Yến Thừa Cựu không ngờ Lâm Ẩm Vô lại nắm bắt được những điều cốt yếu của Hàn Băng Chưởng nhanh như vậy.

Cậu nhìn thấy một lớp băng mỏng xuất hiện trên lòng bàn tay của Lâm Ẩm Vô, thực sự không thể dối lòng nói Lâm Ẩm Vô học không tốt, mà là quá tốt! Yến Thừa Cựu tự nhủ mình có thiên phú về võ công, không ngờ Lâm Ẩm Vô chỉ mới nhập môn thôi mà có thể đạt được trình độ như vậy trong một khoảng thời gian ngắn? Không có nội công tâm pháp, Lâm Ẩm Vô vô sự tự thông dùng năng lực của Dương Tuyển giả thay thế, vậy mà cũng đạt hiệu quả tương tự!

Yến Thừa Cựu bắt đầu hối hận.

Lâm Ẩm Vô làm Dương Tuyển giả đã khó đối phó rồi, nếu y có cổ võ nữa, e rằng trên đời này không ai có thể ngăn cản được. Nhưng Lâm Ẩm Vô trông không giống một kẻ điên. Ít nhất trong nhà an toàn nhiều ngày như vậy, chưa từng thấy y chủ động công kích người khác. Ngay cả những người lính không hoàn toàn đề phòng Lâm Ẩm Vô cũng phải thừa nhận rằng ở một khía cạnh nào đó, Lâm Ẩm Vô giống một kẻ lữ hành đơn độc hơn, chỉ cần không đụng đến y, Lâm Ẩm Vô không có tâm tư tính toán với người khác.

“Anh đã đủ mạnh rồi, Cổ Võ không phải ngày một ngày hai có thể học được.” Yến Thừa Cựu nhịn không được nói, “Lấy năng lực của anh, căn bản không cần tôi hướng dẫn.”

Có lẽ là do tâm trạng tốt sau khi học được Hàn Băng Chưởng, Lâm Ẩm Vô lần đầu tiên trả lời câu hỏi của Yến Thừa Cựu, “Càng khó học, ta càng hứng thú.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Trước ngày tận thế, y nghĩ rằng những gì mình có thể làm là giới hạn, nhưng sau khi thức tỉnh, y phát hiện mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn, nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn. Y mất gần một năm mới có thể nâng thực lực của mình lên đỉnh cao, nhưng khi muốn tiến lên, lại cảm thấy có thứ gì đó cực lớn ngăn cản, tiến thêm một bước sẽ bị trừng phạt, buộc y phải lùi lại để bảo vệ mình.

Tất nhiên Lâm Ẩm Vô không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, y đã thử nhiều cách khác nhau, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đây.

Sau khi gặp Yến Thừa Cựu, thấy cậu có sức mạnh của cổ võ, Lâm Ẩm Vô phát hiện mình có thể cải thiện bản thân từ một góc độ khác, đồng thời không bị sức mạnh khổng lồ thần bí kia ngăn cản, điều này sao không làm Lâm Ẩm Vô hưng phấn được chứ? So với tận thế khiến người khác không thể sinh tồn, hiển nhiên cổ võ khiến y chú ý hơn.

Lâm Ẩm Vô nói cho Yến Thừa Cựu biết tương lai chỉ có Dương Tuyển giả mới có thể sống sót, đó không phải là lời nói dối, nhưng đó chắc chắn cũng không phải là sự thật.

Người bình thường chết trước, Dương Tuyển giả chết sau, cùng lắm cách nhau là mười năm. Khi con người, động vật và thực vật bình thường hoàn toàn tuyệt chủng và chỉ còn lại Dương Tuyển giả cùng Dương Tuyển thú tồn tại, lúc đó tử vong chính thức bắt đầu. Và khi đó, bản thân y cũng không chắc mình có thể sống sót, và “lời hứa” đảm bảo Yến Thừa Cựu sống tiếp tự nhiên sẽ không được thực hiện.

Binh bất yếm trá, y có thể sống tới khi nào thì để Yến Thừa Cựu sống tới khi đó, đây cũng không tính là lừa gạt.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Cái cậu thấy ở Z thành dù sao cũng chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Ở thủ đô, tại A quốc và thậm chí ở Bạch Minh, có những thứ cậu không thể nhìn thấy hoặc tưởng tượng ở khắp mọi nơi.” Lâm Ẩm Vô chăm chú nhìn Yến Thừa Cựu nói, “Dương Tuyển giả có rất nhiều, đạo lý kiến đông cắn chết voi không phải cậu không hiểu. Nếu ta cứ dậm chân tại chỗ, cuối cùng sẽ chết trong tay người khác, cậu cũng như thế.”

“Bạch Minh?”

“Một trong ba liên minh lớn trên thế giới, ta có một chút rắc rối với họ.” Lâm Ẩm Vô nhún vai, “Cũng có không ít Dương Tuyển giả qua lại với liên minh, bọn họ coi ta là cái đinh trong mắt, lúc nào cũng muốn gây phiền phức cho ta.”

Yến Thừa Cựu tự nhủ một phen, vẫn không nghĩ ra nguyên do. Cậu đối với thế giới này nhiều cái chưa hiểu, nhưng không biểu hiện ra. Cậu có thể đi hỏi Tạ Tư Hàm, lại không thể hỏi Lâm Ẩm Vô được.

Có lẽ vì Lâm Ẩm Vô đã nhìn thấu quân bài trong tay, nên giấu át chủ bài sâu một chút thì tốt hơn.

“Hàn Băng Chưởng anh đã luyện tốt, vậy kết thúc giao dịch đầu tiên.” Yến Thừa Cựu hơi cau mày, dường như không muốn tiếp xúc nhiều với Lâm Ẩm Vô. Càng nói nhiều với y, càng dễ tiết lộ bí mật của mình, tốt hơn hết là dừng lại.

Nói cho cùng cậu vẫn còn quá trẻ. So sánh mưu mô với một người như Lâm Ẩm Vô chẳng khác nào đi vào ngõ cụt. Không thể trêu, đánh không lại còn không biết tìm đường trốn sao?

“Được.” Lâm Ẩm Vô gật đầu, không quan tâm đến thái độ thờ ơ của Yến Thừa Cựu, ngược lại phân rõ giao dịch như vậy đối với hai bên sẽ tốt hơn.

Lâm Ẩm Vô rút Hàn Băng Chưởng về, khôi phục dáng dấp phong độ tinh anh, nghiêm túc nói, “Ta rất mong chờ giao dịch tiếp theo.” Có một thì sẽ có hai, có hai rồi tới ba, lần này là Hàn Băng Chưởng, lần sau sẽ là gì?(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Yến Thừa Cựu ‘Ừ’ một tiếng, cũng không phản bác Lâm Ẩm Vô, rất nhanh liền biến mất. Lâm Ẩm Vô cũng không khó chịu, y chưa bao giờ được người khác yêu thích. Nếu muốn, y có thể ngụy trang thành dạng người Yến Thừa Cựu thích, giống như kiểu ngụy trang trước tận thế, nhưng giờ y không muốn làm vậy.

Trước khi thức tỉnh y là Lâm Ẩm Vô, sau khi thức tỉnh cũng là Lâm Ẩm Vô.

Lẽ nào phải vì người khác mà ủy khuất chính mình?

Y cảm thụ nhiệt độ băng giá còn lưu lại trong không khí, khóe miệng dần nhếch lên.

Cổ võ thú vị thật.

Chỉ bằng thân thể nhân loại, lại có thể đạt được sức mạnh như vậy!

———–

Cuộc họp cấp cao của nhà an toàn tại Z thành.

Trong phòng họp chính giữa trên tầng hai của ngôi nhà an toàn, có khoảng hơn chục người đang ngồi ngay ngắn. Rõ ràng bọn họ ăn mặc đẹp hơn nhiều so với những người trong khu nhà an toàn, ít nhất vẫn duy trì tiêu chuẩn của thường dân trước ngày tận thế. Bây giờ sản xuất lương thực đã đủ rồi, sao có thể phân tâm để sản xuất những thứ khác? Quần áo hay gì đó, vá luôn là có thể mặc được.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Mới hôm qua, gần một nghìn người ngã bệnh, trong vòng ba giờ tỷ lệ tử vong lên tới 70%, số còn lại có lẽ không kéo dài được bao lâu. Theo thống kê, hầu hết đều trên 45 tuổi, trẻ một chút vì dinh dưỡng không đủ nên suy yếu, hoặc có bệnh trong người,…” Một phụ nữ trẻ tuổi đọc tài liệu trong tay.

Họ đã tận mắt nhìn thấy những dữ liệu này, nhưng chỉ cần ngồi xuống và nghe lại nó vẫn cảm thấy sợ hãi.

Khái niệm gần một ngàn người là gì? Tổng số người có thể tiếp nhận trong nhà an toàn của bọn họ chỉ có mấy trăm nghìn người, một ngày có nhiều người như vậy, e rằng hôm nay sau khi mặt trời ló dạng sẽ có một nhóm khác. Không ai nói gì, bọn họ sẽ gắng gượng được bao lâu?

45 tuổi trước tận thế chính là những người trẻ trung khỏe mạnh, nhưng một năm sau tận thế, vì trường kỳ ăn không đủ no, ngày ngày lo lắng sợ hãi, họ già đi nhanh chóng. Ba mươi giống như bốn mươi, và bốn mươi giống như năm mươi. Còn nhóm người thực sự già đã gần như chết ngay từ đầu khi tận thế đến.

“Những người này phần lớn là sức lao động không thể thiếu, những người trẻ tuổi có mấy ai biết trồng trọt?” Một người đàn ông trung niên không khỏi nặng nề vỗ bàn, “Mặt trời chó má này còn để người ta sống tiếp hay không?”

Hắn chửi bậy cũng không ai để ý, nếu chửi bậy có ích, bọn họ thậm chí có thể từng giây từng phút chửi thề.

Những người ngồi đây hầu như đều là những nhân vật quyền lực trong ngôi nhà an toàn này.

Chính phủ, quân đội và Viện Hàn lâm Khoa học.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cuộc sống của họ cũng không khá hơn bao nhiêu so với người bình thường, ngược lại, ở địa vị như vậy, những người có phẩm chất tâm lý kém hơn một chút đã bị đuổi ra ngoài từ lâu, thậm chí có người còn trực tiếp tự sát, lưu lại đều là tự nguyện và có tâm lý vững vàng.

Cho dù tâm lý tốt đến đâu, họ gần như không thể chịu đựng được.

Người bình thường chỉ cần chịu trách nhiệm cho sự an toàn của bản thân, nhưng họ lại gánh vác sự an toàn của mọi người. Bọn họ biết nhiều thứ, nhưng lại không thể nói ra. Những phương án an ủi trước đây không còn tác dụng, chỉ có sắc đá và cưỡng chế mới miễn cưỡng duy trì ổn định.

“Chu viện sĩ, bên ngài có tiến triển gì không?”

Vì Học viện Khoa học mới đưa ra hai quả trứng Dương Tuyển thú, Chu Từ tự nhiên ở lại, đây chắc chắn là một điều tuyệt vời đối với Học viện Khoa học. Đáng tiếc, bọn họ còn chưa kịp thỉnh giáo Chu viện sĩ, đột nhiên một đám người bắt đầu phát bệnh.

“Sự thay đổi của mặt trời nằm ngoài dự đoán của chúng tôi. Thời gian trôi qua, cường độ ánh sáng mặt trời đã tăng 20% ​​​​so với trước đây. Kể từ khi ngôi nhà an toàn được xây dựng, năng lượng còn sót lại trong không khí đã tích tụ trong cơ thể con người. Ngày hôm qua e là đến giới hạn.” Sắc mặt Chu Từ rất khó coi, “Các căn cứ khác cũng xảy ra tình huống tương tự, nhưng tình hình ở căn cứ quốc gia thì tốt hơn một chút.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Mặt trời đen là chuyện không ai ngờ tới, mấu chốt hiện tại là phải làm sao?”

“Không có cách nào khác ngoài việc tăng cường lớp phủ qua đêm.” Chu Từ trầm giọng nói, “Dương Tuyển giả hỏi mua nhà trước đó đã gửi một con Dương Tuyển thú, mặc dù nó đã mất khả năng di chuyển, nhưng vẫn còn sống. Chúng tôi mỗi ngày đều lấy một ít máu từ trong cơ thể nó, cộng thêm những lần trước, hiện tại vẫn còn một ít dự trữ, bất quá những thứ này nếu dùng làm vật liệu phủ, thì sẽ không đủ làm thuốc đặc trị.”

Chu Từ vừa dứt lời, những người khác đều trầm mặc.

Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú biến dị không chỉ di chuyển kỳ lạ mà còn cực kỳ khó bắt, hầu hết đều đi theo nhóm, căn bản không thể bắt được. Nhưng đó là sự tồn tại duy nhất được biết đến có thể chống lại ánh sáng mặt trời, cho dù được sử dụng cho y học hay phòng thủ.

Lựa chọn để những người bệnh nặng chết hay trả giá bằng mạng sống của cả ngôi nhà an toàn, câu trả lời là quá rõ ràng.

Họ đã rất vất vả để xây dựng một ngôi nhà an toàn nho nhỏ này trong lúc tận thế, để bảo vệ sự an toàn của mọi người, để tất cả có thể sống tốt trong những ngày cuối cùng. Nhưng giờ đây, họ phải chứng kiến ​​quá nhiều bệnh nhân qua đời…

Trong số những bệnh nhân đó, cũng có bạn bè, người thân mà họ quen biết đã góp công sức xây dựng ngôi nhà an toàn, nay có thuốc trong tay cũng không cứu được.

Lòng người đều là ruột thịt, trong tận thế, vô luận có bao nhiêu ý nghĩ tranh quyền đoạt lợi, nhưng chỉ cần mặt trời đen trên bầu trời tồn tại một ngày, những ý nghĩ này đều sẽ chôn sâu trong lòng.

Dùng làm thuốc đặc trị hay dùng làm thuốc phủ thì câu trả lời đã có, nhưng không ai là người đầu tiên nói ra mệnh lệnh.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Cuối cùng, người nãy giờ vẫn ngồi im lìm trong góc lên tiếng, nhưng giọng nói của anh ta vô cùng khàn khàn và khó nghe, “… hãy làm lớp phủ đi, vẫn còn rất nhiều thanh niên trong ngôi nhà an toàn. Nếu chúng ta sống sót qua giai đoạn này, Đại căn cứ ước chừng sẽ có rất nhiều vị trí bỏ trống, bọn họ có lẽ có thể sống sót đến thời điểm đi đại căn cứ.”

“Mau, đêm nay cố gắng hoàn thành mọi việc. Cư dân không có việc làm cũng nên cùng nhau tham gia, huy động toàn bộ nhân lực và vật lực. Chỉ có để bọn họ ra tay, mới có thể chân chính ngăn chặn sự lây lan của hoảng loạn. Nếu có ai muốn lấy nhân cơ hội tung tin đồn, được phép bắn chết tại chỗ!” Bên quân đội bổ sung một câu.

“Bệnh viện cũng cần một ít nhân lực.” Chu Từ thở dài, “Tuy số lượng không nhiều, nhưng chắc lần này cũng sẽ xuất hiện một hai Dương Tuyển giả…”

Mà những Dương Tuyển giả này phải tồn tại trong tay họ.

Họ cần máu của Dương Tuyển giả, thậm chí nhiều hơn một chút.

“Trong tận thế, chết so với sống chẳng kém bao nhiêu đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play