Lâm Ẩm Vô thính tai nghe được tiếng hoan hô bên ngoài.

Y thò đầu ra, thấy một đám người đang vây quanh reo hò, ở giữa có ba con Dương Tuyển cực lớn nằm rạp xuống. Có vẻ như họ đã giải quyết vấn đề một cách suôn sẻ.

Có một chút bất ngờ, nhưng ngẫm lại cũng nằm trong dự liệu.

Lâm Ẩm Vô khẽ cười, đóng cửa sổ lại, tối nay vẫn để Yến Thừa Cựu cao hứng đi.

Là đại anh hùng đã giết ba con Dương Tuyển thú, Yến Thừa Cựu chỉ cần một phần thịt của chúng, nấu xong mang tới đưa cậu là được, nếu con Dương Tuyển thú này được bào chế thành thuốc đặc trị, cậu tự nhiên cũng được một phần.

Báo động được dỡ bỏ, ba con Dương Tuyển thú bị giết và mang về, những người phía trên không có ý định che giấu chiến thắng lớn như vậy, ngược lại, họ yêu cầu cư dân của ngôi nhà an toàn ra ngoài để tận hưởng khoảnh khắc chiến thắng. Bọn họ một năm này sống trong tận thế, hầu như không có trò giải trí nào, mấy ngày nay bị bệnh tật đeo bám suốt đêm, những ngọn núi nối tiếp nhau đè lên người, cần một hy vọng thắng lợi để giải tỏa nỗi lòng.

Mà Yến Thừa Cựu có lẽ là một người như vậy.

Một thiếu niên gầy gò một tay giết chết Dương Tuyển thú cường đại, lại có thể trợ giúp bộ đội đặc chủng khác giết chết Dương Tuyển thú khác, người như vậy nếu được ‘đóng gói’ tốt, có thể trở thành ‘ánh sáng hy vọng’ cho toàn bộ căn cứ.

Việc lựa chọn Yến Thừa Cựu cũng thực sự đòi hỏi một số rủi ro.

Tuy nhiên, sau khi xem xét các điểm mạnh của Yến Thừa Cựu, có vẻ như rủi ro này có thể được chấp nhận.

Ưu điểm lớn nhất của Yến Thừa Cựu là ngoại hình.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Thân thể của cậu chẳng cường tráng hơn ai, khuôn mặt thanh tú non nớt, hơn nữa mới mười chín tuổi, người như vậy rất dễ thu hút sự chú ý của người khác nhưng không khiến người ta mê muội, càng dễ khơi dậy “tình mẫu tử” của phụ nữ, cũng có thể thúc đẩy những người đàn ông khác chăm chỉ tập thể dục. Một thiếu niên có thể có sức mạnh như vậy nhờ cố gắng nâng cao thực lực, huống chi là người trưởng thành?

Thêm nữa, Yến Thừa Cựu không có trở ngại nào, rõ ràng không thuộc về bất kỳ thế lực nào, thậm chí chỉ là “người ngoài cuộc”. Nhưng nhờ phúc khí lần này, mặc dù năng lực của Yến Thừa Cựu vẫn còn đáng sợ, nhưng thân phận nội gián đã được loại trừ. Nếu đối phương thật sự là Dương Tuyển giả phái tới, Yến Thừa Cựu căn bản không cần dốc sức hỗ trợ, chỉ với ba con Dương Tuyển thú này cũng đủ khiến nhà an toàn tổn hại nghiêm trọng.

“Mấy người muốn tôi làm Bộ trưởng Bộ an ninh nơi này?” Yến Thừa Cựu nghi hoặc nhìn đám Lý Hổ đến đây làm thuyết khách, sau khi mang cừu nướng trở lại liền rời khỏi đám đông, vậy mà còn bị để mắt đến?

“Chỉ là tên gọi mà thôi.” Lý Hổ không phải là người có thể ăn nói, nhưng hắn được giao phó chuyện này là bởi vì hắn biết Yến Thừa Cựu, chi tiết cụ thể hẳn để người chuyên nghiệp làm.

Chính phủ cử đến một cô gái trẻ tuổi và xinh đẹp, năng lực của cô ấy thì ai cũng rõ, xuất thân từ luật sư và sau đó trở thành một chính trị gia, hầu như không có ai mà cô ấy không thuyết phục được. Lần này cô được cử ra ngoài với ý định làm lung lay Yến Thừa Cựu.

“Tôi lớn tuổi hơn cậu một chút, nếu không ngại tôi gọi cậu là em trai nhé.” Nữ nhân cuốn tóc, ôn nhu cười nói.

Cô ấy tuy xinh đẹp nhưng không phải loại xinh đẹp hung hãn mà tràn đầy dịu dàng, giọng điệu mềm mại, mối quan hệ giữa cô ấy và Yến Thừa Cựu chỉ trong vài câu đã được rút ngắn lại.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Theo cô, việc Yến Thừa Cựu tiếp nhận việc này là trăm lợi mà không hại.

Đầu tiên, biểu hiện lần này của Yến Thừa Cựu vô cùng xuất sắc, có những đóng góp to lớn cho ngôi nhà an toàn, vinh dự này thuộc về cậu và cậu xứng đáng với nó. Thứ hai, mặc dù vị trí này thiên về danh nghĩa chứ không có thực quyền, nhưng tiền lương vẫn sẽ được trả, cũng sẽ được cung cấp một số tiện nghi phù hợp. Điều này tương đương với việc nhận lương mà không phải làm việc, những công việc tốt đẹp như vậy là rất hiếm dù trước hay sau tận thế.

“Tôi không tin trên đời này làm gì có miếng bánh ngọt như thế, nếu muốn cảm ơn tôi về chuyện trợ giúp lần này, chỉ cần cho tôi một phần thuốc đặc trị cùng lều trại để ra ngoài là được.” Yến Thừa Cựu nghiêm túc đáp. Lần này nếu tính công lao thì người có công lớn nhất phải là Lâm Ẩm Vô ở đằng kia, nhưng quản lý cấp cao của ngôi nhà an toàn đã cố ý quên đi điểm này này và trực tiếp bỏ qua Lâm Ẩm Vô đến tìm cậu, điều này khiến Yến Thừa Cựu cảm thấy hơi khó chịu.

Mặc dù việc cậu ghét Lâm Ẩm Vô không có gì sai, nhưng chính thông tin mà Lâm Ẩm Vô đưa ra lần này mới có đóng góp lớn nhất.

Nếu muốn luận công ban thưởng, cũng nên đến gặp Lâm Ẩm Vô, chứ không phải tìm cậu làm cái gì gọi là Bộ trưởng Bộ an ninh.

“Em trai à, chị biết lo lắng của em.” Nữ nhân cười lắc đầu, “Cấp trên cần em làm chính là, bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào đều giữ vững hình tượng của mình, sự tồn tại của em chính là chỗ dựa cho người trong nhà an toàn, giống như những minh tinh thần tượng trước ngày tận thế. Người hâm mộ có thể không thực sự thích minh tinh, chỉ thích sự xuất hiện của người đó thôi, sự xuất hiện này có thể thỏa mãn một chút mong đợi và ảo tưởng trong lòng họ, có thể mang đến sức mạnh cho bọn họ. Trong ngày tận thế, có nguồn gốc tinh thần tốt hơn nhiều so với không có.” Chỉ là nơi ký thác này phải được kiểm soát, nếu có người lợi dụng cơ hội này để truyền bá giáo lý tín ngưỡng tôn giáo thì phải bị đàn áp ngay từ đầu.

“Ngôi nhà an toàn của chúng ta không tốt bằng những nơi khác, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, nơi này vẫn có chút nền tảng, một mình em không thể nào đơn độc sống trong tận thế mà không giao tiếp với người khác. Nếu em muốn ra ngoài hoặc rời khỏi nơi này, chỉ cần nói với chúng tôi một tiếng là được. Bất kể nói thế nào, chúng tôi đều có thành ý, em có thể suy nghĩ thêm.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cô biết Yến Thừa Cựu sẽ đáp ứng.

Người thiếu niên này không phải người xấu, thậm chí còn có nhiệt huyết, từ cách cậu làm có thể nhìn ra được cậu là một người trọng tình trọng nghĩa, chỉ cần người này đối với bọn họ thật lòng, bọn họ sẽ không từ chối làm điều tốt như vậy.

Nữ nhân nói xong liền nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

Tất nhiên, “tự do” và “lựa chọn” vừa phải cũng rất cần thiết.

Những âm mưu trong đó nếu là những người có tâm tư thâm trầm sẽ tán thưởng một câu thủ đoạn lợi hại, thế nhưng nếu đổi lại là Yến Thừa Cựu, chẳng qua cậu cảm thấy đối phương nói có lý, tuy có chút không đúng nhưng cụ thể ra sao thì không giải thích được.

Cuối cùng Yến Thừa Cựu quyết định không nghĩ nhiều nữa.

Cậu cùng lắm chỉ ở đây ba tháng, ba tháng có thể xảy ra chuyện gì? Thay vì lo nghĩ cho đám người này, còn không bằng nghĩ cách làm sao đối mặt với Lâm Ẩm Vô, đối phương cho mình nhiều thông tin như vậy để lập ‘công lao’, mình không biểu hiện thành ý thật không phải.

Nhưng khi nghĩ đến việc dạy Lâm Ẩm Vô võ công, Yến Thừa Cựu cảm thấy nhức đầu không thôi.

A a.

Phiền quá!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Sáng hôm sau, Yến Thừa Cựu đến chỗ cũ luyện võ như thường lệ.

Nhưng lần này có vẻ hơi khác.

Yến Thừa Cựu chọn cho mình một sườn đồi ít người qua lại, không một bóng cây, đất đai cằn cỗi không một ngọn cỏ, nghe nói nơi đây từng là hầm mỏ, có nhiều người tới đây để khai thác, sau khi khai thác xong, đất đá chất thành một sườn núi nhỏ. Mỗi lần Yến Thừa Cựu đến đây cũng không thấy ai, nhưng hôm nay đột nhiên có rất nhiều … ít nhất là hàng chục người.

“Kìa kìa, là Yến Thừa Cựu! Yến Thừa Cựu đó a!”

“Ở đâu?”

“Ầy, nơi đó đó!”

“Quả nhiên không cố gắng sẽ không có thành tựu a, trời còn chưa sáng liền đến đây rèn luyện, chẳng trách lợi hại như thế!” Một người cảm thán nói: “Tôi cũng muốn rèn luyện giống cậu ấy!”

“Ta muốn, ta cũng muốn.”

“Ồ—— cậu ấy thẹn thùng, thật đáng yêu.”

Yến Thừa Cựu nhìn đám nam nam nữ nữ trước mặt, không khỏi có chút căng thẳng.

Cậu không hiểu sao chỉ mới qua một ngày, những người này như đã quen cậu nhiều năm, vừa gặp liền nói liên tục, mình nghiêm mặt mà bọn họ cũng xem thành xấu hổ?

Hiển nhiên, Yến Thừa Cựu không biết khi mình đang ngủ, các lãnh đạo của ngôi nhà an toàn liền an bài cho cậu một thân thế ‘đáng thương’, biên soạn ra vài câu chuyện ‘cảm động lòng người’, tuyên truyền một số ‘ảnh chụp thực tế’, tạo ra một ‘ngôi sao nhà an toàn’ hoàn mỹ.

Tất nhiên, thời gian và địa điểm Yến Thừa Cựu mỗi ngày rèn luyện cũng được nhiều người chú ý. Qua lần này, lượng fan của Yến Thừa Cựu sẽ không ngừng tăng lên, đến lúc đó dù muốn rời khỏi ngôi nhà an toàn, cậu cũng phải cân nhắc đến tình cảm của các fan.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Thiếu niên mà, đều sẽ có chút ái mộ hư vinh.

Nhưng chỉ cần không quá phận, những lãnh đạo của ngôi nhà an toàn có thể dễ dàng bỏ qua. Đối với chuyện tâng bốc như thế này, bọn họ làm rất dễ dàng. Lúc đầu chỉ cần có người giả làm người hâm mộ, ra vẻ hoạt bát, thêm chút cổ vũ, có lẽ lúc đầu mọi người còn chưa biết Yến Thừa Cựu là ai, nhưng về sau sẽ hùa theo đám đông mà yêu quý cậu. Ở một nơi không có niềm tin, không có giải trí, tất cả đều có thể xảy ra.

Các nhà lãnh đạo ở trên bàn bạc rất kỹ, nhưng không biết liệu Yến Thừa Cựu có dựa theo tính toán của họ hay không.

Phản ứng đầu tiên của Yến Thừa Cựu là muốn bỏ đi.

Nhưng ngẫm lại việc gì mình phải đi.

Bọn họ sáng sớm bỏ công lên đây, nếu có thể cùng mình rèn luyện, cho dù là quyền pháp đơn giản cũng được, cũng không uổng công cậu đến thế giới này một lần đi.

Quên đi, không phải chỉ là ánh mắt có chút kỳ quái thôi sao?

Lúc trước ông ngoại có rất nhiều đệ tử, một lúc có thể dạy mấy vạn học trò truyền bá khắp thiên hạ, lúc này sao có thể rút lui?

“Khụ khụ, mọi người cũng đến rèn luyện sao?” Yến Thừa Cựu hắng giọng hỏi.

“Vâng, vâng, chúng tôi cũng đến đây để rèn luyện sức khỏe.” Mọi người đồng thanh nói.

“Vậy thì… vậy thì chúng ta cùng đi.” Yến Thừa Cựu đối diện bọn họ, âm thầm thôi miên bản thân xem những người trước mắt đều là người máy, sau đó giả vờ nghiêm túc quyết định dạy bọn họ bộ quyền pháp đơn giản nhất.

Lâm Ẩm Vô nhận được một đoạn video không rõ lắm, là Tuyết Yêu gởi đến.

Thừa dịp lúc này mặt trời kéo dài, liên minh Dương Tuyển giả chính thức thành lập, không chỉ nhân cơ hội thu nạp không ít Dương Tuyển giả mới thức tỉnh, thậm chí còn thuần hóa được vài con Dương Tuyển thú. Ban đầu, Dương Tuyển giả chỉ hoạt động trong phạm vi nhỏ, nhưng hiện tại thì khác.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Trong ngày, một nửa thời gian bọn họ có thể hoạt động được.

Cho dù ít người và thiết bị không đủ tốt, nhưng chỉ cần tận dụng tốt sự khác biệt về thời gian, mọi thứ sẽ không thành vấn đề.

Mà Lâm Ẩm Vô, một người “dị tính” quá độc đoán và đủ táo bạo để sống với những người bình thường, nghiễm nhiên trở thành mục tiêu tốt nhất để một số người nắm quyền trong Dương Minh lập uy.

Trong video, một vài bóng người quen thuộc xuất hiện, so với sự kiêu ngạo và phóng túng khi họ mới thức tỉnh một năm trước, giờ đây có vẻ ổn định và u ám hơn nhiều, trên mặt cũng có thêm phần dã tâm.

Thật nực cười, đám Dương Tuyển giả này làm những việc giống như người bình thường, nhưng vẫn khăng khăng coi mình không phải nhân loại.

Khuôn mặt của người ngồi giữa video không rõ lắm, dù sao cũng là quay trộm nên khoảng cách có hạn, nhưng dù hình ảnh bị mờ và giọng nói lộn xộn thì Lâm Ẩm Vô liếc mắt cũng nhận ra người đó là ai.

Môn vương A Phàm.

Môn vương A Phàm trước khi thức tỉnh là đang kinh doanh cửa chống trộm, nghe nói làm ăn rất lớn, nhưng gã không không phải dân chuyên nghiệp cho nên thua lỗ rất nhiều. May mà đêm trước phá sản tận thế lại tới, gã nhảy lầu không chết, ngược lại trở thành Dương Tuyển giả. Điều đầu tiên gã làm sau khi thức tỉnh giết gần hết chủ nợ của mình.

Nói là gần hết, vì không may một trong chủ nợ của gã là Lâm Ẩm Vô.

A Phàm lần đầu đánh lén Lâm Ẩm Vô, bị y dùng quân bài làm tổn thương một bên mắt, nhưng vết thương nhỏ này đối với Dương Tuyển giả cũng không gây trở ngại gì, hiện tại trên mặt Môn vương A Phàm chỉ có một vết sẹo nhỏ trên đó.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Rất ít người biết về chuyện cũ này, nhưng Lâm Ẩm Vô biết rõ tính cách A Phàm, gã luôn ẩn nhẫn chẳng qua chưa tìm được cơ hội để giết mình. Bây giờ gã sống tốt, đã trở thành lão đại Dương Minh.

Bất quá ngẫm lại, người thoát chết khỏi tay mình quả thật cũng không mấy ai.

“Đây là lúc cho đám nhân loại kia sáng mắt.” Một kẻ bên phải Môn vương A Phàm hét lên: “Lần thức tỉnh này, đám người đó đã bắt lại rất nhiều đồng đội của chúng ta, thật không thể chịu nổi. Bọn họ bắt bao nhiêu người chúng ta liền tạo bấy nhiêu người! Lão đại, núi phía đông chúng ta giam khoảng ba vạn người. Hôm nay sau khi mặt trời lặn, nếu may mắn, chúng ta có thể có thể thức tỉnh một hoặc hai người.”

“Không vội.” A Phàm ngắt lời gã, “Hiện tại chúng ta không nên khiêu khích đám người bên căn cứ lớn, bắt đầu từ căn cứ nhỏ trước. Lúc mặt trời ló dạng là chúng ta hoạt động mạnh nhất, cho dù những người kia muốn cứu viện, cũng tuyệt đối không có thời gian.”

“Này cũng có thể.”

Trong video, rất nhiều người bắt đầu ríu rít thảo luận xem nên tấn công căn cứ nhỏ như thế nào. Lâm Ẩm Vô suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể để cho những kẻ này quá đắc ý, dứt khoát copy những tin tức trọng yếu gửi cho căn cứ lớn.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Chà, y chỉ có thể sống ổn định nếu hai bên chiến đấu đến chết.

Ở đằng xa, một vài bóng người lẻn vào một căn phòng bí mật.

Nói là tầng hầm, nhưng xây dựng còn xa hoa hơn biệt thự phía trên, nghe đâu nơi này vốn là do một số phú hào nổi tiếng xây dựng để mua vui, sau đó tận thế đến nên mới bị đám Dương Tuyển giả chiếm đoạt. Môn vương A Phàm trước đây kinh doanh cửa chống trộm, có nhiều nghiên cứu về một số công trình kiến ​​trúc, sau khi chiếm biệt thự liền phát hiện bên dưới có tầng hầm, liền lấy nó làm nơi thảo luận những vấn đề quan trọng với tâm phúc của mình.

Các Dương Tuyển giả tới đây đều nằm trong top danh sách những Dương Tuyển giả nguy hiểm của căn cứ lớn, trong tay ít nhất cũng giết hơn một ngàn mạng người, dù là Dương Tuyển giả chết trong tay bọn hắn cũng không ít, danh tiếng có thể nói là kém tới cực điểm. Nhưng có một số việc chỉ những người như thế mới có thể làm được.

Những Dương Tuyển giả này âm thầm giúp Môn vương giải quyết rất nhiều rắc rối, cũng quá quen thuộc lối đi của mật thất này, chỉ chốc lát đã đến trước mặt Môn vương.

“Chào Môn vương.”

“Mọi người không cần câu nệ.” Môn vương A Phàm quay đầu, khuôn mặt trung hậu thành thật ung dung cười: “Sở dĩ mời mọi người tới đây, hy vọng mọi người có thể giúp ta làm một chuyện.”

“Môn vương cứ việc phân phó.”

“Lâm Ẩm Vô xuất hiện tại khu nhà an toàn ở Z thành, mọi người tới đó xem thử. Yên tâm, không cần đối phó hắn, ta biết thực lực của hắn như thế nào.” A Phàm sờ sờ vết sẹo trên mắt, con ngươi lóe lên tia tàn nhẫn, “Ta hoài nghi trong Dương Minh có gian tế của Lâm Ẩm Vô, các người đều là người ta tin tưởng, nếu không cũng sẽ không nhờ mọi người đi làm chuyện này!”

“Môn vương cứ ra lệnh.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Lâm Ẩm Vô từ trước đến nay không lợi không làm, hắn chọn ngôi nhà an toàn ở Z thành chim không thèm ị kia, chắc chắn phải có thứ gì hấp dẫn hắn. Các ngươi chú ý, bất kể Lâm Ẩm Vô coi trong vật gì hay người gì, đều phải mang về đây, hiểu không?” Môn vương A Phàm cảnh cáo nói: “Đừng đối đầu trực diện với hắn.”

“Tuân lệnh!”

Lúc này A Phàm mới hài lòng gật đầu, còn hứa hẹn rất nhiều chuyện trước khi tiễn những người này xuống.

Một mình gã không thể giết chết Lâm Ẩm Vô, nhưng nếu có thể dụ y tới đại bản doanh của mình, ha, người lấn ta một tấc, ta đòi lại gấp vạn lần!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play