có lẽ sẽ bị hủy diệt trong tay của chính họ.
Yến Thừa Cựu thầm thở dài trong lòng, nhưng hơi thở vẫn đều đặn. Nhờ túi ngủ che chắn, cậu cũng không cần giấu giếm, xem như khá thuận lợi. Chỉ là không biết vị Bác Sĩ mà họ đang nói tới là ai? Cuồng Phong bị cậu chặt đứt nửa bàn tay, nghe giọng điệu của họ, người đó dường như có thể tái sinh tứ chi?
Cậu nhớ Lâm Ẩm Vô từng nói tên của Dương Tuyển giả gắn liền với năng lực của từng người, vậy người kêu Bác Sĩ kia có lẽ cũng sở hữu năng lực tương tự.
Nếu đúng như vậy thì Dương Tuyển giả này cũng khiến người ta kinh ngạc.
“Chờ đã, có người tới.” Âm Ba lên tiếng ngăn cản Cuồng Phong và Tiểu Quỷ cãi cọ, thân thể bày ra tư thế chiến đấu.
Phanh.
Một vật thể gần giống hình người bị ném thẳng vào mặt họ, tạo thành một vết hằn lớn trên mặt đất. Đám người Âm Ba cơ hồ nghe được có tiếng xương vỡ!
“… hình như là Xạ Thủ thúc thúc.” Tiểu Quỷ lúc này mới bày ra bộ dáng trẻ con, nhịn không được nắm nắm ống tay áo Âm Ba, “Hắn… hắn…”
Âm Ba và Cuồng Phong như bị ai đó bóp cổ, không nói được lời nào.
Không phải hình như, mà là chắc chắn!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Người trước mắt này tay chân đều sai vị trí, không phải Xạ Thủ thì còn là ai?
Rõ ràng trước đó không lâu, Xạ Thủ đã liên lạc với bọn họ rằng mình đến chỗ Bác Sĩ, tại sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng người sắp chết trước mắt này chắc chắn là người mà họ biết.
“Chỉ có một mình gã sao?”
Ba người Cuồng Phong và Âm Ba đứng yên không dám cử động, cũng không tiến lên xem xét vết thương của Xạ Thủ, quan hệ của họ vẫn chưa đến mức này. Ai biết Ai biết địch nhân có động đến thân thể Xạ Thủ hay không, chỉ cần đụng vào có thể sẽ bị liên lụy.
“Không có âm thanh khác.” Âm Ba cẩn thận lắng nghe chung quanh, lắc đầu nói, “Đây đại khái là một hồi cảnh báo.”
“Vậy chúng ta mau chóng rời khỏi nơi này đi!” Tiểu Quỷ không nhịn được kêu lên.
“Câm miệng.” Cuồng Phong lớn tiếng mắng, cánh tay khiêng Yến Thừa Cựu càng bấu chặt hơn, “Lâm Ẩm Vô chưa xuất hiện chỉ là cảnh cáo, có thể hắn quan tâm Yến Thừa Cựu trong tay chúng ta, hắn chỉ muốn chúng ta tự làm loạn. Chúng ta có ba người, trong tay còn có con tin, hắn không dám làm gì chúng ta đâu.”
… Thật là ngây thơ.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Yến Thừa Cựu thầm trả lời trong lòng, với tính khí của Lâm Ẩm Vô, chắc chắn không lo lắng nhiều như thế đâu. Ba người này gom lại cũng không phải là đối thủ của Lâm Ẩm Vô, sở dĩ Lâm Ẩm Vô làm như vậy có lẽ là vì không muốn để gã kia dễ chịu mà thôi.
Mặc dù vậy, Yến Thừa Cựu vẫn có chút xúc động khi Lâm Ẩm Vô đến đây cứu cậu.
Chỉ mong y đợi đến khi mặt trời lặn rồi mới làm gì đó, nếu không cậu thật sự không thể “tự cứu mình” dưới cái nắng như thế này.
Với lời cảnh báo của Lâm Ẩm Vô, tốc độ của đám người Cuồng Phong càng nhanh hơn.
Về phần ‘đồng bọn’ bị trọng thương, bọn họ tựa hồ cũng không có ý định cứu gã, chỉ để gã tự sinh tự diệt, không muốn phí sức của mình. Yến Thừa Cựu nghe tiếng tim đập thình thịch và bước chân hỗn loạn, có thể cảm nhận được sự hoảng loạn trong lòng họ.
Điều đáng sợ nhất không phải là cái chết, mà là biết mình sẽ chết, nhưng phải từng bước chờ thần chết đến.
Yến Thừa Cựu trong lòng âm thầm ước lượng thời gian, đồng thời điều chỉnh hơi thở bên trong, từ khi đột phá, thể lực của cậu hiển nhiên so với trước đây đề cao hơn một bậc. Với tốc độ này, đại khái đợi đến nửa đêm có thể gần như đã hoàn toàn khôi phục.
Sau khi mặt trời lặn, đám người Cuồng Phong càng hoảng loạn hơn.
Nửa đêm ngày thứ nhất, trước mặt họ xuất hiện mấy tảng đá lớn, tảng nào cũng cao bằng đầu người. Muốn khiêng tảng đá im lặng mà không gây ra tiếng động đến trước mặt bọn họ căn bản là điều không thể, nhưng khi bọn họ mở mắt ra liền nhìn thấy những thứ này, có thể biết họ kinh hoảng đến mức nào. Yến Thừa Cựu cũng được thả ra, đút vài miếng thịt khô, uống vài ngụm nước rồi bị tiêm thuốc mê.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Ngày hôm sau, thứ xuất hiện trước mặt họ là đầu của Dương Tuyển thú, máu từ vết thương vẫn chưa khô. Làm thời gian Yến Thừa Cựu được thả ra càng nhiều hơn.
Đến ngày thứ ba, Yến Thừa Cựu không thấy gì cả, đám người Cuồng Phong cũng không dám ngủ mà thay phiên nhau quan sát động tĩnh xung quanh.
Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như thế này, họ có thể tự dọa chết mình mà không cần Lâm Ẩm Vô ra tay. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Yến Thừa Cựu không khỏi thở dài trong lòng, nếu Lâm Ẩm Vô sinh ra ở thời đại của cậu, nhất định phải là tội phạm treo thưởng cấp vũ trụ!
Cũng may Yến Thừa Cựu đã bị tiêm thuốc vài lần, thân thể đã quen với đặc tính của thuốc mê, công lực đã khôi phục hơn nửa.
Thời gian sau, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện tay chân cụt của Dương Tuyển thú từ trên trời rơi xuống khi không chú ý, khiến tinh thần bọn họ căng thẳng đến cực điểm, không dám buông lỏng. Bọn họ ngoài sáng, Lâm Ẩm Vô lại trong tối, cảm giác bị áp bức ở khắp mọi nơi.
“Lão tử chịu hết nổi rồi.” Cuồng Phong vứt Yến Thừa Cựu trên vai xuống đất, Yến Thừa Cựu không nói lời nào, lại không khỏi trợn to hai mắt.
Bị ném như thế nếu không muốn tỉnh cũng phải tỉnh a!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Lâm Ẩm Vô, có gan thì ra đây!” Âm Ba còn chưa kịp ngăn lại, Cuồng Phong đã hét lớn.
Bốn phía đều tĩnh lặng, loại yên lặng này như đang cười nhạo đám người Cuồng Phong.
Đừng, đừng chú ý đến tôi.
Yến Thừa Cựu vẫn cầu nguyện trong lòng, nhưng trước giờ cậu không tin thần phật, hiện tại nước tới chân mới nhảy tất nhiên cũng vô dụng. Ông trời như muốn đùa giỡn với cậu, Yến Thừa Cựu vừa cầu nguyện xong thì Cuồng Phong liền chú ý tới cậu đang nằm trên mặt đất.
Roẹt.
Khóa kéo của chiếc túi ngủ trong nháy mắt được mở ra, Yến Thừa Cựu chưa kịp làm quen với ánh sáng, liền bị Cuồng Phong túm lấy cổ, cứ như vậy bị lôi lên.
“Mày còn không đi ra, tao sẽ giết nó!” Sắc mặt Cuồng Phong đỏ lên, cả người như chim sợ cành cong, âm thanh uy hiếp cũng thành miệng cọp gan thỏ.
Nếu bây giờ Cuồng Phong dùng đao gió của gã đặt lên cổ Yến Thừa Cựu, có lẽ Yến Thừa Cựu sẽ sợ hãi hơn một chút, nhưng lúc này Cuồng Phong đang mất bình tĩnh, ngược lại dùng hai tay khống chế Yến Thừa Cựu. Cho dù hiện tại toàn thân Yến Thừa Cựu đã bị trói chặt, nhưng lực tay trên cổ không mạnh, nếu cậu đứng yên để Cuồng Phong bóp cổ, đại khái cũng không chết được.
… Hình như mình hơi bình tĩnh quá thì phải?
Yến Thừa Cựu đột nhiên có một suy nghĩ như vậy trong đầu, dù sao đây cũng được coi là thời điểm quan trọng của sự sống và cái chết, tại sao một chút căng thẳng cũng không có? Chẳng lẽ trong thâm tâm của cậu cảm thấy Lâm Ẩm Vô sẽ không đơn giản nhìn mình chết?
“Khụ khụ, anh quá coi trọng tôi rồi đấy.” Yến Thừa Cựu cảm thấy mình cần phải nói gì đó, lại không có chút nào rụt rè, vẻ mặt lạnh như băng, tựa hồ đang cười nhạo chuyện của Cuồng Phong, “Anh ta không phải dạng người dễ bị uy hiếp.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Câm miệng.” Cuồng Phong siết chặt tay hơn.
Âm Ba và Tiểu Quỷ tựa lưng vào Cuồng Phong, ba người quay lưng vào nhau, xem như đây là lần đầu tiên bọn họ yên tâm giao sau lưng mình cho người khác. So với Lâm Ẩm Vô trước mắt, mối bất bình giữa họ có thể được gác lại.
“Lâm Ẩm Vô, mày còn không chịu ra ư?” Âm Ba cảnh giác nhìn xung quanh, “Nếu mày không xuất hiện, tụi tao sẽ phế cổ họng nó trước.”
“Tôi nói…” Yến Thừa Cựu bị bóp cổ, rất khó nói chuyện, vừa mới nói ra hai chữ không rõ ràng, liền bị một giọng nói khác cắt ngang.
“Cổ họng cậu ta vẫn còn có ích.”
Lâm Ẩm Vô vừa nói vừa cài nút bị tuột trên cổ tay, thình lình xuất hiện trước mặt mọi người.
Thật… Xuất hiện thật ư?