Tỷ lệ Dương Tuyển giả thức tỉnh là một phần trăm, nhưng dân số trước khi tận thế đã vượt quá 6 tỷ người, những người đã chết vì mặt trời đen đã vượt quá một phần năm, nếu không số lượng Dương Tuyển giả chắc chắn không chỉ có 10.000 người thôi đâu.

Đừng thấy năng lực sinh tồn của Dương Tuyển giả vượt qua người thường, bọn họ mới thực sự thiệt thòi trong trong tận thế này.

Không giống ta ắt là dị tộc, Dương Tuyển giả đã chết và sống lại không còn được coi là con người, mặc dù một số người không thay đổi nhiều sau khi tỉnh lại, nhưng người nhà bọn họ kiên quyết không nhận người thân, xem bọn họ như bị ác quỷ chiếm lấy thân thể.

Dương Tuyển giả lúc đầu còn kiêu ngạo nay dần dần thay đổi, bắt đầu tập hợp lại với nhau để thành lập lực lượng của riêng mình. Lâm Ẩm Vô đã nhiều lần được tuyển mộ vì danh tiếng của mình, chỉ là bản lĩnh của y quá mạnh, không thế lực nào chịu trả giá lớn để giết được y. Một số Dương Tuyển giả hoài niệm tình bạn trước khi thức tỉnh đều bị giết hoặc trốn vào một góc không người, không dám đối đầu với những tổ chức Dương Tuyển giả.

Ở một mức độ nào đó, Dương Tuyển giả và người bình thường đều là con người, không có sự khác biệt. Ưu điểm duy nhất của họ là họ không sợ mặt trời đen.

Vào đầu ngày tận thế, vô số người chết vì bỏng và mất nước, bất kể là quan chức cấp cao hay ăn mày, họ chỉ có thể chết trong đau đớn, nhiều người thậm chí sợ hãi đến mức thà tự sát chứ không thể chịu đau đớn như vậy! Không biết bắt đầu từ khi nào, có người bắt đầu thuê lính đánh thuê kia đi giết Dương Tuyển giả mới thức tỉnh, dùng máu thịt bọn họ để tẩm bổ thân thể… Đây vốn là một phương thức liều mạng, nhưng lại có hiệu quả không ngờ.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Tin tức đã bị bưng bít, ngay cả khi Dương Tuyển giả không còn được coi là con người, thì hành vi đó vẫn bị chỉ trích.

Các Dương Tuyển giả ngày càng sử dụng thành thục năng lực của mình, Dương Tuyển giả cũng trở nên cực kỳ khó nắm bắt. Như vậy chỉ có thể ra tay với những Dương Tuyển giả vừa được hồi sinh và không thể sử dụng sức mạnh của mình.

Những người đã chết dưới mặt trời đen, thân xác lẽ ra phải được đốt cháy đã bị lợi dụng. Bọn họ bắt những Dương Tuyển giả có dấu hiệu hồi sinh và sử dụng máu của họ để giữ cho mình sống sót. Như vậy, chẳng khác nào nuôi hổ làm loạn, đồng thời cũng vi phạm quan niệm đạo đức “người chết là người lớn nhất”. Quốc gia điều động quân đội nghiêm khắc trừng trị những hành vi này, nhưng lòng tham và khát vọng muốn sống của con người làm sao có thể dễ dàng? Các quan chức hàng đầu của quốc gia đều bận rộn chân không chạm đất duy trì an sinh xã hội, làm sao dành nhiều lực lượng quản những việc này?

Cuối cùng, một số người trong nước bắt đầu thỏa hiệp, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này. Nếu máu thịt của Dương Tuyển giả chỉ có thể cứu một người, thì có lẽ nó có thể dừng lại, nhưng nếu máu thịt của Dương Tuyển giả được pha loãng và tinh lọc để bảo vệ nhiều người thì sao?

Tận thế không kết thúc, những điều như vậy sẽ luôn xảy ra.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mà thuốc đặc trị của Viện Hàn lâm Khoa học Quốc gia cũng đến từ Dương Tuyển giả và Dương Tuyển thú.

“Đây mới chỉ là đợt đầu tiên, sau này sẽ còn nhiều hơn nữa.” Lâm Ẩm Vô nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Yến Thừa Cựu, cảm thấy vui vẻ lạ thường, “Bây giờ cậu có thể kiên trì, nhưng không thể nào chịu đựng mãi được, cậu chỉ có thể dựa vào ta mới có thể tồn tại ở thế giới này, cậu có muốn đánh cược một phần mười vạn cơ hội không?”

Yến Thừa Cựu im lặng, cậu đột nhiên nhìn Lâm Ẩm Vô, “Vậy anh có thuốc đặc trị nào không?”

“Ta có, coi như không có, ta cũng có thể lập tức đi tìm Dương Tuyển thú giết.” Lâm Ẩm Vô gật đầu nói, “Sao nào, cậu muốn giao dịch với ta không?”

“…” Yến Thừa Cựu nhắm mắt lại, tính cách của Lâm Ẩm Vô không phải là tính cách mà một người luyện võ nên có. Môn phái Cổ Võ do ông ngoại sáng lập chú trọng đến cái tâm hơn, không cần những đệ tử lấy cổ võ làm phương tiện giết chóc. Tuy nhiên, bây giờ cậu dường như không còn lựa chọn nào khác.

Trần Hâm bị như thế, một phần là lỗi của cậu.

Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân chết vì ta.

Còn Tạ Tư Hàm nữa, đó là người đầu tiên cậu kết bạn sau khi đến thế giới này, hắn chỉ là một người bình thường. Những bộ đội đặc chủng đó có thể dựa vào công trạng để đổi thuốc, Tạ Tư Hàm làm sao có thể đổi lấy loại thuốc quý như vậy? Việc Yến Thừa Cựu có thể làm còn ít hơn hắn nghĩ nhiều.

Cho dù có mạnh đến đâu, trước mặt trời đen kỳ dị như vậy, trước bộ máy nhà nước, trước những cao thủ Dương Tuyển giả như Lâm Ẩm Vô, cậu chẳng là gì cả. Nhưng điều duy nhất cậu có thể dựa vào là cổ võ mà thôi.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Giết một người cứu mười người, cậu sẽ làm thế nào?”

Có vẻ như những câu hỏi tương tự đã được đặt ra trong hàng trăm nghìn năm và đã có vô số người trả lời câu hỏi này, hiện tại Yến Thừa Cựu dường như đang phải đối mặt với một câu hỏi như vậy.

Sau khi dạy Lâm Ẩm Vô cổ võ, bao nhiêu người sẽ chết vì nó?

“Có rất nhiều bí tịch cổ võ, chia làm nội công và ngoại công, hiện tại tôi chỉ có thể đưa ra một loại bí tịch chưởng pháp để đổi lấy thuốc đặc trị cho hai người.” Yến Thừa Cựu mở mắt, thần sắc do dự mờ mịt lúc nãy thay bằng vẻ kiên định, “Như anh nói lúc trước, tôi sẽ kiểm tra lô hàng.”

“Được.” Lâm Ẩm Vô sảng khoái gật đầu, “Vậy sư phụ muốn dạy ta cái gì?”

“Tôi không phải sư phụ của anh.” Yến Thừa Cựu lập tức phản bác, “Tôi cũng không thể là sư phụ của Lâm tiên sinh, chúng ta chỉ là trao đổi mà thôi, Lâm tiên sinh chú ý một chút.”

“Được.” Lâm Ẩm Vô không bận tâm nữa, vốn dĩ y không quan tâm đến có sư phụ hay không.

“Tôi sẽ dạy anh, Hàn Băng Chưởng.” Yến Thừa Cựu chọn chiêu này vì cậu đã từng sử dụng trước mặt người khác. Cậu không tin Lâm Ẩm Vô bắt ba người Tuyết Yêu sẽ không dò hỏi về cậu.

“À, chính là chiêu đối phó Hỏa Quỷ a.” Lâm Ẩm Vô suy nghĩ một hồi nói, “Bọn hắn cũng rất hiếu kỳ, nhưng bây giờ bọn hắn không dám đến gây chuyện với cậu đâu.”

“Anh giết bọn họ?”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Ta cũng không phải dễ giết người.” Lâm Ẩm Vô trầm giọng nói, “Ta để bọn hắn làm mật thám cho ta, nếu không lần sau lại tới một đám yêu yêu quỷ quỷ nào đó, thật phiền.”

Yến Thừa Cựu không có gì để nói.

“Đặc điểm lớn nhất của Hàn Băng Chưởng là nó có thể làm chậm tốc độ của kẻ thù.” Nếu đã dạy, Yến Thừa Cựu sẽ không dạy cho có lệ, “Đổ nội lực vào lòng bàn tay, cố gắng ngưng tụ hơi ẩm trong không khí thành băng…” Vừa nói, Yến Thừa Cựu vừa làm mẫu, chỉ thấy chung quanh có chút sương mù, trên tay rất nhanh liền xuất hiện một tầng sương mỏng.

“Mặc dù hiện tại tôi không thể dạy anh nội lực, nhưng nội lực cũng bắt đầu từ hô hấp, hấp thu tinh khí trong thiên địa, tuần hoàn toàn thân, đưa năng lượng lên mười đầu ngón tay, ngưng tụ thành không khí trong lòng bàn tay, băng khí dần dần lớn lên, lực lượng chuyển động núi sông, đóng băng mười dặm, tạo thành Hàn Băng Chưởng…”

———-

Yến Thừa Cựu giấu mấy bình thuốc trong người, nhanh chóng chạy tới phòng Tạ Tư Hàm.

“Đến đây, đến đây, đừng vội.” Tạ Tư Hàm nghe tiếng gõ cửa kịch liệt, lập tức biết là Yến Thừa Cựu tới. Trừ cậu ra còn ai đập cửa sắt to tiếng được như vậy?

“Thừa Cựu, cậu tìm tôi có việc gì sao?” Tạ Tư Hàm nhìn Yến Thừa Cựu có chút hoảng hốt không nhịn được hỏi.

“Tôi tới thăm anh.” Yến Thừa Cựu thuận tay đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Sáng nay có nhiều người phát bệnh sao?”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Cậu cũng biết à, tin tức truyền ra nhanh thật, ngồi đi.” Mặt Tạ Tư Hàm tràn đầy chua xót, mời Yến Thừa Cựu ngồi xuống, “Kỳ thực tôi cũng đoán được, nhưng không ngờ đến nhanh như vậy. Kể ra, nhà an toàn này đã được xây dựng từ rất lâu rồi, ngay cả vật liệu tốt nhất cũng có thời gian sử dụng, huống chi gần đây thời gian mặt trời mọc cũng ngày càng dài.”

“Vậy anh có dự tính gì không?” Yến Thừa Cựu không biết phải an ủi thế nào.

“Làm gì có.” Tạ Tư Hàm lắc đầu nói, “Tài sản của tôi toàn bộ đều ở đây, nhà an toàn chỗ này xảy ra chuyện, những chỗ khác nhất định cũng sẽ như vậy. Bây giờ trốn ở đâu cũng thế thôi. Thừa Cựu, tôi biết cậu có bản lĩnh, tôi khuyên cậu nên đổi vật tư dư thừa lấy vật liệu chống nắng, tránh được lúc nào hay lúc đó.”

“Tôi biết anh có ý tốt.” Yến Thừa Cựu đáp, chung quy cậu không thể nói chuyện mình chỉ sống ở đây nửa năm được, chỉ lấy bình thuốc trong người ra, “Đây là thuốc đặc trị tôi trao đổi với Dương Tuyển giả kia, anh nhớ giấu kỹ, đến lúc đó nói không chừng có thể cứu mạng anh. Nếu không có gì, anh có thể dùng để tắm, nhớ đừng uống!”

Lúc nhận thuốc, Lâm Ẩm Vô có nói cách dùng cho Yến Thừa Cựu. Suy cho cùng, những thuốc này là để chống lại ánh nắng, không phải để nâng cao sức miễn dịch của bản thân, nếu nuốt phải chỉ có hai khả năng, một là thuốc sau khi tiêu hóa sẽ mất hết công dụng, hai là người uống vào sẽ chết.

“Thuốc đặc trị?” Tạ Tư Hàm kinh ngạc nhì Yến Thừa Cựu (chỗ này tác giả ghi nhầm là Lâm Ẩm Vô nên mình mạn phép tự sửa), “Cậu sao lại giao dịch với Dương Tuyển giả? Lỡ như hắn ra tay với cậu…”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Tạm thời sẽ không, tôi với anh ta có giao dịch.” Yến Thừa Cựu đem thuốc nhét vào ngực Tạ Tư Hàm, “Đừng để người khác biết,… tôi chỉ có thể giúp anh.”

“Tôi thực sự muốn từ chối, nhưng…” Tạ Tư Hàm nhìn thuốc đặc trị trong ngực, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Nhưng tôi vẫn không muốn chết.”

“Nếu anh muốn chết, tôi hà tất phải phí sức tìm thuốc cho anh?” Yến Thừa Cựu cười, “Nếu như anh có thể sống, một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy tận thế qua đi.”

“Vậy còn cậu, cậu có hay không?” Tạ Tư Hàm vội hỏi, “Tôi chỉ lấy một chai, nhiều quá tôi sẽ lo, cả người cũng không thoải mái.”

“Tôi có, anh yên tâm đi.” Yến Thừa Cựu cười nói, “Anh cầm trước đi, nơi tôi ở có rất nhiều binh lính cùng nhà nghiên cứu, lại có camera giám sát, rất khó lấy đi.”

“Giám sát, vậy?”

“Dương Tuyển giả kia có biện pháp can thiệp giám sát.” Yến Thừa Cựu không muốn nói nhiều, “Cất giấu cẩn thận, đừng lãng phí, tận lực dùng hết, giữ lại một chút bên người là được rồi. Hiện tại bên ngoài có chút hỗn loạn, không cần ra ngoài, lát nữa Học viện Khoa học sẽ có động tĩnh, nói trước cũng không muộn.”

“Cảm ơn cậu, Thừa Cựu, tôi…”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Anh là bằng hữu của tôi, không cần nhiều lời.” Yến Thừa Cựu thấy mình không tiện ở lâu, “Tôi có việc phải làm, không quấy rầy anh nữa.”

“Thừa Cựu, cậu phải cẩn thận đấy.” Tạ Tư Hàm dặn dò.

“Tôi biết rồi.” Yến Thừa Cựu gật đầu.

Buổi tối.

“Ai?”

Hai quân nhân trên giường còn chưa kịp cử động, liền nhận được một đòn nặng nề và hoàn toàn bất tỉnh.

Yến Thừa Cựu nhẹ nhàng đặt một chai thuốc dưới gối Trần Hâm, đóng cửa và bước ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play