“Tề đội trưởng, vật liệu không đủ.” Một đội viên tuần tra nhanh chóng chạy tới báo.

“Không phải đã giao cho mọi người sao?” Tề Nhân Phương nghe vậy không khỏi trừng mắt nhìn thành viên trong đội, vật liệu này vô cùng quý giá, là biện pháp quan trọng để bảo vệ nhà an toàn, các cư dân của nhà an toàn biết rõ điều đó. Chỉ cần có một người dám duỗi ra móng vuốt, liền sẽ có vô số người xông tới chặt chém. Lớp sơn dày hay mỏng đều ảnh hưởng đến tổng thể nên công việc của mọi người được phân công cực kỳ tỉ mỉ, chỉ cần kiên nhẫn và thời gian chứ không đòi hỏi nhiều hàm lượng kỹ thuật.

“Phân bổ cũng không có gì sai.” Đội viên cũng có chút bất đắc dĩ, “Nhưng mấy ngày trước có một gian phòng ở sửa sang lại, diện tích tăng lên một ít, cho nên sơn tự nhiên không đủ. Chủ căn nhà đó cũng báo cáo theo quy định, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh cho nên chưa tính toán kỹ diện tích căn phòng, còn tưởng cấp trên đã tính đến chuyện này, bây giờ bắt đầu sơn thì phát hiện vật liệu không đủ.”

“Trước hết tạm thời chờ đi, tôi với cậu đi báo với cấp trên, chắc còn đồ dự phòng.” Tề Nhân Phương trầm tư một lát, đành phải tách khỏi đám thuộc hạ đi.

“Vậy thì làm phiền anh rồi, đội trưởng.”

“Tề đội trưởng, anh muốn làm gì?” Nhìn thấy Tề Nhân Phương chuẩn bị rời đi, một bộ đội đặc chủng không nhịn được hỏi.

Tề Nhân Phương có chút không vui, tối nay có vài binh lính được cấp trên cử tới giám sát bọn họ, không có bất kỳ mệnh lệnh điều động nào, nếu không cung cấp tài liệu hoặc kết quả, bọn họ cũng không thể trực tiếp ra lệnh, chỉ đành bó tay. Tề Nhân Phương không thích những hành động không được mời như vậy, nhưng cũng chỉ có thể nén giận thuận theo.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Vật liệu không đủ, tôi đi gặp lãnh đạo để xin thêm một ít.” Tề Nhân Phương trả lời.

“Không được, tạm thời không thể đi.” Binh lính nói chuyện vội ngăn lại, “Chờ chút, tôi trước nghe lệnh triệu tập.” Nói xong, binh lính lập tức từ trong túi lấy ra một cái máy liên lạc, chỉ nghe trong máy phát ra âm thanh, “Bất kỳ ai nghe được tin này thì đi hướng tây, đông nam để hỗ trợ.”

“Tây, đông nam?” Binh lính nghe được thông tin lẩm bẩm nói, “Đây là phía tây, Tề đội trưởng, lập tức sơ tán những người có mặt ở đây, lát nữa sẽ có tập kích đấy.”

“Không thể nào, phòng ngự báo động căn bản không vang lên, tôi không có quyền…” Lời còn chưa nói xong, một tiếng còi bén nhọn báo động đột nhiên vang lên, âm thanh chói tai gần như tràn ngập toàn bộ khu nhà an toàn.

“Cư nhiên… có thật sao?” Người lính nói chuyện không thể tin được, đối với chuyện Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô nói hắn cảm thấy chỉ là đe dọa thôi. Mục tiêu tấn công của Dương Tuyển thú hầu như đều là các căn cứ lớn, khu nhà an toàn ở Z thành chưa từng bị tấn công, thậm chí một con Dương Tuyển thú đàng hoàng cũng không có, làm sao có thể đột nhiên xuất hiện được chứ? Nhưng bây giờ sự thật bày ra trước mắt, không thể không tin được.

“Còn chờ gì nữa, mau qua đây!”

Nhóm bộ đội đặc chủng đầu tiên đến đây đã chuẩn bị sẵn sàng, thấy đám người Tề Nhân Phương còn đang ngơ ngác, vội vàng hô to: “Dương Tuyển thú khoảng ba phút nữa sẽ đến, chúng ta cũng không thể để nó đến đây.” Dù cho kiến trúc nhà an toàn bị phá hủy một chút, sẽ giáng một đòn rất mạnh vào lòng tin của mọi người.

“Hai người đi hỗ trợ sơ tán đám người, những người khác đi theo tôi.” Tề Nhân Phương làm ra quyết định dứt khoát, mặc kệ bất luận điều động mệnh lệnh gì, trực tiếp dẫn người theo sau những bộ đội đặc chủng kia. Họ không thể đánh cận chiến, nhưng trên người họ cũng có rất nhiều súng ống, súng đạn, đạn dược nên có thể ẩn nấp từ xa.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cư dân của ngôi nhà an toàn khi nghe thấy tiếng còi báo động đã yên tâm phần nào, vào thời điểm đó, họ không quá lo lắng. Họ đã sống sót qua thời điểm còn khó khăn hơn thế này, huống chi bây giờ?

Mọi người thu dọn đồ đạc một cách có trật tự, đi theo đội tuần tra và lính canh, sơ tán theo từng đợt, rồi nhanh chóng trốn vào phòng của mình.

Cùng lúc đó, lưới điện nhanh chóng được nâng lên và bao bọc toàn bộ ngôi nhà an toàn.

“Tin tức của mọi người từ đâu tới?” Nam nhân trông như lãnh đạo mới nhận được thông báo vội chạy tới hỏi, “Chúng tôi không nghe nói sẽ có Dương Tuyển thú tấn công nơi này.” Nếu sớm biết, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ hơn, nào có chật vật như bây giờ?

“Là… là Dương Tuyển giả kia nói.”

“Lâm Ẩm Vô?”

“Còn, còn có Yến Thừa Cựu.”

Yến Thừa Cựu?

Chính là nội ứng không rõ lai lịch hư hư thực thực bên cạnh Dương Tuyển giả?

“Quên đi, chuyện này để sau nói.” Nam nhân xoa xoa trán, “Không phải nói sẽ có ba con sao? Hiện tại ai trấn giữ đông nam và tây, có cần chúng tôi phái người viện trợ không?”

“Phía tây chủ yếu là Tề Nhân Phương và đồng đội, phía đông nam là đội trưởng Lý Hổ của chúng ta.”

“Bọn họ đều là người cẩn thận, vậy còn một…” Nghe được hai cái tên này, nam nhân yên tâm hơn một chút. Không cần phải nói, Lý Hổ là một người rất quan trọng trong căn cứ quốc gia, nghe nói trong nhà đều là quân nhân, vừa thận trọng và đáng tin cậy. Mặc dù Tề Nhân Phương cũng là một thanh niên đầy tham vọng, nhưng trái phải rõ ràng, bọn họ cũng đã quan sát những biểu hiện của Tề Nhân Phương.

“Là Yến Thừa Cựu.” Binh lính trả lời rất phấn khích, “Một mình cậu ta đủ để chống lại con quái vật Dương Tuyển thú đó.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Đám người Lý Hổ nhìn thấy con trăn khổng lồ xuất hiện trước mặt họ, tất cả các loại phim kinh dị về những con mãng xà khổng lồ xuất hiện trước khi tận thế gần như ngay lập tức lóe lên trong đầu.

Ngay cả hiệu ứng đặc biệt của máy tính cũng không thể tạo ra thứ đáng sợ như vậy, cự mãng sau khi biến dị thành Dương Tuyển thú khiến người không dám nhìn thẳng vào mắt nó, con ngươi thẳng đứng màu vàng của nó dưới bầu trời đêm trông cực kỳ quỷ dị, cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát.

Con người dường như có bản năng tự nhiên sợ hãi những loài bò sát mềm oặt như vậy.

Rắc rối hơn nữa là da của con mãng xà khổng lồ này rất nhẵn nhụi, đạn không thể gây ra được bao nhiêu sát thương cho nó.

“Bắn rắn đánh bảy tấc, ngay cả biến dị Dương Tuyển thú cũng không thể tránh được.” Lý Hổ biết lúc này không thể sợ hãi, phía sau bọn họ là cư dân của khu nhà an toàn, mãng xà trước mặt vừa mới thức tỉnh thành Dương Tuyển thú, năng lực chấn nhiếp cũng không có bao nhiêu tác dụng, hiện tại nếu không nhân cơ hội giết chết nó, chẳng lẽ chờ nó học cách sử dụng triệt để khả năng của mình rồi mới giết sao?

“Đáng tiếc chúng ta không có trang bị đầy đủ.” Một người lính khác cười nghịch chiếc tam lăng trùy trong tay: “Ừm, không phải chúng ta chưa từng giết Dương Tuyển thú, cùng lắm là lần này ít người hơn một chút.”

“Đội trưởng, nếu anh sợ, cứ để tụi em xông lên trước đi!”

“Cút đê, vậy bắt đầu thôi!”

Lâm Ẩm Vô ngồi trước cửa sổ, chống cằm có chút tẻ nhạt.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Y và Phương Khắc Sơ đều có được thông tin cần biết, cũng coi như hài lòng. Bất quá bên này y hài lòng, Phương Khắc Sơ bên kia sợ là không thể ngủ được.

Trên thực tế, khả năng của Dương Tuyển giả có liên quan nhiều đến phạm vi và thời gian tiếp xúc với ánh nắng mặt trời, thậm chí cả thể chất của Dương Tuyển giả. Lâm Ẩm Vô được xem như là người đứng đầu trong số Dương Tuyển giả, vì y đã nỗ lực nâng cao thể chất của mình lên tiêu chuẩn mà người bình thường khó có thể đạt được trước ngày tận thế.

Mà lần này Dương Tuyển giả thức tỉnh cùng Dương Tuyển thú biến dị là năm giờ sau khi mặt trời xuất hiện.

Năm giờ gần như là một đường ranh giới.

Nói cách khác, năng lực của Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú lần này hẳn mạnh hơn những lần trước rất nhiều. Nếu những người lính đó quá bất cẩn, hoặc cho là cũng không khác mấy so với những con Dương Tuyển thú trước đó, họ sẽ gánh chịu hậu quả.

Bất quá cũng đã được nhắc nhở trước rồi, chắc không tổn thất lớn đâu.

Yến Thừa Cựu nhìn con cừu trước mặt đã bị đốt cháy nhưng vẫn không quên công kích mình, trong lòng không khỏi kiêng kỵ.

Điều này là không thể.

Không quản niên đại nào, bất kể là con người hay động vật, thực vật, khi gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, phản ứng đầu tiên là tự bảo vệ mình, con cừu này không lo dập lửa trên cơ thể nó, mà lại không ngừng công kích về phía cậu? Tấn công cậu có quan trọng hơn việc dập lửa trên cơ thể mình không?

“Không quản nữa, trước tiên đánh bất tỉnh nó đi.”

Yến Thừa Cựu nhảy lên không trung, mượn lực tung một cú đá thật mạnh lên cổ con cừu.

Không có đệm lông, con cừu trước mắt chẳng khác gì một đống thịt lớn bị lửa thiêu mà thôi!

“Đội trưởng, con bò kia hình như có chút lợi hại đấy.” Các đội viên đội tuần tra nắm chặt súng nói với Tề Nhân Phương vẫn đang im lặng: “Mấy anh em phía trước cũng gây cho nó không ít vết thương, nhưng so với bên ta thương thế của nó nhẹ hơn nhiều.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Đội viên đội tuần tra đã sớm nghe qua những người lính trong căn cứ lớn sẽ ra ngoài để săn Dương Tuyển thú lợi hại như thế này, bọn họ vốn tưởng mình có thể làm được, nhưng lúc khi nhìn thấy con bò lớn cỡ ngọn núi lao về phía họ thì tay chân đều nhũn ra. Cũng may nhờ có các bộ đội đặc chủng tài cao gan lớn, mặt không đổi sắc tấn công về phía con quái vật.

“Hai cậu mau đi lấy dây thừng, tôi giúp bọn họ một chút.” Tề Nhân Phương từ trong ống quần rút ra một con dao găm màu vàng, cẩn thận chuẩn bị tiếp cận con bò.

Dao găm này hắn phải tích góp rất lâu mới đổi được với người bên Học viện Khoa học, làm bằng xương Dương Tuyển thú, không ngoa khi nói rằng nó cắt sắt như cắt bùn.

Hắn vẫn luôn ở tại Z thành, chưa từng có kinh nghiệm đối đầu trực diện với Dương Tuyển thú, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này, rất có thể sau này cũng dừng lại ở chức vị đội trưởng nho nhỏ của đội tuần tra!

Tề Nhân Phương cùng mấy bộ đội đặc chủng liếc mắt nhìn nhau, khi con bò bị bộ đội đặc chủng hấp dẫn, bổ nhào lên lưng nó rồi trượt xuống dưới bụng, giơ con dao găm trong tay ra, hung hăng đâm vào bụng con bò một cái!

Phốc!

Con dao găm đâm vào bụng con bò, Tề Nhân Phương còn chưa kịp vui mừng, vừa định rút con dao găm ra, bên tai truyền đến tiếng hô to của bộ đội đặc chủng, “Mau tránh ra!”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tề Nhân Phương rùng mình, lập tức buông dao găm, lăn vài vòng, từ dưới bụng bò nhảy ra ngoài.

Lúc này hắn nhìn thấy nơi mình đứng vừa rồi bị đuôi bò quét qua, trên mặt đất lưu lại một cái rãnh sâu, không khó tưởng tượng nếu một kích này đánh trúng hắn, thủng bụng lòi ruột vẫn coi như nhẹ.

Đợi đã, đuôi bò dài như vậy sao?!

Tề Nhân Phương kinh ngạc nhìn đuôi con bò, mới phát hiện cái đuôi bò cuộn lại dài cả thước, nếu vội vàng tới gần, rất có thể sẽ bị đuôi bò kéo thành mấy đoạn. Nếu không phải con bò vừa mới thức tỉnh, không biết dùng đuôi của mình, lại bị người khác hấp dẫn, Tề Nhân Phương có lẽ không dễ dàng chạy thoát như vậy.

Dương Tuyển thú quả nhiên không tầm thường.

Cho dù có thể cùng bộ đội đặc chủng chống lại, nhưng khi đụng tới sinh tử, chênh lệch vẫn là rõ ràng.

Trong lòng của những bộ đội đặc chủng kia cũng là bất đắc dĩ, cũng không phải bọn họ chưa từng đối phó Dương Tuyển thú, mà là trước khi bọn họ ra tay, đã có một đám người tiến hành phân tích, còn có các loại binh khí phía sau yểm trợ, nào giống như hiện giờ, cứ xông lên đều bị trực tiếp đánh bẹp?

“Moo——!”

Đôi mắt to bằng chậu rửa mặt của con bò nhìn theo hướng của Tề Nhân Phương, hiển nhiên rất tức giận với việc Tề Nhân Phương đánh lén nó.

Móng của nó không ngừng đào đất dưới chân, đầu hơi hạ xuống, sừng hướng thẳng về phía Tề Nhân Phương, sau đó bụi bay lên, nó lao về phía Tề Nhân Phương.

“Chạy mau!”

Mấy tên bộ đội đặc chủng từng nếm qua sự lợi hại của cái sừng, dù chạm nhẹ một chút cũng bị rớt một mảng thịt lớn, nếu bị đâm thẳng vào, ngay cả thần linh ở đây cũng không cứu được!

Nào cần mấy người kia nhắc, lúc Tề Nhân Phương thấy màn biểu diễn của con bò liền nhanh chân chạy trốn.

Nhưng hai chân sao nhanh bằng bốn chân?(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mắt thấy con bò sắp đến gần, Tề Nhân Phương không dám quay đầu lại, bất quá hắn cũng nhìn thấy tất cả từ vẻ mặt khiếp sợ của những người khác.

Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ chết dưới tay một con bò như vậy sao?

Chiếc sừng đã kề sát sau lưng Tề Nhân Phương, Tề Nhân Phương có thể cảm thấy đau nhói, trong đầu hiện lên hình ảnh mình bị xuyên thủng, thậm chí một bộ đội đặc chủng cũng dời mắt, không đành lòng nhìn nữa.

Phanh!

Giống như có thứ gì đó rất nặng rơi xuống đất.

Tề Nhân Phương thả lỏng người, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ trên mặt đất, bất giác nhận ra hình như mình đã thoát được một kiếp.

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người không cao nhưng rất rắn chắc đang đứng trước mặt mình, hình như có chút quen thuộc.

“Con dao găm này vẫn còn dùng tốt.” Yến Thừa Cựu cầm con dao găm trong tay, cơ thể vẫn ở tư thế “chém”.

Tề Nhân Phương cảm thấy con dao găm này nhìn quen quen, hắn nhìn dưới bụng con bò đã nhắm mắt, phát hiện con dao găm trước đó của mình đã biến mất. Còn kinh ngạc hơn nữa, dưới chân Yến Thừa Cựu còn đạp lên một cái sừng cực lớn đã gãy gọn.

“Tôi lúc nãy cảm thấy thịt dê có chút thối, giờ thấy thịt bò cũng không đến nỗi.” Yến Thừa Cựu cầm dao găm trong tay, thử giơ lên, có chút vui mừng nói.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

P/S by Thỏ: Sau 1 tuần lặn xuống lại ngoi lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play