Yến Thừa Cựu đứng trước cửa nhà Lâm Ẩm Vô được nửa tiếng.

Gõ hay không gõ là một vấn đề.

Đối với Lâm Ẩm Vô, Yến Thừa Cựu cảm thấy mình không hiểu gì cả. Thành thật mà nói, Lâm Ẩm Vô ngoại hình không tồi, năng lực cao, không tốt bụng nhưng cũng không thể gọi là xấu. Theo lý mà nói, người như thế Yến Thừa Cựu không nên chán ghét mới đúng, nhưng Lâm Ẩm Vô có khả năng khiến cậu tức ngứa răng. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, về phần Dương Tuyển thú đột kích lúc trước, mình cũng nên trực tiếp cảm tạ.

Nhưng vừa nghĩ đến việc cảm ơn Lâm Ẩm Vô, bên kia có thể nói điều gì đó khiến cậu tức giận, Yến Thừa Cựu nâng tay muốn gõ lại thôi.

Hừ, chẳng phải gõ cửa thôi sao, lẽ nào y có thể ăn thịt mình à?

Yến Thừa Cựu cố gắng hết sức cổ vũ bản thân,  cuối cùng cũng gõ cửa.

Đông.

Ngay tiếng gõ đầu tiên, cánh cửa bật mở.

“Nửa canh giờ, cuối cùng cũng ra quyết định?” Lâm Ẩm Vô mở cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn Yến Thừa Cựu, “Ta còn tưởng cậu sẽ tiếp tục do dự.”

“Anh biết tôi bên ngoài?”

“Muốn không biết cũng khó.” Lâm Ẩm Vô thừa nhận, “Ta còn muốn xem cậu sẽ chịu đựng được bao lâu?”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

… Này cũng không tránh khỏi không muốn gây sự.

Yến Thừa Cựu nhắm mắt nói, “Tôi tới cảm ơn anh, lúc trước nhờ tin tức về Dương Tuyển thú anh nói cho tôi.”

“Cho nên?” Lâm Ẩm Vô dựa vào cửa, hoàn toàn không có ý định mời Yến Thừa Cựu vào, “Nếu chỉ là một lời cảm ơn, ta không có hứng thú nghe.”

“Đây là nội công tâm pháp ba tầng đầu khá quan trọng.” Yến Thừa Cựu lấy ra một chiếc USB nhỏ đưa cho Lâm Ẩm Vô, “Không có mật khẩu, anh xem xong có thể xóa đi. Nếu có chỗ nào không hiểu có thể đến tìm tôi.”

Yến Thừa Cựu đã cân nhắc quyết định này trong một thời gian dài.

Cổ võ gần như không có tương lai để phát triển trong thế giới này, chỉ có Dương Tuyển giả mới có khả năng học được. Nhưng bản thân Dương Tuyển giả đã có sức mạnh, không hẳn muốn phí thời gian để luyện cổ võ. Dạy cổ võ cho Lâm Ẩm Vô, điều Yến Thừa Cựu lo lắng nhất là Lâm Ẩm Vô sẽ dùng sức mạnh đó để hại người, nhưng biểu hiện của Lâm Ẩm Vô đã xua tan nghi ngờ của cậu. Tin tức Dương Tuyển thú tập kích lần này vốn Lâm Ẩm Vô có thể không nói ra, hoặc thẳng thắn dùng nó để trao đổi với Yến Thừa Cựu. Yến Thừa Cựu sẽ không trơ mắt nhìn nhiều người mất mạng mà từ chối loại giao dịch này, nhưng Lâm Ẩm Vô đã không làm như vậy.

Có lẽ là do trực giác mách bảo, Yến Thừa Cựu cảm thấy mặc dù Lâm Ẩm Vô có chút xấu tính, nhưng bản thân y vẫn có quan niệm đúng sai.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Trong thời đại của Yến Thừa Cựu, con người phải chiến đấu chống lại các chủng tộc khác nhau trong vũ trụ để bảo vệ quê hương, đối với những chủng tộc am hiểu chiến đấu, quan niệm đạo đức nhân nghĩa gần như không tồn tại, giết hại lẫn nhau hoặc thậm chí ăn tươi nuốt sống nhau là chuyện thường. Mà cổ võ tông sư Yến Chi Dĩ từ nhỏ đã dạy Yến Thừa Cựu, đều là những gì con người đã truyền lại từ xa xưa cho đến nay.

Lý do tại sao con người và động vật khác nhau là họ biết kiềm chế bản thân.

Quan trọng nhất, với tính cách này của Lâm Ẩm Vô, sợ là kẻ thù khắp nơi đều có, tốt xấu gì y cũng đã giúp mình, giúp y nâng cao sức mạnh để tự vệ cũng phải thôi.

Yến Thừa Cựu tuy chán ghét Lâm Ẩm Vô, nhưng cậu cũng không muốn thấy y cứ vậy mà chết.

Uầy, nhất định là mình thấy quá ít Dương Tuyển giả nên không đành lòng nhìn người quen chết đi.

“Được.” Lâm Ẩm Vô nhận USB, quay người trở lại phòng, lưu loát đóng cửa lại mà một câu ‘cảm ơn’ cũng không thèm nói.

… Tuy không hy vọng y cảm ơn mình, nhưng việc đóng cửa sau khi lấy đồ không phải là quá đáng sao?

Yến Thừa Cựu đang định nói điều gì đó, giọng Lâm Ẩm Vô đã vọng ra từ cửa, “Ta sẽ không trì hoãn thời gian của ngôi sao an toàn, bảo trọng.”

???

Yến Thừa Cựu mơ hồ.

Đột nhiên, nhiều giọng nói ồn ào vang lên bên tai.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ở đầu hành lang, một đám người dày đặc xông về phía cậu, trong tay vung vẩy đủ loại đồ vật, bao gồm vở, bút, ruy băng, thậm chí còn có cả thìa sắt nấu ăn?

“A a a a a, Yến Thừa Cựu nhìn tôi rồi kìa!”

“Cậu ấy rõ ràng nhìn tui mà.”

“Trời ạ, quả nhiên cậu ấy ở đây! Không được, tôi muốn đến xin chữ ký.”

“Nghe nói sáng sớm A Cựu còn tận tay chỉ bảo mọi người rèn luyện, người quen của tôi nói đó là quyền pháp thượng đẳng!”

Yến Thừa Cựu:… Cứu!

Chỗ ở của Tạ Tư Hàm

“Ha ha ha, đừng giận, đừng giận, hiện tại cậu là minh tinh trong nhà an toàn, nam nữ già trẻ đều biết.” Tạ Tư Hàm cười tít mắt chuyển ly nước qua cho Yến Thừa Cựu, “Cậu không biết bên ngoài ngôi nhà an toàn có camera à? Video lúc cậu đối phó con cừu và bò biến dị đã được chỉnh sửa và lan truyền như điên, ngay cả biển quảng cáo lớn như vầy cũng có đầy hình cậu đấy!” Tạ Tư Hàm giang hai tay miêu tả kích cỡ, “Nhờ phúc của cậu, mọi người gần đây nâng cao tinh thần dữ lắm.”

“Tôi không muốn phúc khí như vậy.” Yến Thừa Cựu đau khổ che mặt, “Mấy cô gái kia thật đáng sợ, bọn họ luôn muốn nhéo mặt tôi, còn sờ ngực với mông nữa, tôi lại không thể động thủ nên chỉ đành trốn đi…”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tạ Tư Hàm nhìn khuôn mặt đau khổ của Yến Thừa Cựu, có chút hâm mộ lẫn ghen tị: “Cậu có biết hiện giờ con gái quý giá lắm không, các cô ấy làm như thế là yêu thích cậu a.”

“Không, không cần, tôi vẫn chưa đến tuổi nói chuyện yêu đương.” Yến Thừa Cựu vội vàng xua tay, “Ông ngoại không cho tôi yêu sớm.”

“Không phải cậu mười chín tuổi rồi sao? Mười chín tuổi yêu thì có vấn đề gì? Không ít người mười chín tuổi đã làm cha.” Tạ Tư Hàm cho là không đúng nói, “Lại nói ông ngoại cậu không ở đây, đừng để ông ấy biết là được.”

Yến Thừa Cựu không có gì để nói.

Cậu không thể nói cho Tạ Tư Hàm biết, ở thời đại của cậu, ba mươi lăm tuổi mới được xem là thành niên, cậu đây còn kém xa!

“Nhưng làm sao họ biết tôi sống ở đâu?” Yến Thừa Cựu không khỏi tò mò hỏi, “Chuyện tôi ở đâu sao lại bị lộ nhanh như vậy? Cô gái trước đó tìm tôi nói chuyện cũng đã nói sẽ không tiết lộ quá nhiều thông tin cá nhân của tôi. Hơn nữa, bên cạnh tôi còn có Dương Tuyển giả, về tình về lý, bọn họ không thể để người vào a.”

Hiện tại nơi luyện võ đã biết, ngay cả nơi ở cũng bị lộ, mình làm sao có thể trở về? Chẳng lẽ cứ ở nhờ tại nhà của Tạ Tư Hàm, vậy lúc trước mua nhà còn có ý nghĩa gì nữa?

“Có lẽ là bởi vì bên cạnh cậu có Dương Tuyển giả?” Tạ Tư Hàm suy nghĩ sâu sắc hơn Yến Thừa Cựu, “Dương Tuyển giả kia ở cùng với cậu không có phát sinh mâu thuẫn gì, bọn họ lấy cơ hội của cậu…”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Ai nói tôi và Lâm Ẩm Vô không có mâu thuẫn?” Yến Thừa Cựu cau mày, “Chỉ có điều tôi vẫn nhịn đấy thôi, Tạ đại ca, anh có biết cái tên Lâm Ẩm Vô này cỡ nào…” Yến Thừa Cựu không nói nhiều, nhưng Tạ Tư Hàm được cậu xem là bằng hữu, lại còn suy nghĩ cho cậu. Hơn nữa, Yến Thừa Cựu ở đó không nói chuyện cùng ai, lúc này như đài phát thanh đem chuyện Lâm Ẩm Vô từ đầu đến chân nói ra hết.

Tạ Tư Hàm nhìn Yến Thừa Cựu tức giận, nhịn không được bật cười, “Cảm tình hai người ngược lại thật tốt.”

“Tạ đại ca đừng đùa, nếu như cho chúng tôi một cây đao, sợ là sẽ trực tiếp chém nhau.” Yến Thừa Cựu nghe được ba chữ ‘cảm tình tốt’ liền rùng mình.

Tốt hơn hết là đừng xúc phạm ba từ này.

“Ha ha, hiếm khi thấy cậu có cảm xúc phong phú như vậy.” Tạ Tư Hàm nhịn không được nói, “Bất quá hắn là Dương Tuyển giả, cậu tốt nhất vẫn nên đề phòng một chút.”

“Cái này đương nhiên tôi biết.” Yến Thừa Cựu gật đầu nói: “Chúng ta trước hết nên giải quyết đám người kia đi, hay là tôi tìm nữ nhân lúc trước để nói chuyện.”

“Khu nhà an toàn lớn như vậy, chỗ cậu ở cũng không dễ tìm?” Tạ Tư Hàm nghe Yến Thừa Cựu nói thế liền biết có lẽ đã bị lừa, “Cậu nói nữ nhân kia có phải rất dịu dàng và xinh đẹp không?”

“Ừm.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Tôi biết rồi.” Tạ Tư Hàm thương hại vỗ vỗ vai Yến Thừa Cựu, “Người phụ nữ đó tên là Ôn Như Thủy, cô ấy là một nữ cường nhân nổi tiếng. Cha từng là quan chức cấp cao trong quân đội, mẹ là một thẩm phán tòa án tối cao. Từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục ưu tú. Trước tận thế, cô ấy là một nhân vật nổi tiếng và quyền lực trong giới. Lời cô ấy nói, cậu chỉ cần tin một hai phần là được.”

Yến Thừa Cựu vẫn im lặng, cậu phát hiện mình có chút thất bại trong cuộc sống.

“Khụ khụ, dù sao cậu còn trẻ, dễ bị lừa cũng là chuyện bình thường.” Tạ Tư Hàm nghiêm túc nhìn Yến Thừa Cựu nói, “Cậu rất có bản lĩnh, tôi nghĩ kế tiếp bọn họ sẽ hỏi năng lực bí mật của cậu.”

“Chuyện này có thể nói.”

“Không giống nhau.” Tạ Tư Hàm lắc đầu, “Cậu dạy cũng đang dạy tôi luyện võ, nhưng hiệu quả tu luyện của tôi vẫn khác với cậu, những người khác nhau sẽ luôn có những khác biệt. Xem như cậu dốc lòng dạy dỗ, họ cũng sẽ không tin cậu, ngược lại còn cho là cậu đang che giấu điều gì đó. Bây giờ họ sẽ đẩy cậu lên, cũng có thể dễ dàng đạp cậu xuống.” Loại thủ đoạn này Tạ Tư Hàm đã thấy rất nhiều, nhưng không ngờ nó lại được sử dụng trên người Yến Thừa Cựu.

Yến Thừa Cựu ‘Hồng’ [nghĩa là thành công, nổi tiếng được nhiều người biết đến] quá nhanh, nếu nói không có động lực đằng sau nó, Tạ Tư Hàm sẽ không tin. Còn chuyện Yến Thừa Cựu nói cậu ta gặp những người kia, có lẽ là do cấp trên sắp xếp để cố ý đến gần Yến Thừa Cựu.

Bây giờ họ theo đuổi Yến Thừa Cựu bao nhiêu, ngày sau sẽ dìm cậu lại bấy nhiêu.

Hai chữ phủng sát [nâng đỡ], dù đặt ở đâu thì cũng phát huy tác dụng.

“Tôi…” Yến Thừa Cựu hơi cau mày, có chút nghĩ không thông.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Thừa Cựu, hãy nghe tôi nói.” Tạ Tư Hàm đặt tay lên vai Yến Thừa Cựu, nói từng chữ một, “Là một người lợi hại, nhưng cậu lại quá dễ thỏa hiệp. Đây không phải là thời đại hòa bình, hiện giờ là tận thế, nếu cậu muốn sống tốt hơn, đừng nên có quá nhiều biểu cảm trên khuôn mặt. Nếu cậu không biết phải làm gì, chỉ cần giữ khuôn mặt lạnh lùng và nhìn chằm chằm vào người khác. Không biết trả lời thì đừng nên trả lời, người khác cười với cậu thì cậu cũng không thể cười lại. Chỉ khi người khác không thể nhìn thấy gì trên khuôn mặt cậu, không thể đọc được suy nghĩ, bọn họ mới sợ cậu, kính nể và kiêng kỵ cậu!”

Yến Thừa Cựu ngơ ngác nhìn Tạ Tư Hàm, “Vậy thì tôi nên làm gì?”

“… Nào nào, tôi sẽ dạy cậu từ đầu.” Tạ Tư Hàm nhìn dáng vẻ ngốc ngếch bẩm sinh của Yến Thừa Cựu rầu rĩ nói.

Phải biến một cậu bé dễ thương và ăn nói nhỏ nhẹ thành một cao thủ mặt than, kỳ thực hắn cũng đau khổ lắm chớ.

Tạ Tư Hàm khẩn trương huấn luyện đặc biệt cho Yến Thừa Cựu gần như cả đêm, lúc đến 12 giờ đêm mới chịu thả Yến Thừa Cựu quay về.

Yến Thừa Cựu rón rén trở về phòng mình, cảm giác như mình là kẻ trộm, trong lòng có chút không được tự nhiên.

Cậu trốn ở bên ngoài cẩn thận nhìn vào trong, mới phát hiện bên trong còn có một đám người đang chờ?(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

… Lại còn tự mang ghế theo, thêm đồ ăn vặt và hoa quả cùng nhau đánh bài?

Chỗ của cậu lúc nào đã biến thành nơi mở tiệc xã giao? Đã trễ thế này còn không chịu trở về!

Rõ ràng, Yến Thừa Cựu đã đánh giá thấp từ “hiệu ứng ngôi sao”, trước tận thế, những fan hâm mộ thần tượng đều có thể vượt qua hơn nửa đất nước để đi họp mặt. Hiện tại mọi người đều ở cùng một chỗ, đi nhiều lắm cũng chỉ tốn một giờ, rãnh rỗi ngồi chờ chút cũng không sao, cũng không phải đợi một mình!

Vô số loại võ công lóe lên trong đầu Yến Thừa Cựu, nhưng hầu như không có loại nào có thể đuổi những người này đi mà không làm họ bị thương.

“Làm sao đuổi bọn họ đi đây?” Yến Thừa Cựu lẩm bẩm, “Không biết có thể thương lượng với họ được không nữa?”

“Dĩ nhiên là không.”

Nghe giọng này, Yến Thừa Cựu không hề tỏ ra ngạc nhiên, gần như đã quen với sự hiện diện xuất quỷ nhập thần của Lâm Ẩm Vô. Hơn nữa cậu đang đứng bên ngoài, chỉ cách Lâm Ẩm Vô có một bức tường, đối phương không phát hiện mới là lạ.

“Ta có biện pháp dứt khoát để bọn họ không dám tới đây quấy rầy cậu.” Lâm Ẩm Vô đẩy kính lên, nhìn Yến Thừa Cựu nghiêm túc nói, “Bọn họ vẫn luôn ở đây, ảnh hưởng nghiêm trọng tới chất lượng cuộc sống của ta, ta cần cậu khống chế một chút.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.” Yến Thừa Cựu cảm thấy mình bị oan.

“Dù sao cũng là cậu đưa tới.” Lâm Ẩm Vô không có chút nào nhượng bộ, “Cậu viết nội công kia, ta phát hiện có rất nhiều chỗ không đúng lắm, cậu đợi ta giải quyết đám người kia rồi từ từ giải thích.”

“Một lời đã định.” Yến Thừa Cựu nhanh chóng đáp ứng.

Lâm Ẩm Vô đáp một tiếng, nháy mắt biến mất trước mặt Yến Thừa Cựu.

Sau một khắc, Lâm Ẩm Vô đẩy cửa vào, sắc mặt cực kỳ tối sầm, trong mắt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn và bạo ngược.

“Cút!”

Đôi đồng tử vàng óng đối diện với những người đang ăn uống ngoài cửa, không khí xung quanh như giảm đi hơn mười độ.

Những người đó chỉ cảm thấy choáng váng, giống như nhìn thấy cái gì kinh khủng, sắc mặt dần dần tái nhợt.

Dương, Dương Tuyển giả?

“Nhanh, chạy nhanh lên!”

Không biết là ai hét lên, sau khi tỉnh lại, những người này tranh nhau chạy ra ngoài, vừa chạy hình như còn có tiếng kêu gào, một lát sau liền hoàn toàn biến mất.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Nghĩ đi nghĩ lại, sẽ không ai vào đây để chặn người khác vượt quá giới hạn của họ.

Đúng là gọn gàng nhanh chóng, nhất lao vĩnh dật.

Yến Thừa Cựu hơi sững sờ, nhưng phải thừa nhận rằng những ngày tháng sau này sẽ được yên tĩnh lại.

“Cảm ơn.”

Yến Thừa Cựu cuối cùng đã có thể quay về phòng mình, yên tâm vào ở.

Những bộ đội đặc chủng và các nghiên cứu viên ở những phòng khác cũng thầm thở phào nhẹ nhõm và rút nút tai ra. Tốt hơn là nên báo cáo, Dương Tuyển giả Lâm Ẩm Vô không tốt tính cho lắm, không có việc gì để làm thì đừng nên thăm dò.

“Đó hẳn là người được Lâm Ẩm Vô coi trọng, ha ha, nghe nói hắn cũng giết hai con Dương Tuyển thú đấy! Bắt được hắn về chắc Môn vương sẽ rất vui.” Một Dương Tuyển giả đặt ống nhòm xuống, cười nói.

“Chúng ta phân ra hành động, tốt nhất nhanh chóng bắt được người.”

“Rạng sáng rồi bắt đầu hành động.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play