Gần một vại canh đầu cá cùng gần hai vại lớn phần hấp và nướng khác.
Sau khi Yến Thừa Cựu xẻ con cá xong, ước lượng xương cá và phát hiện ra chất liệu của nó quả thật không tầm thường, thậm chí còn lộ ra một chút màu vàng ở giữa xương, nếu dùng làm vũ khí quả thực tốt hơn sắc thép rất nhiều.
Sức mạnh của mặt trời đen thực sự phi thường, nó thực sự có thể biến xương cốt của các sinh vật thành bộ dạng này sao?
“Các vị lấy một phần năm xương cá, còn lại đem chiên làm đồ ăn vặt đi.” Yến Thừa Cựu nói.
“Được.” Đầu bếp cũng không quan tâm răng đối phương có đủ tốt để ăn vặt xương cá hay không, đối phương hỗ trợ mổ cá cũng không hạ giá, bọn họ đủ lời rồi. Yến Thừa Cựu lúc này trong mắt họ nào còn là kẻ cuồng mổ xẻ a, rõ ràng là thần tài mà!
Cuối cùng, để giúp Yến Thừa Cựu mang những thứ này dễ dàng hơn, họ đã vui lòng cung cấp hai thùng nước và một chiếc xe đẩy nhỏ.
Dưới ánh mắt kinh hãi của các đầu bếp, Yến Thừa Cựu thoải mái ôm đồ lên, nhanh chóng đẩy xe rời đi.
Từ đầu đến giờ đã trì hoãn gần bốn tiếng đồng hồ, mặt trời cũng sắp ló dạng nên vận chuyển đồ đạc về sớm thì tốt hơn.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Không biết Lâm Ẩm Vô có khứu giác đặc biệt nhạy bén hay không, trước khi Yến Thừa Cựu đẩy xe vào, Lâm Ẩm Vô đã đợi sẵn ở cửa. Có điều lúc này y thay một bộ âu phục màu xám đậm khác, lại đeo kính lên, giống như là hai người khác nhau.
“Đặt nó trong phòng của ta.” Lâm Ẩm Vô chỉ vào căn phòng, coi đó là điều hiển nhiên.
Không, vẫn cùng một người thôi.
Yến Thừa Cựu kìm nén cơn giận trong lòng, đẩy xe vào phòng Lâm Ẩm Vô.
Phòng của Lâm Ẩm Vô rất trống trải, ngoại trừ chiếc giường lớn, bàn và ghế cần thiết, hầu như không có gì khác, ồ không, vẫn còn một thứ. Yến Thừa Cựu không khỏi giật giật khóe miệng khi nhìn tủ quần áo siêu lớn ở cửa, không cần nhìn cũng biết bên trong nhất định có nhiều kiểu âu phục khác nhau.
“Đợi đã, dừng một chút.” Ngay khi Yến Thừa Cựu chuẩn bị rời đi, Lâm Ẩm Vô đưa một chén canh cá tới, “Cậu uống đi.”
Yến Thừa Cựu thụ sủng nhược kinh.
Trợn mắt nhìn Lâm Ẩm Vô, thậm chí còn nghi ngờ bên kia sẽ đầu độc súp cá.
“Uống đi!” Lâm Ẩm Vô không kiên nhẫn nói.
Yến Thừa Cựu cẩn thận nhận lấy, vì cậu quay lại rất nhanh nên canh vẫn còn nóng. Các đầu bếp trong nhà ăn trước đây đều là những bếp trưởng cao cấp, trong tận thế không có nguyên liệu để bọn họ trổ tài nên chỉ nấu cơm bình thường, nấu con cá này phải nói là tận tâm tận lực. Một chén canh cá nhỏ như vậy có mùi thơm rất hấp dẫn.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Kể ra lâu rồi cậu chưa dùng cơm, lúc trước không có cảm giác, lúc này có một chén canh đặt ngay trước mặt, hiện tại lại cảm thấy có chút đói bụng. Mới đầu cậu chỉ húp một ngụm, phát hiện trong canh không có độc, mùi vị rất thơm ngon, sau đó mới uống một ngụm lớn.
Chẳng lẽ nói hương vị Dương Tuyển thú quả nhiên khác biệt sao?
Yến Thừa Cựu cũng đã ăn rất nhiều món ngon với ông ngoại, những mỹ thực được xếp hạng trong tinh hệ cũng ăn không ít, nhưng món canh cá này vẫn khiến người ta lưu luyến. Nếu có thể mang về, ước chừng giá cả sẽ kinh người.
Điều thú vị hơn là sau khi canh cá chảy vào cơ thể, Yến Thừa Cựu cảm giác thân thể mình ấm hơn.
“Còn nữa.” Lâm Ẩm Vô lấy một chiếc thìa lớn múc thêm vào chén của Yến Thừa Cựu.
Yến Thừa Cựu lại uống một hơi cạn sạch.
Liên tiếp uống chừng hai mươi chén, Yến Thừa Cựu cảm thấy mặt có chút nóng, không uống được nữa.
Lâm Ẩm Vô nhìn Yến Thừa Cựu, đẩy chiếc kính trên sống mũi, “Thể chất của cậu cao hơn ta nghĩ, uống liền hai mươi chén chỉ đỏ mặt thôi.” Nói xong, y hiếu kỳ quan sát Yến Thừa Cựu, “Thực lực của cậu cũng ổn định rất nhiều, xem ra máu thịt của con Dương Tuyển thú này cũng có tác dụng đối với cái gọi là nội lực.”
“Nội lực vốn là nhằm tăng cường thể chất. Canh cá bồi bổ thân thể, tự nhiên sẽ bồi bổ nội lực. Chờ đã, anh đang thử nghiệm tôi sao?” Yến Thừa Cựu nhận ra có gì đó sai sai, kinh ngạc nhìn Lâm Ẩm Vô.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Đối với người bình thường, sau hai chén canh sẽ thất khiếu chảy máu, bộ đội đặc chủng thì khá hơn một chút.” Lâm Ẩm Vô cười nhạt, “Ta vẫn lo nếu ta luyện võ công của cậu, có phải chỉ có thể ăn đồ ăn bình thường hay không, xem ra hiện tại không cần lo lắng đồ ăn.”
“Anh!”
“Sao, trên đời làm gì có bữa cơm miễn phí. Hơn nữa, nếu ta muốn giao dịch với cậu, thì việc kiểm tra chất lượng hàng hóa là điều đương nhiên.”
“Anh cho là tôi sẽ đồng ý giao dịch sao?” Cho dù Yến Thừa Cựu có tốt tính đến đâu, hiện tại cũng sắp mất bình tĩnh.
“Không phải sẽ, là nhất định.” Lâm Ẩm Vô khẳng định nói, “Nếu như cậu không muốn chết, nếu không có việc gì khác, cậu có thể rời đi.”
Yến Thừa Cựu nghiến răng, quay người và muốn rời đi.
“Còn cái này nữa.” Lâm Ẩm Vô trực tiếp ném cái chén mà Yến Thừa Cựu đã uống qua, “Ta không thích dùng đồ người khác đã dùng.”
Nhịn!
Nhịn!
Việc nhỏ không nhịn sẽ hư việc lớn!(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mình có thể!
Yến Thừa Cựu cầm lấy cái chén, nhẫn nhịn trong lòng, cuối cùng bình tĩnh rời khỏi nhà Lâm Ẩm Vô. Nếu một ngày nào đó cậu thực sự chết trong tay Lâm Ẩm Vô, nhất định là bị tức chết quá,
Vừa bước ra khỏi phòng, cánh cửa đóng lại “cạch” một cái.
Yến Thừa Cựu nhớ ra mình đã dành cả buổi sáng để chạy việc vặt cho Lâm Ẩm Vô mà không đi luyện võ, trong lòng không khỏi có chút hối hận, nếu cậu ra ngoài sớm hơn thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi. Bây giờ mặt trời cũng sắp mọc, đành phải ngồi ngốc trong nhà an toàn thôi.
“Tránh ra, tránh ra!”
Yến Thừa Cựu lần theo tiếng nói, nhìn thấy những người lính đã ra ngoài rèn luyện vào buổi sáng đều đã trở lại, nhưng tất cả đều tập trung lại với nhau với vẻ mặt căng thẳng.
“Sao thế?” Yến Thừa Cựu không nhịn được tiến lên hỏi.
“Là cậu?” Lý Hổ thấy rõ người đến là Yến Thừa Cựu, nhanh chóng dời mắt, “Đồng đội của ta bị thương, cần các nghiên cứu viên đến xem.”
“Tôi giúp các anh tìm bác sĩ.” Yến Thừa Cựu hiểu rõ gật đầu.
“Bác sĩ vô dụng, chỉ có thể tìm nghiên cứu viên.” Một nam tử da ngăm nói, trong mắt hiện lên một tia thống khổ, “Nghiên cứu viên, nhờ anh mang theo dụng cụ lại đây, Trần Hâm xuất hiện triệu chứng bỏng và mất nước.”
Bỏng và mất nước?
Yến Thừa Cựu giật mình, nhìn người bị họ vây quanh, người đó không phải là người chào hỏi mình lúc sáng sao?(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Lúc này, nửa khuôn mặt của hắn đã bị bỏng đến mức máu thịt gần như lộ ra ngoài, một bên mắt sắp bị hoại tử, toàn bộ quần áo đều bị lột sạch, lộ ra thân thể khô héo như một ông già. Lúc này một người ở bên không ngừng bôi thuốc, một người không ngừng đút nước cho hắn.
Chưa qua bao lâu, một người sống sờ sờ lại biến thành thế này?
“Sao lại thế này? Nếu anh ta bị mặt trời chiếu liên tục mười phút thì mới xuất hiện tình trạng này, không kịp vào nhà an toàn sao?” Nghiên cứu viên nhanh chóng đến, binh lính lập tức lùi lại nhường chỗ cho nghiên cứu viên.
So với các bác sĩ, những nhà nghiên cứu cao cấp này có hiểu biết thấu đáo hơn về loại chấn thương như vậy.
“Không, tất cả chúng tôi đã vào nhà an toàn trước khi mặt trời mọc.” Những người lính lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu, “Mới vừa trở về Trần Hâm đột nhiên nói rằng anh ấy rất khát và hỏi chúng tôi có nước không. Anh ấy uống liền năm chai nước mà vẫn kêu khát, sau đó tay chân bắt đầu thay đổi rõ rệt, má phải đột nhiên nóng bừng…”
Trong khi đang nói chuyện, khuôn mặt của họ đầy đau đớn và không thể chịu nổi.
Những người từng trải qua tận thế, ai lại không nhìn ra Trần Hâm bị sao? Lúc tận thế bắt đầu, có bao nhiêu người chết vì chuyện này? Thật buồn cười khi họ đã đào tạo nhiều năm, không chết trong lúc chiến đấu với Dương Tuyển giả, lại dùng phương thức như vậy ngã xuống?
“Nghiên cứu viên, xin ngài dùng thuốc đặc trị đi!” Một đám binh lính đồng thanh nói, “Chúng tôi có đủ công huân để đổi.”(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Mọi người xác định chứ?” Một nghiên cứu viên nói, “Thuốc đặc trị chỉ có thể trì hoãn thương thế của anh ta, số thuốc về sau cũng đủ vét sạch túi các anh. Hơn nữa, cho dù dùng, thân thể và mặt anh ta cũng bị hủy, sau này so với người thường còn…”
“Để tôi chết đi, đội trưởng, tôi… tôi không thể chịu đựng được nữa.” Trần Hâm đột nhiên ngừng rên, thở dốc nói.
“Nói bậy gì thế?” Lý Hổ mắng Trần Hâm một câu, kiên định nhìn nghiên cứu viên nói, “Cứu người trước!”
“Tôi hiểu rồi.” Nghiên cứu viên dẫn đầu nhanh chóng từ trong hộp lấy ra một lọ thuốc, cẩn thận đổ thuốc bột lên mặt phải của Trần Hâm, một nghiên cứu viên khác lấy ra một bình xịt, phun lên người Trần Hâm.
Yến Thừa Cựu nhìn thấy rõ ràng, bột hoàn toàn là vàng, và bình xịt cũng vậy.
Mùi từ bột và bình xịt quá nồng, khiến Yến Thừa Cựu không khỏi suy nghĩ.
Đó là khí tức của Dương Tuyển thú.
Dùng bột và bình xịt cùng lúc, tiếng rên rỉ của Trần Hâm nhanh chóng dừng lại.
“Trước tiên để anh ta nghỉ ngơi thật tốt đi.” Nghiên cứu viên dẫn đầu cất thuốc bột và bình xịt vào trong hộp, lau mồ hôi lạnh trên trán, “Rốt cục mọi chuyện là sao, tôi cần điều tra rõ…”
“Xin… xin lỗi, đây có phải là nhà nghiên cứu cấp cao, Phương Khắc Sơ trưởng quan không?” Một số người chạy đến, thấy Lý Hổ và các nghiên cứu viên liền hỏi.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Tất cả đều mặc quần áo đặc biệt, quấn chặt người, chất liệu không tốt hơn túi ngủ mà Yến Thừa Cựu thuê trước đó là bao.
“Là tôi.” Nghiên cứu viên dẫn đầu gật đầu nói, “Nhìn quần áo mọi người, hẳn là nhân viên chính phủ?”
“Vâng.” Mọi người vội gật đầu, “Việc lớn không tốt rồi, hôm nay nhà an toàn đột nhiên xuất hiện một nhóm bệnh nhân bị bỏng, Học viện Khoa học đã chật kín người rồi. Nghe nói ngài là nghiên cứu viên cấp cao trẻ tuổi nhất của Học viện Khoa học Quốc gia, ngài Phương, chúng tôi cần ngài đến Học viện Khoa học xem một chút, bên ngoài gần như là một mớ hỗn độn.”
“Chúng tôi đi ngay.” Phương Khắc Sơ ra hiệu cho những người lính ở một bên, nhanh chóng chia thành hai nhóm. Một nhóm hộ tống đám người Phương Khắc Sơ, theo họ đến Học viện Khoa học, một nhóm ở lại đây, dù sao trong phòng bọn họ cũng còn nhiều thứ.
Yến Thừa Cựu hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc, chỉ có thể nhìn hành động nhanh chóng của họ, cậu muốn giúp một tay cũng không thể.
“Nửa tháng sau, trong nhà an toàn sẽ xuất hiện một nhóm người bị bỏng và mất nước…”
Những lời Lâm Ẩm Vô nói đêm qua đột nhiên vang lên bên tai, Yến Thừa Cựu lập tức sững sờ đứng đó.
Không phải là nửa tháng sao, tại sao chỉ có một ngày…(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Nhanh hơn ta tưởng.” Lâm Ẩm Vô không biết từ lúc nào đi ra, dùng ánh mắt đã sớm đoán trước nhìn về phía Yến Thừa Cựu.
“Không phải nói người có bệnh như vậy đều là người già sao? Làm sao…”
“Điều đó không nhất thiết là sự thật.” Lâm Ẩm Vô nhún vai, “Có lẽ do hắn mang bệnh sẵn, nếu khả năng miễn dịch suy yếu sẽ dễ bị bệnh.” Nói xong, Lâm Ẩm Vô nhìn Yến Thừa Cựu một cách kỳ lạ, “Nếu trên người có thương tích, rất dễ sinh bệnh luôn.”
Yến Thừa Cựu nhớ Trần Hâm ban sáng bị ‘Cảm mạo’ cùng vết thương bị mình đánh, lập tức im lặng.
“Anh biết thuốc đặc trị không?” Yến Thừa Cựu nghi ngờ hỏi.
“Thuốc đặc trị?” Lâm Ẩm Vô đáp, “Biết, không cần nói cũng biết.” Lâm Ẩm Vô tựa tiếu phi tiếu nhìn Yến Thừa Cựu, đôi mắt vàng gần như nhìn thấu ý đồ của cậu, “Chỉ có Dương Tuyển giả mới có thể chống lại mặt trời đen. Dương Tuyển giả càng mạnh, màu thịt và xương càng vàng hơn. Cũng giống màu của Dương Tuyển thú, không những lớn mà còn khó tìm. Thuốc đặc trị mà cậu nói, không phải từ Dương Tuyển giả hoặc Dương Tuyển thú sao?”